Một tháng sau.
Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út ngồi lặng lẽ trên cánh đồng hoang cằn cỗi. Ánh chiều tà vàng ruộm rải xuống mặt đất, làn gió nhẹ thổi lay đám cỏ dại, mùi hương ngai ngái quyện vào không trung. Chẳng ai nói lời nào, cứ để cái bình yên của hiện tại xoa dịu nỗi đau đã đi qua.
Ở phía trước, một nhóm người không ngừng đào bới. Những người này là nhóm thợ bốc mộ trước đây làm việc cùng thầy Dự. Khoảng sau nửa nén nhang cháy, một người đàn ông liền hô lên: “Tìm thấy rồi.”
Bờ vai nàng khe khẽ run lên. Trương Mỹ Linh nhẹ nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “Chúng mình cùng tới đó nhé?”
Đôi mắt nàng đã phủ ngập nước, nhưng vẫn kiên định gật đầu.
Cái hố đào ra rộng vừa phải, nhưng lại rất sâu. Trương Mỹ Linh đỡ nàng leo xuống một cái thang mà mấy người thợ bốc mộ đã dựng sẵn ở đấy, trong cô là vô số những cảm xúc chẳng thể gọi tên. Nơi họ đặt chân đất vô cùng mềm xốp, hơi ẩm của nước phả vào da dễ chịu vô cùng. Có lẽ vì tà thuật yểm lên nhiều năm nên bề mặt phía trên mới thành đất độc đến như vậy.
Ở giữa cái hố được đào, một cái hũ sành cũ kỹ lộ ra. Vải bọc bên ngoài đã mủn nát từ lâu, duy chỉ có cái hũ là vẫn y nguyên như vậy sau bao nhiêu năm tháng.
Trương Mỹ Linh nhìn hũ tro cốt của bà ấy thật lâu, rốt cuộc thở ra một hơi nhẹ nhàng: “Cháu tới rồi. Cháu mang bà trở về với ông nội đây…”
Giống như có tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu được trút bỏ, nàng khuỵu gối xuống bên cạnh hũ tro cốt, bật khóc nức nở. “Na ơi, Na…” Nàng nghẹn ngào gọi. Đôi tay nàng run rẩy đặt lên hũ tro cốt, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như là đã rất lâu rồi không gặp lại. “Em ở ngay bên cạnh, mà chị cũng không hề hay. Giờ chị tìm thấy em rồi, Na à.”
Nghe từng lời thống khổ của nàng, trái tim của Trương Mỹ Linh cũng nặng trịu. Cô lén gạt đi giọt nước mắt đang trào ra khỏi khóe mi, ngồi xuống nhẹ vuốt sóng lưng nàng. “Đừng khóc nữa, em thương. Mình cùng mang bà ấy về nhà nha Út?”
Nàng ôm hũ tro cốt vào trong lòng, nước mắt không ngừng trào ra. Vầng trán nàng gục xuống nắp hũ tro của bà ấy thật lâu, môi mọng khe khẽ thì thầm: “Chị xin lỗi Na rất nhiều. Hãy yên nghỉ, em nhé?”
Chôn cất cho bà ấy xong, bầu trời đã phủ đầy sao. Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út thắp nén nhang lên ngôi mộ mới đắp, rồi nắm tay nhau đứng lặng lẽ thật lâu.
“Cháu mang bà Na trở về cạnh ông rồi đây, ông hãy yên lòng ông nhé. Em gái của ông đã được trở về nhà rồi.” Cô mỉm cười nhìn hai ngôi mộ đứng bên nhau, trong lòng lúc này mới thực sự an ổn.
Sau sự kiện xảy ra ở hang động Sơn Đoòng, nhóm người Trương Mỹ Linh phải nằm viện gần một tháng, năn nỉ gãy lưỡi các phụ huynh mới cho xuất viện.
Sự ra đi của thầy Dự cũng như nhà sư chính là cú sốc lớn đối với bọn họ, thế nên vừa điều trị vết thương thể xác, vừa phải mỗi ngày gặp bác sĩ tư vấn tâm lý. Đối với riêng Trương Mỹ Linh, cái chết của thầy Dự sẽ vĩnh viễn là vết hằn sâu trong tâm hồn, chẳng có một loại thuốc nào có thể chữa lành được. Cô không ăn uống, không nói chuyện suốt mấy ngày trời. Chỉ đến khi nàng bật khóc nức nở, ôm lấy Trương Mỹ Linh vào lòng, van xin cô đừng mãi như vậy, cô mới lặng lẽ chảy nước mắt. Cô thống khổ thì thào với nàng: “Út ơi, Út rồi cũng sẽ bỏ em mà đi như thầy phải không?”
