Vô Ý Vi Chi

Chương 16



Chạng vạng, mấy người đàn ông đi ra ngoài đều đã trở về. Thấy tinh thần Lâm Vô Ý đã tốt lên một ít, họ đều yên tâm hơn. Chuyện của công ty còn chất đống lại, cho nên ăn cơm xong mọi người đã không thấy bóng dáng Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đâu. Thẩm Tiếu Vi cũng về nhà với ba mẹ. Ông ngoại mất, dường như Thẩm Tiếu Vi cũng chín chắn không ít, chủ động muốn giúp ba xử lý chuyện của công ty, Thẩm Văn cao hứng thế nào khỏi phải bàn. Lâm Vu Chu lạ giường, cho nên ở lại với Lâm Vô Ý xong anh liền về. Tuy là nói chuyện phiếm, kỳ thực phần lớn đều là Lâm Vô Ý nói, Lâm Vu Chu nghe. Nhìn Lâm Vu Hồng thì biết, thân là em ruột của anh, Lâm Vu Chu cũng không phải người thích nói chuyện. Bất quá khi đối mặt với người cháu này, Lâm Vô Ý không có vẻ gò bó như khi đối diện với Lâm Vu Hồng, nên không khí nói chuyện giữa hai chú cháu cũng coi như là hòa hợp.

Tiễn Lâm Vu Chu ra đến cửa, Lâm Vô Ý lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, cậu sửng sốt.

“Vu Hồng?”

“Uhm.”

Người vùi đầu vào đống văn kiện vẫn không ngẩng đầu.

Lâm Vô Ý nhìn lại phòng, đúng là phòng ba, vậy… đêm nay Vu Hồng còn muốn ở cùng (nói cách khác là giám thị) cậu?

“Vu Chu về rồi?”

“À, uhm.”

Lâm Vô Ý đóng cửa vào phòng.

“Nửa đêm cậu vẫn khóc. Chờ đến lúc cậu không khóc nữa tôi sẽ trả phòng ngủ cho cậu.” Vẫn không ngẩng đầu mà giải thích, Lâm Vu Hồng lấy một tờ văn kiện khác.

Nửa đêm cậu khóc? Lâm Vô Ý sờ mặt mình, rồi mới chấp nhận tình cảnh trước mắt, cậu tin Vu Hồng không lừa cậu, cũng không nghi ngờ mình có khóc trong mơ hay không. Lấy quần áo ngủ sạch sẽ từ trong tủ quần áo, Lâm Vô Ý vào phòng tắm.

Đứng trước gương lớn ở bồn rửa mặt, Lâm Vô Ý thở dài thêm lần nữa. Khuôn mặt này dù nhìn thế nào cũng giống như em trai Vu Chi và Vu Hồng hơn, đâu có chút dáng vẻ của người làm chú, thậm chí trông cậu còn trẻ hơn cả Vu Chu. Khó trách lại bị chính cháu của mình quản thúc. Lắc lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ không đâu đi, Lâm Vô Ý nâng hai tay cởi quần áo, rồi mới cởi quần dài, tất, quần lót. Bật vòi nước, theo thói quen cậu giặt tất và quần lót trước rồi mới tắm.

Bên ngoài phòng tắm, Lâm Vu Hồng vốn phải xem văn kiện lại đang nhìn chằm chằm vào cửa thủy tinh của phòng tắm. Trên cửa thủy tinh rọi lên dáng người nghiêng nghiêng của một người. Lần đầu tiên Lâm Vu Hồng nhìn một chàng trai cởi quần áo xuyên qua cửa thủy tinh của phòng tắm. Anh cảm thấy là do mình quá mệt mỏi. Buông văn kiện, ấn vào mi tâm, đôi mắt mỏi mệt của Lâm Vu Hồng không khống chế được lại nhìn vào cánh cửa kia, hoặc là nói, nhìn người đằng sau cánh cửa.

Không phải cậu ta muốn tắm sao? Sao cứ đứng ở trước bồn rửa mặt? Nhìn động tác… Chẳng lẽ là đang giặt quần áo? Tiểu thiếu gia của Lâm gia mà phải tự mình giặt quần áo? Trong Lâm Vu Hồng trào dâng một luồng tức giận không biết tên.

