Vô Ý Vi Chi

Chương 5



Nhìn khung cảnh gặp mặt ấm áp xuất hồ ý liêu lúc này, ba anh em Lâm gia rất hài lòng. Biểu hiện của Lâm Vô Ý cũng vượt qua dự kiến của họ, cậu em trai hay ngại ngùng hướng nội trong trí nhớ đã sáng sủa lên không ít. Người trước mắt đây đã khó có thể dung hòa bóng dáng cùng một chỗ với thiếu niên của bảy năm trước.

Khi Thẩm Tiếu Vi buông Lâm Vô Ý ra, Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Tất cả mọi người ngồi xuống đi. Ba rất vui khi mấy người trẻ các con không xa lạ với chú, cậu của mình.”

Lâm Chiếu Vũ nói tiếp: “Lão gia tử ở bệnh viện, chúng ta tạm thời không làm tiệc đón gió. Vô Ý, nơi này là nhà em, tất cả mọi người là người thân của em, có chuyện gì cũng có thể nói với tất cả mọi người. Không chỉ có ba hy vọng em ở lại Hongkong, bọn anh cũng hy vọng em có thể ở lại.”

Đôi mắt Lâm Vô Ý hơi đỏ một chút, cậu cố nghiến chặt răng để kìm nén, nói: “Lần này em về, không định đi nữa, sau này dù có rời Hongkong cũng chỉ là tạm thời.”

“Vậy thì tốt quá.”

Vừa nghe thấy cậu nhỏ nói không đi nữa, Thẩm Như Vi vừa được cậu tâng bốc vui đến nỗi như mở cờ trong bụng kích động suýt nữa thì vỗ tay hoan hô.

Lâm Chiếu Đông ra hiệu cho ba người hầu nữ đang đứng một bên. Họ bế ba đứa trẻ đi tới. Trong ánh mắt Lâm Vô Ý không có chút tò mò, dường như đã sớm biết thân phận của ba đứa trẻ.

Lâm Chiếu Đông giới thiệu đứa trẻ khá lớn trước tiên: “Đây là con trai Vu Chi, năm nay bốn tuổi, tên là Hữu Hách, nhũ danh là Ethan. Ethan, gọi ông chú nhỏ.”

Trên mặt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ xấu hổ. Thẩm Tiếu Vi cười nhẹ một tiếng, Lâm Vô Ý càng ngượng ngùng hơn.

Người hầu buông Ethan ra. Ethan chạy đến trước mặt Lâm Vô Ý, ngoan ngoãn gọi to: “Ông chú nhỏ!”

Vừa mới gọi xong, lại “Khịch!” một tiếng, vẫn là Thẩm Tiếu Vi. Lâm Chiếu Trinh cho một ánh mắt cảnh cáo với con trai. Thẩm Tiếu Vi cố gắng nuốt tiếng cười xuống, làm cho mình nghiêm túc hơn. Vẻ mặt tái nhợt của Lâm Vô Ý có chút hồng nhuận. Cậu lấy một bao tiền lì xì từ trong tay mẹ, cúi người xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ một cái.

“Ngoan quá!” Đưa bao tiền lì xì ra, Lâm Vô Ý cố nhẫn nại khi trán sắp biến thành màu đen: “Đây là quà gặp mặt của ông chú nhỏ.”

Ethan nhận lấy, trên mặt không có biểu cảm gì: “Cảm ơn ông chú nhỏ.”

Có các anh ở đây, Lâm Vô Ý khó có thể nói khác, nhưng thật là 囧chết mất. Cậu vừa mới 30 tuổi mà đã bị người khác gọi là “ông chú”. Ethan về chỗ bà nội, hai người hầu nữ khác mang hai đứa trẻ trong ngực đến.

“Đây là hai con trai sinh đôi của Vu Hồng. Đứa lớn là Lâm Nhạc Lăng, nhũ danh là Ryan; đứa nhỏ là Lâm Nhạc Sơn, nhũ danh là Andrew.”