Nàng không đáp lời, nhưng nước mắt lạnh buốt đã thấm vào vai áo Trương Mỹ Linh.
Đối với đội trưởng đội cảnh sát hình sự như Chu Nam Cường, vụ án này không mang tính chất hình sự như các vụ án bình thường khác. Nhưng chính anh cũng không có cách nào viết những thứ đã tai nghe mắt thấy ngày hôm đó vào lời khai được, thế nên tất cả cùng thống nhất lời khai để khép lại vụ án với tình tiết kẻ sát nhân hàng loạt đã tử nạn trong hang động Sơn Đoòng.
Hỏi ra mới biết, sau khi điều tra được số tài khoản từ nước ngoài đã giao dịch với ông lão bán vải, kẻ sát nhân tại chung cư của Trương Mỹ Linh cũng như trưởng làng họ Trương, là của một người tên Cathérine Toussaint. Người phụ nữ này đã qua đời tại Pháp không lâu trước khi có phát sinh những giao dịch qua lại với những kẻ nêu trên. Qua điều tra và tìm hiểu, phía cảnh sát phát hiện ra chồng của bà ấy – Phạm Anh Tuấn đã kế thừa lại cả gia sản và toàn bộ tài khoản ngân hàng sau khi bà qua đời. Và từ đây, họ phát hiện rằng ông ta chính là Trương Văn Miến, kẻ cũng đã từng dính líu tới hàng loạt vụ mất tích của rất nhiều chuyên án đang bỏ ngỏ chưa được phá năm xưa. Chỉ là anh thật không thể tin được, tại sao lão ta lại sống lâu đến như vậy, điều này là hoàn toàn không khả thi. Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Tham mưu trưởng Huỳnh Bảo Ân, anh buộc lòng phải tin rằng bộ tộc Mao Khê mà Trương Mỹ Linh đã từng nói qua trước đây là có thật.
Sau khi nhận lệnh tìm kiếm cháu gái đang mất tích của Tham mưu trưởng, anh dẫn theo một đội cảnh sát đặc nhiệm cũng như một số chiến sĩ quân đội ưu tú từ Huỳnh Bảo Ân, rò được những thông đạo không hề đơn giản trong lăng mộ ở Sơn Đoòng. Cả đội đi vào mười mấy người đều hi sinh, chỉ còn một mình Chu Nam Cường sống sót trở ra sau khi lén hạ gục được một kẻ đeo mặt nạ trong bộ tộc Mao Khê và trà trộn vào mộ thất. Cũng may những chiến sĩ quân đội phía Huỳnh Bảo Ân đã kịp thời lần theo định vị duy nhất còn xót lại trên người của Chu Nam Cường mà tìm đường ứng cứu. Sau đó thì Huỳnh Đan Chi được ông của mình đem về điều trị tại gia. Nghe nói khi tỉnh lại, con bé hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết rằng ngày hôm đó, lái xe của ông nội đến đón, rồi ngủ gục từ lúc nào chả hay. Tỉnh lại đã ở nhà của ông nội rồi.
Thế cũng hay, mọi người cùng thống nhất không để nó biết những chuyện đã xảy ra, cho nó sống một cuộc đời vô âu lo sau này. Kể từ ngày đó, Trương Mỹ Linh cũng chỉ một, hai lần gọi điện hỏi thăm, sau đó cũng không còn liên lạc nữa.
Về phần Phạm Anh Khoa sau khi rời khỏi mộ thất, mê man gần một tuần mới tỉnh lại. Bác sĩ chuẩn đoán có thể do lượng độc tố gyromitrin bị ép đưa vào cơ thể chuyển hóa thành monomethylhydrazine. Độc tố nói trên ảnh hưởng chủ yếu đến gan, đôi khi tác động đến hệ thần kinh và thận. Các bác sĩ đã điều trị theo phác đồ sốc phản vệ, xử lý tim mạch, hô hấp, tổn thương do thiếu máu kéo dài và đưa huyết áp của hắn trở về bình thường. Tuy giữ được mạng sống, nhưng sức khỏe sau này chắc chắn là bị ảnh hưởng không hề ít. Các bác sĩ cũng không lý giải được nguyên nhân vì sao mà trong cơ thể Phạm Anh Khoa lại có nhiều độc dược đến vậy. Chỉ riêng những người trong cuộc đều tự hiểu với nhau, có lẽ chính là một loại tà thuật nào đó của bộ tộc Mao Khê gây ra mà thôi.
