Buổi chiều là họp cổ đông, sau đó là họp cấp quản lý. Diệp Vân xuyên bận tới mức không kịp thở, tài liệu phải dịch chất cao như núi, kết quả chính là tối hôm đó cậu phải về muộn.
Một tháng rất nhanh đã trôi qua, tâm lý của cậu chuyển từ chống cự sang chống đỡ, sau đó chuyển sang chống nạnh. Ừ, chống nạnh, tại chống hơi với sếp quá trời quá đất mà sếp không chịu đuổi việc.
Diệp Vẫn Xuyên nắm tóc, đập đầu vào bàn, lần này cậu sai rồi, làm trợ lý còn kim luôn gà mẹ. Ngày mai cậu còn phải cùng Đường Phong đi công tác bốn ngày ở Cửu Châu ( tên địa danh hoàn toàn không tồn tại ), thật là muốn chết lần nữa cho xong.
Cửu Châu, kinh đô phồn hoa bậc nhất trong nước với mức độ tiêu thụ luôn xếp trên đỉnh cao.
Tập đoàn Khương Thịnh cũng có công ty con ở nơi này, doanh số cũng luôn xếp hàng đầu trên toàn hệ thống mãng kinh doanh.
Ngay khi máy bay hạ cánh, hành lý cũng đã có người mang đến khách sạn, hai người cùng nhau đến công ty con dưới sự chào đón nồng nhiệt của toàn thể nhân viên trong công ty.
Giám đốc đại diện của công ty con tiếp đón hai người vô cùng nồng nhiệt, người này rõ là một mỹ nữ trời sinh nét đẹp, cử chỉ tác phong vô cùng tao nhã. Đưa tình gửi ý rất khéo lại rất có năng lực, nhưng rất tiếc, mắt Đường Phong mọc trên đỉnh đầu.
Cuộc họp thường niên diễn ra trong hai tiếng cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc, sau đó mọi người cùng đi ăn trưa.
Họ đã đặt bàn ở một nhà hàng rất sang trọng, Diệp Vân Xuyên cũng được ưu ái ngồi bên một bàn tiệc khác với những nhân vật tầm trung và trợ lý của họ.
Mặc dù cậu cởi mở là vậy nhưng sau khi chia tay hai người thì trong lòng của bọn họ đều có cùng một câu hỏi – “Rốt cuộc thư ký Diệp và Tổng giám đốc ai mới là người lạnh lùng hơn?” – Chẳng ai biết câu trả lời, vì lúc hai người đứng chung một chỗ thì khí tràng như nhau, lạnh như nhau. Căn bản là không nhìn ra khác biệt, khác chăng là chức vụ mà thôi.
Diệp Vân Xuyên chẳng quan tâm họ nghĩ gì, một đường trở về cậu vẫn mặt mày lạnh tanh mà chỉnh lý lại hồ sơ cuộc họp, kiểm tra lại ghi âm sau đó đưa lại cho Đường Phong kiểm tra lại lần nữa.
Bầu không khí trong xe trừ bỏ nghiêm túc thì chính là cảm giác ngột ngạt, đến tài xế cũng không chịu nỗi.
Về đến khách sạn, hai người cũng không nói thêm câu nào liền tách nhau ra, thật không may cho cậu là khách sạn hết phòng, cho nên phòng cậu nằm đối diện phòng của Đường Phong.
Vì lúc trưa Đường Phong uống nhiều rượu cho nên cậu nhấc máy đặt giúp Đường Phong một phần ăn dễ tiêu hoá, sau đó đi tắm rửa, thay một bộ đồ khác nhẹ nhàng hơn rồi rời khách sạn đi dạo. Sở dĩ cậu làm việc bạc mạng như thế chỉ để đổi lấy mấy tiếng bình yên như thế này, lâu lâu mới có dịp đi chơi xa, phải tranh thủ chứ.
Diệp Vân Xuyên mặc một bộ đồ đơn giản với áo thun, quần Jean tối màu cùng đôi giày thể thao nhẹ nhàng, chậm rãi cất bước đi qua những con phố đông người, ra công viên một mình lặng lẽ ngồi trên ghế đá nhìn người khac đi đi lại lại, tay trong tay nói cười.
Cậu ngồi đó, lạc lõng giữa bao nhiêu hối hả quay cuồng, gió thổi bay làn tóc rối, che đi đôi mắt đượm u sầu. Đời trước, đời này vẫn chỉ quanh quẩn trong hai từ cô đơn.
Làn gió lạnh thổi qua mang đi những muộn phiền.
