Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 81: Phiên ngoại 1



Bảy năm sau, ba đứa con của Viên Hạo cũng đã được bảy tuổi. Bọn họ đến trường học, bắt đầu sinh hoạt tập thể. Bởi vì gần mười năm qua, số lượng trẻ con sinh ra trên trái đất quá ít, cho nên trên thực tế, chỉ có ba người bọn họ là học sinh lớp một, cho nên đối với cuộc sống của bọn họ cũng không  có ảnh hưởng gì lớn. Ngoại trừ đi học, lúc tan học  các lớp lớn hơn cũng không dễ dàng quấy rối bọn họ. Đặc biệt là hai tiểu công chúa, mọi người chỉ dám phóng mắt nhìn. Hơn nữa trường học cũng có sắp xếp đặc biệt, chính là sợ có người thương tổn đến hai vị tiểu công chúa, thực sự cũng bởi vì địa vị của các cô quá đặc biệt, trên trái đất căn bản sẽ không tìm được người nữ thứ ba. Nhưng hai vị tiểu công chúa này lại không một chút nào cảm nhận được mình khác mọi người, bởi vì từ nhỏ bọn họ đã coi đối phương là đồng bọn của mình, mọi người cũng đối với các cô sủng ái rất nhiều, đãi ngộ của hai người cũng hoàn toàn giống nhau.

Trên thực tế, Viên Tường Viên Thụy còn rất chăm sóc đứa em trai duy nhất Phong Thu này. Không biết có phải do giáo dục của Viên Hạo hay không, vô hình trung đã ảnh hưởng đến bọn nhỏ, ba đứa đều có quan hệ tốt vô cùng. Viên Phong Thu mặc dù là con trai, nhưng mọi người cũng đối với hắn như bảo bối. Hơn nữa trong lòng Viên Hạo, con gái chính là để nuông chiều hơn một ít, bình thường cũng đối với Phong Thu nghiêm khắc cùng yêu cầu cao hơn một ít, điều này cũng khiến cho tính cách của Phong Thu trở nên lẫm lẫm liệt liệt.

Sau khi ba đứa con đến trường, chịu áp lực trùng kích to lớn nhất lại chính là Phong Thu, bởi vì tất cả đứa con trai đều muốn giữ gìn mối quan hệ tốt với hắn, sau đó tiếp cận chị của hắn, hắn là con trai, các thầy cô giáo trong trường đều toàn tâm toàn ý che chở hai tiểu công chúa, đối với hắn thì thả lỏng, vì vậy không ít hài tử có cơ hội lại gần, chậm rãi tiếp cận Phong Thu. Dưới sự tiếp cố ý tiếp cận của mọi người, hắn rất nhanh có mấy người bạn tốt, tuy rằng những người này đều lớn hơn hắn mấy tuổi. Trái lại Viên Tường cùng Viên Thụy dưới tầng tầng lớp lớp bảo vệ, các cô căn bản là không có giao du với học sinh khác cùng trường, hoàn toàn khác đứa em trai có rất nhiều bạn mới.

Đến trường không bao lâu, Viên Phong Thu bắt đầu kể một ít chuyện lý thú ở trường cho mọi người trong nhà, có lúc sẽ nói cùng ai chơi đùa, lúc lại kể nhận thức thêm được ai, các anh chị cho hắn cái gì mới vân vân. Mọi người đối với chuyện như vậy cũng cảm thấy thú vị, dù sao trẻ con rất nhanh liền hòa nhập được với cuộc sống, Một tháng sau, Viên Phong Thu lần đầu tiên nói với Viên Hạo cùng Lý Ích, “Chủ nhật, con có thể đi chơi với bạn hay không?”

“A, bạn gì?” Viên Hạo không thèm để ý  hỏi.

“Chính là mấy đại ca ca ở trường nhận thức được, bọn họ nói chủ nhật sẽ ra ngoài chơi.” Viên Phong thu đáp.

“Đi chơi chỗ nào?” Lý Ích nhíu mày, Phong Thu rõ ràng ít hơn so với những đứa trẻ khác mấy tuổi, nhưng đứa trẻ kia còn nguyện ý dẫn nó đi chơi, hiển nhiên  là vì làm cho nó vui lòng.

“Mạc Lực nói, nhà bọn họ có đi hành tinh mang về mấy thứ tốt, mời chúng con tới xem.” Viên Phong Thu hưng phấn nói. Hiện tại đi hành tinh khác cũng không phải là chuyện rất khó khăn, nhưng số người có thể đi chỉ là số ít, mà người đi cũng là vì công tác, làm gì có ai không có chuyện gì đều chạy khắp các hành tinh khác, lãng phí tinh lực vật lực.

“Nhà Mạc Phi tướng quân sao?” Lý Ích vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt càng không dễ dàng.

