Tại khu quân doanh
Trong phòng làm việc của Lãnh Phong Thần
Triệt Minh Vũ mang tâm trạng phấn chấn tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống. “Chào buổi sáng!Ngày đầu tiên sau đêm tân hôn đã đến quân doanh rồi, có cần phải liều đến thế không? Quân đội vẫn còn có một thượng tá như tôi trông coi mà, cũng không đến nỗi lười biếng”
Nhìn xung quanh không có người, anh mới kề vào tai Lãnh Phong Thần hỏi một cách bỉ ổi: “Đêm tân hôn, sao rồi? Có phải là rất…”
Mặt của Lãnh Phong Thần không hề thay đổi: “Quân đội sẽ không lười biếng chỉ có ngoài cậu ra.”
– “Này cậu ngầm ám chỉ tôi lười biếng hả”_Triệt Minh Vũ
– “Đấy là cậu tự nhận đấy tôi chưa có nói gì”
– “Cậu…cậu tôi thua”_Triệt Minh Vũ “Hừ”
Lúc sau Lãnh Phong Thần vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Thế nào rồi cậu đã điều tra ra được người gây tai nạn xe năm đó chưa” _. Lãnh Phong Thần không thể quên được khi mỗi đêm anh đều mơ đến giấc mơ đó khi bố mẹ anh phải chết oan uổng. Lãnh Phong Thần thề rằng mình sẽ không cho người ra tay với cha mẹ mình sống không bằng chết
“Chưa vụ việc năm đó xảy ra hầu như đã không còn dấu vết gì nữa nếu muốn tìm ra hung thủ thì phải mất rất nhiều thời gian”_Triệt Minh Vũ
“Mà tôi nói này vợ cậu thật sự rất xinh đẹp nha vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã không thể rời mắt được rồi.”
Lí do vì sao Triệt Minh Vũ biết vợ của Lãnh Phong Thần xinh đẹp xuất chúng như vậy cũng là do cánh nhà báo tung tin đồn về hôn lễ của hai người họ. Về phía Lãnh Phong Thần chắc anh không muốn giải quyết với cánh truyền thông mà cứ mặc kệ để cho Diệu gia mất mặt.
“Cậu bớt nói nhảm lại đi tôi chỉ coi cô ta như công cụ làm ấm giường cho tôi thôi. Cô ta không xứng để làm vợ tôi”
“Chả lẽ cậu vẫn còn nhớ nhung Tô Hạ Hạ đó sao không phải năm năm trước cô đã đã bỏ cậu ra nước ngoài rồi sao, loại người như cô ta không xứng để cậu bận tâm”
“Tôi không cho phép cậu xúc phạm cô ấy nếu không có cô ấy an ủi tôi thì tôi đã không có ngày hôm nay”_Lãnh Phong Thần cau mày
“Được! Sau này cậu đừng có mà hối hận”
Buổi tối Diệu Kiến Trung gọi điện cho Diệu Hàm Nhi:
“Thế nào ông hại chết mẹ tôi rồi còn chưa đủ hay sao mà gọi điện cho tôi!”
“Mày nên nhớ tín vật của mẹ mày vẫn nằm trong tay tao, mày tốt nhất nên hầu hạ chồng mày cho thật tốt thì cái chức thị trưởng này của tao mới suôn sẻ được còn không thì mày đừng hòng lấy lại được”
“…Ông tốt nhất nên giữ lời hứa của mình, tôi đã lấy hắn ta khi nào thì ông trả lại tín vật cho tôi!”
“Khi nào cái chức thị trưởng này của tao được ngồi yên thì đến lúc ấy không cần mày nhắc tao sẽ trả lại cho mày”
“…Ông” Chưa kịp nói thì ông ta đã cúp máy
Cô biết rõ, nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng, sao người ba này lại đối xử với cô như vậy.
Dù sao cô cũng phải cố gắng chịu đựng để lấy được sự giúp đỡ từ anh, nếu không ông ta sẽ không giao lại tín vật cho cô.