Nguyên một tuần đó, Cò Chó ngày nào cũng ghé sang thăm hắn, nhiều khi Trương Mỹ Linh còn bắt gặp anh ngủ gục trên mép giường bệnh, miệng không ngừng tóp tép. Nhìn Phạm Anh Khoa sắc mặt tuy kém, nhưng trông vô cùng thanh thản và bình yên, Trương Mỹ Linh cũng tự giác mỉm cười.
Quá khứ cũng là quá khứ rồi, để cho nó ngủ yên thôi.
Sau khi tỉnh lại, Phạm Anh Khoa liền đến gặp Trương Mỹ Linh. Hắn tháo chiếc chuông trên cổ, đưa cho cô mà nói: “Cái này giao cho em, mọi chuyện cũng kết thúc được rồi.”
“Anh định sau này thế nào?” Cô hỏi.
Hắn cười cười: “Còn sao nữa? Học cho xong đại học rồi đi làm thôi.”
Lão Trư vẫn hậm hực chuyện hôm đó bị Đà Phổ vặn tay rồi cho một trận te tua lắm, anh hằn học liếc Phạm Anh Khoa: “Suy cho cùng vẫn là ông đánh tôi. Cái tay tôi mà bị phế là sau này tôi khỏi làm bác sĩ luôn.”
Phạm Anh Khoa cũng áy náy lắm, hắn đáp: “Tôi xin lỗi, tiền viện phí lần này tôi sẽ trả.”
“Tiền nong, đúng là người giàu chỉ nghĩ được như vậy.”
Lão Trư “hừ” lạnh rồi xoay người bỏ ra khỏi phòng bệnh. Cò Chó nhìn theo, gãi gãi đầu nói: “Thằng Hải nó cục cằn vậy thôi, nhưng mà bụng dạ không xấu tính như con Linh đâu.”
“Ê, tôi không có nha.” Trương Mỹ Linh vội cãi.
“Tự mày biết mày sao nha em.”
Lại nhớ trong lúc nguy cấp nước sôi lửa bỏng tại Sơn Đoòng, Trương Mỹ Linh vẫn còn bụng dạ để tâm đến việc Lão Trư hùng hồn xuất hiện rồi thô bạo bóp cổ của Ngọc Út. Cô nói: “Tôi không có xấu tính đâu.”
Trương Mỹ Linh nhăn mặt, khoác khẩu súng lên vai, đoạn quay người ngáng chân Lão Trư một cái. Hắn té chổng vó trên mặt đất, trợn mắt trân trối nhìn con em. “Mồm mày vừa phát ngôn gì đấy? Biết đánh lén hèn lắm không em?”
Mấy người đằng trước vì vụ lộn xộn của hai anh em nhà họ Trương mà dừng lại. Trương Mỹ Linh nhún vai đáp: “Vốn tôi có sang đâu, lấy vợ xong càng hèn. Nữ tử có thù phải báo ngay, ông nghe bao giờ chưa?”
“…”
Tuy lần này mạng lớn, nhưng trở về cũng bị phụ huynh rầy la một trận ra trò. Trương Mỹ Linh sau khi xuất viện, lại sợ bố mẹ cùng bên nội tiếp tục một bài ca, nên cô cùng Ngọc Út quyết định trở về làng. Cũng không hẳn vì sợ bị rầy la, mà bởi theo Phạm Anh Khoa nói, nếu muốn gặp Bà Phát Thọ, thì chỉ cần đến nơi giao thoa mạnh nhất giữa âm và dương khí. Mà làng họ Trương thì chính là một nơi như vậy.
Hiện tại đã bước sang ngày mười lăm âm lịch của tháng.
Trương Mỹ Linh dựng chiếc xe đạp, cùng Ngọc Út đứng trên con đường làng đất đỏ. Hai bên là cánh đồng rộng mênh mang, gió lạnh thổi hun hút. Trăng lên cao, bóng trăng tròn vành vạnh. Đèn điện vẫn như cũ sáng lập lòe, thi thoảng chớp chớp mấy cái như chực tắt. Ngọc Út nép vào gần Trương Mỹ Linh, nàng hỏi: “Liệu bà ấy có xuất hiện không mình?”
