Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 3: Năm năm, một cuộc tình nhạt nhòa.



Rời khỏi nhà ăn, Diệp Vân Xuyên thông thả cất bước đi về thang máy rồi trở về phòng làm việc.

Nhóm nhân viên phòng nhân sự đi cùng nghe được tiếng gió liền nhịn không được mà buôn dưa lê trong thang máy.

Nhân viên A tỏ ra thần bí nói – “Mọi người có nghe cấp trên nói gì chưa?”

Nhân viên B lắc đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng – “Vẫn chưa? Có chuyện gì nói mau đi, đừng có úp mở nữa được không?”

Nhân viên +++ cũng hối – “Phải phải nói nhanh đi, đừng có lề mề như gà mẹ vậy chứ, làm tôi sốt ruột muốn chết rồi này.”

Nhân viên A thở dài – “Rồi rồi tôi nói, tôi nghe cấp trên nói có thể tuần sau tổng giám đốc sẽ đến công ty của chúng ta thị sát đó. Nói không chừng sẽ ở lại một thời gian nữa á.”

Đây rõ ràng là hung tin sét đánh giữa trời quang mà, mọi người đồng loạt hít khí lạnh, run rẩy nói – “Là giả phải không, chẳng phải cấp trên vừa mới thay máu sao? Chẳng lẽ lại muốn thay thêm một lần máu nữa, việc này thật sự là vô cùng đáng sợ mà?”

Nhân viên C chảy mồ hôi lạnh than thở – “Tiêu rồi tiêu rồi, lần này không biết có đến lượt chúng ta hay không?”

Nhân viên A lắc đầu tỏ ra thâm sâu nói – “Cái này tôi cũng không biết, bất quá có lẽ chỉ đơn giản là đến thị sát, tiện thể chỉnh đốn lại công ty, chỉ là không ngờ công ty nhỏ như của chúng ta lại phiền đích thân tổng giám đốc đến thị sát. Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.” – Họ không những sợ vì uy danh của tổng giám đốc mà còn cả hung danh của anh nữa.

Mọi người đều cùng tiếng lòng – “Tôi cũng cảm thấy hoang mang, thật là đáng sợ mà.”

Mặc dù có không ít người phấn khích nhưng phần lớn chính là tâm trạng hoang mang.

Tổng giám đốc của họ trước khi tiếp nhận công ty đã nổi danh với hình ảnh một siêu cấp ma vương lạnh lùng, vô huyết. Có rất nhiều người muốn leo lên giường của anh nhưng đều bị ném ra cửa không thương tiếc, trong công việc cũng rất quyết liệt và dứt khoát, nói sa thải là lập tức sa thải, đừng nói tới hai từ quan hệ.

Ngày trước không phải anh không ăn chơi hay bao dưỡng tình nhân, cái khó hiểu chính là sau đó anh liền như ác ma bước ra từ địa ngục vô huyết vô lệ, người dù đẹp cách mấy cũng chưa từng có ai lấy được dù chỉ một ánh mắt từ anh. Hơn nữa cách làm việc cũng càng thêm mạnh bạo, xuống tay rất dứt khoát cho dù người kia có xinh đẹp hay quan hệ họ hàng.

Hành trình hóng chuyện trong thang máy rất nhanh liền kết thúc, trong lúc trái tim của mọi người đang treo tận cổ họng thì Diệp Vân Xuyên lại là một hồi phong ba hoàn toàn khác biệt.

Mặc kệ kẻ đến là ai, cậu không muốn biết cũng không cần phải biết, cậu chỉ đang nghĩ có nên xin nghỉ vào ngày mai hay không? Những lúc thế này thì khả năng bị đuổi việc càng cao, đó chính là điều cậu mong chờ. Rời khỏi Khương Thịnh cậu sẽ đi đến thành phố F, lại một lần nữa đầu quân cho Vân Đằng, sống tiếp những ngày tháng khoái hoạt của riêng mình.

Trong phòng làm việc lúc này bầu không khí trở nên phi thường căng thẳng, việc của ai nấy làm, làm thật tốt. Chẳng ai còn tâm tư đi bắt nạt một người mới cái gì cũng không biết, nhờ vậy một buổi chiều làm việc của cậu trôi qua phi thường nhẹ nhàng.

Khi đồng hồ điểm sang năm giờ chiều là lúc tan tầm, mọi người đều hối hả ra về với rất nhiều kế hoạch riêng, chỉ có cậu là lạc lõng giữa một thành phố phồn hoa tấp nập.

