Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời

Chương 97: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân



Act 1.

Đêm tân hôn lãng mạn, Trì Ngưng nằm trong lòng Ninh Diệp, nhắm mắt hít hà mùi hương của hắn. Lồng ngực người đàn ông nóng như lò lửa, bàn tay của hắn không an phận lần mò vào trong áo cô, khẽ vuốt ve.

Phần ngực mềm mại bị Ninh Diệp nắm lấy, những điểm mẫn cảm bị hắn liên tục kích thích, chẳng mấy chốc Trì Ngưng đã đầu hàng, cô mềm nhũn như vũng nước dưới thân hắn.

Qua bước dạo đầu vụn vặt, Ninh Diệp hôn lên môi, lên mắt cô, giọng hắn trầm và ấm, “Anh đã ăn chay hơn một năm rồi, cho anh…?”

Khóe mắt Trì Ngưng phiếm hồng, cô chủ động ôm lấy cổ hắn mà triền miên. Cảm giác lâu ngày không được nếm thử khiến Ninh Diệp có chút kích động, hắn không kiềm chế được lực đạo, một đường đâm thẳng vào trong.

Trì Ngưng đau đến ứa nước mắt, giận dỗi cắn vào vai hắn. Ninh Diệp mặc kệ cô, dịu giọng an ủi, sau đó vuốt chiếc eo thon cân xứng, ngửi mùi sữa tắm trên da thịt cô, bên dưới cũng nhẹ nhàng luận động…

Theo từng đợt nhấp nhô khăng khít, Trì Ngưng rơi vào khoái cảm mê người. Tiếng rên rỉ phóng túng lọt vào tai khiến máu trong người Ninh Diệp như sục sôi, tinh lực tràn đầy trăm phần trăm, hành động càng lúc càng cuồng dã.

“Tiểu Ngưng, em thật đẹp…”

Ninh Diệp nhìn người phụ nữ non mềm bị mình giày vò, cánh môi ẩm ướt mơn trớn từ cần cổ thon dài dọc xuống vùng bụng trơn láng, không ngừng khiến cô rơi vào u mê…

Trì Ngưng chẳng biết bản thân bị hắn nhào nặn thành hình dạng gì nữa, cả thân thể cô lắc lư kịch liệt, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, mỏi nhừ. Người đàn ông như bị nghiện, hắn hôn lên bầu ngực căng tròn của cô, day mút.

“Dừng… dừng lại đi anh…”

Hơi thở hừng hực của hắn phả bên tai, Trì Ngưng nức nở thành tiếng, miệng vang lên những câu chữ ngắt quãng, ám muội.

Ánh mắt Ninh Diệp cuồng nhiệt lướt qua cơ thể không mảnh vải của cô, khóe miệng hắn nhếch lên nhàn nhạt, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp, “Gọi tên anh…”

“Diệp… Ninh Diệp… em thực sự không chịu nổi…”

Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hé mở, Ninh Diệp thấy nóng bừng, hưng phấn ngậm lấy, nuốt vào lời cầu xin của cô. Hắn xốc cô ngồi trên đùi mình, tư thế này khiến cho nơi đó của hai người càng thêm ma sát, mỗi lần thúc lên đều chạm tới đỉnh, nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cũng được thỏa mãn…

Không biết qua bao lâu, Ninh Diệp mới chịu buông tha cho cô, ánh mắt Trì Ngưng lúc này đã trở nên mê ly, mệt đến mức chẳng buồn mở ra. Cô nằm úp sấp trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập bình ổn, yên lặng chìm sâu trong mộng đẹp.

“Ngủ ngon.”

Ninh Diệp yêu thương hôn nhẹ lên chân tóc bóng mượt của cô, từ đầu mày đến cuối mắt đều nhuộm màu hạnh phúc.

Rèm hoa khẽ lay động, không khí ngập tràn tư vị nồng nàn. Bóng người sít sao, vầng trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ cũng thẹn thùng rút lui…

Act 2.

Trời trong xanh, nắng hiền hòa.

Vợ chồng Trì Ngưng thu xếp công việc đi hưởng tuần trăng mật tại thành phố Bắc Hải, Hoa Hạ. Ninh Thiếu Tường lần đầu được đi chơi nên cực kì phấn khích, suốt chặng đường cậu bé chỉ mải mê ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, ríu ra ríu rít hỏi cô những câu ngốc nghếch.

Ninh Diệp nhíu mày vì sự ồn ào của cậu bé, còn Trì Ngưng thì rất kiên nhẫn giải thích. Sau khi đã thăm mộ ba mẹ cô xong, đoàn người lại di chuyển ra biển.

Sóng biển xô nhau dạt dào tạo thành những âm thanh êm đềm, Ninh Diệp ngồi trên bờ nhìn hai mẹ con đang vui đùa dưới nước, ung dung nhấp một ngụm sâm panh.

Cách đó không xa, đám Đường Tiêu rảnh rỗi không có việc gì làm, tán gẫu đến quên cả trời đất. Hàn Thiết đưa mắt nhìn biển rộng, lắc đầu nói: “Tôi thấy lão đại nuông chiều chủ mẫu quá rồi, lại còn đến tận vùng đất Quảng Tây xa xôi này. Nếu như cô ấy muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, không biết chừng lão đại cũng sẽ đồng ý.”