“Cứ đợi thêm một lát xem sao.” Trương Mỹ Linh đáp lời.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, dãy cột điện cách nhau một khoảng dài đều đồng loạt kêu lên roèn roẹt, chập chờn mấy giây rồi tắt ngấm. Cả ngôi làng chìm vào trong bóng tối.
Con đường làng vắng lặng vang lên âm thanh lọc cọc, mùi thơm phưng phức của bánh khúc theo gió thoảng qua cánh mũi. “Bà ta tới rồi.” Ngọc Út thì thào.
Theo ánh đèn từ điện thoại trên tay của Trương Mỹ Linh, một chiếc xe đạp cũ kỹ kèn kẹt tiến lại gần. Dù trời không mưa, Bà Phát Thọ vẫn cầm chiếc ô màu đen che kín mặt mũi. Giống như hai lần gặp trước kia, trên người ba ta vẫn mặc bộ quần áo liệm của người chết. Một tay cầm ô, một tay thong dong dắt chiếc xe chở bánh khúc tiến lại gần.
Bà Phát Thọ chậm rãi buông chiếc ô xuống, gương mặt tái nhợt như người chết hiện ra dưới ánh sáng đèn pin khiến Ngọc Út giật mình vội nấp sau lưng của Trương Mỹ Linh. Khóe miệng bà ta cứng ngắc cử động, đôi mắt xám ngoét nhìn hai người họ mà nói: “Lâu rồi không gặp, cháu vẫn ổn chứ?”
Trương Mỹ Linh đã quen với việc này, cô siết nhẹ bàn tay lạnh ngắt của nàng, đoạn quay sang đáp lời Bà Phát Thọ: “Tôi đã lấy được chiếc chuông cho bà rồi, nhưng bà phải trả lời tôi mấy câu hỏi đã.”
Bà ta mỉm cười cứng ngắc, gương mặt trắng bệch không chút ăn nhập với nụ cười kia. “Được.”
Cũng không nghĩ bà ta đồng ý nhanh đến vậy, Trương Mỹ Linh hơi ngẩn ra một chút. Thế nhưng cô rất nhanh hít một hơi sâu, chậm rãi hỏi: “Đà Phổ đã từng gặp bà rồi phải không?”
Bà Phát Thọ gật đầu.
“Vậy tại sao lão già đấy sống dai đến vậy? Chẳng phải bà sẽ lấy đi tuổi thọ của những kẻ bất lương hay sao?”
Mùi thơm của bánh khúc nồng nàn, bà ta vỗ vỗ lên chậu bánh nóng hổi đằng sau, giọng nói như vọng lại từ một nơi xa thẳm. “Có chứ. Nhưng hắn ta vốn dĩ là một pháp sư đại tài, dù không lấy được bánh tuổi thọ từ bà, thì hắn vẫn có cách cướp nó từ những người khác.”
Hóa ra là vậy. Pháp sư tối cao gì chứ, cũng chỉ là một kẻ ăn trộm thôi.
Bà ta nhìn Trương Mỹ Linh, dường như biết cô còn có điều muốn hỏi, nên đứng lặng lẽ chờ bên cạnh. Cô hơi tần ngần một chút, rốt cuộc vẫn thở dài, “Vậy… thầy Dự và nhà sư, họ thật sự đã… đã chết rồi ư?”
Không gian yên ắng, chỉ còn nghe nhịp tim Trương Mỹ Linh đập vang dội trong lồng ngực. Ngọc Út nhẹ cọ ngón tay vào lòng bàn tay của cô, tay còn lại vuốt sóng lưng cô khe khẽ. Nàng biết là cô cố chấp lắm, nhưng thật sự cô chỉ muốn một lời khẳng định mà thôi.
“Linh hồn của Hỏa Xích và Linh Kiếm đã không còn trên thế gian, hai ông lão ấy đã thật sự ra đi rồi.”
Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng Trương Mỹ Linh vẫn không tránh được đau lòng. Lặng một lát, cô mới hỏi tiếp: “Tại sao hai người họ lại có những thứ này? Không phải chính là bà đưa cho họ đấy chứ?”
