Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 36



Yến Từ mua một bộ dụng cụ sửa chữa đơn giản, sau đó đến thư viện mượn sách hướng dẫn, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.

Cậu dựa theo sách, dùng tua vít chữ thập ‘mổ xẻ cơ thể lão già’, linh kiện, cơ xác, pin điện thoại, chỉnh tề bày biện trước mặt.

Yến Từ từng bước đi theo sách sửa lại những chỗ hỏng, từng bước lắp ráp điện thoại về như cũ.

Khởi động máy.

Không lên.

Lại khởi động máy.

Vẫn không lên.

Yến Từ gần như nhấn muốn liệt nút nguồn, nhưng mà màn hình vẫn đen xì, phản chiếu gương mặt xám xịt của thiếu niên.

Có lẽ… Cậu có thể đem dữ liệu trong điện thoại truyền đến máy tính?

Không được.

Điện thoại này quá cũ, không tìm thấy thiết bị nhận tương ứng, huống chi ảnh chụp là lưu trong điện thoại, không phải trong thẻ nhớ.

Yến Từ rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve máy móc lạnh băng còn thừa lại.

Bà nội không thích chụp ảnh.

Mỗi năm đến tiệm chụp hình, bà nội đều sẽ chụp chung Yến Từ một tấm, mỗi năm đều chụp, xem ảnh chụp như bảo bối mà treo khắp tường nhà.

Ông nội không thích điều này, mỗi lần say rượu sẽ đem toàn bộ ảnh chụp trong nhà đốt hết, cuối cùng chỉ còn lại mấy tấm ít ỏi, là di bà nội đoạt lại từ tay ông.

Sau này họ hàng phương xa đưa cho bà nội một cái điện thoại để liên lạc, có thể chụp ảnh không tốn tiền, lập tức ôm Yến Từ chụp mấy tấm.

Điện thoại từng bị hư một lần, cuối cùng chỉ còn lại một tấm ảnh.

Yến Từ lại lần nữa cầm tua vít, lại lần nữa tiến hành sửa chữa.

Tay bị thương làm cậu không thể làm việc tỉ mỉ trong thời gian dài, miệng vết thương nhanh chóng bị nứt ra, vết máu nhàn nhạt thấm vào băng gạc, dính trên lòng bàn tay, làm cậu không thể nắm chặt tua vít.

Đang lúc chuyên chú, từng trận gõ cửa vang lên.

Yến Từ làm lơ vài giây, tiếng gõ cửa vẫn vang lên như cũ, cậu không vui bỏ dụng cụ xuống, đi ra mở cửa.

Đứng bên dưới ánh sáng ảm đạm, thiếu nữ ngoài cửa đã trở nên xinh đẹp lóa mắt nhất.

Dư Thính ngẩng đầu nhìn cậu tươi cười: “Yến Từ, tớ tới tìm cậu nè!!”

Con ngươi Yến Từ khẽ nhúc nhích, đôi má lúm đồng tiền nở rộ trước mắt tựa như đang ổn định khói mù trong lòng cậu.

Dư Thính ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí.

Cô giật giật cái mũi, ngửi ngửi khắp nơi, rốt cuộc cũng chú ý tới lòng bàn tay của Yến Từ, lẽ ra vết thương vừa mới băng bó sẽ không bị vỡ ra như thế, cô nhíu mày: “Miệng vết thương trên tay bị nứt rồi đúng không?”

Yến Từ theo phản xạ giấu tay ra đằng sau, lắc lắc đầu.

“Cậu làm việc nặng? Bác sĩ nói không thể làm việc nặng.” Dư Thính vòng qua người cậu nhìn vào trong, nhà này rất nhỏ, nhìn một chút đã thấy đống hỗn độn trên bàn trong phòng ngủ.

Nhìn kỹ thì còn thấy ‘thân xác’ quen thuộc.

Dư Thính ngẩn người: “Cậu… Muốn phà hư điện thoại?”

“Hỏng rồi.” Yến Từ nói, “Đang sửa.”

“…”

“Đừng sửa, mua một cái mới đi.” Dư Thính phấn khích nói, “Hiện tại chúng ta đi mua nha?”

