Vợ Quỷ

Chương 6: Đính hôn



“Mặc tạm thôi, giờ nào rồi ai mà để ý.” Lão Trư giống như cố gắng nhịn cười, hắn hắng giọng một cái, sau đó còn bồi thêm: “Trông có đến nỗi nào đâu, ngầu lòi.”

Khóe mắt Trương Mỹ Linh giần giật, cô nhìn mình trong gương mà muốn đập cho cái kẻ đang cười nhe nhởn kia mấy cái. “Ông có biết ông cao hơn tôi gần hai chục xăng ti không? Ông nghĩ gì mà đem quần áo của ông cho tôi mặc vậy?”

Áo sơ mi gì mà trùm qua cả mông đít, độ rộng thì khỏi bàn rồi, đến cái quần kaki mặc cũng muốn tụt luôn xuống. Trương Mỹ Linh phải kéo khít dây chun quần mà buộc lại, may ra xắn gấu lên trông còn đỡ đỡ. Nhưng chung quy thì trông vẫn như là cái đồ dở hơi cám lợn, lông ba lông bông ngoài đường phố.

“Anh mày bận như thế, lấy đâu thời gian mà tìm balo của mày?” Vẫn còn cố cãi.

“Ở ngay trong cốp xe ô tô của anh Vỹ thôi mà ông cũng lười được.”
Hôm qua anh ruột Trương Mỹ Linh có nói là sẽ mang quần áo tới cho cô, thế nhưng chắc do bận quá nên chưa đi được. Nhờ kẻ này thì hắn cũng nhiều việc chả kém phần, thành ra bây giờ cô phải mặc đồ đàn ông trên người thế này đây.

“Đêm qua mày thực sự ngủ trong đó hả em?” Lão Trư chỉ chỉ cánh cửa phòng đối diện, nghi hoặc liếc Trương Mỹ Linh một cái, “Trước giờ mày có mộng du đâu.”

Trương Mỹ Linh lắc lắc đầu, trong ánh mắt toàn là ảm đạm và mệt mỏi.

Cả hai nhanh chóng bước xuống cầu thang, chẳng ai muốn nán lại lâu ở trên này. Lão Trư đi sau chẳng nén nổi tò mò: “Mày có sợ không em?”

“Ông cứ vào trong đó đi rồi biết.”

Chỉ sau một đêm, trong nhà nơi nào cũng thấy dán chữ ‘Hỷ’ màu trắng, trang hoàng lộng lẫy không khác gì những đám cưới hiện đại trong thành phố. Mặc dù rõ ràng người qua kẻ lại tất bật, nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện với ai, thế nên không khí hai ngày trước khi diễn ra lễ cưới vô cùng ảm đạm và kỳ dị.
“Sao từ hôm qua đến giờ chẳng thấy trưởng làng đâu nhỉ?” Bác Chung ngồi ở chiếc bàn giữa sân tiếp khách, nhiu nhíu hàng lông mày.

Trương Mỹ Linh chỉ qua hai ngày đã nếm trải đủ chuyện kỳ lạ, lúc sáng tỉnh lại đầu óc vô cùng u mê trì độn, nhưng đến giờ này đã có chút thích nghi. Cô ngồi bành trướng trên bậc thềm, khịt khịt mũi: “Có lẽ nào đi đâu rồi hay không?”

Bác Chung lắc đầu: “Việc làng còn chưa xong, ông ấy làm sao mà dám bỏ đi đâu được.”

“Hay để cháu qua xem thử?” Lão Trư vừa gặm đùi gà vừa hỏi. Chắc buổi trưa vội vội vàng vàng phóng xe máy từ Phủ Chi tới đây, nên vẫn chưa kịp ăn uống gì.

“Ừ, sang đấy xem thế nào.”

Trương Mỹ Linh thấy Lão Trư vừa chùi mép đứng dậy là cũng lon ton bám đuôi. Bác Chung kinh ngạc gọi: “Ơ này cái Linh, cháu không ở lại mà tiếp khách à?”
“Cháu ăn mặc như này thì tiếp gì được chứ. Với cả ‘nhà trai’ cũng chưa mang sính lễ tới nữa mà. Lo sớm làm gì?”

Nói rồi liền chạy biến đi luôn.

Trong làng thì chức vị trưởng làng không phụ thuộc vào người dân bình bầu hay là chính quyền địa phương, mà tục lệ ở đây chính là cha truyền con nối. Thế nên cứ là trưởng làng thì chắc chắn phải đẻ một đứa con trai, dù muốn hay không thì đó chính là tục lệ. Đã là dòng máu của người nhà ấy, thì cuộc đời vĩnh viễn phải gắn bó cùng ngôi làng này.

“Trưởng làng không có con trai phải không?” Trương Mỹ Linh hỏi, “Vậy sau này tính sao?”

Lão Trư giống như chẳng quan tâm, hắn lười biếng đáp: “Mọi người có khuyên trưởng làng đi thêm bước nữa để sinh con trai nối dõi, nhưng ông ấy nhất định không. Nếu cứ như thế này thì sẽ phải để em trai hoặc cháu trai ruột lên nắm quyền thay. Và điều này đang bị đa số dân làng kịch liệt phản đối, cho nên… Chả biết thế nào.”
Đi thêm một đoạn nữa là đến nhà của trưởng làng, Lão Trư bỗng dừng chân, ánh mắt nhìn Trương Mỹ Linh đầy phức tạp. “Này, hôm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Mày đừng tưởng anh không nhìn thấy mấy cái vết thương của mày.”

Trương Mỹ Linh ngần ngại nhìn hắn, sau đó thở dài, bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra vào hôm qua.

Gương mặt nam tính của Lão Trư biểu cảm vô cùng đa dạng, cuối cùng nửa tin nửa ngờ mà nói: “Nếu như vậy, thì có nghĩa là ma nữ đó… ghen á?”

Nghe mới bi tráng làm sao.

“Anh có nghĩ thế không? Em thì không đâu, nhưng cẩn tắc vô áy náy.”

Hai người rảo bước đến trước cổng nhà của trưởng làng. Lão Trư nhíu mày bước lên phía trước, sau đó ngoái đầu lại gọi Trương Mỹ Linh. “Cổng không khóa.”