Đôi mắt đượm buồn mang theo làn nước mông lung nhìn người qua kẻ lại, đôi môi chốc chốc lại giương lên cao khi thấy người bên đường cười lên vui vẻ, nhìn đám nhóc chạy tung tăng theo ba mẹ rồi cười lên giòn tan, rồi nụ cười của cậu chợt tắt.
Không biết từ khi nào mà phía xa xa đã có một thân ảnh vẫn đang đứng lặng yên nhìn về phía bên này, Đường Phong đứng trong bóng tối nhìn tay thư ký lưu manh của mình. Cứ tưởng cậu đi đâu, hoá ra là ra đây ngồi ngây ngốc.
Anh quay lưng muốn đi nhưng chân như bị ai đó đóng đinh xuống mặt đất.
Có một kẻ cô đơn lạc lõng giữa một khung cảnh phi thường náo nhiệt và có có rất nhiều người qua lại, nhưng ở đó chỉ của mình cậu ngồi, không bạn, không người trò chuyện, chỉ lặng lẽ nhìn rồi một mình cười ngốc.
Đường Phong phảng phất như đang nhìn thấy Du Văn Hiên của anh qua từng ký ức ùa về. Một lần, lại một lần nào đó trong quá khứ anh nhìn thấy cậu một mình ngồi bên quán nướng lề đường uống rượu cô đơn.
Lúc anh thoát ra khỏi ký ức, Đường Phong cũng đã đi đến trước mặt Diệp Vân Xuyên.
Cậu thoáng giật mình nhìn lên, nụ cười tắt ngúm chỉ còn lại gương mặt lạnh tanh – “Sếp, anh cũng đi hóng gió à?’’
Trên gương mặt của Đường Phong vẫn không có biểu tình, anh đáp – “ Ừm!’’ – Rồi anh ngồi xuống bên cạnh cậu, chẳng hiểu vì sao nhưng anh lại có một cảm giác mong chờ. Chờ một điều gì đó rất khác biệt.
Thấy Đường Phong không nói gì, Diệp Vân Xuyên lại tiếp tục xem anh như người vô hình, cậu thả hồn theo gió, chìm đắm trong thế giới riêng. Thế giới mà ở nơi đó không hề tồn tại một người mang tên Đường Phong.
Còn Đường Phong, đây là lần đầu anh ngồi ở một nơi như thế này, một góc nhìn mới khác biệt.
Anh nhìn thấy những người trẻ tuổi tràn ngập niềm vui và biết bao hoài bảo, những chú chim non trong cuộc sống tràn ngập màu hồng tươi đẹp, họ có những giấc mơ, có bạn, có niềm vui giản dị trong đời. Tuổi trẻ của anh cũng từng như thế, rồi anh cũng yêu ‘”yêu rất nhiều người’’.
Những người yêu nhau cùng đi trên đường, họ nắm tay nhau cùng hòa mình vào nhịp sống sôi động, trong mắt họ chỉ có nhau, có niềm vui, có nụ cười, có cả những gì bình dị nhất. Bất chợt, anh nâng mắt nhìn sang người bên cạnh rồi lại trầm tư, có phải Diệp Vân Xuyên và cả Du Văn Hiên đều mơ ước một tình yêu bình thường như thế?
Thế mà… anh một chút cũng chẳng bận tâm.
Văn Hiên, có phải mỗi ngày em đều nhìn ngắm tình yêu của người khác như thế này không? Cái cảm giác có mà giống như không có phải chăng rất đau?
Phải! Cảm giác đó thật sự là rất đau, đau lắm. Bọn họ có người yêu, cậu cũng có. Họ cho nhau lời tình ái mặn nồng, cậu cũng từng được anh nói lời yêu thương.
Nhưng thứ duy nhất cậu không có là những gì chân thật nhất, là tình yêu xuất phát từ con tim. Cậu chỉ có một tình yêu hững hờ, một hình bóng như sương khói. Ganh tỵ, thèm khát, đó từng là những cảm xúc mà cậu từng có.
Giờ đây, đôi với cậu thì những thứ ham muốn đó cũng chỉ là làn gió nhẹ thổi qua, cậu đã chết rồi.
Nếu có một điều ước, cậu sẽ ước mình có một gia đình đầm ấm, nơi có người chờ cậu về, nơi cậu có thứ để đặt niềm tin và hy vọng. Nơi có hai người mà cậu sẽ gọi là người thân, nhưng tuyệt đối sẽ không có người yêu, vì cậu không còn cần đến nữa.
Diệp Vân Xuyên chốc chốc lại liếc mắt nhìn Đường Phong, đáng lý giờ này anh hẳn đã ở trong phòng hoặc tìm một em nào đó mây mưa chứ nhỉ? Mặc dù là từ lúc gặp lại Đương Phong cho tới tận bây giờ cậu chưa lần nào thấy anh tìm đến tình nhân, nhưng trong mắt cậu… anh vẫn là một tên ong bướm.