Điện thoại kia của Yến Từ cứ như đồ cổ, không có wechat, không thể kết nối wifi, bình thường chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn, không thể gửi mấy cái nhãn dán dễ thương được.

Dư Thính vừa hay không biết làm sao báo đáp cậu, không bằng nhân cơ hội này tặng cho Yến Từ một chiếc điện thoại mới.

Yến Từ lắc đầu, quay về phòng ngồi xuống, cầm tua vít lên.

Sắc mặt thiếu niên vô cùng tập trung, dụng cụ sửa chữa bên cạnh luân phiên được cậu dùng đến.

Dư Thính chợt nghĩ đến có lẽ trong điện thoại có một thứ có ý nghĩa quan trọng với Yến… Nghĩ vậy, cô cười không nổi nữa, vội vàng tiến lên hai bước, biểu tình trở nên trầm trọng: “Yến Từ, cái này rất quan trọng với cậu sao?”

“Ừ.”

“Bên trong có cái gì sao?”

“Ảnh chụp.”

“Ai?”

“Bà nội.”

Không khí lâm trầm mặc, dần trở nên áp lực.

Dư Thính nhớ rõ Yến Từ vì cứu cô nên điện thoại mới không cẩn thận bị rơi ra, lúc đó cậu còn muốn xông vào đám cháy, cuối cùng bị nhân viên cứu hoả ngăn cản.

Nói cách khác, ý niệm nhất thời của cô không chỉ làm Yến Từ bị thương nghiêm trọng, đồng thời cũng gây tổn thương sâu sắc về tinh thần của cậu.

“Có thể… Có thể sửa được không?”

Ngón tay Yến Từ dừng lại, thấp giọng nói hai chữ: “Không thể.”

Cho dù điện thoại có khởi động lại được, dữ liệu đã mất cũng không cách nào tìm về, giống như chết đi vậy, vĩnh viễn không sống lại.

Tâm tư Dư Thính nặng nề, trong phút chốc không biết nên nói gì cho tốt.

Biểu cảm gương mặt Yến Từ rơi vào mờ mịt, tâm tư cô dao động lớn hơn, bàn tay nắm chặt lại, cuối cùng ma xui quỷ khiến, buộc miệng nói ra một câu: “Điện thoại đưa tớ, tớ sửa.”

Yến Từ nhìn qua.

Dư Thính căng da đầu nói: “Tớ tìm thợ sửa điện thoại chuyên nghiệp, bọn họ chắc chắn sẽ sửa được, cậu cứ tin tưởng ở tớ.”

Ánh mắt Yến Từ đầy vẻ nghi ngờ.

Dư Thính không hề khoác lác, cô không tin trên thế giới này không có vấn đề nào không thể dùng tiền giải quyết! Nếu vẫn không thể giải quyết, vậy chắc chắn là tiền không đủ!

Dư Thính cầm điện thoại Yến Từ nhanh chóng đi tìm Giang Hoài.

Gặp khó khăn cứ tìm Giang Hoài, đạo lý này chị cô nói không sai!!

Giang Hoài ở toà nhà cao nhất tại trung tâm thành phố, từ cửa sổ sát đất có thể ngắm nhìn toàn bộ Giang thành.

Khi Dư Thính đến thì anh đang cùng bạn chơi mạt chược, sương khói lượn lờ, khắp nơi đều là rượu bia thuốc lá.

“Ai ui, em gái nhỏ từ đâu tới đây?”

Người trong phòng không phải cảnh sát, không chút nào để ý đồng phục học sinh trên người cô, một bên sờ bài một bên trêu ghẹo.

Giang Hoài lật bài, tay trái lấy bài, tay trái đề bài, cuối cùng giơ chân đá tên say khướt kia một cái, “Cút.”

Xuống tay lưu loát, không chút khách khí.

“Thính Thính lên thư phòng trước đi, anh dọn dẹp chỗ này một chút rồi lên liền.”

Giang Hoài lanh lẹ đứng lên, mở cửa sổ thông gió, thu thập đống hỗn độn dưới đất.