“Được rồi, trẻ con cũng nên tiếp xúc nhiều với bên ngoài, đặc biệt con trai sao có thể ép ở nhà mà nuôi.” Viên Hạo  không phản đối, trong suy nghĩ của cậu, con trai chính là phải đi nhiều, từng trải nhiều, lớn rồi mới có thể đảm đương nổi gánh nặng gia đình.

“Nhưng là, Phong Thu mới bảy tuổi, cùng chơi với mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi, sẽ không có chuyện gì sao?” Lý gia gia hỏi.

“Có gì khác nhau?” Ba đứa bé cũng nhau hỏi. Điều này cũng không trách được bọn họ không hiểu, chủ yếu là từ lúc bọn chúng được sinh ra dến bây giờ, trên căn bản không có chịu khó khăn nào, có thể nói là yêu cầu trong cuộc sống của bọn họ, mọi người đều tuyệt đối thuận theo. Vì muốn cho bọn chúng hài lòng, mọi người quả thực đều coi như con của bọn họ, vì vậy bọn chúng căn bản cũng không cảm nhận được vấn đề này. Sau khi đến trường, các thầy giáo cũng nghĩ trăm phương ngàn kế để bọn chúng được hài lòng, vừa không có giao tiếp với bạn bè cùng lứa, làm sao sẽ hiểu được những thứ này.

“Quên đi, coi như ta chưa nói gì.” Lý gia gia lập tức tìm cớ ra ngoài, hắn cũng không muốn cùng bọn nhỏ giải thích chuyện này, ba đứa nhỏ này tinh lực rất mạnh, lại vừa không có bạn bè chơi, vì vậy sẽ bám rất lâu, mọi người đều sợ điểm này.

“Ngày mai để quản gia gia gia dẫn các cháu đi Mạc gia.” Lão gia tử chạy, đem phiền toái này ném đến trên người quản gia.

“Ba ba, ngày mai dẫn  chúng con đến nông trường chơi.” Viên Tường Viên Thụy rất rõ ràng, mình không thể đi ra ngoài cùng đệ đệ, vì vậy liền nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

“Được.” Viên Hạo đáp ứng, cậu cũng có mấy ngày không đi nông trường. Ba đứa trẻ đều đạt được ý của mình, cười vui vẻ  chạy đi, chỉ có Lý Ích  tức giận đến mắt trợn trắng, hắn thật vất vả có một ngày ở nhà nghỉ ngơi, con gái lão bà đều không ở nhà là sao. Chuyện này quả thực không đem vị nhất gia chi chủ là hắn để vào mắt mà, Lý Ích hai ba miếng liền ăn xong, không nói một tiếng về phòng mình.

Viên Hạo tỏ vẻ không hiểu nhìn bóng lưng Lý Ích, không biết vì sao hắn tức giận, ăn cơm xong, cậu lại chuẩn bị một ít quà, Viên Phong Thu dù sao cũng là lần đầu tiên đến nhà người khác, rất nhiều thứ đều phải chuẩn bị, hơn nữa Viên Tường Viên Thụy cũng đã lâu không đến nông trường, An Tâm cùng An Bình cũng vô cùng nhớ hai đứa, hai tiểu công chúa này ra ngoài, cũng phải chuẩn bị rất nhiều. Tuy có rất nhiều thứ không cần cậu động thủ, nhưng con người cậu đã quen bận tâm rồi, vẫn muốn đích thân làm mới yên tâm. Chờ đến khi cậu làm xong hết những thứ này, dặn dò con chơi ngoan với bảo mẫu, lúc này mới nhớ đến xem Lý Ích.

Lý Ích thở phì phò  ở trong phòng sinh hờn dỗi, cảm thấy Viên Hạo  hiện tại là càng ngày càng không ra cái gì, từ khi có con, phần lớn tinh lực đều tập trung vào trên người bọn chúng. Một năm này hơi hơi khá hơn một chút, hắn lại thường thường đi nông trường, những mảnh ruộng kia hắn cũng thường tới xem. Thời gian phu phu hai người ở một chỗ đều không nhiều. Hai người đề rất bận công tác, thường thường chỉ có thời gian ngủ mới có thể thấy được mặt nhau, có lúc một người ngủ rồi người kia mới về nhà, đến cả nói chuyện cũng không nói được vài câu. Lần này nghỉ ngơi, đều là do hắn cố ý bỏ ra một ngày, bọn họ lại tốt rồi, đều có sắp xếp khác. Liền đem một mình hắn đẩy ra ngoài. Kỳ thực điều này cũng không phải tại bốn cha con Viên Hạo, bình thường Lý Ích công tác rất bận, rất ít khi nghỉ ngơi ở nhà vào chủ nhật. Nếu như có ngày nghỉ, đều đã sớm thông báo, bình thường vào lúc này, Lý gia gia sẽ cố ý mang ba đứa nhỏ đi chơi, để cho hai phu phu bọn họ có thời gian với nhau.

