Sáng hôm sau, cả hai không về Vũ Gia mà đi thẳng đến tập đoàn VEQ để làm việc.
Lần này Lâm Nhĩ Tích quyết tâm làm việc chăm chỉ, dù không giúp được gì cho Vũ Hạo, nhưng có còn hơn không.
Cô ôm xấp tài liệu dài cộm xuống bàn tiếp tân, cản thận dặn dò nhân viên chuyển giao tài liệu đến từng bộ phận. Trong lúc đang hăng say với công việc, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tay cô:
“Người đẹp, lại gặp nhau rồi”
Lâm Nhĩ Tích quay đầu nhìn sang, và cau chặt hàng mày khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc bộ âu phục sọc đen phẳng phiu đắt tiền, tay cho vào túi, khuyên tai hình chữ thập. Cả người này đều toát lên khí chất của một nam thần, nhưng đối với Lâm Nhĩ Tích thì chính là một…nam thần kinh.
Cô còn chưa kịp đáp lời, trưởng phòng Phạm \- Trưởng phòng nhân sự đã hăng hái chạy ra chìa tay đón tiếp: “Ngài Lious, hân hạnh được gặp ngài. Mời ngày lên phòng…”
Lâm Nhĩ Tích xích lại gần trưởng phòng Phạm hỏi nhỏ: “Ai vậy?”
Trưởng phòng Phạm kinh ngạc: “Thư kí Lâm không biết sao? Đây là ngài Lious, đại sứ của công ty MX đến kí hợp đồng với chúng ta đó”
Người đàn ông trước mặt họ cười tà. Thư kí Lâm? Cô sát thủ có nhiều nghề nghiệp thật, chi bằng thêm nghề làm vợ tôi?
Lâm Nhĩ Tích bằng mặt không bằng lòng trước Lious. Cô gật đầu cho có rồi nói với trưởng phòng Phạm: “Vậy ông mời khách lên phòng, tôi còn có việc, đi trước đây”
Trưởng phòng Phạm cung kính: “Thư kí Lâm đi thong thả”
Lious cau mày, vừa vào thang máy đã lặp tức giải tỏa tò mò: “Ông là trưởng phòng, cô gái kia là thư kí, cần hành lễ như vậy sao?”
“Ngài không biết đó thôi, thư kí Lâm không phải người bình thường. Ngày đầu tiên đi làm, trưởng phòng Thương của công ty chúng tôi lăng mạ cô ấy, vậy là một phát bị giám đốc đuổi việc luôn. Mà ngài cũng biết đó, bị VEQ đuổi việc thì tìm được công ty mới còn khó hơn lên trời” \- Nói rồi ông lắc đầu tỏ vẻ thương cảm với cô gái xấu số trong câu chuyện.
Lious nghe xong chỉ cười, không ngờ cô sát thủ này đi đến đâu thì hào quang liền chiếu đến đấy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Sau khi bàn công việc với Vũ Hạo xong, Lious vừa bước đến đường vào nhà vệ sinh đã gặp Lâm Nhĩ Tích đứng dựa tường đợi sẵn.
Anh ta cười gian: “Đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, cô sát thủ tự đi tìm tôi kìa”
Ngược lại với Lious, Lâm Nhĩ Tích nghiêm túc chưa từng thấy: “Anh sát thủ, đến VEQ rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Như em thấy đó, là đại sứ đi kí họp đồng”
“Nói thật đi! Bà không thích vòng vo” \- Lâm Nhĩ Tích bắt đầu nổi cáu.
Đối phương cong môi nham hiểm, đến gần Lâm Nhĩ Tích hơn, cúi đầu nói nhỏ: “Cô sát thủ thông minh như vậy thì tự đoán xem”
Lâm Nhĩ Tích nổi điên, chĩa đầu súng bạc vào tim anh ta: “Tôi không rảnh để đoán. Tôi cũng không cần biết âm mưu của anh là gì, nhưng tập đoàn VEQ này đã được Lâm Bang chúng tôi nhắm trước. Biết điều thì xéo qua một bên!”