“Không, không cần, em sẽ đi ngay thôi.” Dư Thính không chịu được mùi thuốc lá khó ngửi, bóp chặt mũi đưa điện thoại Yến Từ qua, “Anh Giang Hoài biết sửa cái này không?”

Giang Hoài sửng sốt.

Chắc là không ngờ có một ngày bị tiểu nha đầu coi thành thợ sửa điện thoại.

“Em biết mà, anh không học ngành này.”

“Vậy anh tìm người khác xem sao, điện thoại sửa được hay không không quan trọng, chủ yếu là ảnh chụp bên trong.” Dư Thính vội vàng bồi thêm một câu, “Anh Giang Hoài là người tốt, anh chắc chắn sẽ giúp em đúng không?”

Giang Hoài hừ một tiếng, nhướng mày: “Của ai đây?”

“Yến Từ.”

“Yến Từ?” Anh bừng tỉnh đại ngộ, “Yêu sớm.”

Dư Thính thay đổi sắc mặt, “Anh đừng nói bậy! Yến Từ, Yến Từ mới không muốn yêu sớm với em đâu!”

“Ồ ~” Giang Hoài kéo dài ngữ điệu, cố ý trêu đùa cô, “Vậy nếu Yến Từ muốn thì sao?”

“…”

“…….”

Dư Thính tức hộc máu, dậm chân nói: “Anh mà còn như vậy thì em sẽ tố cáo với chị em.”

Giang Hoài cười cười, nhận lấy điện thoại xem xét một phen.

“Kiểu dáng mười mấy năm trước, có chút khó sửa.”

Dư Thính mặc kệ có khó sửa hay không, bá đạo nói: “Dù sao em cũng đã nói với Yến Từ chắc chắn sẽ sửa được, cho dù không sửa được cũng phải khôi phục được ảnh chụp. Em mặc kệ em mặc kệ, lâu nhất một tuần, nếu anh không sửa được thì em sẽ nói chị đuổi việc anh.”

“Được, sửa.”

Nghe anh đồng ý, Dư Thính lập tức yên tâm rời đi.

Lúc cô về đến nhà thì Quý Thời Ngộ đang thu dọn hành lý.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì từ hôm nay trở đi, cậu ta sẽ không còn cơ hội tiến vào cái nhà này.

Dư Thính thu hồi tầm mắt, tới chỗ dì Tô lấy thùng giấy, bắt đầu thu dọn.

Có notebook, có bút, nhiều nhất là ảnh chụp chung, còn có quà sinh nhật Quý Thời Ngộ tặng cô mỗi năm, rất nhiều, một cái thùng chứa đầy sự bất mãn.

Lúc này Dư Thính mới kinh ngạc nhận ra, hoá ra cô cùng Quý Thời Ngộ đã có nhiều hồi ức như thế.

Đối với cô tất cả hồi ức đều là những tháng ngày vui vẻ; nhưng với Quý Thời Ngộ thì chưa chắc giống cô.

Cô ôm thùng giấy gõ cửa phòng, chờ cửa mở ra, Dư Thính liền ném thùng thấy vào ngực cậu.

Trọng lượng bất thình lình xuất hiện làm Quý Thời Ngộ lảo đảo vài bước.

Cậu cúi đầu nhìn, đối mặt với gương mặt cười tươi như hoa trong khung ảnh.

Quý Thời Ngộ lập tức hốt hoảng.

Dư Thính mạnh mẽ đẩy cậu ra, đi vào trong, sau đó tìm kiếm khắp phòng.

Quý Thời Ngộ phản ứng lại, buông thùng giấy túm chặt cánh tay cô, “Dư Thính, cậu làm cái gì?”

“Lấy lại đồ tôi đã đưa cậu.”

Quý Thời Ngộ sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”

Gương mặt xinh đẹp đầy cố chấp, “Tôi đem đồ cậu tặng tôi từ nhỏ đến lớn trả lại cho cậu, đương nhiên cũng muốn lấy lại đồ tôi đã đưa cậu.”

Lúc này Quý Thời Ngộ mới hiểu ý cô, buông tay cô ra, tùy ý để cô tìm kiếm khắp phòng.