Cánh cổng sắt hoen gỉ từ từ mở ra, tiếng bản lề lâu năm vang lên cọt kẹt.
“Nghe nói các trưởng làng đều chưa ai thọ quá năm mươi lăm tuổi. Người bệnh tật hiểm nghèo, người không ốm đau thì cũng đột quỵ mà chết…”

Trương Mỹ Linh cùng Lão Trư bước vào trong sân, cô thuận miệng đáp: “Có lẽ vậy nên trưởng làng không muốn sinh con trai.”

Con chó nằm im re trong góc sân, thấy người lạ cũng không hề gầm gừ. Cả khu vườn bên tay trái, cỏ dại mọc lên um tùm, giống như là đã lâu chẳng có ai chăm sóc. Căn nhà mấy hôm trước vẫn còn ồn ào người qua lại, nay lại im ắng chẳng có lấy bóng dáng một ai.

“Bác trưởng làng ơi?” Lão Trư bước lên bậc thềm, do dự chưa vào bên trong nhà. “Quái nhỉ, sao chẳng thấy ai thế này?”

Người ta vu oan cho chị ấy đã gϊếŧ con trai của trưởng làng…

Lời kể của bà lão hôm trước đột nhiên vang vọng trong đầu, Trương Mỹ Linh bất giác giữ chặt lấy cánh tay của Lão Trư. Hắn giật mình, bàn tay đang đặt trên nắm đấm cửa ra vào cũng buông xuống. “Mày làm gì thế hả em? Lên cơn động rồ à?”
Trương Mỹ Linh đảo mắt nhìn xung quanh, chuyện xảy ra trong những ngày qua rốt cuộc lại khiến cô lúc nào cũng cảm thấy cái làng này chẳng có điểm nào tốt lành. Cô cảnh giác nói: “Ông có thấy con chó kia nó đang run lên cầm cập không? Không phải là nó lười biếng hay chẳng sủa người lạ, mà hình như trong căn nhà này có thứ gì đó đang khiến nó phải sợ hãi.”

Ánh nắng nhàn nhạt rọi xuống cũng chẳng làm không khí ấm áp hơn.

“Mày có quá đa nghi rồi hay không?”

“Ông cứ trải qua những chuyện giống tôi xem có lúc nào cảm thấy bình thường được nữa hay không?”

Cứ đà này có ngày cũng phải vào viện tâm thần.

Trương Mỹ Linh kéo Lão Trư ra phía sau, một mình mình anh dũng đẩy cửa bước vào nhà trước. Khí lạnh cùng mùi ẩm mốc sộc vào cánh mũi, Trương Mỹ Linh không nhịn được mà lẩm bẩm. “Có mùi nước chè thiu.”
“Anh nói này, mũi mày thính hơn chó rồi đấy em.”

Phòng khách vẫn như cũ, những chén nước chè rót ra mời khách từ sáng mười một âm lịch vẫn còn nguyên trên mặt bàn. Ngoại trừ việc không có hơi thở của người sống, thì tất cả đều chẳng có gì thay đổi.

Lão Trư nén lại cảm giác buồn nôn, hắn thảy hết đống hoa quả gọt sẵn trên mặt bàn đã bốc mùi chua loét đầy ruồi bâu vào thùng rác, đoạn bước lên cầu thang. “Họ đi đâu được nhỉ?”

“Này đi cùng nhau đi.”

Mắt thấy bóng dáng ông anh dần dần khuất trên cầu thang, Trương Mỹ Linh hoảng hốt ba cước phóng vọt tới bám theo. Lão Trư bật công tắc đèn, ánh sáng nhờ nhờ hắt xuống dãy hàng lang tầng hai. Diện tích tuy không lớn, nhưng vẫn xây được hai gian phòng ngủ, một hướng ra sân vườn phía sau, một thì quay về phía cổng chính.
Trương Mỹ Linh nâng tấm mành trúc treo trên cửa sổ, để cho ánh sáng rọi vào căn phòng âm u lạnh lẽo. “Sao căn nhà này cứ như không có sự sống thế nhỉ?” Cô mở cửa nhà tắm, kiểm tra bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, tất cả đều khô cong. “Bên kia cũng không có ai hả?”

Lão Trư mặt mày nhăn tít đứng ở cầu thang, hắn ngước mắt nhìn lên tầng ba rồi bảo. “Mày đứng đây, để anh lên trên kiểm tra xem thế nào.”

“Ơ khoan…”

Chưa dứt lời đã nghe tiếng bước chân dậm trên cầu thang, Trương Mỹ Linh thở dài lắc lắc đầu. Kỳ thực không muốn nghĩ tới, thế nhưng tình huống này chả khác mấy bộ phim kinh dị là bao.

Căn phòng này có ban công hướng ra đằng sau vườn, Trương Mỹ Linh nén lại cảm giác rờn rợn, cô kéo chốt khóa, đẩy nhẹ cánh cửa. Không khí bên ngoài lùa vào đem theo mùi hương hoa sữa nhàn nhạt thoảng vào không gian, Trương Mỹ Linh cẩn thận ngó nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới bước ra ban công.
Từ đây có thể nhìn thấy những ngôi nhà mái ngói đỏ xây theo kiểu kiến trúc cổ ở đằng sau, gần như thu trọn một nửa ngôi làng vào tầm mắt. Khung cảnh thanh bình tĩnh lặng, thế nhưng lại tuyệt nhiên không hề có hoạt động của con người. Cả ngôi làng trên dưới bảy chục hộ dân, vậy mà giờ đây lại tịch mịch, âm u đến rợn tóc gáy.

Nếu nói rằng làng họ Trương này chính là không ai còn ở, chắc chắn người ta cũng sẽ tin.

Đang định xoay người rời đi, thì đột nhiên ánh mắt lại dừng lại ở khoảnh đất trong góc vườn. Trương Mỹ Linh trợn mắt, nhìn người phụ nữ kia mà rống lên: “Bác gì ơi! Ở đây, trên này!”

Người kia giống như không nghe thấy, vẫn đứng lặng lẽ dưới tán cây hoa sữa ở góc vườn.