“Vô Ý!”

“Hả?”

Tiếng nước ngừng.

“Cậu đang tắm sao?”

“À, tôi sắp tắm đây, tôi đang giặt tất và quần lót. Cậu muốn dùng toilet à?”

“Không cần. Tất và quần lót để mai giặt, mau tắm rồi đi ngủ.”

“Sắp xong rồi.”

Lâm Vu Hồng cảm thấy nhất định là mình bị điên rồi mới có thể bàn luận chuyện “giặt quần lót và tất” cùng một người con trai. Một lần nữa cầm văn kiện lên, anh để cho mình lại chú ý vào công việc.

Tiếng vòi hoa sen vang lên, Lâm Vu Hồng giương mắt, quả nhiên gần cửa thủy tinh đã không còn bóng người. Đúng là anh điên rồi. Xuống giường, Lâm Vu Hồng rời khỏi phòng ngủ.

Lâm Vô Ý cũng không biết cháu mình đã trải qua một lịch trình tâm trạng như thế nào. Tắm rửa xong cậu mặc quần áo ngủ ra ngoài, không ngoài ý muốn khi thấy người “giám thị” mình ở trên giường.

“Lấy máy sấy sấy khô tóc.”

Lâm Vu Hồng buông văn kiện trong tay, ánh mắt tối lại. Anh rất muốn biết một người con trai ở vào độ tuổi ba mươi thành thục sao trông có vẻ… thanh thuần như vậy. Lâm Vô Ý vừa tắm xong trông cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, đấy còn là do gần đây tâm tình cậu không tốt, tiều tụy đi rất nhiều. Lâm Vu Hồng cảm thấy mình có làm chú của đối phương cũng không đến nỗi nào. Suy nghĩ này làm anh không được thoải mái.

“Chốc nữa tôi mới ngủ, lúc ngủ chắc là tóc cũng khô rồi. Bây giờ là mùa hè, tóc khô rất nhanh. Máy sấy rất ầm ĩ.” Lâm Vô Ý choàng chiếc khăn lông lớn ở cổ vừa nói vừa lau tóc. Ngồi xuống bên kia giường, cởi giày rồi lên giường, cậu để trần hai đùi, lưng tựa vào đầu giường, chuẩn bị viết nhật ký của ngày hôm nay.

Trong phòng không mở điều hòa, màn cửa sổ bằng lụa mỏng lay động, không tính là nóng, nhưng cũng không cần đến chăn. Lâm Vô Ý mở cuốn nhật ký ra, cái mũi động đậy, quay đầu: “Cậu hút thuốc?”

“Không phải cậu nghĩ tôi không hút thuốc chứ?” Lâm Vu Hồng nhìn vào cặp chân có nét ngây ngô của Lâm Vô Ý.

“Không phải đâu.” Lâm Vô Ý nói: “Tôi từng thấy cậu và mấy người Vu Chi hút thuốc. Chỉ là ngạc nhiên cậu hút thuốc trước khi ngủ, hút thuốc không phải là để nâng cao tinh thần sao?”

Lâm Vu Hồng buông văn kiện, hỏi: “Cậu không biết lái xe, cũng không biết hút thuốc à?”

Lâm Vô Ý có chút xấu hổ khi bị người ta “xem thường”: “Á… Ba, không thích tôi hút thuốc.”

“Cậu còn không biết gì nữa?”

“Mỗi người đều sẽ có chuyện mình không am hiểu.” Lâm Vô Ý thấy thật mất mặt.

“Cậu không uống rượu cũng vì ông nội?” Hứng thú của Lâm Vu Hồng đối với người chú nhỏ này hiện tại còn vượt qua cả những văn kiện quan trọng kia.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vô Ý hiện vẻ xấu hổ, cậu tránh né ánh nhìn chăm chú không chút che giấu của Lâm Vu Hồng, ấp úng: “À… Ba sợ tôi ở nước ngoài, uống rượu, gặp chuyện không may, uhm, cậu cũng biết, trị an của nước ngoài, không được tốt lắm… Tôi lại, có tửu lượng kém, cũng rất khi uống. Càng uống ít, tửu lượng càng kém, rồi mới, thế, uhm…”

“Ông nội còn không yên tâm để cậu làm chuyện gì?”