Hai đứa bé này còn chưa biết gọi người khác, Lâm Vô Ý âm thầm thở nhẹ một hơi, còn bị gọi là “ông chú nhỏ” nữa nhất định cậu sẽ hỗn loạn mất. Lập tức đưa hai bao lì xì ra, đều cho một nụ hôn.

Hai bé trai cũng được bế tới chỗ bà nội, cuộc gặp mặt người thân xem như hoàn toàn kết thúc. Lâm Vô Ý chảy mồ hôi đầy đầu, vẫn còn không thấy tự nhiên với tiếng gọi “ông chú nhỏ”. Lâm Chiếu Đông liếc mắt nhìn con cả, miệng thì nói bình thản: “Cháu dâu của em vẫn đang ở Pháp chưa về, chờ nó về sẽ lại giới thiệu cho hai người biết nhau.”

Ông vừa nói xong, Lâm Chiếu Trinh hừ mạnh một tiếng rõ ràng, rất là bất mãn. Lâm Vu Chi không hề biện minh cho người vợ không hiểu chuyện, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi chút nào.

Lâm Chiếu Vũ nói với quản gia đang đợi ở một bên: “A Sinh, 11 giờ ăn cơm. Cơm nước xong chúng tôi muốn đến bệnh viện.”

“Vâng.”

Quản gia Dư Hoa Sinh đi vào phòng bếp dặn dò.

Lâm Vô Ý do dự một lát, hỏi: “Anh cả, anh hai, em muốn… ở trong phòng ngủ của ba, có thể chứ?”

Không khí trong phòng khách hơi thay đổi, Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Có thể.”

“Cảm ơn anh cả.” Lâm Vô Ý đứng lên. “Em đi thu dọn hành lý.”

“Đi đi.”

Nhìn mẹ một cái, Lâm Vô Ý lên lầu. Sau khi cậu đi, Lâm Chiếu Trinh cảm khái nói: “Vô Ý thay đổi rất nhiều.”

Giang Y Viện cười nhẹ. Không phải bà không biết mọi người thấy nghi hoặc, chỉ là có vài chuyện còn chưa đến lúc giải thích. Bà chỉ thản nhiên nói: “Vô Ý lớn rồi, cũng nên thay đổi.”

Trong phòng ngủ của Lâm Chính Huy, Lâm Vô Ý hẳn là nên thu dọn hành lý lại đang nằm trên giường của ba không động đậy, vali vẫn đặt ở cạnh cửa. Ngửi được mùi của ba ở trên giường, nước mắt của Lâm Vô Ý lại không thể kìm nén được. Cậu thuộc chòm sao song ngư, vốn rất dễ dàng bị ảnh hưởng đến cảm xúc, huống chi đây còn là ba cậu. Lần này cơ hội để Lâm Chính Huy thoát khỏi nguy hiểm là rất thấp, bệnh viện nói người nhà phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Mỗi lần nhớ đến chuyện này, tim Lâm Vô Ý lại nhói đau một lần.

Bàn tay tìm ở dưới gối, không ngoài ý muốn khi chạm vào một vật gì đó. Lâm Vô Ý lấy ra, nước mắt liền như vỡ đê. Đó là chiếc túi bình an cậu xin cho ba khi cậu vào vùng nội địa năm 19 tuổi. Nhiều năm vậy rồi, lúc nào ba cũng đặt nó ở dưới gối. Không có ai biết lai lịch của chiếc túi bình an này, cũng giống như không có ai biết rốt cuộc quan hệ giữa cậu và ba là như thế nào.