Cả cái làng này, chắc thứ âm thanh đang phát ra duy nhất chính là của Trương Mỹ Linh, ấy vậy mà người phụ nữ kia vẫn không mảy may phản ứng, có phải quá lạ rồi hay không? Trương Mỹ Linh nheo mắt, dù thế nào vẫn chẳng nhìn rõ được tướng mạo của người kia, chỉ lờ mờ cảm nhận được điều gì đó không bình thường. Nghĩ vậy lá gan lại nhỏ đi một xíu, cô lùi chân về phía sau, thật nhẹ nhàng từng bước di chuyển vào trong căn phòng.
Cứ nên đợi Lão Trư cho chắc, hai người đi cùng vẫn hơn là làm ‘anh hùng rơm’ đánh lẻ.

Bộpppp —— Có gì đó đập lên vai của Trương Mỹ Linh, từ từ siết lại. Mùi hôi thối nồng nặc sộc vào cánh mũi, cô cứng đờ người, trợn trừng mắt không dám cử động.

Phía sau lưng của Trương Mỹ Linh, từ bao giờ đã xuất hiện một kẻ khác.

Khóe môi run lên bần bật, ánh mắt kinh hoàng di chuyển đến tấm kính trong suốt trên cửa ra vào ban công. Nhưng vừa nhìn thấy ‘thứ’ ở đằng sau, cô đã gần như muốn ngã khụy.

Phản chiếu trên tấm kính trong suốt kia, là hình ảnh của một gương mặt người đã gần như thối rữa. ‘Bà ta’ đang kề mặt ngay sát vành tai của Trương Mỹ Linh, khóe miệng rách toạc một đường đến tận mang tai, cổ họng đầy giòi bọ lúc nhúc phát ra thanh âm khùng khục như đang cười. Thứ đang siết lấy bả vai cô, chính là một đôi bàn tay gầy guộc tím tái.
Trương Mỹ Linh rơi vào tột cùng của sợ hãi, miệng muốn hét lên nhưng thanh âm như tắc nghẽn trong vòm họng.

‘Thứ kia’ càng ngày càng sáp lại gần, thậm chí Trương Mỹ Linh còn cảm nhận được những sợi tóc bê bết bốc mùi hôi thối quét qua vai. Khóe miệng rách toạc kia dường như đã bị khâu mất một nửa, nửa bên má còn lại phân hủy mạnh chỉ thấy hàm răng đen xì. Từ cổ họng kia lại khùng khục phát ra giọng nói của đàn bà, sắc lạnh như rít qua từng kẽ răng: “Mày làm gì ở trong nhà của tao?”

Trái tim trong lồng ngực nảy lên, cô theo phản xạ quay ngoắt về phía sau, nhưng hoàn toàn không có lấy một bóng người.

“Sao… sao lại…”

Trương Mỹ Linh hốt hoảng xoay người lại để nhìn tấm kính, thế nhưng chóp mũi lại đụng phải chính gương thối rữa của người đàn bà kia. Ánh mắt bà ta trợn trừng đầy cay độc, cánh tay tím ngắt giơ lên, giáng xuống mặt của Trương Mỹ Linh.
Tình huống xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng, bị lực đạo mạnh như xe máy tông hất ngã xuống sàn nhà. Chỉ thấy trong khoang miệng có vị mằn mặn, cuối cùng lại ho ra một ngụm máu.

Đầu óc choáng váng, bên tai nghe ong ong, hai mắt Trương Mỹ Linh mờ đi chẳng nhìn rõ phía trước.

Bà ta… bà ta đang ở đâu rồi?!

“AAAAAAAAAAA!!”

Tiếng hét kinh hoàng vang lên kèm theo âm thanh đổ vỡ loảng xoảng phát ra từ tầng trên. Trương Mỹ Linh giật nảy mình, dù mặt mũi còn xây xẩm sau cú đánh vừa rồi nhưng vẫn chống tay lồm cồm bò dậy. Cô loạng choạng tiến về cầu thang, cố gắng hết sức leo lên từng bậc, thanh âm khản đặc mà gọi: “Lão Trư, anh đang ở đâu?”

Không có tiếng đáp, nhưng lại nghe thấy những âm thanh giống như đang có một trận đánh lộn gay gắt diễn ra, Trương Mỹ Linh càng thêm sợ hãi mà bước nhanh hơn.
Lão Trư, ban nãy hắn một mình đi lên tầng.

Chỉ còn mấy bậc thang cuối cùng, bỗng nhiên cánh cửa ra vào của căn phòng sát với cầu thang bị đạp tung, đổ ầm xuống mặt sàn. Trương Mỹ Linh giật mình dừng bước, ánh mắt kinh hoàng mà ngước nhìn. Chỉ chưa đầy một giây sau đã thấy cơ thể lùn lùn thấp bé của trưởng làng từ bên trong phòng mà bị đạp văng ra ngoài, đè lên trên cánh cửa đổ nát.

Lão Trư hùng hồn bước ra, trên người đều là bụi bẩn. Cánh tay hắn chi chít mảnh thủy tinh vỡ găm vào da thịt, máu chảy thấm đẫm cả ống tay áo sơ mi. Dường như không phát hiện ra Trương Mỹ Linh đang há hốc mồm đứng ở cầu thang, hắn nghiến răng nghiến lợi dùng trọng lượng cả cơ thể mà ghì chặt trưởng làng đang quằn quại trên mặt đất.

“Lão… Lão Trư?”

Trương Mỹ Linh lắp bắp lên tiếng. Lão Trư thoáng giật mình, nhưng rất nhanh mà trở nên căng thẳng. “Mày còn đứng đấy làm gì? Mau mau đoạt lấy con dao trong tay ông ta đi chứ.”
Nghe Lão Trư nói vậy, Trương Mỹ Linh lúc này mới để ý đến thứ đang lóe sáng lạnh lẽo nằm trong tay trưởng làng. Cô trợn tròn mắt cả kinh, không hề chậm chễ mà giơ chân đạp con dao đi thật xa.

“Không, đừng để mụ ta đến đây.” Bỗng nhiên trưởng làng trợn trừng mắt, kinh hoảng mà chỉ ra phía sau lưng Trương Mỹ Linh. “Cút đi, không được lại gần tao!”

Trương Mỹ Linh quay người nhìn ra phía sau, cả cầu thang dài heo hút hoàn toàn chẳng có lấy một bóng người.

“Ông ta điên mẹ nó rồi.”

Lão Trư khó khăn ghì chặt lấy cánh tay của trưởng làng. Người đàn ông bình thường niềm nở hiền lành là thế, nay bỗng nhiên trở nên dữ dằn, xa lạ như một kẻ khác hoàn toàn. Ông ta la hét, cố gắng thoát ra, cánh tay không ngừng khua khoắng để tìm lại con dao đã bị đá văng trên mặt sàn.