“Á, a, cũng không có.” Lâm Vô Ý vội vàng nói sang chuyện khác. “Cậu mau làm việc đi, tôi không quấy rầy cậu.” Cầm cuốn nhật ký, như để nói cho đối phương biết mình cũng muốn “làm việc”.

“Trốn tránh không phải là việc một người đàn ông thành thục sẽ làm.” Lâm Vu Hồng còn rất quá phận mà gạt bỏ bậc thang của đối phương.

Lâm Vô Ý đáp trả lại câu đả kích kia: “Không nhắc đến bối phận, cậu lớn tuổi hơn tôi.”

Ánh mắt lạnh đánh về phía cậu, Lâm Vô Ý nhảy dựng xuống giường: “Tôi đi sấy tóc!” Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đóng lại.

Lâm Vu Hồng nhìn chằm chằm vào người đang tựa vào cửa phòng tắm, nghiến răng: “Không phải cậu muốn sấy tóc sao?”

“A! Sấy đây sấy đây!”

Còn không nhận ra tại sao đối phương lại nắm rõ từng động tác của mình như lòng bàn tay như thế, Lâm Vô Ý nhanh chóng mở ngăn tủ bên dưới bồn rửa mặt, lấy máy sấy.

Cắm điện vào, bật máy sấy, Lâm Vô Ý khốn khổ chịu đựng âm thanh ầm ĩ của máy sấy. Sấy lung tung vài cái, cậu tắt máy đi, rút điện, bỏ vào ngăn tủ. Đứng trước gương hít sâu vài cái, Lâm Vô Ý mở cửa như tráng sĩ sắp cắt cổ tay. Lại không ngoài ý muốn, khi thấy người trên giường trừng đôi mắt lạnh băng với cậu.

Bước từng bước một đến gần giường, đi đến trước mặt người nào đó, Lâm Vô Ý cúi đầu. Tiếp đó, hai tay cậu chậm rãi đưa ra phía trước người khép lại, ngẩng mạnh đầu lên: “Vu Hồng, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi.” Đặt hai tay lên trán, Lâm Vô Ý thành tâm nhận lỗi.

“Tuổi tôi quả thực lớn hơn cậu.” Lâm Vu Hồng vẫn mang giọng nói lạnh lạnh lùng lùng, Lâm Vô Ý nghe xong liền nổi một tầng da gà. Vu Hồng giận như thế?

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Nhắm chặt mắt lại, Lâm Vô Ý bày tỏ lòng thành ý nhất của mình.

“Giải thích có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì?

Lâm Vô Ý mở mắt, trong đó là vẻ khó xử: “Thực xin lỗi mà.”

Lâm Vu Hồng đưa văn kiện trong tay mình đến trước mặt Lâm Vô Ý: “Phiên dịch phần văn kiện này giúp tôi.”

A? Lâm Vô Ý cúi đầu nhìn, là văn kiện tiếng Anh.

“Không phải cậu không biết tiếng Anh chứ?”

“Biết.”

Lâm Vô Ý cầm văn kiện, giương mắt: “Tôi dịch xong cậu sẽ tha thứ cho tôi?”

“Uhm.”

Lâm Vô Ý nở nụ cười sáng lạn: “Cứ giao cho tôi!”

Bò lại đến vị trí của mình trên giường, Lâm Vô Ý lấy bản bút ký của mình, lật đến một trang không có chữ. Xem tổng quát văn kiện gồm năm trang một lần, vẻ mặt cậu nghiêm túc không ít, phiên dịch cẩn thận từng chữ từng câu. Rất nhanh sau đó cậu đã tiến vào trạng thái tập trung cao độ nên không nhìn thấy khóe miệng như đang nén cười của Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vô Ý một lúc mới trở lại với những văn kiện của mình. Có người chia sẻ một phần công việc giúp anh, tội gì mà không làm?

Đêm nay Lâm Vô Ý còn chưa hoàn thành tùy bút, chỉ miễn cưỡng viết xong nhật ký của mình. Sợ mình dịch sai một chỗ nào đó sẽ mang lại phiền toái hay tổn thất cho Vu Hồng, Lâm Vô Ý xem trước xem sau thật kỹ mấy lần mới đưa phần mình dịch ra cho đối phương, lúc này đã là rạng sáng. Nếu là bình thường, lúc này Lâm Vô Ý vẫn còn rất phấn khích, chỉ là gần đây tinh thần cậu rơi vào bi thương quá độ, mới đến 11 giờ đã không chống đỡ được.