Bà Phát Thọ lắc đầu. “Hỏa Xích và Linh Kiếm là hai loại vũ khí được tu luyện từ hàng trăm năm trước. Để có được sức mạnh diệt tà ma trừ đạo ác, hai vị pháp sư mạnh nhất lúc bấy giờ đã dùng linh hồn và máu thịt chính mình, rèn chúng bảy bảy bốn mươi chín ngày trong hỏa lò. Trải qua hàng trăm năm, số kẻ có thể cầm vào chúng chỉ có ba người mà thôi. Một là hai vị tướng quân năm đó xuất trận trên chiến trường, sau này là thầy Dự cùng nhà sư ấy. Cháu chính là người thứ ba được Linh Kiếm chọn lựa. Là chúng tự chọn chủ nhân, chứ bà không giao chúng cho kẻ nào hết.”
Trương Mỹ Linh vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời của Bà Phát Thọ. Lại nghe bà ta nói tiếp: “Những loại vũ khí có linh tinh mạnh đến vậy nếu để vất vưởng trong nhân gian, sẽ trở thành đại họa. Có những kẻ tà tâm, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để thu phục chúng. Nếu thật sự như vậy, dần dần chúng sẽ trở nên tà tính, chuyện máu chảy thành sông chắc chắn sẽ chẳng tránh được.”
“Chính vì vậy bà mới cất giấu chúng ư?” Ngọc Út lên tiếng.
Bấy giờ, Bà Phát Thọ mới nghiêng đầu nhìn nàng, gương mặt chẳng có chút cảm xúc. “Đúng vậy. Chúng không thể bị phá hủy, nếu linh hồn của chúng chưa thực sự muốn rời đi. Vậy nên bà sẽ cất chúng ở một nơi không kẻ nào có thể cướp đi được.”
Dứt lời, bà ta chìa bàn tay trắng nhợt về phía Trương Mỹ Linh. “Đến lúc giao cái chuông ra cho bà rồi.”
Trương Mỹ Linh móc chiếc chuông đồng trong túi áo khoác, nhìn thứ ánh sáng âm u phát ra từ nó mà chỉ cảm thấy thật buồn. Cô thở dài, đặt nó vào tay của Bà Phát Thọ, “Không hẹn gặp lại.” Cô nói.
Bà Phát Thọ lật nồi bánh thơm phức, giấu chiếc chuông thật kỹ dưới cái thúng. Xong xuôi, bà ta mở ô, nhìn Trương Mỹ Linh nở nụ cười cứng ngắc. “Sinh tử là lẽ tự nhiên không tránh được, có gặp gỡ ắt có chia ly. Người đã đi rồi, đừng quá đau lòng.”
Chỉ là trước khi rời đi, bà ta đột ngột nghiêng mặt, giọng nói vọng lại như từ cõi hư không. “Cô Út, không phải cũng đến lúc đi rồi hay sao?”
Xung quanh đèn đường lại bật sáng, vẫn cái không gian tĩnh lặng êm ả của màn đêm như lúc đầu. Thoáng một cái đã không còn thấy bóng dáng Bà Phát Thọ đâu nữa.
Gương mặt nàng thoáng ngẩn ngơ, nhưng Trương Mỹ Linh đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng, khe khẽ chà chà. “Ở đây lạnh quá, mình về nhà đi.”
Nàng mỉm cười: “Đã lạnh còn nắm tay chị, không phải sẽ càng lạnh thêm hay sao?”
“Vợ đẹp nên lạnh cách mấy em cũng chịu được.”
Nàng bật cười, ngồi lên yên sau xe đạp, nhẹ vòng tay ôm lấy eo của Trương Mỹ Linh. Chiếc xe đạp lọc cọc chạy trên con đường làng đất đỏ. Bốn bề tĩnh lặng bình yên, chỉ nghe tiếng nàng khe khẽ hát: “Gió đánh cành tre, gió đập cành tre, chiếc thuyền em vắng le the, em đợi nàng. Gió đánh cành bàng, gió đập cành bàng, dừng chèo em hát cô nàng ấy nghe…”
Đây là bài hát mà Trương Mỹ Linh đã từng hát cho nàng nghe, không ngờ là nàng vẫn còn nhớ. Cô mỉm cười, ngồi đằng trước nhẹ nắm lấy bàn tay của nàng đang đặt trên eo, kéo nàng sát lại mình hơn. Hơi lạnh quen thuộc bao phủ, khiến cho bộn bề suy nghĩ trong lòng dần trở nên nhẹ nhàng. Cô nói: “Sau này chỉ hát cho mình em nghe thôi nhé?”