Lious giả bộ đưa tay đầu hàng, lần này anh nhìn cô cười ngọt ngào. Cái ngọt ngào đó là lớp đường bọc bên ngoài của một viên thuốc cực đắng. Cô gái này dám cả gan hâm dọa cả anh, đúng là không hổ danh siêu sát thủ Lâm Nhĩ Tích.
Cảnh cáo xong, Lâm Nhĩ Tích không bận tâm người trước mặt mà lạnh lùng quay lưng bước đi. Người ở lại đưa tay chạm vào tim mình, cái khuôn mặt lạnh lùng của cô sát thủ đó thật đẹp xốn xang.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi trưa, Vũ Hạo cùng Uy Vũ phải ở lại công ty để giải quyết công việc, lúc này Lâm Nhĩ Tích ở lại cũng sẽ làm kì đà cản mũi, vì vậy cô sẽ qua trường đón Vũ Phương Nghi.
Cô giành đi đón Vũ Phương Nghi không có mục đích gì khác, chính là làm lành với con bé. Từ cái ngày mẹ nó bị nhốt, nó không thèm nói chuyện với cô một lời, chắc là giận lắm.
Nói gì thì nói, cô chính là người đem đoạn ghi âm đó về nhà rồi bật lên, không giận mới lạ. Nhưng thay vì đối địch với Vũ Phương Nghi, cô lại muốn làm lành hơn. Con nhóc đó mới 17 tuổi, nếu cô lỡ khiến nó không ngóc đầu lên được thì thật sự rất đáng thương.
Lâm Nhĩ Tích xuống xe, đeo lên chiếc kính râm bản to che hết nửa mặt, cầm ô đứng đợi trước cổng trường Hoàng Khởi.
Học sinh tan trường đi ngang đều nhìn cô, nhiều đứa còn bàn tán xì xầm. Tất nhiên rồi, đột nhiên có một người đẹp xuất hiện ở đây, không bàn tán mới là lạ.
Đến lượt Vũ Phương Nghi bước ra, cô cười cong đôi môi đỏ mộng: “Tiểu Nghi, ở đây!”
Vũ Phương Nghi nhìn thấy cô, sắc mặt không vui: “Tại sao lại là chị?”
“Tại sao không thể là chị? Nào, chị dắt em đi ăn” \- Nói rồi cô nắm tay Vũ Phương Nghi lôi vào xe, kêu tài xế chở họ đến nhà hàng.
Đó là một nhà hàng ven đường, Lâm Nhĩ Tích chọn view đẹp cạnh cửa lớn có thể nhìn ra bên ngoài.
Cô còn đặt biệt gọi rất nhiều đồ ăn, đều là món Vũ Phương Nghi thích. Sau đó Lâm Nhĩ Tích bắt đầu nổi máu diễn xuất, cô than khổ với Vũ Phương Nghi đủ điều.
Nào là không có dự án kinh doanh đó, chị và anh 2 em sẽ ôm nhau nhảy sông tự tử.
Nào là không làm như vậy, thật sự không khiến mẹ em chịu ngừng tay.
Chốt lại một câu, chị sẽ tìm cách cứu mẹ em ra. Vậy là mắt con bé sáng rỡ, đúng là rất dễ dụ.
Vũ Phương Nghi lại vui vẻ trở lại, cư xử tử tế như xưa với Lâm Nhĩ Tích. Lâm Nhĩ Tích bên ngoài tươi cười, bên trong vỗ tay bộp bộp thán phục chính tài năn diễn xuất của mình. Thật không uổng công mười mấy năm dày công “tu luyện” của cô.
Ngoài cửa kính, có người nào đang nhìn lén vào trong. Người đó mệt mỏi tựa lưng vào tưởng, nắm chặt điện thoại trong tay.
Trong đó là dòng tin nhắn lệnh: “Nhiệm vụ là phải mê hoặc Vũ Phương Nghi, trở thành rể nhà họ Vũ. Sau đó làm xáo trộn gia đình đó, tìm cho bằng được mảnh ghép của bản đồ kho báu”
\[ Nhưng mà tôi…đã say nắng người khác rồi \]