Sau khi đọc xong bức thư cuối cùng của **Vân Nhiên** **Định Phong** ngồi lặng người trong căn phòng tối tăm. Cảm giác trống rỗng và đau đớn bao trùm lấy anh. Những dòng chữ của cô cứ vang vọng trong đầu anh, từng từ ngữ như lưỡi dao cứa sâu vào trái tim anh. **Vân Nhiên** – người con gái mà anh yêu hơn cả bản thân mình – đã chọn cách hy sinh tất cả để giải thoát cho anh, không chỉ cuộc sống của cô mà còn cả ký ức về cô trong tâm trí anh.
Khoảnh khắc ấy, anh nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất trong đời, không phải vì số phận tàn nhẫn mà vì sự hy sinh vô điều kiện của **Vân Nhiên**. Trước đây, anh chỉ cảm thấy mơ hồ về một mất mát nào đó, nhưng giờ thì nỗi đau trở nên quá rõ ràng, quá đậm nét. Anh không chỉ mất cô, mà còn mất đi toàn bộ những kỷ niệm về tình yêu của họ, thứ duy nhất anh có thể giữ lại là nỗi đau và sự hối hận.
**Định Phong** nhớ lại từng khoảnh khắc họ đã ở bên nhau. Anh nhớ lại nụ cười của cô, ánh mắt rực sáng khi cô nhìn anh, những lời nói dịu dàng mà cô đã thì thầm. Những ký ức từng bị xóa mờ giờ đây như một cơn bão dữ dội ùa về, nhưng chúng không còn là những ký ức ngọt ngào. Chúng mang theo nỗi đau, nỗi tiếc nuối sâu sắc.
Anh nhớ lại cái cách cô luôn dũng cảm đối mặt với mọi khó khăn, không bao giờ lùi bước trước số phận dù biết rằng con đường phía trước đầy những hiểm nguy và thử thách. Anh nhớ lại những lúc cô cười dù trong lòng cô đang chịu đựng bao nhiêu nỗi đau, chỉ để làm anh yên lòng.
**“Tại sao em lại phải hy sinh nhiều như thế, Vân Nhiên?”** anh thầm thì trong sự tuyệt vọng. **“Tại sao em lại chọn cách biến mất khỏi cuộc đời anh mà không để anh chiến đấu cùng em?”**
**Định Phong** đứng dậy, bước đến cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Bầu trời đêm tĩnh lặng, ánh trăng nhợt nhạt soi sáng mọi thứ một cách mờ ảo. Ánh sáng của mặt trăng khiến anh nhớ về **Vân Nhiên** – ánh sáng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, luôn ở bên anh, luôn là điểm tựa cho anh mỗi khi anh cảm thấy lạc lõng.
Anh cố gắng hít một hơi thật sâu để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nỗi đau dường như quá lớn, quá nặng nề để anh có thể gánh chịu. Cả thế giới dường như đổ sập lên vai anh, đè nặng đến mức anh không thể thở nổi.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự suy sụp hoàn toàn. **Định Phong** không thể tập trung vào bất cứ việc gì, dù là ở **thiên giới** hay khi xuống trần gian. Mỗi khi nhắm mắt lại, anh đều nhìn thấy gương mặt của **Vân Nhiên** cảm nhận được sự hiện diện của cô trong từng hơi thở, từng nhịp tim. Nhưng rồi, khi mở mắt ra, cô lại biến mất – mãi mãi rời xa anh.
Anh không thể nào chấp nhận sự thật rằng cô đã hy sinh tất cả vì anh. Nỗi đau mất mát quá lớn khiến anh cảm thấy như mình đang chìm sâu vào một vực thẳm không đáy, nơi mà không có ánh sáng hay lối thoát.
**“Em đã chọn biến mất để anh có thể sống tiếp, nhưng anh phải làm sao đây khi cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa?”** Định Phong nghĩ thầm, lòng anh quặn đau. **“Anh không thể sống mà không có em, Vân Nhiên.”
Trong cơn tuyệt vọng, **Định Phong** bắt đầu rút lui khỏi cuộc sống xung quanh mình. Anh không còn tham gia vào những công việc của *thiên giới** không còn hòa mình vào thế giới như trước đây. Ngày ngày anh lang thang qua những nơi họ từng đi cùng nhau, hy vọng một phép màu nào đó sẽ mang **Vân Nhiên** trở lại. Nhưng mọi nỗ lực chỉ mang lại nỗi thất vọng sâu sắc
hơn.
Mỗi ngày trôi qua là một cuộc chiến với chính bản thân anh, với nỗi đau và sự hối hận. Anh tự trách mình vì đã không nhận ra sớm hơn sự hy sinh của cô. Anh ước rằng mình có thể làm gì đó, rằng mình có thể ở bên cô trong giây phút cuối cùng, hay ít nhất là chia sẻ gánh nặng cùng cô. Nhưng tất cả giờ đây đã quá muộn màng.
Dù vậy, trong sâu thẳm trái tim, **Định Phong** biết rằng anh không thể mãi sống trong đau khổ và tuyệt vọng như thế này. Anh biết rằng **Vân Nhiên đã hy sinh để anh có thể sống một cuộc đời tự do, không bị ràng buộc bởi số phận. Cô đã muốn anh hạnh phúc, và anh không thể phụ lòng cô.
Nhưng làm sao anh có thể tiếp tục khi mà mọi thứ dường như đã mất hết? Làm sao anh có thể sống mà không có cô bên cạnh, khi mà nỗi đau về sự mất mát vẫn còn hiện hữu từng phút giây?
**Định Phong** bước ra khỏi căn phòng, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía chân trời. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục cuộc sống hiện tại nữa, nhưng anh cũng không thể từ bỏ. Dù **Vân Nhiên** đã biến mất khỏi ký ức của mọi người, nhưng tình yêu của họ vẫn còn đó. Tình yêu ấy vẫn sống trong anh, và đó là lý do anh phải tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống.
Trong lòng anh dần dần hình thành một ý chí mạnh mẽ hơn. Anh sẽ không để sự hy sinh của cô trở nên vô nghĩa. Anh sẽ sống, không phải chỉ vì mình, mà còn vì **Vân Nhiên**. Anh sẽ tìm cách để gìn giữ tình yêu của họ, dù cô đã rời xa anh mãi mãi.
Và với ý nghĩ đó, **Định Phong** bắt đầu bước tiếp, bước đi trên con đường mà anh và **Vân Nhiên* từng đi qua, nhưng lần này, anh mang theo trong lòng niềm hy vọng rằng dù cuộc đời có thể nào, tình yêu của họ vẫn sẽ tồn tại – mãi mãi.