Tiểu vương gia Mục Hành hàng giả: chiến thần Bắc kỳ, đại chính thân vương, dưới một người trên vạn người, dũng mãnh oai hùng, danh chấn thiên hạ.
Tiểu vương gia Mục Hành hàng thật: Chú chó chân ngắn thành tinh với chiêu thức mắt cún đột phá Cửu Trùng Thiên, nghề chính là quẫy đuôi nhảy nhót xung quanh đạo sĩ, nghề phụ là hấp tấp chạy theo phía sau đạo sĩ quẫy đuôi.
Làm một người luôn luôn bị vợ mình đè dưới thân, tiểu vương gia hoàn toàn không thấy mất tự nhiên với hoàn cảnh hiện tại của mình, hắn chỉ lo lắng đạo trượng động tay chân quá mạnh, sẽ đụng tới vết thương do tên còn chưa khỏi hoàn toàn.
Chỗ đạo sĩ nằm còn lưu lại hơi ấm, bát súp nhân sâm không che nổi mùi hương lạnh lùng của y. Tiểu vương gia nằm trên gối mở to mắt nhìn, không biết đã là lần thứ bao nhiêu cảm thán đạo trưởng của hắn là thần tiên đạo trưởng độc nhất vô nhị trên đời này.
Nhưng mà nước mắt của thần tiên đạo trưởng cũng giống như người thường vừa mặn vừa chát, vừa rơi xuống miệng liền tỏa ra mùi vị đau khổ khó nói thành lời.
Càng đòi mạng hơn là lúc đạo sĩ khóc không thành tiếng, chỉ có chút thanh âm thút thít nho nhỏ, ngoài ra còn có nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc chạm tới người tiểu vương gia liền hóa thành bốn cánh hoa.
“… Được rồi — đạo trưởng, đạo trưởng, huynh đừng khóc…”
Tiểu vương gia tự nhận là mít ướt đệ nhất kinh thành miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, hắn đưa tay xoa xoa hai gò má của đạo sĩ, sau đó lại kéo ống tay áo lau mặt cho y.
“Qua mấy ngày là khỏe, huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ khỏe nhanh hơn cả huynh, thật đấy, huynh đừng khóc, ta thật sự không sao đâu”.
Nét mặt tiểu vương gia trông rất ôn hòa, trong hai con ngươi đen nháy đều là thân ảnh của đạo sĩ. Hắn thấp giọng mở miệng, vẻ mặt còn thành khẩn chân thành tha thiết hơn cả lúc hắn xin lỗi sau khi tè lên đống tấu chương của phụ hoàng.
– – Nhưng cái đó không có tác dụng, Hoàng đế cha hắn sẽ không vì hắn thành khẩn xin lỗi mà không đánh mông hắn, đạo trưởng của hắn cũng sẽ không vì hắn thành khẩn mà dừng khóc.
Xiêm y của hắn lại bị kéo rộng ra hơn nữa, cẩm bào cùng áo lót đều bị ném xuống trên đất, để lộ ra cơ thể chồng chất vết thương. Tiểu vương gia che không được mà không che cũng không xong, cả lồng ngực hắn đều bị đạo sĩ khóc ướt nhẹp, giống như là bánh quai chèo bị ném vào trong dầu sôi đảo đi đảo lại mấy hồi.
“Thanh… Thanh Tiêu, chỗ đó không có sao, chỗ đó không sao thật mà! Thực sự đấy! Huynh cứ cào ta vài cái mà xem, ấy đừng có bóp chỗ đó của ta!”
Đang lúc hắn còn do dự, đạo sĩ đã kéo lưng quần của hắn. Đạo sĩ lúc phạm quật (*) còn bướng bỉnh cứng đầu hơn cả lúc y tẩu hỏa nhập ma, âm cuối của tiểu vương gia run lên, hắn cuống quít bắt lấy hai cổ tay của đạo sĩ, chật vật duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của một đấng nam nhi.
(*) phạm quật 犯倔, mình không biết nó là gì nên để nguyên vậy, hi vọng có ai biết thì cmt cho mình với nha!