Quý Thời Ngộ có mấy bộ quần áo, còn có một tủ giày, mười mấy đôi giày trong tủ đều là Dư Thính mua cho cậu, số lượng có hạn, còn có một đôi cô cố ý chạy tới Brazil, nài nỉ nam cầu thủ cậu thích ký tên vào đôi giày.

Nhưng Quý Thời Ngộ coi thường tất cả.

Ngoại trừ giày chơi bóng còn có quần áo, tất cả đều được Dư Thính đặt chế tác riêng.

Dư Thính đem đồ bới tung lên, cuối cùng tìm được một quyển tập tranh vẽ trong ngăn kéo cuối cùng của học tủ.

Là những bức vẽ Dư Thính đã vẽ khi còn nhỏ.

Đường cong bút sáp non nớt, bọn họ tay trong tay, bên cạnh còn viết dòng chữ viết bằng bút chì ——

‘Thính Thính vĩnh viễn thích A Yu.’

Khi đó ngay cả tên cậu ta cô cũng không biết viết.

Nhưng lại thích cậu ta như thế.

Dư Thính lại nhớ đến cái tát kia.

Cô lật từng tờ từng tờ, nước mắt rơi xuống trang giấy, chậm rãi xoá nhoà mọi dấu vết.

“Quý Thời Ngộ, cậu có phải chưa từng nhớ tới tôi đã đối xử tốt với cậu như thế nào đúng không, dù chỉ một giây?” Dư Thính không đoán được, rõ ràng bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tại sao kết quả lại đi đến kết cục cá chết lưới rách chứ.

Hầu kết Quý Thời Ngộ lăn lộn, cảm thấy không biết nói gì, chỉ có trầm mặc là tốt nhất.

Cô ôm tập tranh vẽ đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, dùng hết sức lực tát một cái.

m thanh ‘chát’ vang lên, nhưng không đau bằng cái tát cậu ta đã dành cho cô.

Dư Thính lau sạch nước mắt, không thể suy nghĩ được gì.

Cô xem nhẹ lòng bàn tay tê dại, gằn từng câu từng chữ: “Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai.” Cô đi tới cửa thì dừng bước, “Đúng rồi, ngoại trừ Quý Thời Ngộ, tôi không tìm thấy thứ nào trong phòng thuộc về cậu.”

Lạch cạch.

Cửa phòng đóng lại, không một tiếng động.

Cuối cùng, ngoại trừ tập sách và hai bộ đồng phục, Quý Thời Ngộ cái gì cũng không lấy.

Sau khi ra khỏi Dư gia, cậu nhìn thấy thùng rác chất đầy bên đường.

Tập tranh vẽ nằm trên cùng, Quý Thời Ngộ nhấc chân lên, nhịn không được cầm lên.

Đường vẽ màu sắc rực rỡ là Dư Thính; còn đường màu đen là cậu.

‘Hy vọng A Yu vui vẻ.’

‘Thính Thính nguyện ý đem sự vui vẻ chia cho A Yu một nửa.’

‘A Yu phải cười thật tươi nha ~’

Quý Thời Ngộ siết chặt tập tranh vẽ, những ký ức mơ hồ khi còn nhỏ đột nhiên lại trở nên rõ ràng.

Cậu mất đi cha mẹ, trầm mặc không thích nói chuyện.

Dư Thính chẳng ngại bệnh tật đều sẽ luôn chạy đến bên cậu, làm cậu vui vẻ, làm cậu cười, hình vẽ nhiều nhất chính là Quý Thời Ngộ khi cười lên.

Quý Thời lại siết chặt tập tranh vẽ, cuối cùng quay đầu nhìn biệt thư to lớn phía sau.

Rực rỡ huy hoàng, bên trong là một con công vàng đẹp đẽ.

Đời trước, cậu chưa từng ra khỏi ngôi biệt thự này, hiện tại lại bị con công vàng dây dưa hơn nửa đời đuổi đi.

Không biết nói thế nào.

Quý Thời Ngộ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không hiểu sao trong chớp mắt lại cảm thấy đau đớn dằn vặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.