Trong không gian u ám của thế giới bị lời nguyền chi phối, Vân Nhiên đứng đối diện với Định Phong. Mặc dù trái tim cô đã thắt lại vì sự đau đớn, nhưng cô vẫn giữ vững quyết tâm của mình. Định Phong đứng gần bên, ánh mắt anh tràn đầy sự tuyệt vọng và lo lắng.
“Vân Nhiên,” Định Phong nói, giọng anh lạc đi, “đừng làm điều này. Để anh tìm cách khác.”
“Không,” Vân Nhiên kiên quyết đáp. “Tôi đã chọn con đường này. Đây là cách duy nhất để anh không phải chịu thêm đau khổ.”
“Nhưng nếu em hy sinh, thì sao?” Định Phong lo lắng. “Anh không thể chịu nổi khi thấy em đau đớn.”
Vân Nhiên nhìn sâu vào mắt Định Phong, cố gắng truyền đạt sự bình thản của mình. “Tôi tin rằng nếu tôi có thể kết thúc mọi thứ, ít nhất thì anh sẽ được tự do. Tôi không muốn thấy anh tiếp tục sống trong sự đau khổ vì lời nguyền này.”
Trong khoảnh khắc đó, cả hai cảm nhận được sự im lặng nặng nề bao trùm. Định Phong cảm thấy sự đau đớn trong trái tim mình trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Anh biết rõ nếu Vân Nhiên không từ bỏ, thì cái giá sẽ là cái chết của cô.
“Vân Nhiên,” Định Phong thì thầm, “em biết rõ quyết định của mình có thể mang lại cái chết. Nhưng sao em lại kiên quyết như vậy?”
Vân Nhiên thở dài, đôi mắt cô ánh lên sự kiên định. “Định Phong, trong nhiều kiếp sống, chúng ta đã luôn bị chia cắt bởi lời nguyền này. Đã đến lúc kết thúc chu kỳ đau khổ này. Dù cái giá phải trả là mạng sống của tôi, nhưng tôi tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ có giá trị hơn cả sự hy sinh này.”
Định Phong cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. Anh ôm chặt Vân Nhiên vào lòng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh. “Tôi không thể chịu nổi khi thấy em đau đớn. Nhưng nếu đây là quyết định của em, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng em phải hứa với tôi rằng em sẽ không từ bỏ niềm tin vào tương lai.”
Vân Nhiên gật đầu, cố gắng mỉm cười trong khi nước mắt lăn dài. “Tôi hứa. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua số phận này.”
Khi Định Phong và Vân Nhiên chuẩn bị cho bước quyết định, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua không gian, mang theo sự bất an và sợ hãi. Vân Nhiên cảm thấy cơ thế mình ngày càng yếu đi, sức lực đang dần cạn kiệt.
“Chúng ta cần phải làm điều này nhanh chóng,” Định Phong nói, quyết tâm rõ rệt trong giọng nói của anh. “Nếu không, em sẽ không còn thời gian nữa.”
Vân Nhiên cố gắng giữ vững tinh thần của mình, mặc dù sự mệt mỏi ngày càng gia tăng. Cô cảm nhận rõ sự đau đớn trong cơ thể mình, nhưng lòng kiên định giúp cô tiếp tục bước đi. Định Phong dìu cô qua những con đường đầy cạm bẫy, dẫn đến nơi mà họ đã chọn để thực hiện nghi lễ kết thúc.
Khi họ đến nơi, một ánh sáng mờ ảo hiện lên từ một ngôi đền cổ xưa, nơi chứa đựng sức mạnh cần thiết để kết thúc lời nguyền. Định Phong bắt đầu chuẩn bị các nghi lễ, trong khi Vân Nhiên cố gắng duy trì sức lực của mình.
“Làm ơn, hãy nhanh lên,” Vân Nhiên thì thầm. “Tôi không còn nhiều thời gian.”
Định Phong gật đầu, đôi tay anh run rẩy khi thực hiện các nghi lễ. Anh cảm nhận được sự nặng nề của từng bước trong quá trình này. Sự lo lắng trong lòng anh càng gia tăng khi thấy tình trạng ngày càng tồi tệ của Vân Nhiên.
Khi nghi lễ đã gần hoàn tất, Vân Nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội lan tỏa khắp cơ thể mình. Cô cố gắng hít thở sâu, nhưng cảm giác như cơ thể mình sắp rời khỏi thế giới này.
“Vân Nhiên,” Định Phong nói với giọng đầy đau đớn. “Hãy giữ vững. Chúng ta sắp hoàn tất.”
Cô mỉm cười yếu ớt, đôi mắt cô tràn đầy sự bình thản. “Tôi tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ không bị lãng quên.
Dù tôi có phải ra đi, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ sống mãi.”
Cuối cùng, ánh sáng từ nghi lễ tỏa ra mạnh mẽ, và Vân Nhiên cảm nhận được một cơn lốc xoáy của năng lượng xung quanh mình. Cô từ từ cảm thấy cơ thế mình tan biến, và trong khoảnh khắc cuối cùng, cô cảm nhận được sự bình yên trong lòng.
Khi ánh sáng lịm dần, Định Phong gục xuống bên Vân Nhiên, đôi tay anh vẫn nắm chặt lấy cô. Trái tim anh cảm thấy một sự mất mát khôn nguôi, nhưng cũng tràn đầy sự kiên định.