Hứa Thiếu Phong không ngờ được rằng Trương Minh Hoa lại phủi sạch trách nhiệm của hắn, đổ hết tai họa lên đầu anh.
Anh đang định đợi hắn nói xong thì lên tiếng phản kích, không ngờ Mã TrungTân lại gọi tên anh, anh chỉ biết nói: “Tôi chưa từng tuyên bố tôi muốncai quản Trung tâm Nghệ thuật Quần chúng, không biết những vị thành viên trong Đảng ủy ngồi đây có ai nhớ không? Nếu không ai có thể nhớ ra, thì đây hình như là nhiệm vụ mà đồng chí Trương Minh Hoa vừa phân cho tôi”. Nói tới đây, ông nghe thấy trong cuộc họp có người cười thầm, liền cốtình nhìn mọi người một cái, sau đó trấn tĩnh lại nói tiếp: “Lúc nãyđồng chí Trương Minh Hoa nói đến một vấn đề nữa cũng rất kỳ lạ, trongnăm ngày đồng chí phụ trách toàn bộ công việc của Cục, xảy ra sự cố hỏahoạn này, đây là sự thực trăm phần trăm, còn về việc đồng chí có tráchnhiệm hay không, phải gánh chịu trách nhiệm như thế nào, cấp trên ắt sẽsuy nghĩ, đồng chí không nên vì đùn đẩy trách nhiệm, mà nói vấn đề khókhăn trong công tác xử lý công việc của toàn Cục là vượt quá chức phận.Tôi thật sự không rõ từ “vượt quá chức phận” ở đây là ý gì, liệu có phải anh tận tâm tận lực là vượt quá quyền hạn? Nếu tất cả cán bộ Đảng viênchúng ta đều làm việc với thái độ như vậy, thì công tác quản lý làm saomà không có lỗ hổng được? Còn có một điểm nữa, nhà thầu của Trung tâmNghệ thuật Quần chúng không phải là ý kiến của riêng một lãnh đạo nào,mà là Đảng ủy dựa trên đề nghị của đồng chí Trần Nghệ Lâm, tập thể thảoluận rồi mới đi đến kết luận. Đã là quyết định của tập thể, thì cũng nên có dũng khí tập thể chịu trách nhiệm, không nên cứ xảy ra chuyện lạiđùn đẩy trách nhiệm cho người khác, tẩy rửa mình sạch bong?”
HứaThiếu Phong vừa nói xong, Trương Minh Hoa liền tiếp lời: “Tôi xin trìnhbày rõ một chút, không phải tôi đang đùn đẩy trách nhiệm, nếu cần tôichịu trách nhiệm tôi nhất định sẽ gánh vác, tôi chỉ muốn nói rõ thái độcủa cá nhân tôi, chính là trách nhiệm của người nào thì người đó chịu,sai lầm trong quyết sách của cá nhân, không nên để tập thể đứng ra chịu. Cuối cùng thì ai muốn tẩy rửa bản thân mình, tôi nghĩ mọi người hiểu rõ hơn tôi”.
Hứa Thiếu Phong đang chuẩn bị muốn nói điều gì đó, thì bị Chung Học Văn ngắt lời: “Thôi được rồi, được rồi, nhiệm vụ chủ yếungày hôm nay của chúng ta là tự điều tra tự kiểm điểm, có sự khác biệt,có tranh luận đương nhiên không phải là việc gì không tốt, nhưng nếu màsự khác biệt trở thành sự đùn đẩy vạch trần nhau thì không tốt, tôi nghĩ là tốt nhất nên tìm ra nguyên nhân từ tự bản thân chúng ta, tìm ra vấnđề còn tồn tại, xem tiếp theo ai sẽ phát biểu? Phải tận dụng thời gian,tôi hy vọng rằng mọi người nói lên cách nhìn của mình”.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy Trương Minh Hoa nói như thế, khó tránh khỏi nóng mặt,đầu cứ thấy ong ong. Từ lúc anh lên làm chức Cục trưởng, luôn nhận đượcsự tôn trọng của người khác, chưa từng có một người cấp dưới nào đối với anh như thế, càng không có việc dùng giọng điệu như thế để nói về anhtrước mặt lãnh đạo cấp trên. Ngày hôm nay, anh cảm thấy nhục nhã vôcùng. Giờ anh vẫn còn ngồi ở vị trí lãnh đạo mà Trương Minh Hoa đã nhưthế, nếu thật sự có một ngày anh bị lật xuống, thật không biết hắn cònnói anh ra như thế nào nữa? Anh vốn dĩ không ngờ được, hắn bình thườngtỏ ra vô cùng hiền hòa giờ sao lại trở nên như thế này, lẽ nào thời cơcủa hắn đã đến rồi? Hay là có người đằng sau nâng đỡ hắn? Chính tronggiờ phút này, Hứa Thiếu Phong mới thực sự thấy Chung Học Văn có chútđáng nghi, trong các cuộc họp, mỗi khi Trương Minh Hoa nói xong ông tađều chặn họng anh lại, không muốn cho anh nói. Lý do là vì sao? Chắc hẳn là ông ta ngầm nâng đỡ Trương Minh Hoa? Trong lòng anh bất giác kinhngạc, nếu là như thế, nhất định nên thận trọng một chút, cho dù như thếnào cũng không được bại dưới tay của Trương Minh Hoa. Tiếp sau, nhữngthành viên khác trong Đảng ủy cũng phát biểu qua loa nhận định của chính mình, Hứa Thiếu Phong đều không nghe lọt tai, Hứa Thiếu Phong chỉ đangnghĩ, tối về phải nhờ Lâm Như đi đến nhà Bí thư Uông một chuyến, chỉ cần bám được vào cây đại thụ này, chắc chắn anh sẽ đấu lại được tên tiểunhân Trương Minh Hoa này, cũng chẳng sợ kẻ nào có thể hất cẳng anh…
Sau khi tan họp, Hứa Thiếu Phong muốn giữ Chung Học Văn và Mã Trung Tân lại đi ăn cơm. Anh thấy đây là một tín hiệu, nếu có thể giữ lại ăn cơm, thì chứng minh là Tổ Điều tra Sự cố không có chút phản đối nào với ông, nếu không giữ lại được, có thể sẽ coi ông là người có vấn đề. Nghĩ vậy,liền nói với Mã Trung Tân: “Chủ nhiệm Mã, các vị vất vả rồi, tối nay tôi muốn mời các vị ăn một bữa cơm có được không?”.
Mã Trung Tânnói: “Không dám làm phiền Cục trưởng, lần này đến, chúng tôi tự đặt ramột nguyên tắc cho bản thân mình, không tham gia vào sự tiếp đãi của bất cứ đơn vị nào, nơi ăn chốn ở đều do Ủy ban Nhân dân Thành phố sắp đặt,hy vọng rằng anh có thể hiểu cho”. Hứa Thiếu Phong nghe nói như thế, khó tránh khỏi hoang mang, Chung Học Văn cũng gần như là nhận ra điều gìđó, liền cố tình gật đầu với ông: “Thôi được rồi, Thiếu Phong, Chủ nhiệm Mã đã không thể đi được, đừng làm khó ông ấy nữa, chúng ta ai về nhànấy”.