Vô Ý Vi Chi

Chương 125



Đến trưa ngày thứ hai, Lâm Vô Ý bị Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lăn qua lăn lại gần một đêm mới khó khăn xuống giường. Hôm nay sẽ xuất phát đi London, cho dù hai chân cứ nhũn ra, vòng eo đau nhức, chỗ giữa hai đùi sưng lên, Lâm Vô Ý vẫn phải dậy. Không hề trách Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng quá phận, ở trong phòng ôm hôn hai người một hồi lâu xong, từ chối Lâm Vu Hồng bế cậu ra ngoài, Lâm Vô Ý thong thả, cố gắng làm như thật bình thường để đi xuống lầu.

Người của Lâm gia ăn sáng xong đều đến đây, lại không nghĩ rằng Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vô Ý ngủ đến tận trưa mới dậy, cho dù Ethan có ngủ thêm một giấc cũng đã dậy từ lúc 10 giờ. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Vô Ý, Lâm Chiếu Trinh rất lo lắng, tưởng thân thể cậu không thoải mái. Lâm Vu Chi mang sắc mặt bình tĩnh nói tối qua ba người họ thức gần trắng đêm để nói chuyện, ngủ quá muộn, lúc này mới giúp Lâm Vô Ý hết xấu hổ.

Ăn hai bát cháo, lại chuyện cùng anh chị một lát, Lâm Vô Ý được đưa lên xe để ra sân bay. Trước khi lên xe, tầm mắt của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ dừng trên cổ Lâm Vô Ý vài giây. Lâm Vu Chu lái xe, Thẩm Tiếu ngồi ở ghế phó lái, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều ôm Lâm Vô Ý, xe của năm người trở thành một không gian độc lập. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nắm một bàn tay Lâm Vô Ý, không nỡ rời xa cậu.

Đối với vẻ mệt mỏi của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi hiểu rõ trong lòng. Lâm Vô Ý thấy không thoải mái, cứ dính chặt vào Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sắp chia ly, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng không muốn nói chuyện, chỉ muốn ôm người này như vậy.

“Anh họ cả, anh họ Vu Hồng, bọn em định qua Giáng Sinh mới về.” Thẩm Tiếu Vi là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Lâm Vô Ý đã ngủ mất, không có phản ứng. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nhíu mi, lâu quá.

“Các anh không được đổi ý đâu.” Thẩm Tiếu Vi lắc ngón tay. Lâm Vu Hồng lạnh giọng: “Qua Giáng Sinh xong lập tức về ngay. Tính cả thời gian Vô Ý đi Đức kiểm tra lại cũng dư thời gian.”

Lâm Vu Chu mở miệng: “Bọn em khó có được lúc đưa cậu ấy đi chơi, muốn chơi nhiều ngày. Đây là bồi thường của việc các anh lấy đi đêm đầu của Vô Ý.”

Lâm Vu Chi cúi xuống nhìn người đang ngủ trong lòng, đến gần ngậm lấy đôi môi đối phương ôn nhu mút nhẹ vào, sau khi rời ra, anh nói: “Được rồi, hai đứa cứ chơi cùng Vô Ý, chỉ là không thể quá một tháng.”

“OK.”

Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vu Chi một cái, hôn lên mặt và cổ Lâm Vô Ý hồi lâu, giống như ngầm đống ý. Bất quá anh tin, người này sẽ không thể rời xa họ lâu như vậy được.

Khi sân bay xuất hiện trước mặt, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng chỉ cảm thấy đường đến sân bay sao ngắn như vậy. Lâm Vô Ý mơ màng tỉnh lại, cũng đã thấy sân bay. Tim cậu đập nhanh hơn, cố gắng ôm chặt Lâm Vu Chi, buồn bã nói: “Phải nhớ tôi đó.”

Lâm Vu Chi không nỡ, ôn nhu nói: “Tôi đã bắt đầu nhớ cậu rồi.”

Buông Vu Chi ra, Lâm Vô Ý lại ôm chặt Vu Hồng, trước khi cậu lên tiếng đã nói: “Về sớm một chút, nếu không tôi sẽ không nhịn được mà đi bắt cậu về.”

“Ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho các cậu.”

“Tôi và Vu Chi chờ điện thoại của cậu.”

Đây là lần đầu tiên, Lâm Vô Ý rời Hongkong lại lưu luyến như thế.

Thân thể Lâm Vô Ý không thoải mái, sau khi Lâm Vu Chi xuống xe liền ôm vai cậu, để cậu dựa vào. Sân bay phái người phụ trách chuyên môn đến dẫn họ đi vào lối kiểm an đặc biệt. Lâm Vu Chu kéo tay áo anh trai, cố ý dừng lại ở đằng sau. Lâm Vu Hồng đeo kính râm đi chậm lại, Lâm Vu Chu đi đến cạnh anh trai, hỏi nhỏ: “Anh, tối qua các anh, là cùng nhau à?”

“Uhm.” Đôi mắt đằng sau kính râm của Lâm Vu Hồng vẫn không rời khỏi người “suy yếu” ở phía trước.

“Vô Ý… có thể tiếp nhận sao?” Lâm Vu Chu chỉ cảm thấy bụng dưới nóng rực.

“Có thể. Tối qua cậu ấy rất mệt, em và Tiếu Vi nhẫn nại chút, đừng để cậu ấy mệt quá.”

“Bọn em có chừng mực.” Ngữ khí của Lâm Vu Chu trở nên sung sướng hơn không ít.

Nghĩ đến khoảng thời gian một tháng sắp tới không được gặp Lâm Vô Ý, quanh người Lâm Vu Hồng như băng lạnh hơn vài phần, không để ý đến em trai, anh đi nhanh về phía trước, đến cạnh Lâm Vô Ý.

Nói lời tạm biệt với các anh chị ở cửa kiểm an, nhẫn nhịn mong muốn được hôn môi Vu Chi và Vu Hồng, Lâm Vô Ý mang thân thể mỏi nhừ tạm biệt anh chị, tạm biệt hai người yêu, đi cùng mấy bạn nhỏ vào cửa kiểm an.

“Vô Ý, nhớ gọi điện.” Lâm Vu Hồng không nhịn được mà lên tiếng.

“Tôi sẽ gọi.”

Ngoái đầu nhìn lại, cố gắng áp chế lưu luyến khi ly biệt, Lâm Vô Ý vẫy tay tạm biệt người nhà. Vừa bước đi vừa quay đầu nhìn, dù Lâm Vô Ý có muốn không, người mà cậu không nỡ xa vẫn càng ngày càng xa đến khi không còn thấy đâu.

“Vô Ý.”

Lâm Vô Ý cười với mẹ, không hề che giấu: “Mẹ, con đã bắt đầu nhớ họ rồi, sao bây giờ?”

Giang Y Viện nhìn vào dấu hôn nhàn nhạt trên cổ con trai, thở dài trong lòng: “Vậy về sớm một chút.”

“Bà dì Giang, bọn con sẽ chăm sóc tốt cho Vô Ý.” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nhẫn nại niềm vui sướng trong lòng, nói. Ít đi hai “đối thủ cạnh tranh”, họ hận không thể lập tức đến London luôn.

Bên này, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vui sướng trong lòng, bên kia, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trầm mặc lên xe, trở về. Người trong lòng đi mất, hai người chỉ cảm thấy tim mình cũng đi theo người kia rồi.

“Anh về nhà hay đến công ty?” Lâm Vu Hồng lái xe hỏi.

Lâm Vu Chi nhìn đồng hồ, nói: “Đến công ty đi.”

“Em cũng đến công ty.”

Gọi điện thoại nói với ba một tiếng, trước mắt Lâm Vu Hồng là khuôn mặt tươi cười của một người.