Nắm chặt chiếc túi bình an đã rất cũ kỹ, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, dường như làm vậy sẽ lại thấy được nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt ba khi nhận được chiếc túi bình an ngày nào. Ba già rồi, thật sự đã già rồi, so với lúc ở trên skype trông còn già hơn. Tại sao cậu không về sớm? Tại sao, không về sớm hơn… Vùi đầu trên chiếc giường mềm mại, Lâm Vô Ý cảm thấy mình được trở về quá khứ, trở về với quá khứ được làm ổ bên cạnh ba, nghe ba kể chuyện xưa.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút một, bả vai Lâm Vô Ý vẫn luôn run nhè nhẹ. Có người gõ cửa, trước tiên là cậu sửng sốt, rồi mới vội vàng để túi bình an dưới gối. Cửa mở, cậu còn không kịp lau mặt.

Thẩm Tiếu Vi đứng ở cửa, dường như không nhìn thấy động tác Lâm Vô Ý lau mặt và đôi mắt phiếm hồng của cậu, nói: “Cậu nhỏ, xuống ăn cơm.”

“À, được.”

Lâm Vô Ý xuống giường, rất chi là xấu hổ.

“Có muốn rửa mặt không?”

“À, ừ.”

Bước nhanh vào phòng tắm, Lâm Vô Ý đóng cửa. Tựa vào cửa, cậu thở hắt ra một hơi. Bị cháu trai ngoại bắt gặp khi trốn đi khóc một mình, thật sự là quá mất mặt.

Đi đến bồn rửa mặt mở vòi nước, Lâm Vô Ý hắt nước lạnh lên mặt. Ngẩng đầu, hiện lên trong gương là khuôn mặt với chiếc mũi hồng hồng, đôi mắt hồng hồng. Lâm Vô Ý cười khổ, giống như một con thỏ nhỏ bị người ta bắt nạt. Lại nghĩ đến xưng hô “ông chú nhỏ”, Lâm Vô Ý sụp hai vai xuống, bỏ cái từ “ông” kia đi mới càng thích hợp với cậu.

Nghĩ đến người nhà vẫn đang chờ cậu xuống ăn cơm, Lâm Vô Ý lau mặt, mở cửa bước ra phòng tắm. Vừa ra đã thấy Thẩm Tiếu Vi vẫn đứng ở đó, Lâm Vô Ý đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười với đối phương. Thẩm Tiếu Vi cũng mỉm cười, mở cửa cho Lâm Vô Ý. Hai người đi ra ngoài, Lâm Vô Ý cúi thấp đầu, nhất thời không biết nên nói chuyện gì với cháu trai ngoại, dù sao cũng vừa mới gặp nhau.

“Cậu…”

“Cậu…”

Hai người cùng lên tiếng. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, Thẩm Tiếu Vi mỉm cười nói: “Cậu nói trước đi.”

Lâm Vô Ý cũng không khách sáo hỏi: “Ba mẹ cậu vẫn khỏe chứ?”

Thẩm Tiếu Vi nói: “Đều rất khỏe. Cậu cả và cậu hai cũng rất tốt. Lần này cậu nhỏ về đây định cư, vậy công việc bên Pháp chắc phải bỏ rồi?”

Lâm Vô Ý hơi cúi đầu nói: “Tôi không làm việc gì cả, chỉ mở một quán café nhỏ, không lợi hại như mấy người.”

Nhìn Lâm Vô Ý với trang phục thể thao đơn giản, Thẩm Tiếu Vi cười: “Bọn cháu là có trách nhiệm không thể trốn tránh, không có gì là lợi hại. Cháu nghe mẹ cháu nói tối hôm qua cậu ở bệnh viện cả đêm, đêm nay còn muốn đi không?”

Lâm Vô Ý gật đầu, thần sắc thêm phần đau thương: “Tôi muốn, ở cùng lão nhân gia nhiều hơn.”

“…” Động tác của Thẩm Tiếu Vi rất tự nhiên mà ấn bả vai Lâm Vô Ý: “Ông ngoại rất cần cậu. Cậu cũng phải chú ý, đừng để mệt mỏi.”

“Tôi không sao đâu.”