Mà cũng chẳng can dự gì đến cậu, như vầy cũng tốt. Có một người cùng mình ngồi ngắm cảnh thế này cũng đủ vui rồi. Cuộc đời đôi khi không nên quá tham lam, tri kỷ khó gặp, tình yêu khó tìm.
Gió vẫn hát, màn đêm lấp lánh ánh đèn. Xung quanh là tiếng nói cười vui vẻ, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng toàn niềm đau, cô đơn một mình cũng không hẳn là đau khổ, ngồi một mình cũng không hẳn là cô đơn, cô đơn chăng là khi ta ngồi bên nhau nhưng hai tâm hồn giá lạnh.
Lạnh nhất đôi khi cũng chẳng phải sương đêm, mà lạnh là lòng người, lạnh từ trong suy nghĩ của mỗi người. Thế giới bình yên, hai tâm hồn bình lặng, du dương trong gió là những câu hát dịu êm.
‘’Đêm nay em không anh đi cùng trên phố vắng
Đêm nay sao mưa giăng cho lòng em buốt giá
Em đang mơ đâu đây một hình dung đã thân quen
– Kỷ niệm xưa ngọt ngào như giấc mơ.
Khi anh đang yêu em trao lời yêu ấm áp
Sao nay anh ra đi không một câu giã từ
Cho tim em cô đơn còn anh vui chốn nơi nào
Lòng em đau vì anh, anh biết không?
ĐK: Hạnh phúc nhỏ bé vỡ nát tan vào bóng đêm lạnh lùng
Một mình em đi bơ vơ lẻ loi nhặt ngôi sao vỡ đôi
Nhưng hỡi anh ơi em phải làm sao để anh về đây
Về lại cùng cuộc tình ngày nào anh đã trao
Dù đau đớn những lúc phải khóc, khóc vì trái tim vô tình
Thì lòng em luôn mong anh mãi vui dù anh đang ở đâu
Em sẽ ôm riêng yêu thương ngày xưa giấu trong nước mắt
Có những nỗi đau không là giấc mơ!’’
Từng câu hát như đâm thẳng vào trái tim của Đường Phong, anh gục đầu che đi đôi mắt đỏ hoe, Hiên… anh xin lỗi. Cảm giác này quả thật rất đau, bây giờ anh đã cảm nhận được nỗi đau mà em đã trải qua. Anh rất muốn… quay lại từ đầu.
Ở nơi mà Đường Phong không nhìn thấy, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, Diệp Vân Xuyên ngước mặt lên nhìn, trời cố nén cảm xúc mang tên quá khứ. Tình yêu ơi… xin hãy ngủ yên, dẫu biết ‘’có những nỗi đau không là giấc mơ’’, nhưng giấc mơ xưa đã vỡ tan rồi, quá khứ đã vùi sâu vào lòng đất, đau thì có ích gì?
Chi bằng hướng về tương lai tươi sáng hơn, nơi mà tình yêu sẽ mang màu hoa nắng, nơi không còn những giọt nước mắt muộn phiền.
Cậu lau nhanh dòng nước mắt, quay đầu nhìn sườn mặt Đường Phong vẫn đang chìm trong bóng tối. Cậu biết có lẽ anh đang buồn, nhưng trái tim cậu lại cảm thấy vui. Có phải cảm giác này đau lắm phải không? Vậy thì anh cứ từ từ mà cảm thụ, còn cậu, cậu là Diệp Vân Xuyên.
Cậu nhìn anh hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng – ‘’Sếp, anh ngủ gục à?’’- Một câu nói rất mang tính sát phong cảnh.
Đường Phong giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu, cảm xúc đau buồn trong giây lát đã tiêu tán mất tăm – “…’’ – Anh nhìn cậu mà nghẹn tới mức không biết nói gì, đơ luôn cảm xúc.
Thấy gương mặt sượng ngắt của ai đó, Diệp Vân Xuyên rất muốn cười, cậu cố nhịn xuống rồi nói – “Sếp, nếu anh buồn ngủ thì cứ về khách sạn trước đi, tôi ngồi đây một lát rồi sẽ về ngay !‘’
Đường Phong hé môi nhưng lại không biết nói gì? Cậu ta đang muốn đuổi anh đây mà, anh lập tức giả điếc, ngồi thẳng người, khoanh tay, tựa ra lưng ghế một bộ ”ta không muốn đi đâu hết’’.
Cậu nhướng mày – ‘’…’’ – Bữa nay Đường Phong lại lên cơn gì đây?