Sức người già làm sao mà đấu được với thanh niên, giãy thế nào cũng không thể thoát được cánh tay gọng kìm của Lão Trư. Ông ta liền co chân thụi vào bụng Lão Trư một cái.
“Đ** mẹ!” Lão Trư chửi tục một tiếng, đoạn giơ nấm đấm giáng thẳng xuống mặt trưởng làng một quyền. Cú đánh này chính thức ‘knock out’ trưởng làng, chân tay ông ta nhũn ra, ở trên sàn nhà bất tỉnh nhân sự.

Không gian trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở mệt nhọc của Lão Trư. Hắn đẩy trưởng làng qua một bên, rồi dựa lưng vào tường ngồi thất thần.

Chẳng biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh, Lão Trư mới đưa mắt nhìn Trương Mỹ Linh vẫn đứng nghệt mặt ở cầu thang. Hắn kinh ngạc chỉ chỉ vào má cô mà hỏi: “Mặt mày sao thế kia? Sao lại có máu ở khóe môi thế này?”

Trương Mỹ Linh không đáp lời. Cô ngồi thụp xuống cầu thang, ánh mắt mờ mịt nhìn trưởng làng. “Ông ấy có nhắc đến ‘mụ ta’ phải không?”

“Ừ?”

“Hình như em vừa đụng nhầm phải mụ ấy rồi.”
Trưởng làng được tiêm cho một liều an thần, vị bác sĩ quay lại nói với Lão Trư: “Ra tay hơi mạnh đấy cậu thanh niên, thế nhưng vậy cũng không sao. Bởi tình trạng của ông ấy chính là suy nhược thần kinh quá độ, có thể gây ra ảo giác mà tự thương tổn bản thân. Cứ để ông ấy nghỉ ngơi một giấc, khi tỉnh lại tôi sẽ đến tiếp xem sao. Nếu mà vẫn không đỡ, thì có lẽ phải nhập viện để điều trị…”

Người dân kéo đến tấp nập trước cổng nhà của trưởng làng, người này truyền tai người kia, gây nên một trận nhốn nháo. Trương Mỹ Linh đứng tần ngần trong sân, cô sờ sờ má mình, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt thối rữa đã nhìn thấy trên cửa kính.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Vị pháp sư tiến đến bên cạnh Trương Mỹ Linh, trên gương mặt không rõ loại cảm xúc. Ông nhẹ nhàng nói, giống như là nói với chính bản thân mình hơn. “Ta chưa từng bước chân vào nơi này, lại càng không nghĩ ở đây âm khí lại nặng đến như thế.”
Quang cảnh nhốn nháo chật trội, ai cũng muốn lại gần để hóng chuyện. Lại nghe có giọng đàn ông ồm ồm bàn tán: “Này, chắc là do cô ta gây ra chứ còn ai nữa.”

Người đứng cạnh đáp lời. “Ừ, đúng là thứ quỷ dữ.”

“Đừng nhắc đến tên cô ta, mới nghe đã nổi hết da gà rồi.” Một bà thím xua xua tay.

“Sợ cái gì, con Út đấy rồi cũng sắp theo ‘chồng’ nó, làng ta được yên ổn rồi.”

Bàn tay Trương Mỹ Linh siết lại, những lời nói khó nghe kia đều lọt được vào tai. Cô trừng mắt, nhịn không được mà phun ra mấy chữ: “Không phải do ‘vợ’ tôi!”

Không khí nhốn nháo trong sân ngay lập tức bị đông cứng, bởi vì ánh mắt đầy giận dữ của Trương Mỹ Linh chiếu đến mà ai cũng đứng tản ra xa.

“Các người không kẻ nào ở đây chứng kiến, vậy cớ gì mà đổ hết lên đầu của nàng ấy?”
Nhớ lại nụ cười hiền lành của con gái kia, nghĩ tới những điều mà nàng đã phải chịu đựng trong suốt gần trăm năm qua, lửa giận trong lòng Trương Mỹ Linh bốc lên ngùn ngụt. Cô chỉ tay vào đám người đang túm năm tụm ba trước cổng nhà trưởng làng mà lạnh giọng nói: “Các người có biết thứ gì mới là đáng sợ nhất không? Chính là lòng dạ của con người đấy. Cái làng này gây họa, không một ai chịu gánh, lại đẩy con bé sinh viên đại học ra làm ‘vật hiến tế’. Bây giờ có chuyện lại đổ hết lên đầu một người đã chết, các người biết gì không? Chính các người mới là một lũ quỷ!”

Vừa dứt lời, cánh tay đã bị kéo giật lại phía sau. Gương mặt Lão Trư phóng đại lên gấp một trăm lần, đem theo cái nhíu mày cau có. “Mày nói cái gì thế? Mày có điên không hả em?”
“Em không biết, nhưng lần này chắc chắn không phải Út. Em đã chứng kiến rồi, là một thứ còn ghê tởm hơn nhiều.”

Lão Trư siết chặt lấy vai Trương Mỹ Linh, ánh mắt hắn tối lại. “Mày nghe đây, bây giờ mày chỉ cần quan tâm một điều duy nhất: kẻ mày gọi là ‘vợ’ kia, chính là một con quỷ!” Giọng nói khàn đặc của Lão Trư vang lên, đánh gãy mớ suy nghĩ rối loạn trong lòng Trương Mỹ Linh. Cô thất thần nhìn hắn, lại thấy cánh tay bị băng bó chằng chịt của mình được nâng lên. Lão Trư nói: “Dù là thứ gì đi chăng nữa, chung quy vẫn là quỷ. Mày nhìn xem, chúng khác nhau ở điểm nào cơ chứ?”

Trương Mỹ Linh hiểu Lão Trư đang muốn nói gì. Cô thu tay lại, cố che đậy đi vết thương mà người con gái kia gây ra cho mình.

“Mày nghĩ đi, mày từ khi nào mà trở nên tin tưởng một nữ quỷ?!”
Bàn tay Trương Mỹ Linh lần nữa siết lại, cô cúi đầu nhìn bóng mình nhàn nhạt dưới sân, đoạn nghiến răng mà đáp: “Phải, tôi không nên tin một con quỷ, nhưng càng không thể tin vào lòng người.” Sống mũi cay sè, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn cố gắng kiềm lại nước mắt. “Ông nói ‘chúng’ khác nhau ở điểm nào? Vậy ông thấy một nữ quỷ so với lòng dạ của con người có bao nhiêu khác biệt?”