Viên Hạo mở cửa phòng, phát hiện trong phòng không có bật đèn, chỉ có một chút dư quang ở bên ngoài chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng trên giường. Viên Hạo cho rằng Lý Ích ngủ, nhẹ tay nhẹ chân cầm áo ngủ đi tắm rửa, vừa mới lên giường liền phát hiện Lý Ích căn bản không có ngủ.

“Sao vậy?” Cảm nhận được oán khí nồng đậm của Lý Ích, Viên Hạo có chút chột dạ.

“Hiện giờ mới nhớ đến anh?” Lý Ích vô cùng khó chịu, quay người, xoay lưng vào cậu.

“Cái gì vậy.” Viên Hạo chồm nửa người qua người hắn, xoay đầu hắn qua, ở trên mặt hắn hôn một cái. Vừa tắm xong, mùi sữa tắm thơm ngát, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, thấy Lý Ích không để ý đến mình, liền chủ động ma sát trên người hắn, hiếm khi thấy Viên Hạo chủ động như vậy, Lý Ích thuận thế ôm lấy cậu, vừa hôn vừa kéo cái áo ngủ rộng vốn lỏng lẻo của cậu, từ cổ xuống dưới thân, đều là lão phu phu, đều quen thuộc với thân thể của nhau, rất nhanh hai người đều không ngừng thở dốc, ở trên giường điên cuồng lên.

Một lần qua đi, Viên Hạo vừa định đứng lên tẩy rửa một chút, Lý Ích  lại tới nữa, Viên Hạo hiếm khi buông thả, hắn làm gì có chuyện dễ dàng tha như vậy, lại ôm Viên Hạo một lần lại một lần, cuối cùng khiến Viên Hạo mệt đến nỗi không mở nổi mắt, cũng không biết ngủ từ khi nào. Lý Ích được ăn uống no đủ, phiền muộn trong lòng đều được quét sạch, hai người ngủ một đêm thật ngon đến tận khi mặt trời lên cao, Viên Phong Thu đã sớm được quản gia dẫn ra ngoài, đi làm khách ở nhà Mạc gia. Viên Tường Viên Thụy thực sự không đợi nổi mới chạy đến gõ cửa phòng cha, hai người mới tỉnh lại.

“Mấy giờ rồi?” Viên Hạo mắt đều không mở, hỏi.

Lý Ích mở đèn đầu giường, vừa nhìn đã đến chín giờ rưỡi, hai tiểu công chúa ở bên ngoài không ngừng gọi: “Ba ba, nhanh rời giường đi.”

“Chín giờ rưỡi, nên rời giường.” Lý Ích nhảy xuống giường, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời liền chiếu vào, Viên Hạo xem như thực sự tỉnh dậy, đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn, đặc biệt cảm thấy ở vị trí nào đó phi thường khó chịu, không khỏi toét miệng, kêu vài tiếng, còn không ngừng xoa xoa eo bủn rủn của mình

“Eo đau không? Nằm xuống đi, anh giúp em xoa mấy lần.” Lý ích thấy bộ dáng này của cậu, vội vã tiến lại dìu cậu lên giường, thủ pháp thông thạo bắt đầu xoa bóp.

Ngoài cửa phòng, hai đứa bé vẫn còn đang gọi không ngừng, một bộ không mở cửa thì không thôi. Lý Ích vội vã đáp một tiếng, hai đứa bé nghe được bọn họ đã dậy mới đi ra.

Một lúc sau, Viên Hạo đẩy Lý Ích ra, thở phì phò liếc hắn một cái, nhanh chóng đi rửa mặt thay quần áo, động tác hơi mạnh, eo liền nhũn ra, lại nhìn xuống thấy mấy dấu ấn trên ngực mình, bất mãn mắng, “Đều do anh, bộ dáng này sao em còn dám dẫn hai đứa kia đi chơi.” Hai tiểu công chúa đều có tinh lực dồi dào, Viên Hạo vô cùng lo lắng hôm nay mình không chịu dược dằn vặt của chúng nó.

Lý Ích nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Viên Hạo, biết đêm qua mình có chút quá mức, thật không tiện cười gượng hai tiếng, “Ngày hôm nay anh được nghỉ ngơi, anh cùng với các em đi nông trường.  Hai đứa kia anh phụ trách.” Bộ dáng này của Viên Hạo đừng nói là dẫn con đi, cậu hận đến nỗi không thể trực tiếp nằm trên giường không động đậy.

Có Lý Ích, hai tiểu công chúa quả nhiên an phận  rất nhiều, hơn nữa  trong nông trường có An Tâm cùng An Bình, hai người bọn họ mang theo hài tử, chỗ này nhìn một chút, chỗ kia vui đùa một tí, không thể không nói hai đứa bé lại thích các loại hoa màu, chơi quên trời đất, đã sớm không nhớ đến Viên Hạo cùng Lý Ích. Viên Hạo cũng rất yên tâm về giường ngủ bù.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.