Trịnh Sở rất muốn biết vị tu tiên giả kia rốt cuộc chỉ là tán tu hay có môn phái tu tiên chính thống.
Dù sao thì Trịnh Sở cũng không quá quen thuộc với tu tiên giả ở trái đất bởi vì anh tu luyện ở chính thế giới tu tiên.
Anh cũng hoàn toàn không biết trên trái đất có môn phái tu tiên hay tán tu tồn tại không.
Chu Trang Tiêu không ngờ khi ông ta cúi đầu cầu nguyện thì Trịnh Sở đã bước đến bên cạnh mình.
Lúc nghe Trịnh Sở lên tiếng ông ta ngay lập tức quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác muốn tè cả ra quần. Ông ta nói: “Trần đại sư… không phải, sư phụ và sư huynh của Trần Hổ nghe nói đang ở nước ngoài. Còn những tin tức khác thì tôi không biết”.
“Bây giờ cậu giết chết Trần Hổ, sư phụ cùng sư huynh của ông ta nhất định sẽ tìm cậu gây phiền toái”, Chu Trang Tiêu nhỏ giọng nói thêm.
Trịnh Sở hỏi Chu Trang Tiêu: “Ông ta đến thành phố Giang Nam này có nhờ các người làm việc gì không?”
Nói xong, anh ngừng một chút rồi lại nói: “Nếu như ông dám giấu diếm tôi thì kết cục của ông cũng sẽ giống như Trần Hổ”.
Chu Trang Tiêu ban đầu định bịa ra một lý do để lừa gạt Trịnh Sở.
Nhưng nếu như để Trịnh Sở biết ông ta đang bịa chuyện thì ông ta nhất định phải chết.
Ông ta cũng không sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để thay người khác giữ bí mật cho nên nhanh chóng đem mục đích Trần Hổ đến thành phố Giang Nam nói cho Trịnh Sở biết.
“Trần Hổ đến thành phố Giang Nam tìm ngọc ba màu. Về phần ông ta muốn tìm ngọc ba màu làm gì thì ông ta không nói cho tôi biết, cho nên tôi cũng không biết”.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Sở nghe tới loại ngọc tên là ngọc ba màu.
Anh cảm thấy rất kỳ quái, võ giả như Trần Hổ tìm ngọc ba màu để làm gì?
Chu Trang Tiêu thấy Trịnh Sở không nói lời nào thì liền sợ hãi lấy ảnh chụp ngọc ba màu ra đưa cho Trịnh Sở xem.
Tấm ảnh này là do lúc trước Trần Hổ đưa cho bọn họ, phái thuộc hạ đi tìm khắp thành phố Giang Nam.
“Đây là tấm ảnh chụp ngọc ba màu thật. Tôi không dám giấu giếm thông tin gì cả”, trong lòng Chu Trang Tiêu hoảng loạn, áp lực từ Trịnh Sở tỏa ra khiến cho ông ta cảm thấy rất không thoải mái.
Trịnh Sở nhìn thấy tấm ảnh chụp viên ngọc ba màu đen trắng đỏ thì liền hiểu ra.
Loại ngọc này cũng có ở thế giới tu tiên, nhưng tên gọi không phải là ngọc ba màu mà là đá phượng.
Nó được biết đến với khả năng kéo dài tuổi thọ cho người thường.
Tất nhiên nó cũng là một nguyên liệu dùng để luyện chế đan dược, nhưng ở thế giới tu tiên nó chẳng phải là thứ gì quá đặc biệt, vậy mà ở trái đất lại được xem là trân bảo.
Trịnh Sở nhìn bộ dạng sợ hãi của Chu Trang Tiêu, sau đó lại nhìn về phí Chu Minh đã bị dọa đến ngây ngốc rồi lạnh lùng nói: “Các người tiếp tục tìm ngọc ba màu, có tin tức gì thì phải báo cho tôi biết, nếu không các người sẽ chết”.
“Vâng… vâng, ngay khi có tin tức về ngọc ba màu thì tôi sẽ báo cho cậu biết ngay lập tức”, Chu Trang Tiêu cúi đầu, vừa nói vừa dùng hai tay liên tục tát vào mặt của mình làm vang lên những thanh âm chát chúa.
Chu Minh vì quá sợ hãi cho nên cũng bắt chước động tác của bác mình liên tục tát mạnh vào mặt, rất sợ nếu như không ra sức tự tát thì sẽ bị người đối diện giết chết.
Trịnh Sở không thèm để ý đến hai người Chu Trang Tiêu và Chu Minh đang liên tục tự tát vào mặt mình mà chỉ đi thẳng đến chỗ của mấy người Tạ Bá Ngọc.