Hình như nàng đang úp mặt vào lưng áo cô, giọng nàng khe khẽ truyền đến: “Em phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ đừng thức khuya. Trời nóng đừng thốc quạt vào mặt lúc ngủ, lạnh thì đừng mặc áo cộc tay phong phanh ra ngoài…”
Rất, rất nhiều điều nàng dặn dò, nhưng Trương Mỹ Linh đã không còn chú tâm nữa. Chỉ nghe giọng nàng dịu dàng như thế, mắt cô đã sớm nhòe đi.
“Nha mình?” Nàng vuốt nhẹ sóng lưng của Trương Mỹ Linh, “Em có nghe không đó?”
Ngồi đằng trước, Trương Mỹ Linh đã nước mắt lăn dài. Thế mà cô vẫn bật cười, cố gắng che giấu âm thanh nghẹn ngào của bản thân: “Đương nhiên rồi, Út đừng lo. Sau này, Út sẽ nấu cơm thật ngon cho em ăn nhé?”
Nàng không đáp lời, nhưng sau lưng Trương Mỹ Linh đã cảm thấy ẩm ướt.
Chặng đường về ngôi nhà gỗ hai tầng khang trang thật sự muốn kéo dài thật dài. Trương Mỹ Linh cũng không biết nữa, trong cô chỉ là hỗn độn những suy nghĩ thật buồn. Thẳng tới lúc dựng xe vào trong sân, cô vẫn còn cứ đứng ngẩn ngơ ra đó.
Dưới ánh trăng, gương mặt nàng thật dịu hiền. Chóp mũi hồng hồng vì lạnh, gò má cũng ửng cả lên. Nàng hỏi: “Em mệt chưa?”
Trương Mỹ Linh lắc đầu: “Không đâu, em còn muốn đạp xe chở chị đi thật nhiều chỗ nữa.”
Sương đêm rơi xuống đã ẩm ướt mái đầu. Nàng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô, dịu giọng trách móc: “Em cứ như vậy sẽ ốm đấy. Lên nhà nghỉ nha mình.”
Vẫn là căn phòng gọn gàng ngăn nắp ấy, nhưng sao hiện tại Trương Mỹ Linh lại cảm thấy thật trống trải. Hai người nằm trên chiếc giường gỗ thật lâu, thao thức không ngủ nổi. Trương Mỹ Linh cựa mình, vòng tay ôm nàng chặt hơn. Cô sợ nếu mình ngủ quên đi, một mai thức giấc sẽ không còn thấy nàng nữa.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu của cô, Ngọc Út trở mình, mặt đối mặt với Trương Mỹ Linh. Nàng vuốt ve gò má của cô, chạm thật nhẹ từ hàng lông mày, đôi mắt, chiếc mũi rồi xuống môi. “Em phải sống thật tốt, được không mình?”
Ánh trăng rọi qua cửa sổ, đem hàng nước mắt của Trương Mỹ Linh nhạt nhòa chảy xuống gối.
“Mình ơi, chị sắp phải đi rồi.”
Rốt cuộc, điều gì đến cũng sẽ đến, cách biệt âm dương, chia ly là điều đã lường trước. Vậy mà, Trương Mỹ Linh vẫn không nén được mà khóc nấc lên. Cô ôm chặt lấy nàng, vội lắc đầu: “Út đừng đi, Út đừng bỏ em lại mà. Em không cho chị đi đâu cả, chị ở lại với em.”
Nàng nhẹ hôn lên trán của Trương Mỹ Linh, dịu dàng như cái cách nàng vẫn làm mỗi tối trước khi đi ngủ. Nàng nói: “Chị thương em, nhiều lắm, Linh của chị.”
“Thương em thì ở lại với em, được không Út?”
Nàng đã không còn oán niệm, đã không còn day dứt với chốn nhân gian từ lâu rồi. Chỉ là Trương Mỹ Linh biết, nàng tới giờ này vẫn chưa rời đi, là vì còn có cô.
“Ngoan, ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt hơn.” Nàng cũng khóc rồi, nhẹ xoa mái đầu của Trương Mỹ Linh mà thì thầm, “Đừng nghĩ ngợi nữa, nha?”