Cô gạt tay của Lão Trư, chẳng thèm quay đầu mà đùng đùng bỏ đi, ngang qua những kẻ ban nãy không quên huých mạnh cho bọn họ một cái.

Nhưng Lão Trư nói không hẳn là không có lý.

Ánh nắng vàng rộm của buổi chiều chiếu xuống con đường đất đỏ, mấy ngày rồi mới cảm nhận được một chút ấm áp. Trương Mỹ Linh gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn xuống chiếc bóng của mình trên mặt đất. Cơn gió nhẹ thổi mang theo mùi hương hoa sữa khẽ lùa tóc mai, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh Trương Mỹ Linh đã xuất hiện thêm một cái bóng khác.
Cô theo phản xạ mà quay sang bên cạnh mình, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai. Giống như đã quá quen thuộc, trong lòng Trương Mỹ Linh chẳng còn cảm thấy quá sợ hãi. Cô chầm chậm ngồi xuống bậc thềm của một nhà nào đó, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Thật lâu sau chẳng thấy động tĩnh gì, Trương Mỹ Linh mới khẽ giọng hỏi: “Là chị Út phải không?”

Có lẽ hơi ngớ ngẩn, nhưng Trương Mỹ Linh biết cảm giác của mình không hề sai. Lần này bên cạnh cô chính là nàng ấy.

Đương nhiên là không có tiếng đáp lại, Trương Mỹ Linh vẫn kiên trì nói. “Nếu đúng là chị thì hãy làm gì để chứng minh cho em biết đi.”

Vừa dứt lời, dưới con đường đất đột nhiên xuất hiện dòng chữ thanh mảnh, giống như có ai đó ngồi vẽ lên: Đêm qua, cùng nhau, một giường.

Trương Mỹ Linh trợn tròn mắt, dòng ký ức về đêm hôm qua chợt ùa về. Cô thẹn quá, di di bàn chân để xóa dòng chữ.
Còn tưởng bị mộng du nữa chứ.

Chỉ là suy nghĩ trong đầu, thế nhưng dưới đất lại chậm rãi hiện lên dòng chữ khác: Không phải là mơ.

“Rồi rồi, biết rồi mà.”

Trương Mỹ Linh dù biết là vậy, thế nhưng vẫn không thể nào thoải mái khi sáng dậy phát hiện ra mình đang nằm bên cạnh một cỗ quan tài. Tuy đã chẳng còn quá sợ hãi như những lần trước, nhưng vẫn không tránh được mà nổi da gà.

Dù sao hiện tại vẫn chính là ngồi cùng một nữ quỷ đó!

“Sao bây giờ em lại không thể nhìn thấy chị nhỉ?” Nếu như là trước đây thì Trương Mỹ Linh sẽ vô cùng phản pháo với bản thân của hiện tại, bởi lẽ cô luôn cho rằng, ma quỷ không bao giờ tồn tại. Thế nhưng sau khi trải qua ngần nấy chuyện, cũng bị đả thương không ít, Trương Mỹ Linh hoàn toàn có lý do để tin rằng, mình không hề bị điên.
Đợi thật lâu vẫn không có hồi đáp, Trương Mỹ Linh thở dài, cô tựa lưng vào cửa nhà người ta mà bâng quơ hỏi. “Ban nãy không phải chị, có đúng không?”

Lần này thì dưới đất ngay lập tức xuất hiện dòng chữ: Không phải chị. Là mụ ấy.

“Có phải là con mụ đã cho em ăn cái tát không? Rốt cuộc là ai vậy?”

Đêm nay gặp rồi nói.

Gì?! Đêm nay?!

Chưa kịp đáp lại thì bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên. “Mày còn giận dỗi anh nữa cơ à?”

Trương Mỹ Linh vội vội vàng vàng xóa dòng chữ ở dưới đất, đoạn ngước mắt nhìn Lão Trư, ‘hừ’ lạnh một tiếng. “Thần kinh, có phải trẻ con đâu.”

Không gian tĩnh lặng bao phủ xuống ngôi làng họ Trương, ngoài những ồn ào nhốn nháo lúc nãy thì hoàn toàn chẳng có chút hoạt động nào khác. Lão Trư ngồi xuống bên cạnh Trương Mỹ Linh, cánh tay bị thương của hắn đã được băng bó lại cẩn thận. “Ban nãy mày đã nhìn thấy cái gì?”
“Không rõ là cái gì nữa.” Trương Mỹ Linh lắc đầu, cô thở dài một hơi, ngửa mặt lên nhìn trời. “Lúc đó trưởng làng bị làm sao vậy?”

Nhìn ông ta giống như là bị dọa phát điên hơn là suy nhược thần kinh dẫn đến hoang tưởng.

Lão Trư rút ra một điếu thuốc, thế nhưng nghĩ gì đó lại cất vào túi. “Gian phòng đó chính là phòng thờ, mày thấy ông ta đập phá lung tung hết rồi đó. Khi anh mày bước vào còn chưa kịp làm gì đã bị ông ta cầm dao lao đến chém tới tấp rồi. Cứ như thể ‘ai đó’ đã khiến ông ta sợ hãi cảnh giác tất cả mọi thứ ấy.”

“Liệu có phải mụ ấy không? Người đàn bà mà em đã nhìn thấy?”

Trương Mỹ Linh lẩm bẩm, nhớ lại câu trả lời vừa rồi của Ngọc Út mà càng thêm khẳng định. Lão Trư đá đá hòn sỏi dưới chân, gương mặt chẳng rõ loại cảm xúc. “Có chuyện này chắc mày không tin nổi được đâu.”
“Giờ này còn có chuyện gì mà không thể xảy ra?” Cô lãnh đạm trả lời.

Từ chỗ này ngồi vẫn có thể nhìn thấy ban công tầng hai hướng ra sau vườn của nhà trưởng làng. Hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn lên, một lát sau Lão Trư mới lên tiếng. “Mày nghĩ nhà trưởng làng đang sống hiện tại có bao nhiêu người?”