Đường Tiêu im lặng, Mĩ Lệ hít sâu một hơi, cô chậm rãi mở miệng: “Yêu một người chính là như vậy, cam nguyện làm tất cả vì người đó, hi sinh không hối hận.”

Trong mắt Hàn Thiết lộ ra vẻ suy tư, anh ta không hiểu tình yêu, cũng chưa từng yêu bao giờ. Những loại người nay sống mai chết như hắn, giữ tính mạng còn khó huống chi là giao trái tim cho người khác. Một khi chuyện đó đã xảy ra, không chỉ riêng bản thân mà đối phương cũng có thể bị liên lụy. Cho nên, độc thân là lựa chọn an toàn nhất, vừa không khổ sở lại vừa không vướng bận…

“Lão đại nuông chiều cô ấy cũng đâu phải ngày một ngày hai, tôi nghĩ sau này chúng ta còn phải chứng kiến nhiều.” Đường Tiêu bỗng lên tiếng.

Đám người bất giác trầm mặc, trong đầu mỗi người lại theo đuổi những ý nghĩ khác nhau…

“Thiếu Tường, con gọi ba ra đây!”

Trì Ngưng tỉ mỉ cùng cậu bé xây lâu đài cát, đến khi sắp hoàn thành thì lại bị sụp mất. Cô rốt cuộc cũng tức giận, quay sang nói nhỏ vào tai Ninh Thiếu Tường.

Một lát sau, Ninh Diệp bị Ninh Thiếu Tường kéo đến, gió thổi vạt áo của hắn bay phấp phới, Trì Ngưng mỉm cười đưa ra yêu cầu: “Hay là anh xây cho con một tòa lâu đài cát đi!”

Sắc mặt Ninh Diệp khó coi, hiển nhiên là chán ghét mấy trò ấu trĩ này. Hắn thẳng thừng từ chối: “Không.”

Trì Ngưng thấy vậy bèn ra sát chiêu, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nắm lấy tay hắn, “Ninh Diệp, anh là trụ cột của gia đình mà, mẹ con em trông cậy hết vào anh đấy… Phải không, Thiếu Tường?”

Cô nháy mắt ra hiệu cho Ninh Thiếu Tường, cậu bé lập tức ôm lấy chân Ninh Diệp, ngước ánh mắt ngây thơ và tủi thân nhìn hắn, “Ba…”

Ninh Diệp bó tay thở dài, quả thực không biết làm gì với hai mẹ con này. Từ khi có Ninh Thiếu Tường, hắn thường xuyên bị đá sang một bên, mỗi đêm muốn gần gũi với cô cũng phải tranh thủ hoặc tìm cơ hội. Đường đường là một lão đại khí thế ngút trời, hắn không thể để chuyện này tiếp diễn. Hôm nào hắn phải tìm một người chơi với thằng nhóc này, nó cứ bám dính lấy mẹ thật không ổn…

Cứ thế, nguyên một buổi sáng của Ninh Diệp chỉ để phụng bồi những trò tinh nghịch hai mẹ con bày ra. Bình thường hắn làm việc cũng không thấy mệt như vậy. Có điều, chỉ cần cô vui thì chút chuyện cỏn con này không thành vấn đề…

Gương mặt Ninh Diệp toát lên vẻ dịu dàng, cưng sủng, khiến cho những người nhìn thấy khó lòng mà hình dung hắn chính là người đàn ông từng sát phạt cả thế giới ngầm.

Một cơn gió mang theo mùi tanh của biển thổi đến, mặt trời đã lên cao, tỏa ra ánh sáng chói chang.

Thân hình cao lớn của Ninh Diệp đứng chắn tạo thành một cái bóng che nắng cho hai mẹ con. Trì Ngưng hài lòng nhìn tác phẩm của mình, cô sung sướng đập tay với Thiếu Tường.

“Mẹ, mẹ là giỏi nhất!”

Cậu bé đỏ mặt nói, trên môi treo nụ cười xán lạn.

Trì Ngưng phủi bụi bẩn trên quần áo của Ninh Thiếu Tường, cô mỉm cười, giơ ngón cái tỏ ý tán thưởng: “Con yêu của mẹ cũng giỏi! Nào… thơm một cái…”

Vừa nói cô vừa đưa má ra, đúng lúc này, Ninh Diệp đột ngột nhấc bổng Thiếu Tường lên, ánh mắt tràn ngập nộ khí, “Thơm cái gì mà thơm!”

Trì Ngưng trề môi giật giật tay áo hắn, “Anh lại ghen à?”

Ninh Diệp mặt không đổi sắc, hờ hững “ừm” một tiếng.

Trì Ngưng cười khanh khách, giây sau liền bị nụ hôn bất ngờ của người đàn ông chặn đứng. Hắn nhếch miệng ôm eo cô bước đi, nắng vàng trải dài trên cát, hai người nhìn nhau cười, tình ý nồng đậm lan tỏa…

Sống với người mình thương, cùng ăn, cùng chơi, cùng vui, hạnh phúc chẳng ở đâu xa, nó gần trong gang tấc.

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.