Đầu của Trương Mỹ Linh đã bắt đầu đau buốt, mắt như trĩu nặng. Chẳng biết đã qua bao lâu, cô mệt lả thiếp đi trong vòng tay của nàng. Trước khi tiến vào giấc ngủ sâu, cô mơ hồ cảm nhận được nụ hôn nhẹ trên môi. Hình như còn nghe giọng nàng khe khẽ bên tai nữa: “Mình ơi, chị thương em nhiều lắm đấy.”
Nước mắt Trương Mỹ Linh lại trào ra, nhưng đầu cô đã đau đến mức không thể nhướn nổi mi nữa. Chỉ còn nghe giọng chính mình khóc nấc lên: “Em cũng vậy, Út ơi… Đừng đi…”
“Nếu có kiếp sau, mình hãy lại bên nhau em nhé. Làm một người bình thường thôi, nhưng thương nhau đến tận cuối đời.”
Khi ánh nắng mặt trời rọi thẳng xuống mặt, Trương Mỹ Linh mới nặng nề thức giấc. Cô trở mình, bên cạnh đã không còn nàng nữa.
Căn phòng trống trải, hơi lạnh quen thuộc cũng chẳng còn. Trương Mỹ Linh run rẩy gọi một tiếng: “Út ơi?”
Nhưng lần này, đã không còn ai đáp lời nữa. Nàng đã đi thật rồi.
Cô nằm trên giường, nước mắt lăn dài xuống hai bên thái dương. Bên ngoài tiếng chim hót như khúc nhạc êm ái, hòa quyện trong ánh nắng ấm áp của mặt trời sớm mai.
Chỉ là, nàng đã không còn bên cô nữa rồi.
***
Trương Mỹ Linh được các bác sĩ chuẩn đoán có khối u ác tính bên thùy não trái, đã phát triển đến ung thư giai đoạn không thể cứu chữa được nữa rồi. Vào những ngày tháng cuối, cô mất đi khứu giác, teo dây thần kinh thị giác, hiện tại hai mắt đã không còn thấy được gì. Chỉ là những cơn đau vẫn cứ liên tục hành hạ, khiến cô ngày càng gầy rộc đi.
Đây dường như là cú sốc vô cùng lớn đối với gia đình cũng như bạn bè. Bố mẹ khóc hết nước mắt, chạy vạy đủ đường tìm bác sĩ giỏi nhất, nhưng ai cũng lắc đầu. Đến cả Lão Trư cũng bật khóc mà bảo: “Hiện giờ nếu cố chấp phẫu thuật, thì khả năng sống không còn nữa đâu cô chú ơi.”
Chỉ đến lúc Trương Mỹ Linh nắm lấy bàn tay mẹ, nhẹ mỉm cười nói: “Mẹ ơi, hiện tại con đau lắm rồi, con không muốn tiếp nhận thứ hóa trị nào vào người nữa đâu. Mẹ để con sống thật tốt và cảm nhận nốt cuộc sống đẹp đẽ này nha mẹ?” Lúc bấy giờ, mẹ cô mới bật khóc nức nở, ôm cô vào lòng: “Con gái của mẹ, sao con lại khổ như thế này. Cả nhà biết làm sao đây con ơi?”
“Là con bất hiếu, con chưa báo đáp được công ơn của bố mẹ ngày nào cả. Con xin lỗi cả nhà mình nhiều lắm.”
“Con ơi, mẹ yêu con, bố mẹ thương con nhiều lắm.”
Những ngày cuối cùng được về nhà, Trương Mỹ Linh chỉ có thể nằm một chỗ. Cô lắng nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ngâm nga bài hát “Gió đánh đò đưa” mà ngày hôm đó nàng đã hát cô nghe.
Cánh cửa phòng nhẹ mở, có người đặt thứ gì đó lên trên giường của cô.
“Hoa sữa ư?” Cô cười cười, ôm bó hoa vào trong lòng, “Anh Khoa hả?”
Phạm Anh Khoa không đáp lời, hình như vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh bên giường của cô. “Tới mùa hoa sữa rồi, thấy em có vẻ thích, nên anh mang tới cho em.” Hắn nhẹ giọng nói.
Dù không nhìn thấy, cũng không ngửi được mùi hương nữa, nhưng Trương Mỹ Linh biết, đóa hoa trong lòng mình thực sự rất đẹp.
Như nàng, như con người của nàng vậy.