Cậu ngồi trên một bồn hoa công cộng gần công ty rồi lặng lẽ nhìn dòng người hối hả, nhìn thế giới vẫn hoạt động theo quy luật riêng của mình cho dù có mất đi vài cá thể.

Cậu vẫn như trước kia “đi không ai nhớ, về chẳng ai chờ” vẫn một mình với bốn bức tường tịch liêu, với năm dài tháng rộng.

Ngẩn ngơ hồi lâu, cái bụng bị bỏ đói liền lên tiếng kháng nghị phá vỡ sự trầm mặc lạnh băng trong lòng cậu, Diệp Vân Xuyên lúc này mới chịu lê bước lên xe bus trở về nhà, trở về cái khu ổ chuột của mình.

Dạ dày phát đau vì đói nên cậu đành ăn vội một ít cháo bán lề đường rồi mới trở về.

“Tách!” – Bóng đèn được bật lên, căn phòng u tối lúc này đây mới thật sự là có hơi người. Diệp Vân Xuyên như du hồn tiến vào phòng rồi đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân, sau cùng là nằm vật ra giường nhìn lên trần nhà không một chút cảm xúc vui buồn.

“Tách!” – Chiếc đèn ngủ vụt tắt, cả thế giới lại chìm vào bóng tối, một thân ảnh cô đơn vẫn nhìn vào khoảng không vô định như đang đắm chìm trong một hồi ức xa xôi.

Vào một ngày nắng đẹp, một cậu thanh niên với dáng người dong dỏng cao. Khuôn mặt thanh tú với đôi mắt phượng sáng ngời đang bận rộn với công việc của mình, cậu đang bàn bạc công việc với khách hàng trong một quán cafe.

Nụ cười của thiếu niên đó như nắng mai khiến người đối diện không thể không nảy sinh hảo cảm. Giọng nói trong veo sinh động, uyển chuyển mà khéo léo khiến người nghe khó lòng từ chối.

Khi đó cậu mới hai mươi ba tuổi, cậu vào làm việc cho công ty Vân Đằng không lâu. Nhưng nhờ tài ăn nói khéo léo của mình, rất nhanh cậu đã chứng minh được thực lực hơn người của mình.

Trong lúc vô định, cậu tình cờ va phải một người thanh niên xa lạ cho nên đã vội vàng xin lỗi – “Xin lỗi anh, anh có sao không, tôi thành thật xin lỗi!”

Người bị cậu va phải cũng không muốn tính toán, sau khi nhìn rõ gương mặt của cậu, anh ta cũng nở nụ cười – “Không có việc gì, cậu không cần phải xin lỗi. Tôi tên là Đường Phong, còn cậu?” – Anh ta lịch sự đưa bàn tay ra với cậu thể hiện thành ý muốn kết giao.

Du Văn Hiên thấy người kia không trách mình liền vui vẻ bắt lấy bàn tay kia – “Tôi tên là Du Văn Hiên, rất vui khi được biết anh!”

Đó là lần tiên cậu gặp anh, hai người cứ thuận theo tự nhiên như thế mà làm bạn bè. Cậu không hỏi sâu vào việc riêng của anh, Đường Phong cũng không hỏi gì về đời tư của cậu. Đôi bên cứ mãi làm bạn tốt với nhau như thể cho đến một ngày anh nói với cậu rằng – “Tiểu Hiên, hãy làm người yêu của anh nhé!”

Lúc đó, trái tim Du Văn Hiên như muốn nhảy loạn lên, cậu vui đến mức nhào vào lòng anh nấc nghẹn – “Em đồng ý!” – Cậu đã ngây thơ đến nỗi chỉ vì một câu tỏ tình giả tạo mà đã đem hết trái tim mình dâng tặng cho anh.

Sau khi xác lập mối quan hệ cậu liền phải chuyển sang căn hộ mới mà Đường Phong vừa mới mua, nơi đây có thể xem là tổ ấm nhỏ của hai người.

Du Văn Hiên không giỏi nấu ăn cũng không thích nấu ăn, chính vì vậy cho nên khi ở bên Đường Phong hai người thường sẽ gọi người mang thức ăn đến hoặc trực tiếp đi ra bên ngoài để ăn.

Năm dài tháng rộng cứ thế nhẹ nhàng trôi, cậu đã ở bên Đường Phong được ba năm tròn, mối quan hệ giữa hai người vẫn cứ hững hờ như thế. Thân phận của Đường Phong cậu đã biết, chính vì thế cậu luôn cố gắng nỗ lực để có thể xứng đôi với anh.