Đến cầu thang, Thẩm Tiếu Vi buông tay ra, hai người sóng vai xuống lầu. Đi vào phòng ăn, tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ. Lâm Chiếu Đông chỉ vào vị trí trống bên cạnh Giang Y Viện, nói: “Ngồi.”

Lâm Vô Ý ngồi cạnh mẹ, Thẩm Tiếu Vi cũng ngồi cạnh mẹ mình. Nhìn thấy vị trí vốn là chỗ ba ngồi lúc này lại trống không, Lâm Vô Ý làm bộ ăn cơm, cố gắng áp chế nỗi đau lòng. Cậu ngồi đối diện với Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu nhìn thấy phần tóc trên trán Lâm Vô Ý ẩm ướt, buông mắt xuống.

Mấy người hầu bắt đầu mang thức ăn lên, Lâm Vô Ý lại không hề có khẩu vị. Nói cám ơn với người hầu phục vụ cậu, sau khi Lâm Chiếu Đông cầm đũa cậu mới cầm đũa của mình.

“Ăn cơm đi.”

Không có nhiều lễ tiết lắm. Lâm Chiếu Đông là người đầu tiên gắp đồ ăn. Lâm Vô Ý nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn rất phong phú nhưng không xa hoa, cậu gắp một miếng súp lơ đặt vào bát cho mẹ.

Giang Y Viện cười với con trai, ý bảo cậu ăn nhiều một chút. Lâm Vô Ý cầm bát cơm trắng, ăn mà không yên lòng. Lâm Chiếu Trinh thấy cậu chỉ gắp đĩa thức ăn trước mặt, lên tiếng: “Vô Ý, em ăn nhiều một chút. Cơm bên nước ngoài ăn không ngon, không bằng cơm trong nhà.”

“Vâng.” Lâm Vô Ý gắp thức ăn ở đĩa khác.

Lâm Vô Ý rất gầy, cũng vì hai ngày nay luôn đau lòng nên sắc mặt cực kỳ tái nhợt, thoạt trông khá tội nghiệp. Làm cho người ta có một loại ảo giác cậu sống bên Pháp quá khổ, bất quá có phải là ảo giác hay không thì trước mắt khó mà nói.

Sau đó không ai nói gì. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu im lặng ăn cơm, không thân thiện lắm với người chú nhỏ Lâm Vô Ý này. Cả ba đều không phải người thoải mái buông thả cảm xúc ra bên ngoài như Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chi nghiêm túc, Lâm Vu Hồng lạnh lùng, Lâm Vu Chu lãnh khốc. Ở trước mặt mấy người cháu thế này, Lâm Vô Ý chỉ có thể im lặng.

Ăn cơm xong, mọi người của Lâm gia đều đến bệnh viện, ba đứa trẻ con ở lại nhà. Tài xế của Lâm trạch chở vợ chồng Lâm Chiếu Đông và vợ chồng Lâm Chiếu Vũ; Thẩm Tiếu Vi lái xe chở ba mẹ và em gái; Lâm Vu Chi lái xe chở Lâm Vu Huệ và Lâm Vu Chu; Lâm Vô Ý và Giang Y Viện ngồi trong xe Lâm Vu Hồng.

Khi lên xe, Giang Y Viện dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Vô Ý muốn nói chuyện với Lâm Vu Hồng, bất quá thấy đối phương dường như không có ý muốn nói, cậu cũng không quấy rầy. Từ nhỏ cậu đã không thể nói rõ ràng với ba người cháu lạnh lùng này, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất trước đây đó là do cậu luôn trốn tránh đối phương. Lần đầu tiên Lâm Vô Ý bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm lại mình.

Di động vang lên, là của Lâm Vô Ý. Lấy điện thoại trong túi quần ra, là một dãy số lạ. Tối hôm qua Lâm Vô Ý đã đổi sang dùng số điện thoại ở Hongkong của cậu, rồi nhắn tin cho vài người bạn để họ biết mình đổi số. Đây là cuộc gọi đầu tiên.