“Tôi xem lại một lần nữa, cậu ngủ trước đi.” Lâm Vu Hồng vẫn còn việc phải làm.

“Đêm nay nhất định phải xem xong sao?” Lâm Vô Ý không thể mở mắt nổi nữa, nằm nghiêng hỏi. Nghĩ đến ba, anh trai và mấy người cháu phải làm việc vất vả như vậy, cậu cũng xấu hổ, cũng hổ thẹn. Liếc nhìn cậu, Lâm Vu Hồng để tất cả những văn kiện và phần cậu đã dịch ra lên tủ ở đầu giường, trải chăn ra, nằm xuống. Lâm Vô Ý nở nụ cười.

“Vu Hồng.”

“Uhm.” Lâm Vu Hồng tắt đèn bàn bên chỗ anh.

“Lúc nãy, thực sự xin lỗi.”

Lâm Vu Hồng xoay người, đối mặt với người nào đó: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”

Lâm Vô Ý nhẫn nại ý muốn được ngáp, hỏi: “Ngày nào cậu cũng vất vả vậy sao? Cậu, Vu Chi, Vu Chu và Tiếu Vi đều như thế phải không? Hoặc là, cả Vu Huệ và Như Vi?”

“Đây có thể coi là thách thức đối với chúng tôi, không phải là vất vả. Người vất vả nhất là ông nội. Ông là người gây dựng sự nghiệp, còn việc chúng tôi phải làm là giữ vững và mở rộng sự nghiệp. Hoặc là nói, đây là hứng thú của chúng tôi.”

Trong tim Lâm Vô Ý có nỗi chua xót.

“Chính vì có ông nội vất vả, mới có Lâm gia như hôm nay. Ông nội đáng được mỗi người chúng ta kính trọng.”

“Ba là người tôi bội phục nhất và sùng bái nhất. Nhưng tôi không thể vào công ty làm việc theo như kỳ vọng của ba, trở thành người làm ăn. Tôi không thích kinh doanh, tôi thích đọc sách trong phòng hơn.”

Trong bóng đêm, Lâm Vô Ý thổ lộ một chút tiếng lòng của mình với người cháu mà cậu cũng chưa hiểu rõ lắm.

“Trong trí nhớ của tôi, ông nội cũng rất thích đọc sách. Hiển nhiên, ông đã di truyền trí óc về kinh thương cho bác cả và ba tôi, còn cậu thì được di truyền hứng thú đọc sách của ông.”

Lời an ủi của Lâm Vu Hồng khiến Lâm Vô Ý dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cám ơn cậu, Vu Hồng.”

“Cậu nên ngủ.”

“Uhm…” Vẫn không thể nhịn được mà ngáp một cái, Lâm Vô Ý nhắm mắt: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Đồng hồ sinh học đánh thức Lâm Vu Hồng đúng 7 giờ 30 phút sáng. Anh mở to mắt giống như là tỉnh ngủ ngay lập tức, khi nhìn sang cậu trai đang ngủ say trước mặt, theo bản năng liền nhíu mày lại. Nếu như là một tháng trước, Lâm Vu Hồng tuyệt đối sẽ không tin rằng anh sẽ nằm ngủ trên giường cùng một chàng trai không thể nói là thành thục cả một đêm. Cho dù có là em ruột Vu Chu của mình, ký ức ngủ cùng đối phương trên một chiếc giường của Lâm Vu Hồng phải quay về tận 22 năm trước. Ngay cả chính anh cũng phải kinh ngạc vì sự thích ứng với “hoàn cảnh” của mình. Dường như ở trước mặt người này, bất cứ chuyện gì cũng như thuận lý thành chương mà được chấp nhận.