“…”
Cổ tay bị xiềng xích thít đỏ còn biết đau, huống chi là những thứ khác. Đạo sĩ không tin lời tiểu vương gia nói, nhưng y vẫn ôn thuần bỏ qua động tác, trực tiếp cong lưng chôn vào trong cần cổ tiểu vương gia, tóc bạc rối tung phủ nghiêng xuống, che đi khóe mắt đỏ ửng của đạo sĩ.
“… Thực sự không có việc gì cả, nếu hỏi ta cái này có đau hay không, ta xin trả lời nó còn không nghiêm trọng như lúc huynh rời khỏi kinh thành đâu. Huynh không biết, lúc đó ta không tìm thấy huynh, trực tiếp nhảy từ lầu Vọng Giang xuống, lúc đáp đất đứng không vững nên ngã ê cả mông”.
Đạo sĩ đang phát run, tiểu vương gia cắn môi một cái, một bên nỗ lực đổi chủ đề, một bên nhân cơ hội gạt đi khóe mắt đang đỏ lên của mình.
Hắn xoa xoa tấm lưng đơn bạc của đạo sĩ, kéo y vào trong lòng mình để che chở. Cơn mưa đã tạnh dường như lại muốn tiếp tục, hắn kéo cái chăn bị đạo sĩ đạp rớt xuống giường lên, bao trùm lấy cả hai người. Tiết trời lạnh lẽo, đạo sĩ trúng tên sâu đến tận xương, nếu không cẩn thận thì sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng.
“Sau đó ta mới biết huynh đã chạy ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa đi tìm huynh, Lúc ngồi lên ngựa ta sợ đau nên đã lót thêm một lớp đệm, kết quả con ngựa của ca ta lại dám chê cười ta yếu đuối”.
Tiểu vương gia thôi không xoa mắt nữa, đặt ở trên mái tóc của đạo sĩ mà vuốt ve. Hắn dẩu môi phồng má giận dữ, trưng ra dáng vẻ cún nhỏ bị người ta bắt nạt, hi vọng rằng có thể rời sự chú ý của đạo sĩ sang chuyện khác.
“Cho nên đạo trưởng huynh phải dưỡng thương thật tốt, đợi khỏe rồi huynh phải báo thù cho ta, không thể để cho bọn họ bắt nạt ta…”
“Sẽ không đâu”.
Chó cún nhỏ đang cáo trạng được đạo sĩ nâng gáy chôn ở trong lòng mình, hắn mở to hai mắt, mắt thấy mình đang dán sát vào lồng ngực của đạo sĩ. Xiêm y của y của bị nới rộng ra, da thịt tái nhợt đang kề sát chóp mũi hắn, hắn chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể cắn phải hai vật nhỏ màu đỏ nhàn nhạt.
“… Thanh, Thanh Tiêu?”
Đạo sĩ rũ mi, tóc bạc mềm mại ở sau mông tán loạn như nước. Y quỳ ở trên giường ôm tiểu vương gia cắn chặt răng, xiềng xích nơi cuối giường theo động tác của y mà phát ra âm thanh lách cách, khăn tơ quấn quanh cổ chân rơi ở một bên, không thể nào bảo vệ được da thịt đã bị mài hỏng.
“Sẽ không bao giờ”.
Đạo sĩ từ trước đến nay lời ít mà ý nhiều, y ôm lấy tiểu vương gia thì thào lên tiếng, hàng lông mi đen dài bị nước mắt thấm ướt dính lại với nhau rối tinh rối mù, nhưng cũng không ảnh hưởng tới ánh mắt y nhìn về phía tiểu vương gia.
Y sẽ không bao giờ rời xa tiểu vương gia, sẽ không để một ai bắt nạt hắn. Y cúi đầu chạm lên đỉnh đầu rối bời của tiểu vương gia, bàn tay nhè nhẹ xoa lưng hắn.
Đạo sĩ sẽ không nói những lời tâm tình, cũng sẽ không nói mấy lời thề non hẹn biển. Ở trong quãng đời rất dài còn lại, y sẽ như trước rất hiếm khi nói mấy lời yêu thích mến mộ với tiểu vương gia, nhưng sự ngọt ngào y dành cho hắn sẽ không tài nào kể xiết.