“Hello?”

“Dean, là tôi, Joseph.”

“Joseph?” Nhìn số hiện trên màn hình, Lâm Vô Ý dùng tiếng Pháp hỏi: “Cậu đổi số?”

“Đây là điện thoại trong khách sạn. Tôi đang ở Đức, có chút chuyện ở đây. Tôi thấy lời nhắn của cậu trên facebook, rất tiếc khi nghe được tin không tốt như vậy. Cậu vẫn khỏe chứ?”

“Không khỏe.” Lâm Vô Ý tựa đầu vào lưng ghế phía trước, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ lắm, Joseph, bác sĩ nói chúng tôi phải chuẩn bị cho tốt. Tôi rất hối hận, tôi nên về sớm một chút mới đúng.”

“Ôi, Dean, đừng khóc. Biết cậu khóc tất cả mọi người đều đau lòng. Chỉ cần cậu muốn tôi đến Hongkong, tôi lập tức qua đó.”

“Không cần đâu. Phóng viên ở Hongkong rất nhiều, sẽ nhận ra cậu.”

“A, đám phóng viên đáng ghét.”

Trốn sau lưng ghế, Lâm Vô Ý nhỏ giọng nói chuyện với bạn mình, thỉnh thoảng lại sụt sịt mũi. Lâm Vu Hồng nhìn vào kính chiếu hậu trong xe nhiều lần. Anh không biết tiếng Pháp, cho nên không hiểu Lâm Vô Ý đang nói gì. Lâm Vô Ý nói tiếng Pháp còn có hương vị hơn tiếng Quảng Đông, vô cùng dễ nghe.

Gần đến bệnh viện, Lâm Vô Ý đã nói chuyện xong với Joseph. Những người đi trước đều đã đến phòng bệnh, Lâm Vô Ý đến cuối cùng được mẹ nhắc nhở nên đeo kính râm vào. Bên ngoài bệnh viện vẫn có đầy phóng viên vây quanh như cũ, Lâm Vô Ý quay người tránh ống kính, lại một lần thêm hối hận vì năm đó mình không hiểu chuyện.

Trong phòng bệnh, tình huống của Lâm Chính Huy không có chuyển biến tốt. Nhưng khi Lâm Vô Ý xuất hiện, rõ ràng tinh thần của ông trở nên khác hẳn. Lâm Vô Ý không có biểu hiện đặc biệt thân mật với ba giống như tối hôm qua. Cậu đứng sau anh cả, nghe anh cả, anh hai nói chuyện với ba. Nán lại trong bệnh viện hơn hai giờ, mọi người đều rời đi, Lâm Vô Ý ở lại. Sau khi cửa phòng bệnh đóng, cậu nằm bò trên giường bệnh, nâng tay ba đặt lên đầu mình.

“Vô Ý…”

Lúc nãy Lâm Chính Huy không gọi con trai, lúc này gọi một tiếng khàn khàn.

“Ba, hôm nay con bị con của Vu Chi gọi làông chú nhỏ.”

Khóe miệng Lâm Chính Huy lộ ra nụ cười.

“Con muốn nhân lúc mấy người chỗ anh cả không có mặt sẽ thương lượng với thằng bé một chút, có thể bỏ cái từôngkia đi không.”

“Hồ… nháo…”

“Nhưng thực sự rất quái lạ mà.”

“Không được… hồ… nháo…”

“Vâng vâng, con nghe lời.”

Lâm Chính Huy cười hài lòng.

Cơm chiều do Giang Y Viện mang đến. Ở lại đến 9 giờ, Giang Y Viện về đại trạch của Lâm gia một mình, Lâm Vô Ý khăng khăng ở lại phòng bệnh. Đèn lớn trong phòng đã tắt, đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng nhu hòa. Lâm Chính Huy nhắm mắt, bên tai là giọng nói nhỏ nhẹ giống như thôi miên làm tâm trí người ta bình lặng.