Trương Mỹ Linh dựa theo trí nhớ, nhẩm nhẩm tính. “Hai con gái, một giúp việc, một làm vườn, cả ông ta nữa. Là năm.”

Lão Trư trân trối nhìn Trương Mỹ Linh, cuối cùng thở hắt ra một hơi. “Xem ra mày cũng giống anh.”

“Là sao?”

Gương mặt Lão Trư tối sầm lại, hắn nhịn không nổi mà chửi. “Con mẹ nó chứ, rõ ràng cái hôm về làng, anh vào nhà ông ta, còn cùng mấy người đấy bê đồ cúng các thứ ra sân đình. Mày biết sao không? Khi anh hỏi người nhà ông ta đi đâu hết rồi, thì mọi người đều nhìn anh mày như sinh vật lạ ý. Rốt cuộc vị pháp sư kia nói, nhà trưởng làng bao nhiêu năm nay chỉ có mình ông ta ở mà thôi, làm đéo gì có ai.”
Không có ai?! Trương Mỹ Linh giật mình, cảm giác chính xác là như bị ai đó lừa đảo. Cô kéo kéo khóe miệng, không thể tin nổi hỏi lại. “Làm sao có chuyện đấy? Lần nào về em cũng thấy mấy người đó mà?!”

“Thì anh cũng nói y hệt mày, nhưng có điều…”

“Ừ?”

“Có điều anh với mày cũng đâu mở miệng nói chuyện cùng bọn họ bao giờ?”

Ngẫm lại thì cũng đúng, mặc dù lần nào về đây cũng thấy mấy người đó quanh quẩn trong nhà, nhưng kể ra thì chính trưởng làng cũng chưa từng mở lời. Rõ ràng theo Trương Mỹ Linh nhìn thấy thì nhà ông ta có một giúp việc, tuy vậy chẳng bao giờ nhờ vả, đến cái ấm nước chè cũng tự pha. Hai đứa con gái nhỏ chỉ ngồi lặng lẽ một chỗ, cùng nhau chơi búp bê kiểu dáng lỗi thời…

Ơ, đúng vậy, hai bé gái đấy chẳng bao giờ thấy lớn lên.

“Mày thấy không? Dù rõ ràng có một ông già cứ cặm cụi ngoài vườn, thế nhưng cả khu vườn cứ như chẳng được ai chăm bẵm.” Lão Trư vò vò đầu tóc, thậm chí Trương Mỹ Linh còn thấy mấy sợi tóc ngắn ngủn của hắn rơi xuống dưới chân. “Giờ ngẫm lại thì hết hồn, mấy đứa bé con chả thấy lớn lên tẹo nào cả.”
“Tôi với ông có phải vô tâm quá rồi không?”

Đến bà con lối xóm như thế nào cũng chẳng biết.

“Ừ, anh nghĩ vậy. Mẹ nó chứ, nếu để ý kỹ rồi hỏi từ trước thì hôm nay đã đỡ rắc rối.”

Bên vai đột nhiên thấy lạnh lẽo, Trương Mỹ Linh mới sực nhớ ra rằng, nàng ấy vẫn còn ở đây. Cô hắng giọng, quay sang hỏi Lão Trư, nhưng thanh âm lại to đến mức như muốn cho cả làng cả cổng nghe thấy. “À, ừm… thế có phải mấy đứa nhỏ đó chết rồi hay không?”

Lão Trư bị dọa cho giật nảy mình, hắn vỗ đốp vào đầu Trương Mỹ Linh một cái. “Tai anh mày đâu có điếc!” Nói rồi gương mặt lại thu lại vẻ thất thần, đôi mắt mờ mịt nhìn ra xa xăm, “Chết cả rồi, cách đây hơn mười lăm năm, bị chính mẹ ruột đầu độc chết. Hại chết con xong, bà ta cũng gieo mình xuống sông tự tử, rốt cuộc chẳng thấy xác. Hồi đấy anh với mày còn nhỏ quá, thế nên chắc mới không nhớ.”
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời.

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, Trương Mỹ Linh tần ngần nhìn sang bên cạnh mình. Tuy chẳng thể nhìn thấy, nhưng cảm giác lành lạnh khiến cô chắc chắn là nàng ấy vẫn còn bên cạnh.

“Có phải những cái chết oan khuất mới khiến linh hồn người ta không thể siêu thoát?” Trương Mỹ Linh vẫn nhìn sang bên cạnh mình, trong đầu thoáng mường tượng ra gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người con gái kia.

Mặt đất dưới bậc thềm bên cạnh lại chậm rãi hiện ra dòng chữ: Đúng, là chết oan.

Trái tim của Trương Mỹ Linh nảy lên, cơ hồ như phát hiện ra điểm gì đó không đúng lắm. “Thế còn linh hồn hung ác ở nhà trưởng làng khi đó, nếu cũng bởi vì chết oan, thì là của ai?”

Vợ.

Lời hồi đáp chỉ có một chữ, nhưng lại khiến tâm trí của Trương Mỹ Linh chấn động. Cô há hốc mồm, hàng loạt những thắc mắc trở nên rối loạn trong lòng. Đang định hỏi thêm thì thanh âm của Lão Trư đã vang lên ngắt quãng. “Mày nói cái gì thế?”
“À, không…” Miệng đáp nhưng chân đã di di xóa mất hàng chữ kia.

Reng—-ggg —– Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không gian tĩnh lặng. Lão Trư nhìn Trương Mỹ Linh, huých huých tay. “Kìa, nghe đi.”

Cô trợn mắt, chỉ vào túi quần đang rung bần bật của hắn mà bảo: “Của ông, điện thoại tôi hỏng rồi còn gì.”

Dứt lời liền thấy làn âm khí bên cạnh lạnh lẽo thêm mấy phần, Trương Mỹ Linh nuốt nước bọt, biết mình vừa lỡ lời nhắc đến ‘chuyện cũ’, liền chữa lại. “Hỏng rồi vẫn có thể mua cái mới mà nhỉ, không sao, không sao.”

Lão Trư khó hiểu nhìn Trương Mỹ Linh, đoạn rút điện thoại ra nghe. “Dạ? Cháu đang ngồi với nó đây. À vâng, bọn cháu về ngay đây ạ.” Tắt máy một cái liền đứng dậy lôi lôi kéo kéo Trương Mỹ Linh đi cùng, còn làu bà làu bàu. “Âm hôn với chả dương hôn, mệt cả người. Nhanh nhanh cho nó xong đi.”
“Làm gì thế?”

