Trần Thanh Trúc mang thai đến tháng thứ sáu thì xuất hiện hiện tượng bị chuột rút, đau hông đi lại khó khăn, ngay cả yoga cũng là nhẹ nhàng miễn cưỡng mà tập. Điều này khiến cho cả nhà lo lắng không thôi. Mà lúc này sức ăn và ngủ của cô tăng lên gấp bội. Cả ngày đều là ăn rồi ngủ. Di chuyển mỗi ngày lại thêm mấy phần nặng nề, khó khăn.
Lê Gia Hào thương vợ nên nhờ ba mình ra mặt giúp mình một thời gian, san sẻ bớt lượng công việc, để phụng bồi bên cạnh vợ. Phần lớn thời gian làm việc của anh đều là ở nhà điều hành từ xa.
Cuối cùng cũng còn cách ngày dự sinh một tuần, cả nhà từ trên xuống dưới luôn trong một tư thế khẩn trương khó nói thành lời.
Đêm cách ngày dự sinh ba ngày, Trần Thanh Trúc cảm thấy mỏi lưng, Lê Gia Hào giúp cô mát xa lại bóp chân lấy nước giúp cô ngâm chân. Dạo gần đây việc làm này đối với anh mà nói thì cũng đã quá quen thuộc rồi.
Hơn mười giờ đêm Trần Thanh Trúc cảm thấy bụng có chút đau, cô có chút hốt hoảng vội vã gọi chồng.
“chồng ơi… mau dậy… em sắp sinh rồi…”
Lê Gia Hào nghe vợ gọi, lại nói sắp sinh thì vội vàng bật dậy, chân tay cũng có chút luống cuống.
“Sao? Bây giờ sinh á? Còn mấy ngày nữa mà…?”
“Aaa… đau… khốn kiếp… lệch ngày… con anh muốn ra trước còn không được sao?… nhanh… nhanh gọi người…”
“Anh… anh biết rồi…”
“Mẹ…em bé muốn ra sao?”
Tin Tin nghe tiếng động cũng vội chạy sang hỏi. Lê Gia Hào cũng không còn tâm tư bận tâm quá nhiều, chỉ gật gật đầu, để thằng nhóc đi vào.
Mời năm phút sau trước cửa phòng sinh, Trần Thanh Trúc được đưa vào trong, nước ối đã vỡ. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì quá đau, mím chặt môi cố gắng không thét lên.
Lê Gia Hào nắm chặt tay vợ, đi đến trước cửa phòng sinh thì người nhà bị ngăn ở ngoài, Lê Gia Hào không thể làm gì khác, cũng chỉ đành ở bên ngoài thấp thỏm chờ đợi.
Trong phòng sinh, từng cơn co thắt ập đến khiến Trần Thanh Trúc đau đến nước mắt tràn ra. Xung quanh cô là các y bác sĩ đang tiến hành một loạt các loại kiểm tra cho cả mẹ và con.
“Nhịp tim…”
“Huyết áp…”
“Đã mở bốn phân…”
Những tiếng trao đổi của bác sĩ bên cạnh liên tục vang nên, nhưng Trần Thanh Trúc lúc này đây cũng chẳng còn để ý được nữa. Từng cơn đau tiếp tục ập đến, mật độ mỗi lúc một dày hơn, tới khi cô có cảm giác muốn rặn…
Một y tá đứng bên cạnh giúp cô thấm mồ hôi, mỉm cười cùng cô một cái.
“Cố lên…”
“Aaa…. Bác sĩ ơi… em muốn… aaa…”
“Đã mở mười phân…”
“aaa….aaa…”
” Trúc… em Bình tĩnh… bình tĩnh… nào hít vào… lấy hơi… rặn…”
“aaa… a…a…a…”
“Ngừng… rồi thở đều… bình tĩnh bình…”
“Lấy hơi… lấy hơi… rặn… rồi… rồi… rất tốt…rất tốt…”
“cố lên…”
“Tiếp nào… em phải lấy hơi thật tốt… rặn… cho chị…”
“A…aaa… Lê… Gia… Hào… aaa… cái tên khốn kiếp…aaa…”
Ngoài cửa phòng Lê Gia Hào nghe thấy tiếng của vợ mình la lên liên tục, lại nghe cô mắng mình, thì vội vàng…
“Đúng… đúng… anh là tên khốn… vợ ơi… em phải cố lên…”
“Lê… Gia… Hào…” Tiếng la của Trần Thanh Trúc từ bên trong lại truyền đến.
“Anh đây… anh ở đây vợ ơi…”
Lê Gia Hào ở cửa muốn xông vào nhưng không thể, chỉ có thể ngồi thụp xuống ngay cửa, vò đầu bứt tai. Giờ còn đây dáng vẻ, lịch thiệp của một quý ông cao cao tại thượng, tổng giám đốc tập đoàn Khánh Điển nữa đây.
Trong phòng sinh, Trần Thanh Trúc trên bàn sinh khuôn mặt đã tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm hết tóc tai rũ rượi, hít thở từng hơi… Bên cạnh các bác sĩ đang cùng nhau hội ý.
“Sao rồi… sản phụ thế nào rồi?” Từ bên ngoài lúc này trưởng khoa sản gấp gáp tiến vào.
“Tình hình có thể không thể tiếp tục sinh thường, có lẽ phải chuyển sang sinh mổ thôi. Tôi thấy sản phụ đuối lắm rồi…” Bác sĩ A nói.
Trưởng Khoa sản khẽ nhíu mày đi tới, nhìn Trần Thanh Trúc một lát, hỏi. “Cô có thể cố gắng được không? Hay là bây giờ chuyển sang mổ?”
“Không được… tôi muốn sinh thường…Bác sĩ… tôi không sao đâu…”
“Vậy chúng ta bắt đầu… cô hít vào một hơi thật sâu… rồi rặn nhé… chúng ta cùng nhau… nếu để em bé chờ lâu trong đó sẽ không tốt đâu…”
“Được…”
“Kiểm tra cho sản phụ… tôi đích thân thực hiện ca này…”
“Vâng…”
“Nhịp tim…”
“Huyết áp…”
“Dấu hiệu sinh tồn của thai nhi…”
“Được rồi… chúng ta bắt đầu nào…Mẹ bé cố lên…”
“a… aaa…a…a…a…”
“Phải cắt tầng sinh môn rồi… sản phụ có…”
“Cắt đi… bác sĩ…”
“A…a…a…aaa…”
“Được rồi… được rồi… hít thở nào… cô làm rất tốt…chúng ta thấy đầu của em bé đây rồi…”
“A…a…a…a…”
“Tốt lắm… tốt lắm… hít thở đều… chỉ một chút nữa thôi… sắp được rồi… cô làm rất tốt…”
“Nào… một lần nữa nào…”
“A…a…a…aaa…”
“Ra rồi… ra rồi… tốt lắm…tốt lắm…”
“Oe…oe…oe…”
“Cô rất giỏi… làm rất tốt…”
“Cảm ơn bác sĩ…”
(còn tiếp)