Trên một chiếc xe khác, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì, Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến đều đã quen thấy chồng nghiêm túc trầm mặc. Mấy đứa cháu đều đi Anh, hai người đang bàn bạc xem trong khoảng thời gian này có nên đi chơi ở Thái Lan một chút không. Sân bay, hai chiếc máy bay tư nhân cất cánh cách nhau hai mươi phút, lần lượt đi đến những quốc gia khác nhau. Lâm Vô Ý nằm ngủ trên sofa, Ethan thắt dây an toàn cho em trai, chờ máy bay ổn định xong bé muốn đi tìm ông chú nhỏ. Một chiếc máy bay khác, Giang Y Viện nhìn Hongkong đang dần thu nhỏ lại, không còn đau lòng như lần trước rời đi nữa. Bà tin, cho dù hai mẹ con có đi đâu, người đàn ông kia đều bảo vệ họ, vẫn luôn bảo vệ họ.

Lâm Vô Ý ngủ trên máy bay suốt dọc đường, cậu quá mệt. Tới biệt thự của Lâm gia ở London, Lâm Vô Ý gọi điện thoại cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, nấu cháo điện thoại với hai người hơn một giờ, sau khi ăn chút gì đó dễ tiêu hóa xong cậu lại lên giường. Thời gian hẹn với bác sĩ là ngày mai, Lâm Vô Ý còn có thể nghỉ ngơi một ngày.

Thấy cậu mệt như vậy, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vốn có chút rục rịch chỉ có thể nhịn xuống. Ba đứa trẻ đều có ba bảo mẫu trông, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi không cần chú ý quá nhiều. Lại xác định thời gian ngày mai với bác sĩ xong, hai người vào thư phòng nhỏ bàn chuyện. Ngồi xuống, Thẩm Tiếu Vi liền nói luôn: “Anh họ Vu Chu, đêm đầu của cậu nhỏ ở London để cho em đi.”

Lâm Vu Chu trừng mắt với anh một cái, không nhượng bộ: “Sao lại cho em? Dựa theo trình tự lớn bé, nên đến lượt anh.”

“Anh họ Vu Chu, em đã nhường anh rất nhiều lần rồi, anh nhường em lần này không được sao? Em muốn đêm đầu của cậu nhỏ ở đây.” Thẩm Tiếu Vi thực sự rất buồn bực. Sớm biết vậy anh nên để mẹ sinh mình sớm vài năm mới đúng!

Lâm Vu Chu ung dung nói: “Vô Ý vừa trải qua chuyện này, sau mỗi lần cậu ấy đều phải nghỉ ngơi một ngày, anh không chờ được.”

Thẩm Tiếu Vi híp mắt lại, thu hồi nụ cười: “Chẳng lẽ em chờ được?”

“Ai bảo em nhỏ nhất.” Lâm Vu Chu nhún vai, bộ dáng đây không phải lỗi của anh.

“Hừ, em mặc kệ, em không chờ nổi nữa.” Thẩm Tiếu Vi liếm môi, thay đổi tư thế ngồi, nói ra phương án thứ hai mà anh đã nghĩ trên đường. “Không thì, hai chúng ta cùng nhau? Tối qua hình như anh họ cả và anh họ Vu Hồng cũng cùng nhau mà.”

Lâm Vu Chu giật mình, cũng điều chỉnh tư thế ngồi một chút.

“Anh họ Vu Chu, đây là nhượng bộ lớn nhất của em, hoặc là em trước, hoặc là cùng nhau, em sắp kìm nén đến chết rồi.” Thẩm Tiếu Vi trừng Lâm Vu Chu, biểu đạt yêu cầu mãnh liệt của mình.

Lâm Vu Chu căng cứng hàm dưới, mở miệng: “Chờ sau khi Vô Ý dậy chúng ta hỏi ý cậu ấy. Nếu cậu ấy không tiếp nhận được, vậy anh trước.”

“Nhất định cậu nhỏ có thể tiếp nhận!” Thẩm Tiếu Vi nở nụ cười vừa lòng. Dù sao những lúc tiếp xúc thân mật cùng cậu nhỏ chính là cùng với anh họ Vu Chu, anh thực sự không để ý. Lâm Vô Ý vừa mới rời khỏi đợt “lăn qua lăn lại” của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng sẽ không thể ngờ “quyền lợi đêm đầu” của cậu vẫn được tranh đoạt rất kịch liệt.