Từ một nhân viên quèn, cậu từng bước phấn đấu để đi lên vị trí giám đốc mảng marketing của cả một công ty đang trên đà lớn mạnh.

Có lẽ cái gì càng lâu sẽ càng nhạt, mối quan hệ giữa hai người cũng thế. Số lần hai người gặp nhau ít đến đáng thương nhưng cậu vẫn chờ. Chờ trong tuyệt vọng nhưng cậu chưa bao giờ thôi chờ mong một bóng hình mờ ảo.

Những lúc cậu bị bệnh mà anh muốn đến thăm liền được cậu thông báo rằng mình bị ốm nên không cần đến. Chua chát thay, người ấy sẽ thật sự không đến, cũng không một lời hỏi thăm dư thừa. Cậu biết anh rất bận, cũng sợ anh bị lây bệnh cho nên mới không cho anh đến. Đường Phong đã quen với kiểu bỏ bê bản thân của cậu nên dần cũng lười quan tâm. Bên ngoài anh còn bao dưỡng rất nhiều tình nhân khác, họ so với cậu chỉ có hơn chứ không kém.

Đường Phong vốn là một công tử thích ăn chơi hơn sự nghiệp, cho nên cha anh mới không thể mạnh tay mà giao công ty cho anh quản lý. Trước mắt vẫn cứ là một giám đốc điều hành một công ty nhỏ, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ba năm ở bên Đường Phong là có đến hai năm cậu đón sinh nhật một mình. Trái tim dần chết lặng nhưng cậu đã lỡ yêu anh thật nhiều, nhiều đến nỗi cậu sẵn sàng đứng bên lề chờ đợi anh quay đầu đi về phía cậu.

Một năm, lại một năm nữa trôi qua, thanh xuân của cậu cũng chôn vùi bên thềm lá rụng nhưng tình yêu thì mãi mãi không mọc nổi chồi non.

Bên trong gian phòng trống rỗng, một bóng người trong đêm tối lặng lẽ nhìn ánh sáng như sao đêm ngoài cửa sổ. Năm năm, đã năm năm dài cậu chờ đợi.

Ngày mai là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của cậu, anh đã hứa sẽ cùng cậu đón sinh nhật nhưng… tự đáy lòng cậu hiểu rõ, anh chỉ đơn giản là hứa cho cậu vui rồi liền quên ngay lập tức như đã từng quên rất nhiều lời hứa với cậu.

Trái tim cậu giờ đây đã hoàn toàn phủ kín giá băng, cậu sẽ chỉ chờ anh lần này nữa thôi. Sẽ không còn lần sau nữa….

“Bing bong!” – Tiếng chuông cửa vang lên.

Người giao hàng đã mang bánh đến, Du Vân Hiên nhận bánh sinh nhật rồi nhìn cũng không nhìn liền đặt bánh vào tủ lạnh. Đối với cậu thì chiếc bánh này đã không còn chút ý nghĩa gì nữa, chẳng qua nó chỉ là một cái cột mốc thời gian mà thôi.

Cậu bước đến quầy bar, chọn cho mình một chai rượu vang đỏ do chính tay cậu mang về từ pháp trong chuyến đi công tác vào tuần trước.

Nhìn chai rượu trong tay cậu mỉm cười cay đắng, có lẽ ngày mai cũng chỉ có mỗi mình cậu mừng sinh nhật cho mình.

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve chai rượu trên tay như vuốt ve những hồi ức đẹp, ở nơi đó từng có một người quan tâm đến cậu thật nhiều.

“Rè rè rè ….” – Chiếc điện thoại trong túi quần của cậu bất ngờ rung lên.

Tên hiểu thị là Đường Phong nhưng cậu biết người gọi vốn không phải là anh.

Du Văn Hiên với gương mặt vô cảm chấp nhận cuộc gọi – “Alo.” – Đầu dây bên kia truyền tới một loạt tạp âm hết sức huyên náo, hiển nhiên cậu biết nó nói lên điều gì.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hào sảng, cũng vô cùng bất đắc dĩ – “Cậu mau đến quán bar xxx đón Đường Phong về đi, cậu ta say rồi. Chúng tôi khuyên cách nào cũng đều vô dụng, cậu mau đến đi nhé.”

Du Văn Hiên khẽ đáp – “Được.” – Vốn dĩ cậu đã quen với việc này cho nên cũng không còn muốn phản ứng gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.