“Về chuẩn bị cho lễ đính hôn vào đêm nay.”

Nghe vậy, Trương Mỹ Linh không kìm được mà quay lại đằng sau nhìn. Ngoại trừ con đường đất đỏ cùng tiếng lá cây rào rạo, thì cũng chẳng có lấy một bóng người.

Nàng ấy đã đi rồi sao?

Vừa bước vào cổng, mẹ Trương Mỹ Linh đã nhào ra ôm chặt lấy cô, bà xoa xoa bên má sưng tím của cô mà khóc nức lên. “Con có đau nhiều không? Khổ thân con gái mẹ…”

Trương Mỹ Linh có chút tủi thân, cô gạt gạt khóe mắt đang rơm rớm. “Con không sao đâu mẹ.”

“Thôi cố gắng con ạ, rồi về nhà với bố mẹ nhé.”

Mẹ không hiểu rằng, bà càng nói sẽ càng khiến Trương Mỹ Linh muốn khóc hơn. Cô muốn về nhà, muốn rời khỏi cái làng quái quỷ này, muốn được nằm trên chiếc giường thân quen, hàng ngày ngủ trương cả mắt mới lò dò khoác ba lô lên giảng đường…
Nhưng chuyện ở đây còn chưa xong.

“Được rồi, lên nhà tắm rửa thay đồ rồi nghỉ ngơi đi con. Đêm nay còn phải thức nữa.” Lúc này mẹ mới phát hiện ra bộ quần áo kỳ cục mà Trương Mỹ Linh đang mặc trên người. “Sao con lại mặc đồ như thế này?”

Lão Trư lập tức biến khỏi tầm mắt, đi ra bên ngoài đứng chỉ đạo đội ngũ bê tráp cưới của nhà ‘trai’. Trương Mỹ Linh đành cười trừ với mẹ, rồi ôm quần áo đi lên nhà.

Bóng tối lan dần.

Cả ngôi làng chìm vào tĩnh lặng, trên con đường đất đỏ thi thoảng mới có một cây cột điện chiếu sáng.

Dù là âm hôn, thì lễ ăn hỏi cùng sính lễ vẫn phải chuẩn bị tươm tất đoàng hoàng. Thay vì ánh đèn điện như trong thành phố, thì khắp căn nhà gỗ khang trang đều được treo lập lòe ánh đèn lồng. Thứ ánh sáng nhợt nhạt ấy chẳng thể soi rõ biểu cảm trên gương mặt của từng người.
Trong sân, họ hàng hai bên đã tới chật kín, bàn kê cũng không đủ. Có người còn trải cả chiếu trong góc vườn để ngồi, thậm chí cũng không quản ngại trèo lên cây cao để ngó xuống…

Nhìn dòng chữ lấp lánh nhũ vàng được xếp cách điệu trên phông nền trắng tinh: Lễ đính hôn ‘Trương Mỹ Linh & Trương Thị Ngọc Út’, Trương Mỹ Linh không nén nổi mà rùng mình. Cô đổi bộ quần áo được cả nhà chuẩn bị cho, miệng không ngừng làu bàu. “Này là áo the khăn xếp của đàn ông mà, sao không để con mặc áo dài của nữ?”

Mẹ Trương Mỹ Linh vừa chỉnh lại vạt áo cho cô, vừa thở dài thườn thượt. “Chúng ta là bên nhà ‘trai’ mà.”

“Đêm mai, bố mẹ có ở lại với con không?”

Ánh mắt mẹ đầy áy náy và khổ sở, bà chậm rãi lắc đầu.

Mặc dù đã biết rõ câu trả lời, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Trong đầu dường như lại văng vẳng câu nói của Lão Trư: “Mày đã biết là đêm tân hôn mày còn phải ở cùng phòng cỗ quan tài đó luôn chưa?”. Trương Mỹ Linh càng nghĩ càng cảm thấy không rét mà run, chỉ sợ rằng cứ thấp thỏm mãi như thế này lại nhảy xe máy bỏ chạy từ lúc nào chẳng hay.
Chẳng biết chính mình khi ấy lấy đâu ra nhiều can đảm mà mạnh dạn đồng ý cái âm hôn này đến thế.

Chiếc áo dài của nam giới nhưng được may theo kích cỡ của Trương Mỹ Linh nên mặc rất gọn gàng. Cô đứng trước đội ngũ bảy người bê tráp cưới, lãnh đạm mà ngoáy ngoáy lỗ mũi.

“Mày có nghiêm túc một tí được không?” Lão Trư ở cạnh gắt nhẹ, sau đó ghé tai Trương Mỹ Linh thì thầm, “Biết là mình phải làm những gì chưa?”

“Nói thật nhé, cái tờ giấy pháp sư đưa, tôi chưa đọc qua một chữ nào.”

“Cái con bé này, mày…”

Lão Trư còn chưa kịp nói xong thì bên tai đã nghe thấy thanh âm của vị pháp sư già: “Tới giờ rồi, nhà ‘trai’ bê lễ vật vào đi.”

Mười hai giờ đêm, đã bước sang ngày mười bốn tháng bảy âm lịch.

Thật ra Trương Mỹ Linh còn muốn hỏi rằng, trưởng làng hiện tại đang ở đâu, thế nhưng đã bị Lão Trư đẩy lên phía trước. Cô hít một hơi, rồi hùng dũng bước vào trong cổng.
Trước ánh mắt của bà con họ hàng, lần lượt các khay lễ vật được đem vào trao cho bên nhà gái. Đáng ra phải rất nhộn nhịp vui tươi, thế nhưng chính là không ai nói với ai lời nào, không khí tịch mịch yên ắng đến kỳ quái.

Bà Trương Thị Dung niềm nở đưa tay mời Trương Mỹ Linh tiến vào trong nhà, một số người bên nhà gái mang đặt các mâm sính lễ trước ban thờ gia tiên. Thật ra sau đó thì đại diện nhà ‘trai’ sẽ có đôi lời đứng lên phát biểu, thế nhưng chính là vì nghi thức này quá cổ quái, nên tất thảy chỉ lẳng lặng ai ngồi chỗ người nấy.

