Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 30: Thám tử Jimin



Jimin bĩu môi ấm ức: “Tại sao anh cứ đòi lại bài hát hoài vậy chứ? Làm anh em bao nhiêu năm, tặng cho em có một bài hát mà cũng đòi lại. Sao anh có thể nhỏ mọn như vậy? A, thật đáng ghét mà.”

Gi Gi thành khẩn nói: “Jimin, bài hát này rất quan trọng với anh, anh sẽ đền cho em một chục bài hát khác. Trả lại cho anh đi.”

Jimin càng tỏ ra đanh đá: “Bài hát chính là đứa con tinh thần của nhạc sĩ, đứa con nào mà chẳng quan trọng, lý do này không thuyết phục. Nhưng em biết người nhạc sĩ nào cũng muốn đưa bài hát của mình ra trước công chúng, được công chúng đón nhận. Về việc này thì có ai làm tốt hơn em chứ? Anh muốn đưa bài hát cho ai hát hả? Chẳng lẽ còn có người làm tốt hơn em sao?”

Gi Gi làu bàu phản đối: “Anh không hề có ý định đưa bài hát này ra mắt công chúng mà sẽ giữ lại cho riêng mình, nó mang một ý nghĩa khác.”

Jimin cau mày suy nghĩ, trình thám tử được bật lên chớp nhoáng. ‘Không phải đưa cho ca sĩ khác, còn ai quan trọng hơn mình chứ? Không lẽ anh ấy định tặng cho Sao Kim sao?’

Xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Jimin không kiềm chế được khẽ hỏi: “Có phải anh định tặng bài hát cho Sao Kim không? Có phải anh yêu cô ấy rồi không?”

Gi Gi không trả lời Jimin mà chỉ kéo sụp cái mũ trên đầu xuống, nhắm mắt ngủ. Anh cần phải dưỡng sức cho tốt để chờ ngày gặp lại Sao Kim.

Jimin hậm hực nhìn anh, trong lòng không nén nổi tò mò. Nhưng Jimin cũng thừa hiểu tính cách của Gi Gi, nếu anh ấy đã không muốn nói thì có hỏi nữa cũng vô dụng. Ai cũng biết, muốn ép Gi Gi chính miệng thừa nhận tình cảm của mình thì còn khó hơn lên trời.

‘Anh ấy không nói thì làm như mình không biết hỏi Sao Kim vậy?’ Jimin khẽ liếc Gi Gi nghĩ thầm trong bụng, anh vẫn còn nhớ ánh mắt Sao Kim đắm đuối nhìn anh trong lần gặp trước. Việc điều tra từ Sao Kim chắc dễ hơn cạy miệng Gi Gi rồi.

‘Ha ha, nếu Gi Gi thật sự yêu Sao Kim thì mình có cách trêu chọc anh ấy rồi. Để coi anh ấy có che giấu được nữa không?” Jimin cười tinh quái khẽ liếc Gi Gi, trong đầu anh âm thầm bày mưu tính kế.

Nghĩ xong, Jimin bèn ra vẻ thương cảm quay sang nói với viên cảnh sát: “Hôm nào Sao Kim tỉnh lại, tôi cũng muốn đến thăm Sao Kim. Ngài biết đấy, cô ấy còn trẻ mà lại gặp nạn lớn như vậy, thật đáng thương.”

Viên cảnh sát gật đầu đáp lại: “Được, khi nào Sao Kim tỉnh lại, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cả hai người tới thăm cô ấy.”

Không khí trong xe trở nên trầm mặc, mọi người yên lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Đoàn xe vẫn tiếp tục di chuyển tới nơi đã định, đêm nay là một đêm bình yên.

Hai tuần sau.

Gi Gi đang ngồi đánh đàn bên cửa sổ, đắm chìm vài tiếng nhạc du dương. Mỗi ngày đối với Gi Gi dường như dài như vô tận, anh dồn hết tâm sự nhớ thương của mình vào việc sáng tác ca khúc mới. Mỗi ngày là một bản tình ca dành tặng riêng cho Sao Kim. Chờ đến khi gặp lại Sao Kim, anh sẽ hát cho cô nghe, dẫn dắt cô vào thế giới âm nhạc của anh.

Một viên cảnh sát chạy nhanh vào phòng, anh ta không giấu được vẻ vui mừng nói với Gi Gi: “Gi Gi, đừng đàn nữa, cấp trên đã đồng ý cho anh tới thăm Sao Kim rồi. Anh mau chuẩn bị đi, đợi Jimin tới chúng ta cùng lên đường. Chỉ có điều …”

Hai tuần qua viên cảnh sát này luôn ở bên cạnh bảo vệ Gi Gi. Ngày ngày anh nghe tiếng đàn của Gi Gi, đồng cảm với Gi Gi, vô tình anh đã trở thành fan của Gi Gi rồi. Hơn ai hết, anh mong tới ngày Gi Gi và Sao Kim gặp lại nhau để chúc mừng cho hai người bọn họ, cho nên anh không nỡ nói ra câu kế tiếp.

Gi Gi ngừng đàn quay đầu lại hỏi anh: “Còn có việc gì sao anh?”

“Tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tinh thần trước. Cậu cũng biết Sao Kim bị chấn thương ở đầu. Mặc dù ca phẩu thuật rất thành công, nhưng cô ấy đã quên mất những việc xảy ra trong một hai năm gần đây. Đây là di chứng sau phẩu thuật.”

Gi Gi lặng người hồi lâu, ánh mắt anh trở nên u tối, mông lung sâu thẳm. Điều này có nghĩa là Sao Kim đã quên mất anh rồi.

Viên cảnh sát vội nói thêm: “Nhưng cậu yên tâm đi. Bác sĩ nói rằng đây chỉ là triệu chứng mất trí nhớ tạm thời thôi. Có thể sau này cô ấy sẽ nhớ lại.”

“Và cũng có thể cô ấy sẽ quên tôi mãi mãi.” Gi Gi tiếp lời. “Nhưng không sao, chỉ cần người còn sống thì sẽ còn hy vọng. Tôi chỉ mong cô ấy được bình an mạnh khỏe trở lại mà thôi.”

Đúng vậy, cho dù số phận có trêu chọc anh thì anh cũng không ngại thi gan chống lại số phận. Giữa anh và Sao Kim vẫn còn lời ước hẹn sống chết bên nhau, cho dù đoạn đường phía trước rất khó khăn, thì anh cũng không ngại việc chinh phục Sao Kim lần nữa.

Sao Kim, hãy đợi anh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.