“Vào khoảng mười một giờ đêm hôm qua, ở lối ra vào của khách sạn Kim Hoàng xảy ra vụ án một tên côn đồ hành hung giết người…” Người dẫn
“Ơ, Vĩnh Hải… sao anh lại tới đây?” Cô ta mở mắt to nhìn Trần Vĩnh Hải, biểu cảm vô cùng sợ hãi.
Anh sớm không tới muộn không tới, sao lại cứ nhằm vào lúc này mà xuất hiện, còn vừa vặn nhìn thấy cô ta trong tình cảnh chuẩn bị đánh người.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng hất tay Nguyễn Trâm Anh, u ám liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi không phải nói với cô rồi sao, bảo cô không được phép đến đây?”
“Có…” Nguyễn Trâm Anh chột dạ cúi đầu, trầm giọng đáp.
Đó đều là một tháng trước, cô ta sớm đã quên rồi.
“Cô mau cút khỏi đây cho tôi!”
Người đàn ông tức giận gào thét, Nguyễn Trâm Anh đột nhiên run cầm cập, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch:
“Em đi liền đây.”
Cô ta không dám trái lời anh, cầm túi xách nhanh chóng rời đi.
Sau khi Nguyễn Trâm Anh đi, Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, cười cảm ơn đối với Trần Vĩnh Hải:
“Vừa rồi cảm ơn anh.”
Nếu không phải anh túm lấy tay Nguyễn Trâm Anh kịp thời, cái tát đó, cô xác định trốn không được.
Nghe thấy lời cảm ơn của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vĩnh Hải thở ra một tiếng, lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, châm chọc nói:
“Vừa rồi cô với Nguyễn Trâm Anh nói chuyện với nhau, nói rất vui vẻ mà.”
Ở đây cô lại dám to gan đến vậy, nói rằng anh vẫn còn có tình cảm đối với cô?
Vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh trở nên cứng đờ, hoảng loạn cúi đầu xuống:
“Thật xin lỗi, em chỉ vì cố ý chọc tức Nguyễn Trâm Anh nên mới nói như vậy, chứ không có ý khác, còn tên côn đồ đó cũng không phải do em tìm tới, thay anh đỡ dao, em cũng không có bất cứ ý nghĩ gì, thật đó!”
Cô chỉ là đơn thuần không muốn anh bị thương mà thôi! Vốn dĩ không phải như những gì Nguyễn Trâm Anh nói.
Sợ Trần Vĩnh Hải không tin mình giải thích, Nguyễn Quỳnh Anh cẩn thận dè dặt nhìn về phía anh. Anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng cứng nhắc trước sau như một, cô căn bản không nhìn ra được gì.
Một lúc, Nguyễn Quỳnh Anh vừa do dự lại lo lắng không yên.
Hồi lâu sau, Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Chuyện về tên côn đồ kia, Bảo Quốc hẳn là đã nói cho cô rồi mới phải?”
Nguyễn Quỳnh Anh lúc đầu sững sờ, sau đó cười gật đầu: “À, anh ấy nói rồi!”
Nói sau khi ký xong hợp đồng.
Thật tốt, không cần lo lắng anh nghe lời Nguyễn Trâm Anh, đối với cô xuất hiện nghi ngờ.
“Nếu đã nghe nói rồi mà vẫn còn dám dùng tôi làm bè đi kích động Nguyễn Trâm Anh, Nguyễn Quỳnh Anh, cô thật can đảm!” Trần Vĩnh Hải nheo nhẹ mắt, mỉm cười miễn cưỡng nhìn cô.
Nếu như không phải chính mắt anh nhìn thấy, chính tai nghe thấy, anh vẫn thật sự không biết người phụ nữ này dám lợi dụng anh.
Cũng đúng, cô bốn năm trước vì người đàn ông của dòng họ Hy Nhĩ mà không chút do dự chia tay với anh, sau khi bị bỏ rơi lại quay về bán mình cho anh, cô làm đủ mọi chuyện mà không giới hạn, cô còn có gì mà không dám!
Nghĩ đến đây, cả người Trần Vĩnh Hải đều tràn ra hơi thở lạnh lẽo, sau đáy mắt sắc lạnh mỏng manh đó không mảy may che đậy.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, thực sự cũng chỉ kéo mặt cô đến trước mặt mình: “Nguyễn Quỳnh Anh, bởi vì nhát dao này nên lần này tôi không tính toán, nhưng sau hôm nay, chỉ cần để tôi biết cô lợi dụng tôi làm bất cứ chuyện gì, cô không xong với tôi đâu, hiểu chưa?”
Nguyễn Quỳnh Anh bị ánh mắt nham hiểm của anh dọa cho sắc mặt tái nhợt, theo bản năng mà gật đầu.
Cô sẽ không hoài nghi lời anh.
Cô hiểu rõ trong lòng anh hận cô đến nhường nào.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Trần Vĩnh Hải hài lòng vỗ vỗ mặt cô:
“Thật ngoan!”
Động tác và khẩu khí mang theo vẻ nhục mạ của anh khiến cho trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh vô cùng khó chịu, cô cúi đầu với hốc mắt đỏ hoe.
Trần Vĩnh Hải lãnh đạm nhìn nước mắt của cô, trong lòng mảy may không chút dao động.
Anh đã sớm không còn là người sẽ đau lòng khôn nguôi vì vài giọt nước mắt của cô nữa rồi!
Bốn năm, cô gạt đi tất cả thương tiếc anh dành cho cô.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô tự giải quyết ổn thỏa đi!”