Lâm Vô Ý mệt mỏi, hơn nữa còn bị sai giờ, phải nghỉ ngơi gần hai ngày mới xem như hồi phục lại. Cậu vừa mới “khai bao” đã bị hai con sói ăn suốt một đêm, đổi thành là ai cũng sẽ không chịu nổi. Ngày hôm sau ở London, Lâm Vô Ý đến bệnh viện cùng Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Bác sĩ mà Đường Sơn tìm giúp họ là một vị bác sĩ chỉnh hình rất có danh tiếng, ông ta đã phẫu thuật trừ sẹo cho mấy người bệnh bị bỏng rất nghiêm trọng. Sau khi tự mình kiểm tra cẩn thận cho Lâm Vô Ý xong, bác sĩ này yêu cầu Lâm Vô Ý lập tức nằm viện để tiến hành phẫu thuật trừ sẹo, loại phẫu thuật này đương nhiên càng làm sớm hiệu quả càng tốt, hơn nữa ông ta cam đoan có thể xóa bỏ hoàn toàn vết sẹo của Lâm Vô Ý. Được bác sĩ cam đoan, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi lo lắng hơn một tháng đã có thể thả lỏng.

Toàn bộ thời gian phẫu thuật trừ sẹo cả trước và sau ước chừng mười ngày, trong mười ngày này Lâm Vô Ý đều phải ở bệnh viện. Cậu để Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đưa đám trẻ con ra ngoài chơi một chút, nhưng Ethan không muốn, bé muốn ở bệnh viện với ông chú nhỏ. Cuối cùng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Ethan, mỗi buổi sáng ba đứa trẻ sẽ được chú và cậu họ đưa đến bệnh viện, buổi tối mới về. Lâm Vô Ý làm trị liệu ở London đã tác động đến người nhà ở Hongkong, nhất là Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Hành động thu mua nhằm vào Khổng Thị đã bắt đầu, dù ngày nào hai người cũng bận nhưng đều phải dành ra ít nhất là một giờ để nói chuyện qua điện thoại với Lâm Vô Ý, hơn nữa còn phải hỏi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi về tiến độ trị liệu. Không thể đi Anh cùng Lâm Vô Ý, hai người đều rất áy náy.

Ngay trong thời gian Lâm Vô Ý chữa trị, dù là giới kinh doanh ở Hongkong hay Mỹ đều xảy ra những chấn động nhất định. Dưới thế lực chèn ép khắp nơi, xí nghiệp Khổng Thị tuyên bố phá sản, tài sản và xí nghiệp gia tộc của Khổng Thị bị gia tộc Lâm Thị và Thẩm Thị cầm đầu chiếm đoạt, đồng thời bị chiếm đoạt còn có cả Quách Thị. Cùng với sự phá sản của Khổng Thị và Quách Thị, vận mệnh của giới kinh doanh Hongkong bắt đầu xuất hiện những biến hóa mới. Đồng thời, Lâm Thị cũng vươn tay về phía gia tộc Redmond ở Mỹ đang trong cơn gió lốc trong việc làm ăn. Gia tộc Redmond tan rã và bị chiếm đoạt ước chừng liên tục trong suốt ba tháng. “Học viện Tử La Lan” của Anh Quốc dùng sự cường thế trước nay chưa từng có để gia nhập vào việc tan rã của gia tộc Redmond.

Mà cùng với sự xuất hiện của hàng loạt chứng cứ phạm tội có liên quan đến Redmond, Redmond đang trong tình cảnh thân mình còn chưa lo xong, chỉ còn biết trơ mắt nhìn gia tộc Redmond sụp đổ trong tay hắn. Ngay trước một ngày Redmond bị xét xử, hắn bị giám ngục bắt quả tang khi đang cưỡng gian bạn tù, cho dù Redmond không ngừng kêu to hắn bị vu oan, thứ mà quan tòa xét xử quăng cho hắn đều là những ánh mắt khinh bỉ. Cho đến tận sau này, Redmond cũng không thể ngờ được kiếp sống trong ngục giam của hắn thê thảm đến thế nào, thậm chí hắn còn không biết kẻ đứng đằng sau khống chế hết thảy rốt cuộc là ai. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Trong bệnh viện, Lâm Vô Ý vừa làm xong phẫu thuật trị liệu lần hai đang nằm trên giường. Ngoài ban công, Ethan đang chơi đồ chơi cùng hai em trai. Cạnh giường, Oliver gọt vỏ táo cho Lâm Vô Ý, khóe miệng là nụ cười mỉm. Muốn nói lần này Lâm Vô Ý đến Anh trị liệu người cao hứng nhất là ai, chỉ e chính là Oliver và chú Tom luôn ở tổng bộ của Học viện Tử La Lan ở nước Anh.

