Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 3: Ngủ Cùng Phòng



Mở cổng rào bằng gỗ An Kỳ khó nhọc dìu người đàn ông vào trong nhà.

Thấy cô ì ạch bên người đàn ông lạ mặt trên người còn toàn là máu làm bà ngoại một phen hoảng hốt vội vã từ trong bếp chạy lên nhà trên.

“An Kỳ.. đây là ai sao con lại đưa về nhà mình.”

“Một lát con giải thích với ngoại sau. Bây giờ ngoại giúp con đỡ anh ta vào phòng với.”

An Kỳ hì hục trả lời bà rồi dìu người thanh niên kia về phòng mình, bà ngoại cũng nhanh tay phụ giúp.

“Aizz.. Mệt chết tôi rồi, người gì đâu mà nặng thế không biết.”

Đưa được người thanh niên lên giường ngủ của mình xong cô gạt tay qua trán lau đi tầng mồ hôi đã rịn ra thở mạnh một hơi kèm theo những lời cằn nhằn khiến ai kia phải cau mày đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới rồi tỏ thái độ kiểu:

“Còn không tự nhìn lại mình, cô còn to hơn cả tôi.”

Nhưng những vết thương trên người liên tục truyền đến cơn đau rát làm anh phải nhăn nhó khó chịu.

An Kỳ nhìn sắc mặt của anh đã dần tái đi, lỡ giúp rồi thì nên giúp cho trót luôn vậy.

“Tôi có thể giúp gì cho anh? Dù gì cũng ở trong nhà tôi rồi, không khéo anh chết lại hại bà cháu tôi mang tội giết người oan uổng nữa.”

“Chuẩn bị dùm tôi một thau nước ấm, sơ cứu vết thương trên người giúp tôi.”

“À..ờ.. Anh chờ tôi một chút.”

An Kỳ lúng túng trả lời rồi kéo theo bà ngoại vẫn đứng đó không hiểu gì cùng đi ra ngoài.

“An Kỳ, mau nói cho bà biết cậu ta là ai? Sao trên người toàn là vết thương, không phải là giang hồ đó chứ?”

Bà ngoại đã lo lắng đến không chịu được nữa rồi, nôn nóng dò hỏi An Kỳ.

“Con cũng không biết. Lúc nãy vô tình gặp được, anh ta cầu xin con giúp nên con không thể bỏ mặc được, con định đưa anh ta đến bệnh viện nhưng anh ta không chịu, mà xin ở lại nhà mình một hôm, buộc lòng con phải đưa anh ta về đây.. Còn chuyện anh ta có phải là giang hồ hay không thì con nghĩ là không phải đâu.”

An Kỳ vừa bắt ấm nước lên bếp vừa từ từ giải đáp mọi thắc mắc cho bà ngoại của mình.

“Sao con tin cậu ta không phải giang hồ?”

“Hihi”

An Kỳ cười trừ cho qua rồi mới trả lời

“Con có linh cảm là như vậy.”

“Cái con bé này… Đã lỡ đưa người ta về đây rồi thì cũng không thể bỏ mặc được. Con chịu khó chăm sóc chu đáo một chút để cậu ta còn nhanh chóng rời khỏi đây chứ hàng xóm nói ra nói vào là không tốt đâu đó.”

“Dạ con biết rồi, cũng trễ rồi á ngoại đi ngủ đi.”

“Ờ… Khi nào xong thì qua ngủ với ngoại.”

“Con còn phải học bài, chắc sẽ ngủ tạm dưới sàn nhà cho tiện ngoại cứ ngủ đi, chứ con to thế này nhỡ đâu nửa đêm đè trúng ngoại thì khổ.”

An Kỳ càng nói giọng càng nhỏ, nhìn lại thân hình to lớn mủm mỉm như đàn ông của mình mà chỉ biết thầm tủi thân.

“Vậy con chịu khó một hai hôm đi… Nếu sàn nhà khó ngủ quá thì qua với ngoại.”

“Dạ con biết rồi.”

Bà ngoại vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô vài cái rồi đi về phòng nghỉ ngơi.

Chuẩn bị nước cho anh xong, An Kỳ quay trở lại phòng ngủ của mình.

“Anh cởi áo ra đi.”

Cô đặt thau nước lên bàn cạnh giường ngủ rồi thản nhiên nói, đến khi nghĩ lại mới cảm thấy ngượng ngùng.

Anh cũng không nghĩ nhiều vốn dĩ là đàn ông cũng đâu có mất mát gì nên thẳng thừng cởi áo sơ mi đã lấm lem máu ra, lộ từng cơ thịt săn chắc kèm theo là những vết thương chằng chịt từ trên lưng đến trước ngực, ngắn dài đủ cở, vết cắt là do dao gây ra.

An Kỳ nhìn thấy mà phải nhăn mặt, cô vắt khăn trông thau nước ấm rồi nhẹ nhàng giúp anh lau đi những vết máu trên người.

“Anh chịu khó một chút nha.”

“Cô cứ làm nhanh đi.”

An Kỳ không nói gì nữa mà tập trung lau cho anh.

Một nam một nữ trong phòng khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt.

“Cô tên gì?”

An Kỳ chần chừ một lúc rồi mới quyết định trả lời.

“Ờ.. Tôi họ Lý tên An Kỳ. Còn anh?”

“Trình Hạo Phong.”

“Ờ.”

An Kỳ ừ nhẹ cũng đã lau sạch máu trên người cho anh xong, cô lấy thuốc sát trùng thoa lên vết thương,trước khi làm vẫn không quên nhắc anh một câu.

“Sẽ hơi rát, anh cố chịu một chút…”1

“Ừm.”

Trình Hạo Phong lạnh nhạt trả lời rồi quay mặt sang hướng khác để An Kỳ thoải mái tinh thần hơn.

Khử trùng xong, vì quá nhiều vết thương nên An Kỳ quyết định băng cả người anh lại luôn.

Sợ Trình Hạo Phong đau nên mọi cử chỉ cô đều rất nhẹ nhàng tỉ mỉ căng thẳng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.

“Xong rồi.”

An Kỳ phủi tay, thở phào nhẹ nhõm rồi thu dọn lại dụng cụ y tế cất vào hộp.

“Cảm ơn.”

Đến thái độ cảm ơn người khác Trình Hạo Phong cũng không thể có biểu hiện nhẹ nhàng được hơn, An Kỳ cũng không để ý chỉ cười nhẹ cho qua rồi nói.

“Không có gì. Nhà nhỏ chỉ có hai phòng thôi, nên tối nay anh cứ ngủ trên giường đi tôi sẽ ngủ ở dưới.”

“Ừm.”

Vẫn thái độ cứng nhắc đó, trả lời cô xong anh nằm xuống giường.

Vì giường gỗ khá cũ nên khi cử động mạnh sẽ phát ra tiếng kêu làm anh hơi khó chịu nhưng trong hoàn cảnh này anh đâu có quyền lựa chọn.

Vết thương khắp nơi trên người nên anh chỉ có thể nằm nghiêng, áo lại bẩn không thể mặc được nữa nên đành phải ở trần mà ngủ.

An Kỳ cũng không nghĩ nhiều, cô nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu rồi cầm lấy chiếc áo của anh đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, khi cô quay trở lại đã thấy Trình Hạo Phong nhắm mắt ngủ.

Rón rén ngồi vào bàn học bài, sợ anh khó ngủ nên cô chỉ mở chiếc đèn nhỏ trên bàn học rồi bắt đầu làm bài tập.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.