Đứng dậy, xuống giường. Nhẹ nhàng rút tấm chăn Lâm Vô Ý quấn quanh người, đắp lên hai chân trắng nõn trông không hề khỏe mạnh của cậu, Lâm Vu Hồng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Liếc nhìn tấm cửa thủy tinh có vẻ hơi “trong suốt” kia, sau khi suy tư một lúc anh vẫn loại bỏ ý niệm cho người đến thay cửa trong đầu. Đây là phòng ngủ của ông nội khi còn sống, người kia sẽ không cho phép có ai khác tùy tiện động vào những thứ này. Dù sao trong nhà cũng không có người ngoài sống ở đây, không sao cả.

Rửa mặt xong, thay quần áo, thấy người trên giường không hề có ý định dậy ăn sáng, Lâm Vu Hồng cầm túi văn kiện ra khỏi phòng. Dường như Vu Chi có nói người này sẽ không rời giường trước 10 giờ.

“Anh họ, chào.”

“Chú hai.”

“Nhị thiếu gia, chào.

“Chào.”

Lâm Vu Hồng vừa vào nhà ăn, người đang ngồi liền chào hỏi anh, chính là Ethan đang được bảo mẫu cho ăn sáng. Ethan mới bốn tuổi, nhưng buổi sáng phải đến nhà trẻ Tinh Anh để học tập, buổi chiều còn phải học phụ đạo những chuyên môn cùng một giáo viên ở nhà, còn ít tuổi nhưng bé đã phải chuẩn bị cho sau này để tiếp quản xí nghiệp của gia tộc.

Lâm Vu Chi đang đọc báo buông tờ báo xuống. Nhìn bàn ăn một vòng, Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế bên tay phải Lâm Vu Chi, nhận đĩa trứng rán và jambon đầy từ Lâm Vu Huệ, nói cám ơn.

“Mấy người bác cả đâu?” Không thấy bốn người lớn tuổi, Lâm Vu Hồng hỏi. Trước mắt thì vợ chồng Lâm Chiếu Đông, vợ chồng Lâm Chiếu Vũ và Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, còn có Lâm Vu Huệ đều ở nhà chính, mục đích chủ yếu là để làm bạn với người nào đó.

Lâm Vu Huệ mặc đồ đi làm toàn thân màu đen nói: “Ba mẹ em, chú hai, thím hai và bà dì Giang đi uống trà buổi sáng.”

Lâm Vu Hồng gật đầu, uống trà buổi sáng, không tồi. Cầm ly café uống một ngụm trước, anh tập trung ăn bữa sáng của mình, sáng nay còn có một cuộc họp thành viên hội đồng quản trị quan trọng.

“Chú nhỏ vẫn đang ngủ sao?” Lâm Vu Huệ hỏi.

Lâm Vu Hồng không ngẩng đầu, trả lời: “Anh thấy cậu ta phải ngủ đến 10 giờ.”

“Tối qua cậu ấy sao rồi?” Lâm Vu Chi hỏi.

Lâm Vu Hồng uống café: “Như cũ.”

Thì vẫn là thương tâm. Lâm Vu Huệ thở dài một tiếng: “Chú nhỏ cần một thời gian dài nữa mới có thể ra khỏi nỗi bi thương ông nội qua đời.” Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không đáp lại. Nếu ông nội trên trời có linh thiêng nhìn thấy cậu con trai mà ông yêu thương nhất thương tâm vì ông qua đời, liệu ông có hối hận vì khi còn sống đã quá nuông chiều cậu không? Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều không có đáp án.

Ethan đã ăn no, được bảo mẫu và bảo tiêu đưa đến nhà trẻ. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Huệ đều đi xe riêng của mình đến công ty, còn người mệnh tốt nào đó vẫn ngủ khò khò trên giường.

Vào công ty lúc tám rưỡi, thư ký của Lâm Vu Chi lập tức báo cáo với anh về lịch làm việc đã được sắp xếp trước. Sau khi vào văn phòng anh, thư ký Harvey nói: “Phó đổng, sách anh cần tôi đã để trên bàn làm việc của anh.” Dù hiện nay Lâm Vu Chi là cổ đông lớn nhất trong công ty, nhưng xuất phát từ lòng tôn kính với ba, Lâm Vu Chi vẫn tiếp tục để ba giữ vị trí chủ tịch, đương nhiên, ở chỗ Lâm Vu Hồng cũng như thế.

Sau khi ngồi vào bàn làm việc, Lâm Vu Chi nói: “Cuối tuần sắp xếp cho tôi bốn ngày nghỉ.”

