Trần Thanh Trúc được đưa tới phòng tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển.
Trong văn phòng tổng giám đốc, không khí đang có gì đó hơi bị đè ép, mà điều này lại đến từ một người đàn ông đang ngồi ở vị trí tổng tài kia.
Mà khoan… Trần Thanh Trúc trợn to mắt lên nhìn người đàn ông đó, sao người này lại… lại có thể giống con trai cô thế này… cô những tưởng con trai mình chỉ là bản sao của ba nó thôi chứ, nhưng sao lại có người giống nó tới vậy. Ngay cả cái khí chất tỏa ra lạnh lùng khi nghiêm túc kia cũng giống a… nhưng sao trên đời này lại có hai người giống nhau tới vậy chứ… không… phải nói là ba người đi… ba người kể cả ba đứa nhỏ nữa.
Nhưng đến sau này Trần Thanh Trúc mới biết được số người này hẳn phải là bốn đi…
Nhưng rất nhanh cô liền không suy nghĩ tiếp, dù sao người giống người cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Lê Gia Hào thấy có người tới liền thu liễm lại khí áp kia, nhìn cô nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn mà tiến tới…
“Nhà thiết kế Helen… rất hân hạnh khi mà cô tới đây. Tự giới thiệu tôi là Lê Gia Hào tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển.Thành thật xin lỗi vì đã để mất thời gian của cô nơi lễ tân…”
Trần Thanh Trúc mỉm cười, thoải mái mà nói.
“Lê tổng khách khí rồi…”
Lê Gia Hào làm động tác mời cô, hướng tới bộ bàn uống nước trong phòng ngồi xuống.
“Mời cô…”
Lê Gia Hào hướng tới hai người đang ngồi đối diện với cô mà giới thiệu.
“Giới thiệu với cô đây là phó tổng giám đốc, người phụ trách các công tác liên quan bên mảng thiết kế của tập đoàn Khánh Điển chúng tôi. Đào Hùng. Còn bên cạnh là trợ lý của tôi Trần Lãnh.”
Hai người Đào Hùng và Trần Lãnh kia rất nhanh mỉm cười nhìn cô, đưa tay ra chào hỏi.
Đào Hùng:”xin chào… rất hân hạnh…”
Trần Lãnh:”xin chào… rất hân hạnh khi được biết cô.”
Trần Thanh Trúc cũng bắt tay, cười chào hỏi.
“Hân hạnh…”
Lê Gia Hào bên cạnh lại nói tiếp.
“Vị đây chắc cũng không cần tôi giới thiệu nhiều nữa. Cô Helen nhà thiết kế thời trang hàng đầu của làng thời trang quốc tế…”
Cốc cốc…
Thư ký lúc này từ bên ngoài mang theo cà phê vào cho bốn người.
Lê Gia Hào làm động tác mời, rồi vào chủ đề chính.
“Để không mất thời gian của cô Helen đây lâu chúng ta bàn công việc luôn… phó tổng Đào anh nói đi…”
Đào Hùng hắng giọng, bắt đầu.
“Hừm… cô Helen là thế này, như đã liên hệ với cô từ trước đó, tập đoàn Khánh Điển chúng tôi muốn mời cô làm thiết kế kiêm tạo hình thời trang độc quyền cho tập đoàn chúng tôi… Nếu cô đồng ý thì chức vụ tổng giám thiết kế và tạo hình của tập đoàn sẽ do cô tới đảm nhiệm…”
Trần Thanh Trúc nghiêm túc nghe Đào Hùng nói xong, chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê, nói.
“Có lẽ quý tập đoàn đây chưa có hiểu về tôi cho lắm. Tôi xin nói rõ một chút, tôi hôm nay tới đây trước là tới quan sát tìm hiểu đôi chút về quý tập đoàn của các vị đây. Sau đó là có thể gặp mặt cùng trao đổi thẳng thắn với cao tầng của tập đoàn về chuyện hợp tác giữa đôi bên…. Nhưng… tôi cũng phải nhắc lại một điều vô cùng quan trọng, rằng… tôi là một nhà thiết kế yêu thích tự do, không muốn gò bó và khuôn khổ quá mức. Từ trước tới nay, từ khi bước chân vào giới thời trang này tôi chưa bao giờ ký bất cứ hợp đồng nào mà phải đến công ty đối tác để nhận việc và sau là hàng tháng nhận lương cả… xin lỗi tôi không thể làm việc theo khuôn khổ gò bó được…”
Ngưng một lát Trần Thanh Trúc đảo mắt quan sát thấy ba người còn lại vẫn đang lắng nghe mình nói liền tiếp.
“Cũng như đã có trao đổi từ trước với các vị, tôi đã nói, tôi sẽ ký hợp đồng độc quyền cho thiết kế và tạo hình… tức là những thiết kế sau này tôi giao cho quý rập đoàn sẽ là những thiết kế độc quyền. Những nghệ sĩ tôi chấp nhận tạo hình sẽ có những tạo hình độc quyền. Cũng có nghĩa là tôi chỉ cùng quý tập đoàn ký kết các hợp đồng trong từng hạng mục mà mà thôi… nếu được… xin hỏi các vị thấy sao?”
Lê Gia Hào trầm mặc một chút liền nói.
“Như vậy có lẽ là không được thỏa đáng cho lắm. Nếu như cô Helen đây nói vậy, đặt giả thuyết nếu như sau này cô thiết kế được hai mẫu thiết kế mà cô chỉ giao cho chúng tôi một mẫu, còn một mẫu lại giao cho đối thủ của chúng tôi thì sao? Chúng tôi là người làm ăn, không phải là không tin cô, nhưng chúng tôi không thể làm những gì chúng tôi không nắm chắc được…”
(Còn tiếp)