Nhận quả táo từ tay Oliver, Lâm Vô Ý cắn một miếng to “Rắc!” một cái, lộ ra nụ cười tươi thỏa mãn. Nhìn nụ cười của cậu, Oliver nói: “Dean, hiện tại, cậu rất hạnh phúc.”

Lâm Vô Ý gật đầu không chút do dự: “Uhm, rất hạnh phúc. Có người nhà và bạn bè yêu tôi, ngày nào tôi cũng rất hạnh phúc.”

Oliver đến gần, hôn lên mặt cậu một cái, cười nói: “Nhưng sao tôi lại cảm thấy không chỉ đơn giản vì có người nhà và chúng tôi vậy? Dean, có phải cậu, đang yêu không?” Lúc đến Hongkong đã rất vội vàng, hơn nữa Lâm Vô Ý bị thương, Oliver rất phẫn nộ nên không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng lần này sau khi Lâm Vô Ý đến London, Oliver cảm nhận được rõ sự biến hóa trên người Lâm Vô Ý. Chỉ có người đang yêu, mới có được nụ cười hạnh phúc giống thế này.

Lâm Vô Ý nuốt miếng táo trong miệng, chăm chú nhìn vào ánh mắt ôn nhu trước sau như một của Oliver, gật đầu nói: “Đúng vậy, Oliver, tôi đang yêu.”

Nụ cười trên mặt Oliver cứng lại: “Ai?”

Lâm Vô Ý đặt quả táo trên tay xuống, vươn tay ôm Oliver, thành thực đáp: “Oliver, tôi yêu bốn người, bốn người, có quan hệ huyết thống với tôi. Họ, cũng yêu tôi.”

Oliver hít một hơi lạnh: “Dean? Cậu, không! Nói cho tôi biết, đây không phải sự thực!” Dean yêu cháu trai của mình? Oliver thực hy vọng mình đoán sai. Bốn người có quan hệ huyết thống, ngoại trừ bốn người kia, anh không nghĩ được ai khác.

Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Là thực, Oliver. Tôi yêu mấy cậu ấy. Tôi yêu Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, tôi yêu họ.”

“…” Hai mắt Oliver trừng tới cực hạn. Anh đã từng đoán rất nhiều khả năng, duy chỉ có điều này thì chưa từng ngờ đến.

“Oliver, tôi yêu họ, tôi hy vọng có thể được các cậu chúc phúc.” Phản ứng của Oliver nằm trong dự kiến của Lâm Vô Ý. Nhưng cậu không muốn giấu, không muốn giấu những người bạn tốt nhất của cậu. Cậu cũng hy vọng tình yêu của cậu và bốn người kia có thể có được lời chúc phúc từ các bạn.

Oliver nhìn chằm chằm vào Lâm Vô Ý, sau một hồi lâu, anh ôm chặt đối phương.

“Dean…”

Trong lòng là tư vị không thể nói rõ. Oliver chỉ biết gọi như vậy. Lâm Vô Ý không đẩy anh ra, nói nhỏ: “Oliver, tôi sẽ không rời khỏi họ, tôi biết, cái gì là tình yêu.”

“… Tôi, thật không ngờ.”

“Ai cũng sẽ không ngờ được mà.”

Oliver ôm chặt Lâm Vô Ý, cọ má vào tóc Lâm Vô Ý. Người này, người mà ở trong lòng anh còn hồn nhiên hơn cả thiên sứ, đang yêu. Cậu không chỉ yêu người thân của mình, còn là bốn người!