Mà đây có lẽ là lần đầu tiên đạo sĩ hứa hẹn với tiểu vương gia, cũng là lời hứa trang trọng, có sức nặng nhất.
Tiểu vương gia chôn trong ngực đạo sĩ cứng đơ cả người, hắn dựa trên xương quai xanh của đạo sĩ tròn mắt nhìn, trông hai con mắt cẩu đen láy ầng ậc hơi nước. Danh hiệu mít ướt đệ nhất kinh thành không phải từ trên trời rơi xuống, chó cún nhỏ giả vờ kiên cường sau vài giây yên lặng ngắn ngủi liền lộ nguyên hình. Hắn mếu máo sịt mũi, vốn dĩ định nuốt nước mắt ngược vào trong, kết quả lại khiến bản thân sặc một phát.
Có lý do này, kim đậu đậu của tiểu vương gia đua nhau rơi xuống, tỏa thành tám cánh hoa.
Hắn cố chấp ôm chặt lấy thắt lưng đạo sĩ không chịu ngẩng đầu, nước mắt như thủy triều cuộn trào mãnh liệt làm ướt nhẹp vải xô ở đầu vai đạo sĩ. Kể từ khi đạo sĩ rời khỏi kinh thành, mọi cảm xúc tâm tình dường như đều bị chậm một nhịp. Hắn ngang ngược hung hăng cắn lên bả vai không bị thương của đạo sĩ, sống chết không để đạo sĩ nâng mặt hắn lên lau nước mắt cho mình.
“…”
Đây là lần đầu tiên trong đời đạo sĩ có cảm xúc phập phồng kịch liệt như vậy, y còn chưa thoát khỏi nỗi rung động này đã bị tiểu vương gia chọc cho muốn phụt cười, nhưng cuối cùng y cũng chừa lại mặt mũi cho hắn, y chỉ an phận chờ A Hành của y khóc xong, hóa ra tiếng khóc huhu của tiểu vương gia nhà y cũng dễ nghe hơn cả người khác.
Cảm tình đúng chỗ thì thức ăn chay cũng có thể nếm ra vị thịt.
Đợi tiểu vương gia khóc một trận sảng khoái xong, đạo sĩ và tiểu vương gia cùng nhau ăn cơm tối. Trình độ mua cơm của Cố Thanh Dục vẫn như cũ, đạo sĩ ăn hơn phân nửa mới phát giác ngoại trừ canh gà ra thì không có thức ăn mặn, chỉ là tiểu vương gia đỏ mắt đút cơm cho y còn ngon hơn cả sơn hào hải vị, vậy nên y cũng chẳng muốn so đo tính toán.
Một đêm an ổn, mặt trăng lặn mặt trời mọc, tiếng mưa tí tách theo sắc trời bừng sáng mà kết thúc. Đạo sĩ thức dậy trước tiểu vương gia, tâm tư trong lòng cũng đã dần bình ổn, bản năng cơ thể thúc đẩy y khôi phục lại thói quen sinh hoạt hàng ngày. Y chậm rãi nâng người lên, xiềng xích bốn góc giường đêm qua đã được tiểu vương gia tháo bỏ, chỉ chừa lại một cái còn đang khóa trên hai cổ tay người họ nắm chặt lấy nhau.
Đạo sĩ cố gắng hạn chế phát ra tiếng động hết mức có thể, y nương theo ánh nắng mặt trời xuyên qua chấn song cúi người xuống in một dấu hôn lên mi tâm của tiểu vương gia, có lẽ là mãi mới có thể ngủ ngon giấc nên tiểu vương gia không tỉnh lại, chỉ chép miệng hai tiếng, khuôn mặt hắn giờ đây chính là dáng vẻ trẻ con ngây thơ như năm đó khi hắn mới lên cô sơn.
Vừa hôn xong, đạo sĩ chợt lại một việc cực kì trọng yếu. Y trầm tư trong khoảnh khắc rồi vội vàng vén chăn lên, sau đó giơ tay tụt tiết khố lưng quần của tiểu vương gia xuống.
– – Y còn chưa kiểm tra cái mông bị ngã hỏng của tiểu vương gia.