Vợ Yêu Của Thống Đốc Ngày Ngày Muốn Vượt Tường

Chương 18: Cái Miệng Hại Cái Thân [BÃO 3]



“Hửm? Đến đây tất nhiên là để tìm đàn ông.”

“Chẳng lẽ đến đây tìm phụ nữ chắc.”

Kha Mộc Ly bóp chặt lấy cằm của người đối diện, lực đạo hệt như muốn đem đối phương ra nghiền nát thành bột mịn.

Cô không hề muốn vùng vẫy khỏi vòng tay của anh. Chỉ là, nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc ấy. Không kìm lòng được mà muốn trêu chọc.

Cao thật.

Hoá ra có thể cao đến như vậy, cô đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Nếu như bị vứt xuống có lẽ rất đau, nghĩ đến đây thôi sắc mặt của cô đột nhiên trở nên tái nhợt.

Cổ họng nghẹn uất như muốn nôn, cố nuốt xuống bên dưới nhưng vì tư thế nằm không được đúng cho lắm.

Nên thuận thế khiến đống tạp chất trong người chui hết ra ngoài. Cứ thế dồn hết lên bộ vest phiên bản giới hạn của Doãn Khương Trạch.

“Xin lỗi, anh yếu quá nên vừa đi vừa sốc khiến tôi buồn nôn.”

Mộc Ly gượng cười, tay chân luống cuống muốn giúp anh lau sạch. Nhưng chẳng hiểu lý do tại vì sao, càng lau càng khiến bộ vest trở nên đặc biệt bầy nhầy.

Vế sau có vẻ rất ổn định, nhưng vế trước cô không cần thêm ba chữ ‘anh quá yếu’ đâu. Đây không phải là đang an ủi hay khuyên ngăn, mà là đang muốn chọc giận đối phương mà…

Hiện tại, e là không ai cứu nổi cô nữa rồi.

“…”

Khương Trạch đột nhiên ở nên âm trầm, ánh mắt của anh khi ấy quá mức nhạt nhẽo. Đến mức không cách nào nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì trong đầu trong thời khắc đó.

Nhưng có vẻ như không phải điều tốt đẹp gì. Cũng không trạch anh được, đang yên đang lành bị người mình thầm yêu đằng ấy năm chê bai là ‘yếu’.

“Kha, Tiểu, Thư. Em chưa thử sao biết tôi không được?”

Hành lang lúc này vô cùng trống vắng, tiếng ồn bên ngoài cũng đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng. Khiến không khí của cuộc trò chuyện càng trở nên căng thẳng.

Đàn ông ấy mà, ghét nhất là bị phụ nữ của mình khinh thường về mấy việc tế nhị như là chuyện giường chiếu.

Vậy mà, Kha Tiểu Thư nhà chúng ta thì hay rồi. Ngay lần gặp mặt đầu tiên trong nhiều năm xa cách lại nói ra những lời thất đức như vậy. Khiến đối phương cũng phải á khẩu với cô

Khoé môi chậm rãi nhếch lên, ý cười càng trở nên vô cùng doạ người.

Giống với vẻ chuẩn bị đại khai sát giới của thường ngày. Bước chân của Khương Trạch ngày càng trở nên dồn dập.

Không biết là trùng hợp hay là ngẫu nhiên nhưng phòng của anh lại sát vách với phòng của Tiêu Thống Đốc, Tiêu Hoài Nam.

Rầm!

Anh vội vàng đóng cửa, một tiếng đó vang qua tận phòng bên cạnh. Vào thời đại của bọn họ hiện tại chưa có tường cách âm, nên dễ dàng nghe thấy động tĩnh của những phòng kế bên.

Đây cũng chính là điều bất tiện nhất trong Vũ Trường Điền Hoa.

Nếu như, cả hai phòng đều muốn làm chuyện bí mật giữa 2 người với nhau. Sợ rằng từ 2 người sẽ thành 4 người…

Hoặc số lượng có thế tăng lên.

[Tôi là đâu?]

[Đây là ai?]

Mộc Ly có chút tỉnh táo, nhanh chóng muốn phản kháng. Nhưng sức lực của cô vốn không cách nào đấu lại với Khương Trạch.

Phản kháng trở nên vô hiệu lực.

Sống 32 năm trời lại không biết được có kiểu gu mặn như vậy. Nhìn bộ dạng đó của cậu thanh niên tuấn tú bất phàm trước mắt cũng chỉ mới 23 đến 24 tuổi.

Vậy mà lại có thích cảm giác cưỡng bức bà già lớn hơn gần 1 con giáp.

Là do cô không hay tiếp xúc với đàn ông hay là gu thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay đã thay đổi rồi. Thích trở thành ‘phi hành gia’ hết rồi sao?

Cô độc mồm độc miệng, phóng lao theo lao. Muốn chọc cho đối phương không còn hứng thú với mình.

Nhưng nào ngờ lại bị phản tác dụng…

“Cậu, cậu là cái đồ liệt dương… Chị đây trãi đời nhiều hơn cậu 8 9 năm. Nhìn vào liền biết.”

Kha Mộc Ly liều mạng giãy dụa, tay chân không ngừng đánh đá vào thân thể của người trước mặt.

Dưa hái xanh không ngọt, lại chẳng ngờ đối phương là tên biến thái không thích ăn quả ngọt. Cứ thích đâm đầu vào những cái khó khăn, chua chát…

Doãn Thiếu không thích nói nhiều, đi thẳng đến phòng tắm. Nhẹ nhàng đặt cô xuống bồn tắm sứ trắng nằm ngay ngắn trong góc phòng.

Nơi này thường ngày anh không hay lui tới, nhưng vẫn luôn được dọn dẹp sạch sẽ. Đề phòng nhiều lúc cần thiết, lại không ngờ được anh thật sự phải sử dụng nó.

Mà còn cùng với Kha Mộc Ly…

“Em bảo tôi liệt dương?”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay đưa đến dịu dàng giúp cô cởi khuya áo xuống. Từng hành động từng cử chỉ vô cùng thành thục.

Con người này á mà giỏi nhất là tính toán, sớm suy nghĩ được những hoàn cảnh như bây giờ. Sớm đã chuẩn bị hết tất cả, thời gian không có cô bên cạnh. Anh sớm đã luyện tập từ trước.

Đám thuộc hạ của anh sớm đã bị đem ra làm vật thí nghiệm. Từ cởi khuya áo, cột tóc, kẻ mày,… Tất cả những gì dùng để chăm sóc cho phụ nữ anh đều học hết thảy.

“Vậy tối nay chúng ta quyết đấu thử, là tôi liệt dương hay em liệt giường.”

Với trường hợp này, Kha Tiểu Thư mọc cánh cũng khó thoát khỏi móng vuốt của Doãn Thiếu Gia.

Cô cùng với Kiều Mặc chỉ muốn đến đây tìm niềm vui để thoát khỏi đống rắc rối bên ngoài. Nào ngờ niềm vui chưa thấy đâu, đã đưa được 2 ông thần về nhà.

Bằng hữu có phước cùng hưởng, có nạn hưởng chung chỉ có thể là như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.