“Các cậu… cùng nhau sao?”

Lâm Vô Ý gật đầu. Trái tim Oliver như thắt lại.

“Xin lỗi, Oliver.”

“Đừng, đừng nói xin lỗi.” Oliver khàn giọng, chẳng biết tại sao, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của một người, anh có chút hoảng hốt.

“Oliver, cậu cũng sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về cậu, tôi dám khẳng định.” Lâm Vô Ý hôn hai má Oliver, cảm giác khổ sở trong lòng không biết là vì Oliver đau lòn hay vì phản ứng của anh.

Oliver đau trong tim, cười khổ: “Chúa đã sớm vứt bỏ tôi. Nếu không phải tôi gặp được cậu…” Lời Oliver định nói ra bị tay Lâm Vô Ý che lại. Cậu hôn đôi mắt Oliver, kiên định nói: “Nhất định sẽ gặp được, nhất định cậu sẽ gặp được hạnh phúc thuộc về mình. Oliver, bỏ qua người thuộc về cậu, sẽ có một ngày phải hối hận, có lẽ người đó đang ở cạnh cậu, chỉ là cậu vẫn chưa phát hiện ra.”

“Cậu nói Hanna sao? Vậy thì quên đi.” Lời an ủi của Lâm Vô Ý khiến Oliver thoải mái hơn nhiều, cũng có tâm tình để nói đùa.

Lâm Vô Ý cười nhẹ nói: “Hanna phải làm cháu rể của tôi rồi.”

Oliver nhướng mi, hiển nhiên đã biết Hanna đã “đi lệch hướng”… “Thảo nào từ sau khi trở về từ Hongkong anh ấy lại trở nên liều mạng như thế. Bieber vẫn chưa theo đuổi được công chúa của cậu ta sao? Cậu ta cũng quá kém.”

Lâm Vô Ý cười nói: “Tôi cũng không biết. Dạo này tôi rất ít khi gặp cậu ấy. Lúc đến Hongkong cậu ấy có lộ diện, bất quá thấy cậu ấy ở chung cùng Như Vi, chắc là sắp rồi.”

Oliver thở hắt ra, hôn lên mặt Lâm Vô Ý.

“Tôi xin lỗi, Dean, vừa rồi chỉ là tôi rất kinh ngạc. Cậu biết mà, dù cậu lựa chọn cái gì, tôi đều ủng hộ cậu vĩnh viễn. Cậu mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi, mãi mãi.” Cho dù nội tâm của anh vô cùng không bình tĩnh.

“Cám ơn cậu, Oliver, tôi biết, tôi biết các cậu sẽ chúc phúc cho tôi.” Lâm Vô Ý hôn đáp trả đối phương, cám ơn Oliver đã ủng hộ.

Ngoài ban công, Ethan đang ngồi ở cửa chu môi nhìn cái chú người nước ngoài kia hôn ông chú nhỏ, vẻ mặt mất hứng. Bé không thích cái chú xa lạ đó hôn ông chú nhỏ, vô cùng không thích.

Ở phòng bệnh với Lâm Vô Ý hơi hai giờ, Oliver vẫn còn bận việc không thể không rời đi trước. Biết hôm nay Oliver tới, vì để hai người có thể nói chuyện thoải mái với nhau, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều tránh đi. Oliver đi rồi, Lâm Vô Ý gọi điện thoại cho Lâm Vu Chu nói rằng Oliver đã về. Bên này, Lâm Vô Ý vừa buông điện thoại xuống, có người trèo lên giường của cậu, hôn lên mặt cậu hai cái, hôn cả mặt cả mắt.

“Ethan?” Lâm Vô Ý vui vẻ hôn đáp trả cháu trai nhỏ.

“Ông chú nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ethan vô cùng nghiêm túc. “Con không thích cái chú kia hôn ông, con cũng không thích ông hôn chú đó.”

“Ethan?” Lâm Vô Ý sửng sốt.

Ethan ôm ông chú nhỏ, nói nghiêm túc: “Ông chú nhỏ, ông là mummy, ông chỉ có thể hôn con và daddy, cũng chỉ có thể để con và daddy hôn ông.”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái.