“… Ánh nắng chiều, làm cho đồng cỏ huân y được bao phủ bởi những tia sáng vàng chanh nhàn nhạt. Tôi đứng ở nơi đó, cảm nhận được cái mát lạnh của ngọn núi tuyết. Mấy chú chim ca hát vui vẻ bên cạnh tôi, dường như muốn bắt được tia sáng mặt trời cuối cùng… Tôi giống một con diều, bay nhè nhẹ, mùi hương của cỏ huân y đưa tôi đến với giấc mộng huyền ảo…”

Lâm Vô Ý dùng tiếng Pháp đọc một chương văn xuôi, một tay nắm lấy tay ba. Một người đi đến cửa phòng bệnh liền dừng lại, từ trong phòng truyền ra tiếng Pháp ngắt quãng không rõ ràng lắm. Người đó đứng nghe trong chốc lát, không gõ cửa mà trực tiếp cầm tay nắm cửa, xoay một vòng mở ra. Tiếng mở cửa rất khẽ, Lâm Vô Ý đang đắm chìm trong những dòng văn cũng không nghe thấy.

Lúc này người vào mới nhẹ nhàng gõ cửa. Lâm Vô Ý phục hồi lại trong dòng văn xuôi, ngẩng đầu. Đối phương xuất hiện từ trong bóng tối, trên tay là một chiếc túi lớn.

“Vu Hồng?”

Lâm Vô Ý vô cùng kinh ngạc, nhìn ba đã ngủ rồi, cậu buông tay ba ra, đặt quyển sách xuống giường, đứng lên.

Lâm Vu Hồng để túi lớn ở ghế salon. Anh cao gần 190 cm từ trên cao nhìn xuống Lâm Vô Ý, nói: “Bác gái và mẹ tôi chuẩn bị chăn và mấy thứ cho cậu. Tôi về nhà đúng lúc đi ngang qua bệnh viện, mang cho cậu.”

Lâm Vô Ý cầm túi lại xem, bên trong có chăn, có khăn lông lớn, còn có một chiếc áo khoác, thậm chí có cả một hộp chocolate. Cậu không nhịn được mà cười, chẳng lẽ trông cậu rất giống người thích ăn chocolate sao?

Hai mắt đen như mực của Lâm Vu Hồng nhìn chằm chằm vào sườn mặt Lâm Vô Ý, đương nhiên không hề bỏ qua nụ cười như trẻ con khi được người ta tặng chocolate của cậu. Lâm Vô Ý buông túi ra, ngẩng đầu: “Làm phiền cậu còn phải đến đây một chuyến.”

“Không có gì.”

Nhìn ông nội đang ngủ trên giường bệnh, lại đảo mắt sang quyển sách có chữ tiếng Pháp trên bìa không biết là gì, Lâm Vu Hồng nói: “Tôi về đây.”

“Được.”

Lâm Vô Ý tiễn Lâm Vu Hồng ra ngoài cửa. Đến cửa, Lâm Vô Ý nói: “Đi đường cẩn thận. Ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.”

Vẫn nhìn Lâm Vu Hồng cho đến khi anh vào khúc quặt để đến chỗ thang máy, Lâm Vô Ý mới đóng cửa lại. Sau khi sang mặt bên kia bức tường, Lâm Vu Hồng lùi lại phía sau, nhìn cửa phòng bệnh đã đóng lại, ánh mắt trầm tĩnh.

Trở lại nơi ở xa hoa của mình, Lâm Vu Hồng lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh. Ra phòng khách, ngồi xuống, anh cầm điều khiển từ xa mở TV, chuyển đến kênh tài chính và kinh tế. Hai chân gác lên bàn trà xem TV, đến khi nước khoáng trong chai còn một nửa, anh lấy di động ra.

“Shina Li, tìm một giáo viên dạy tiếng Pháp cho tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.