Buổi tối Lãnh Phong Thần lái xe về biệt thự
Ánh sáng lạnh lùng từ chiếc đèn thủy tinh treo trên trần trong phòng khách xa hoa càng làm nổi bật gương mặt anh tuấn như điêu khắc của Lãnh Phong Thần. Khi bước vào phòng khách, anh không thấy bóng dáng Hàm Nhi đâu, ánh mắt lạnh lùng vụt qua tia không vui.
– Cậu chủ, cậu về rồi! – Bác Trương và mấy người giúp việc cung kính đứng một bên trong phòng khách, mỉm cười chào anh.
Lãnh Phong Thần không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu, cởi áo vest ngoài ra rồi đưa cho bác Trương
“Cô ta đâu rồi?”– Anh ra vẻ tùy ý hỏi.
“À, thiếu phu nhân đang ở vườn hoa phía sau sân giờ tôi sẽ lập tức đi gọi cô ấy!”
“Không cần, tôi tự đi được rồi!” – Nói xong, anh ra khỏi phòng khách, đi về phía sân sau.
Lúc đi đến khu trồng hoa hồng, hình bóng xinh đẹp cách đó không xa hiện lên trong mắt anh.
Ánh trăng dịu dàng chiếu lên người Diệu Hàm Nhi, trong bộ váy trắng, cô lại càng trở nên xinh đẹp. Cô lẳng lặng đứng trong vườn hoa, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú như trăng mùa thu nhìn về phía xa xăm. Sắc đỏ tươi của hoa bỉ ngạn làm càng làm bật lên làn da trẵng nõn mịn màng của Hàm Nhi. Cảnh tượng lúc này như một bức tranh tuyệt đẹp khiến Lãnh Phong Thần phải say mê.
Lãnh Phong Thần nhẹ nhàng bước về phía bóng hình xinh đẹp.
Hơi thở của người đàn ông dường như đã làm cho Diệu Hàm Nhi bừng tỉnh, cô đột nhiên quay người lại, nhìn Lãnh Phong Thần ở sau lưng, ánh mắt trong veo sáng ngời có vẻ trốn tránh. Cô giống hệt như một nữ thần đứng dưới ánh trăng, hàng lông mi dài khẽ rung, làn da trắng nõn không tỳ vết trong vườn hoa hồng ?đỏ tươi ánh lên màu hồng nhàn nhạt.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn và lạnh lùng của Lãnh Phong Thần càng lộ rõ, đôi mắt đen thâm thúy, hàng lông mi dày và rậm tạo cho anh khí chất tao nhã của bậc vương giả.
Hàm Nhi hơi cụp mắt xuống, trái tim lại đập liên hồi. Người đàn ông này là khắc tinh của cô sao, cho dù là hiện tại, khi nhìn anh nhưng cô vẫn cảm thấy trái tim mình đang lơ lửng, nỗi hận thù chẳng hề khiến nhịp tim của cô bình ổn trở lại, tại sao lại thế này? Rõ ràng tối hôm qua hắn còn dày vò cô cơ mà.
Hàm Nhi kinh hãi, lập tức cách xa Lãnh Phong Thần quyết không được mê hoặc vẻ bề ngoài của anh.
Biểu cảm của Hàm Ngi kích thích Lãnh Phong Thần, biểu cảm của cô thể hiện rõ sự chán ghét! Thật sự khiến anh rất giận dữ.
Đôi môi mỏng lạnh lùng của anh hơi nhếch lên, những tia lửa bắn ra từ đôi mắt anh dường như có thể thiêu đốt Hàm Nhi.
“Thế nào thấy tôi cô ngạc nhiên tới vậy à?”
“Anh muốn thế nào?” –Hàm Nhi ngước đôi mắt thanh lạnh lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Lãnh Phong Thần nhưng trong lòng cô lại hơi nơm nớp lo sợ.
“Xem ra cô căn bản là không nhớ nổi hiện tại cô đang sống với danh phận tình nhân một người làm ấm giường cho tôi thì phải!” – Sắc mặt Lãnh Phong Thần trầm xuống, anh cất giọng quát, ánh mắt tối sầm lạnh như băng nhìn Hàm Nhi, gân xanh nổi đầy trên tay.
Hàm Nhi nở nụ cười lạnh! Đúng là nực cười vậy mà hắn chỉ coi cô không khác gì một kỹ nữ bẩn thỉu.