“Anh muốn đi đâu? Cần tôi đặt vé cho anh không?”

Lúc ông chủ đã cầm một quyển sách trên bàn, nam thư ký Harvey của Lâm Vu Chi kiểm soát được hoàn toàn biểu tình trên mặt mình, càng làm tăng thêm vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt ông chủ.

“Tôi muốn ra biển.” Lâm Vu Chi ngẩng đầu. “Cậu liên hệ với thư ký của Vu Hồng, thời gian nghỉ của tôi và cậu ấy phải được xếp giống nhau.”

“Được. Nếu là bốn ngày thì sẽ sắp xếp gần cuối tuần, được chứ? Như vậy anh có thể trải qua ngày cuối tuần sau đó đi làm lại.”

“Được.”

Harvey giao mấy văn kiện cho ông chủ, sau khi giải thích sơ qua về nội dung của chúng liền cầm hai phần văn kiện Lâm Vu Chi đã ký rồi ra ngoài.

Sau khi thư ký đóng cửa, Lâm Vu Chi nhìn ba cuốn sách về các chòm sao trên mặt bàn, cầm lấy một quyển trong đó. Lật đến trang có chòm song ngư, anh đọc nghiêm túc.

Nam giới thuộc chòm sao song ngư ____ Thần bí, thậm chí có chút lạ lùng, mọi người không thể biết anh ta suy nghĩ chuyện gì hay hy vọng điều gì ____ Lâm Vu Chi càng xem càng nhíu chặt mày.

____ Người thuộc chòm sao này có tư tưởng, khuynh hướng hơi viển vông. Trong cuộc sống cũng thường là được chăng hay chớ.

____ Đàn ông thuộc chòm song ngư là người có những suy nghĩ lãng mạn, rất nhiền đàn ông mang chòm song ngư thực sự sống trong giấc mộng cả đời.

____ Anh ta lãng mạn, đa tình, có sự tưởng tượng phong phú.

____ Đàn ông thuộc chòm song ngư có trái tim ấm áp, là đối tượng tốt để bạn bè thổ lộ tâm sự.

____ Nếu không thể ở cùng nhau, thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm! Nếu nói sự lạnh lùng của chòm bạch dương, sự lạnh lùng của chòm sư tử là núi băng, thì vẻ lạnh lùng của song ngư nam chính là Bắc cực đóng băng hơn vạn năm!

Lâm Vu Chi so sánh những đặc điểm về tính cách của chòm song ngư nam với Lâm Vô Ý, có lãng mạn hay viển vông không thì hiện tại anh còn chưa phát hiện, nhưng những phương diện khác thì đúng là có chút giống vậy. Nhất là những lời này “vẻ lạnh lùng của song ngư nam chính là Bắc cực đóng băng hơn vạn năm!” – Nghĩ đến người kia vì muốn tránh họ mà không tiếc gây ra “scandal” như vậy, thậm chí còn trốn đến một trấn nhỏ của nước Pháp xa xôi, Lâm Vu Chi nhịn không được phải nhíu mi.

Tiếp tục đọc tiếp, tầm mắt anh lại dừng ở một câu – Viên đá bảo hộ cho song ngư: thủy tinh nâu; viên đá may mắn: thủy tinh tím. Nếu không lầm, trên cổ tay Lâm Vô Ý có hai chiếc vòng tay bằng thủy tinh có màu nâu và tím. Chẳng lẽ là nguyên nhân này? Không nghĩ rằng người kia lại tin vào mấy lời bình luận về chòm sao.

Liếc mắt đến hai cuốn sách khác cũng về các chòm sao trên bàn, Lâm Vu Chi đặt chúng và cuốn trên tay sang một bên. Trong đầu bất giác hiện lên một hàng chữ ____ Anh ta lãng mạn, đa tình, ôn nhu săn sóc…

Người kia rất đa tình? Nghĩ đến hai “nhân vật lớn” đến tận Hongkong vì cậu, đột nhiên Lâm Vu Chi thấy tò mò về đời sống tình cảm của người kia. Ba mươi tuổi, ngoại hình lại thanh thuần tuấn mỹ như vậy, chẳng lẽ lại không có bạn gái, hay bạn trai sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.