“Em đau nhiều lắm phải không?” Phạm Anh Khoa nhẹ xoa xoa đầu cô, giọng hắn thật nhiều day dứt, “Đợi một chút, Nam đang đi mua ít đồ cho em. Nghe mẹ em nói dạo này em ăn không được gì, chỉ nói là thèm tí ngọt ngọt thôi.”
“Mua ít thôi, em ăn không nổi đâu.”
“Anh biết mà.”
Hai người cùng im lặng, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng. Thật lâu sau, Trương Mỹ Linh mới lên tiếng: “Anh Khoa này.”
“Anh đây?” Hắn đáp.
“Ừm, hôm ấy, nhớ đặt lên mộ của em một đóa hoa sữa nhé.”
Trương Mỹ Linh mỉm cười thật tươi, và đó cũng là lần cuối cùng mà cô ở trên thế gian này mỉm cười.
Tang lễ của Trương Mỹ Linh diễn ra vào một ngày nắng đẹp. Bình yên và thanh thản hệt như cách cô rời khỏi cuộc đời này vậy.
Mộ của cô được xây ngay cạnh bên mộ của nàng. Nơi ấy, gia đình cô đã trồng thêm hai cây hoa sữa thật lớn, đủ để phủ bóng mát xuống cả hai ngôi mộ sát bên nhau.
Phạm Anh Khoa cùng Lê Ngọc Nam nắm tay bé Mộc Trà, dắt cô bé đến trước di ảnh của Trương Mỹ Linh. Giữa hai ngôi mộ, bố mẹ cô còn đặt khung ảnh mà chính Trương Mỹ Linh đã vẽ nàng và cô ngồi bên cánh đồng. Ai cũng bật khóc, thương tiếc cho tuổi đời còn quá trẻ và bao nhiêu hoài bão chưa thể thực hiện của Trương Mỹ Linh.
Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn gì đau lòng hơn nữa. Hai người bà của cô khi biết chuyện đều khóc ngất, đứng trước mộ của cháu vẫn phải có người dìu.
Bé Mộc Trà đặt bó hoa sữa xuống mộ của Trương Mỹ Linh, cô bé thì thầm: “Chồng bà Út đã hết đau chưa?”
Nhưng không ai nghe ra lời của cô bé.
Trên đường trở về, bé Mộc Trà bỗng nhiên sững lại, ánh mắt cô bé hướng ra phía đình làng. Phạm Anh Khoa kỳ lạ cúi người bế bé lên, đoạn hỏi: “Cháu nhìn gì thế?”
Cô bé chỉ lắc đầu.
Trước khi bước vào nhà, bé Mộc Trà ngoảnh lại nhìn thêm lần nữa. Cô bé mỉm cười, đoạn nắm lấy tay của Lê Ngọc Nam và Phạm Anh Khoa mà líu lo hát.
Hôm đấy là một ngày thật đẹp.
***
Trương Mỹ Linh hớt hơ hớt hải dắt xe đạp chạy ù té trên con đường làng đất đỏ. Trước cổng đình, nàng vẫn đang đứng đợi.
Từ xa thấy cô, nàng đã lo lắng gọi: “Chậm thôi, mình à. Làm gì mà vội vàng thế, ngã ra bây giờ.”
Dừng lại bên cạnh nàng, Trương Mỹ Linh cười toe toét: “Vợ đợi em lâu chưa? Mệt không đó?”
Ngọc Út lắc đầu, nàng nắm lấy bàn tay của Trương Mỹ Linh.
“Mình đi thôi.” Cô nói.
Hai người họ cùng nắm tay nhau thật chặt, dắt chiếc xe đạp cũ kỹ bước ra khỏi cổng làng họ Trương, cùng tan biến vào trong ánh nắng rực rỡ.
– Hết –
Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi hết chặng đường của Vợ Quỷ rồi ^^ cũng 4 năm đấy phải không ạ? Cám ơn các bạn đã ủng hộ truyện, ủng hộ cụ Linh cụ Út, ủng hộ mình cho đến tận giờ phút này. Chặng đường đi khá dài, khá vất vả và gian nan, nhưng chúng ta đã cùng nhau vượt qua hết. Cũng giống như Linh và Út vậy, hi vọng họ sẽ sống mãi trong tim độc giả, mang yêu thương của họ lan tỏa rộng khắp thế gian này.
Đừng quên còn 3 phần ngoại truyện nữa nha.
22h40, ngày 22 tháng 09 năm 2022.
Xích Ma ĐL