Trương Mỹ Linh thật ra đã thấy mẹ bật khóc từ lâu, lòng tự nhiên chùng xuống, muốn chạy lại vòng tay của bố mẹ. Thế nhưng trước mắt chỉ biết cắn răng, nhẫn nại cho đến khi những chuyện này hoàn toàn kết thúc.

Có lẽ thấy Trương Mỹ Linh vẫn đứng đực mặt ở phòng khách, vị pháp sĩ già khẽ hắng giọng rồi nhắc nhở: “Giờ cháu có thể được phép lên đón cô dâu của mình rồi.”
Hả?!

“Lên… lên đó?” Cô lắp bắp cả kinh, trong đầu thoáng nghĩ tới hình ảnh chiếc quan tài lạnh lẽo.

Rất may là Lão Trư luôn luôn sát sao bên cạnh, hắn huých nhẹ vào người Trương Mỹ Linh, thì thào nói: “Lên đem bài vị của nàng ấy xuống.”

“À ờ.”

Rõ ràng Trương Mỹ Linh là kẻ nước đến cổ mới học bơi, mọi thứ diễn ra lúc này đều không biết phải làm thế nào.

Trương Mỹ Linh đẩy cánh cửa gỗ của căn phòng đang khép hờ, làn khí lạnh ập đến cô hốt hoảng lùi chân lại phía sau mấy bước. Thế nhưng sau lưng may mắn đã có vị pháp sư già cùng một vài người bên họ nhà gái, cảm giác sợ hãi liền nguôi ngoai mấy phần.

Tấm di ảnh của người con gái kia đêm nay trông đẹp đến mị hoặc dưới ánh nến đỏ, Trương Mỹ Linh chớp chớp mắt vài cái, cố gắng không để bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Nàng ấy nói rằng đêm nay gặp lại, nhưng sao đến giờ cô vẫn không cảm thấy được nàng đang ở bên?

“Nào, đưa tay của cháu đây.”

Vị pháp sư nhẹ nhàng buộc một sợi dây đỏ trên tay của Trương Mỹ Linh, đầu còn lại buộc vào tấm bài vị. Sống lưng cô lạnh toát, chẳng hiểu sao lại có suy nghĩ giống như bị buộc một chỗ cùng xác chết vậy. Càng nghĩ càng thấy trong lòng bất an, cô ôm theo bài vị mà nhanh chân bước ra xa khỏi cỗ quan tài.

Đang định chạy xuống dưới tầng, thì cánh tay đã bị Lão Trư giữ lại. Hắn kinh ngạc hỏi: “Mày đi đâu thế?”

“Xong rồi thì chả đi xuống, ở nơi này làm quái gì?!”

“Con khùng này, lên trên thắp hương bàn thờ gia tiên nữa.”

Trương Mỹ Linh mặt mũi đen sì sì, không tình nguyện mà ôm theo bài vị đi lên tầng trên. Cô theo lời Lão Trư nhắc nhở, cẩn thận đốt đôi đèn để hai ngọn lửa cháy đều nhau. Tấm bài vị ở bên cạnh giống như có hồn, hễ Trương Mỹ Linh tiến lên, là sợi dây sẽ đong đưa kéo cô gần lại. Cứ mấy lần như vậy khiến Trương Mỹ Linh không nhịn được mà đưa mắt nhìn, cuối cùng cúi xuống thì thào một câu: “Chị đang ở đây đúng không?”
Trận gió lạnh thổi tới làm lay động ánh nến, Trương Mỹ Linh trân trối nhìn bên cạnh mình. Nếu nói hiện tại cô muốn nhìn thấy một nữ quỷ, chính là nói láo, nhưng nếu nhìn được mỹ nhân xinh đẹp lộng lẫy, thì cũng không hẳn là không phải.

“Con bé kia, mày cứ ngẩn tò te ra thế? Mau vái hai họ rồi xá bốn xá trước ban thờ đi.”

Lão Trư đẩy vai Trương Mỹ Linh một cái khiến cô giật nảy mình. Trong bụng vô cùng cáu kỉnh, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải nghe lời ông anh họ. Cô đưa một ngọn đèn mới thắp ban nãy cho bố, ngọn còn lại đưa cho bà Trương Thị Dung, để cả hai người cắm lên ban thờ. Cuối cùng, Trương Mỹ Linh phải thay mặt cả ‘vợ’, thắp hương bái lạy Tổ tiên.

Đáng nhẽ ra như một đám hỏi bình thường, thì Trương Mỹ Linh có thể ù té chạy xuống tầng, tránh càng xa cỗ quan tài kia càng tốt. Dù nói là đã không còn sợ hãi như trước, thế nhưng trong thâm tâm cô vẫn chẳng mấy tình nguyện khi phải ở cùng một bộ xương người.
Đang định xoay lưng rời đi, thì vị pháp sư đột ngột lên tiếng. “Hẵng khoan, còn chưa xong.”

Biểu cảm trên gương mặt Trương Mỹ Linh cứng đờ, cô kéo kéo khóe miệng, vô cùng gượng gạo hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Tới đây, ngồi xuống nào.”

Trương Mỹ Linh bị ép ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, bên cạnh là một chiếc ghế khác đặt tấm bài vị của người con gái kia. Sợi dây đỏ vẫn buộc trên tay, lúc này không hiểu sao lại cảm thấy ngày một sát gần với tấm bài vị.

Vị pháp sư kéo tấm vải màu trắng trước mặt Trương Mỹ Linh xuống, thì ra ở đây giấu một tấm gương lớn có thể nhìn bao quát được cả gian thờ.

Thế nhưng đêm hôm, ngồi trước gương cùng một tấm bài vị không phải là quá kinh dị rồi hay sao?

“Từ bây giờ không được ngoảnh đầu lại cũng không được lên tiếng.” Vị pháp sư nhìn Trương Mỹ Linh ở trong gương, bàn tay ông vỗ vỗ lên vai cô như động viên khích lệ. “Cho tới khi nàng ấy xuất hiện, cháu cái gì cũng không được rời khỏi vị trí.”
Nói rồi lại bỏ qua gương mặt cả kinh của Trương Mỹ Linh, từ từ đặt một bát hương trước tấm bài vị. “Lễ đính hôn này sẽ chẳng có ý nghĩa nếu không có sự tin tưởng. Linh, khi nào cháu thật sự có lòng tin, cháu sẽ thấy được nàng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.