“Á, vậy ông chú nhỏ, có thể hôn chú hai không?”

Làm Lâm Vô Ý kinh ngạc chính là Ethan lại gật đầu!

“Có thể. Ông chú nhỏ chỉ có thể hôn người trong nhà, không thể hôn người ngoài, con không thích họ hôn ông.” Nói xong, Ethan lại hôn mạnh vào nơi Oliver đã hôn qua trên mặt Lâm Vô Ý.

Lâm Vô Ý há to miệng, cậu cũng không biết thậm chí Ethan của cậu còn có dục vọng chiếm giữ mạnh như thế!

“Ông chú nhỏ, con không thích.” Ethan lại chu miệng, lại hôn.

Lâm Vô Ý nở nụ cười, nở nụ cười thật sâu. Liếc mắt sang Ryan và Andrew vẫn ở ngoài ban công, Lâm Vô Ý hỏi nhỏ: “Ông chú nhỏ có thể làm mummy của Ryan và Andrew không?” Cậu vẫn lo lắng mấy đứa trẻ lớn lên sẽ trách cậu.

Ethan mang vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ông chú nhỏ chính là mummy của các em mà. Daddy và chú hai nói chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

“…” Lâm Vô Ý ôm chặt cháu trai nhỏ, hôn mạnh hai cái lên mặt cháu trai nhỏ. “Bảo bối thật ngoan.”

Ethan cười, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, làm nũng gọi: “Mummy.”

“Bảo bối.”

“Mummy, con không thích người khác hôn mummy.”

“… Được, sau này nhất định ông chú nhỏ sẽ chú ý.”

Được ông chú nhỏ cam đoan, Ethan vô cùng cao hứng lại xuống giường chơi cùng mấy em trai. Ethan không thích lúc ở cùng ông chú nhỏ mà có bảo mẫu ở cạnh, bé muốn bảo mẫu đi về làm đồ ăn ngon cho ông chú nhỏ. Nhìn ba đứa trẻ ở ban công, khóe mắt Lâm Vô Ý ướt át. A, cậu muốn Vu Chu và Tiếu Vi mau chóng “sinh em bé”, cậu muốn làm mummy của bọn nhỏ!

Khi Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Lâm Vô Ý mang vẻ mặt ngọt ngào nhìn ba đứa trẻ ở ban công.

“Vô Ý/ Cậu nhỏ, đang nhìn gì vậy?”

Lâm Vô Ý quay đầu lại, vươn hai tay: “Vu Chu, Tiếu Vi, mau sinh mấy baby bé nhỏ cho tôi, tôi muốn làm mummy.”

Bước chân Thẩm Tiếu Vi dừng một giây, ánh mắt Lâm Vu Chu trầm xuống.

Đi đến bên giường, Thẩm Tiếu Vi cúi người ôm đối phương, nụ cười khôi phục một lần nữa.

“Được. Cháu sẽ tranh thủ sang năm cho cậu lên làm mummy.”

“Oa, tiểu bảo bảo, tôi muốn có tiểu bảo bảo đáng yêu.”

Lâm Vu Chu đi đến bên kia giường, cúi người hôn lên mặt Lâm Vô Ý một cái: “Vậy tôi cũng sang năm là được. Muốn con lai hay không lai?”

“Chỉ cần là con của các cậu tôi đều thích. Tôi thích bên cạnh có một đống trẻ con vây quanh gọi tôi là ông chú nhỏ.”

“… Được.”

Vào một khắc Lâm Vô Ý yêu cầu, Lâm Vu Chu buông tha cho ý định “độc thân”. Đột nhiên anh có một loại khát vọng, khát vọng con của anh gọi người anh yêu là “mummy”.

Ngoài ban công, Ethan không hề mất hứng vì ông chú nhỏ hôn người khác. Chú ba và cậu họ cũng muốn có baby sao? Thân là lão đại trong nhà, Ethan bất giác duỗi thẳng lưng, bé sẽ giúp mummy chăm sóc các em trai!

__Hết chương 125__


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.