Hai người Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn đã không còn kiêu ngạo như trước nữa, bắt đầu tỏ thái độ cẩn trọng hơn khi tiếp chuyện Trịnh Sở.
Trước kia bọn họ dám tỏ thái độ với Trịnh Sở như vậy là bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết thực lực thật sự của Trịnh Sở.
Tạ Bá Ngọc nhìn Trịnh Sở cười nói.
“Cậu Trịnh, không ngờ thực lực của cậu đã đạt tới cảnh giới hóa huyền, nhưng hôm nay cậu giết chết Trần Hổ, sau này sư phụ của ông ta nhất định sẽ tìm cậu gây phiền toái”.
“Tôi không làm những việc mà tôi không nắm chắc”, Trịnh Sở chậm rãi nói với vẻ mặt tự tin.
Thấy Trịnh Sở nói vậy, Tạ Bá Ngọc biết có lẽ mình đã lo lắng thừa rồi.
Có lẽ thế lực đứng đằng sau Trịnh Sở vô cùng khổng lồ, không ai có thể khiêu khích nổi.
Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Ngọc đang đứng suy nghĩ rồi nói: “Tôi có một việc cần nhờ ông Tạ giúp”.
“Việc gì?”, Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở có việc muốn nhờ mình giúp thì chẳng những không khó chịu mà ngược lại còn rất vui vẻ nói: “Chỉ cần là việc tôi có thể làm được thì tôi nhất định giúp cậu Trịnh làm”.
Trịnh Sở nói với Tạ Bá Ngọc: “Những loại dược thảo ông đưa tới lần trước còn không?”
Những loại dược thảo mà Tạ Bá Ngọc đưa đến lần trước đều đã được Trịnh Sở luyện thành đan dược, bây giờ chỉ còn lại khoảng hai ba viên.
Trịnh Sở vẫn cần rất nhiều loại dược thảo để luyện chế đan dược, giúp cho thực lực của mình không ngừng phát triển.
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở hỏi vậy thì khó xử nói: “Cậu Trịnh, số dược thảo lần trước tôi đưa tới đã là toàn bộ rồi”.
Ông ta nói xong còn nghiêm túc nói thêm: “Ở thành phố Giang Nam không còn dược thảo tốt nữa, muốn mua thì phải ra khỏi thành phố”.
Trịnh Sở cũng nghiêm túc nói: “Chỉ cần ông có thể mua được thì tôi có thể đảm bảo cho sự an toàn của ông”.
Trịnh Sở đường đường là tiên tôn, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, anh đã nói sẽ bảo vệ cho người nào thì nhất định sẽ không để người đó chịu bất kỳ thương tổn nào.
Tạ Bá Ngọc nghe Trịnh Sở nói như vậy thì đương nhiên biết Trịnh Sở nhất định nói được làm được, nhưng nét mặt của ông ta vẫn khó xử như cũ. Ông ta nói: “Cậu Trịnh, tất cả dược thảo tốt đều nằm trong tay của người có thế lực lớn, với thực lực hiện tại của tôi thì vẫn chưa chen chân vào được”.
Nói xong, ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: ” Trong hang Vạn Thảo ở thành phố Thanh Nham có rất nhiều loại dược thảo quý hiếm, để tôi bảo Mẫn Phong đi lấy về cho cậu”.
Tạ Mẫn Phong vừa nghe thấy tên hang Vạn Thảo thì trên mặt đã thể hiện thái độ không đồng tình: “Ông nội,chẳng lẽ ông muốn cháu đi chịu chết hay sao?”
Hang Vạn Thảo ở tỉnh Thiên Xuyên thuôc về ba thế lực hàng đầu, đám người đó chắc chắn không hề xem cậu chủ của các thế lực nhỏ hơn mình ra gì.
Thậm chí đám người đó đã từng đánh chết không ít người quyền quý nhưng vẫn không xảy ra chuyện gì.
Tạ Bá Ngọc nghe cháu trai than phiền thì liền mắng: “Cháu không đi thì chẳng lẽ để cậu Trịnh đích thân đi sao?”
“Không phải còn có em gái à?”, Tạ Mẫn Phong nói rồi chỉ vào Tạ Tiểu Mẫn.
Anh ta thật sự không muốn đến hang Vạn Thảo, thậm chí nghĩ còn không muốn nghĩ đến.
Tạ Tiểu Mẫn không nói nên lời, anh trai của cô ta đúng là một kẻ vô lại.
Tạ Bá Ngọc rõ ràng đã bảo anh ta đi nhưng anh ta lại đổ hết lên người em gái.
Tạ Tiểu Mẫn không hề sợ đi đến hang Vạn Thảo cho nên chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ đi”.