Vợ Quan

Chương 24: Sự tính toán của đàn ông (4)



Nhất định Hứa Thiếu Phong phải suy nghĩ thật thấu đáo, phải bắt tay từ việcnhỏ nhất, ngăn chặn từ đầu, chỉ có thế, mới không đến nỗi thuyền bị lậtvì móc câu ngầm.

Hứa Thiếu Phong nghĩ đến khái niệm hậuthuẫn, trong lòng khó tránh khỏi chút hoảng sợ, nhớ lại ngày trước anhmột mình chật vật đối phó mấy chục năm trong chốn quan trường mà khôngcó ai nâng đỡ, mặc dù quan hệ giữa anh với Chung Học Văn và Uông ChínhLương không tồi, nhưng đó chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, là quan hệvề mặt công việc, ngoài ra, chẳng có gì là đặc biệt, càng không có sựqua lại gì về mặt lợi ích. Anh biết, phải có quan hệ lợi ích, cùng đứngtrên một chiến tuyến, lúc vinh cùng vinh, lúc nhục cùng nhục thì mớithực sự tìm thấy cây che nắng. Anh thật sự muốn tìm một cây to để tránhnắng trên con đường sự nghiệp, nhưng ở đời có phải điều mình muốn là cóngay được đâu. Để có được điều đó cần phải có cơ hội, càng cần có bảnlĩnh. Bản lĩnh ở đây là ngoài việc cần phải có bộ mặt dày, giỏi luồnlách ra, còn cần phải có một khả năng tài chính hùng hậu. Nếu không, khi tiếp cận một vị quan lớn anh chỉ nhận được lời nói suông mà thôi. Vềmặt này thì Hứa Thiếu Phong còn thiếu rất nhiều, vừa thiếu tố chất tâmlý dám làm trao đổi, vừa thiếu cả nguồn tài chính.

Nếu Uông Chính Lương đứng ra giúp anh dàn xếp với Tổ Điều tra Sự cố, lúc đó cho dù anh có phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cũng không thành vấn đề nữa, cũngkhông cần vì chuyện này mà hao tâm tổn sức.

Nghĩ vậy, Hứa ThiếuPhong hoãn lại cuộc họp đã được định từ trước, chuẩn bị khi hết giờ làmthì về nhà ngay, bàn với Lâm Như một chút xem cô có thể nói chuyện vớivợ chồng Bí thư thành phố giúp anh trở lại con đường vinh hoa lúc trước. Không ngờ vừa vạch xong kế hoạch, Trần Tư Tư lại gọi điện đến, bảo anhtối qua chỗ cô ta. Hứa Thiếu Phong nói, mai Tổ Điều tra Sự cố xuống Cụcđiều tra, anh bận không thể đến được. Cô ta liền hỏi, chẳng phải bọn họđi rồi sao, sao đột nhiên lại quay lại? Anh liếc nhìn xung quanh rồiđóng chặt cửa lại, nói tiếp, có người viết thư nặc danh, có thể là muốngây bất lợi cho anh. Cô ta liền nói: “Thiếu Phong anh đừng lo, anh nóixem người phụ trách Tổ Điều tra Sự cố đó tên là gì? Em có thể tìm gặpanh ta thông qua bạn em, bảo anh ta nương tay một chút”.

Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Bạn học của em? Cô ta làm gì, có bản lĩnh đó sao?”

Trần Tư Tư nói: “Anh không được coi thường cô ấy, cô ấy không có khả năng,nhưng anh trai cô ấy là một cán bộ cấp cao, làm việc trên Ủy ban Kỷ luật của tỉnh, cô ấy có thể bảo anh cô ấy nương tay một chút, không biếtchừng vị khâm sai đại thần đó lại là người quen của anh trai cô ấy”.

Hứa Thiếu Phong biết Trần Tư Tư chưa hiểu gì những quy tắc trong chốn quantrường, cô ấy làm sao có thể giúp được anh, nhưng để tránh làm tổnthương tấm chân tình của cô, nên đành nói với cô: “Anh ta tên là MãTrung Tân”.

Trần Tư Tư nói: “Được, giờ em sẽ liên lạc với bạn em ngay”.

Đặt điện thoại xuống, Hứa Thiếu Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, cho dù thế nào anh cũng ghi nhận sự nhiệt tình của Tư Tư. Anh biết, cô yêu anhthật. Mặc dù hồi đầu mới tiếp xúc, quan hệ giữa họ có chút tính chấttrao đổi, anh cũng cố gắng khống chế bản thân mình không được quá chútâm đến chuyện tình cảm, nhưng cùng với dòng thời gian, sự tiếp xúc vềthể xác ngày càng nhiều, tình cảm cũng ngày một tăng lên, đến khi nhìnlại mới phát hiện ra mình đã yêu cô ấy mất rồi. Tình cảm có lúc kỳ lạnhư thế, thứ phản bội lý trí dễ dàng nhất là tình cảm, thứ không thể dựa dẫm nhất cũng là tình cảm, nhưng con người ta vẫn không thể rời xa nó.

Lần trước, sau khi quan hệ với Trần Tư Tư, không ngờ cô ấy lại đề cập tớimột vấn đề khiến Hứa Thiếu Phong không khỏi giật mình, cô ấy muốn cócon.

Anh liền nghiêm nghị nói: “Bà cô của tôi ơi, quan hệ củachúng ta như thế này làm sao có thể có con được? Không phải là em khôngbiết, nếu có con, thứ nhất là không công bằng với đứa trẻ, để nó sinh ra danh phận tên tuổi không rõ ràng, đến khi nó lớn rồi không hận chúng ta mới là lạ. Thứ hai là như thế sẽ thiệt thòi cho em quá, anh không thểlộ diện, một mình em phải làm thế nào? Thứ ba nếu để người khác biếtđược việc anh có người khác bên ngoài, cái mũ ô sa này sẽ bị rơi xuốngngay, không những thế còn bị rơi vào tay nhiều người! Nếu anh có kết cục như thế thật, em có đành lòng không?”

Trần Tư Tư nghe xong liềncười ha ha nói: “Nhìn anh bị dọa kìa! Bây giờ trẻ không cha thiếu gì,chuyện đó thì có gì đáng ngại? Nếu anh không dám thừa nhận anh là bố nóthì cũng không sao, một mình em nuôi nó, đợi sau này nó lớn lên rồi, anh cũng già rồi, về hưu rồi, bố con gặp mặt nhau, cũng là một việc lãngmạn”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, em có biết không hả? Việc đóquá mạo hiểm, em đừng có suy nghĩ lung tung. Nếu thực sự em muốn có con, anh có thể rút lui, em đường đường chính chính tìm một người đàn ông tử tế kết hôn với anh ta, như thế đối với em hay với đứa trẻ đều tốt đẹp”.

Trần Tư Tư tức giận nói: “Gì cơ? Anh muốn em kết hôn với người khác? Có phải anh thấy em không còn mới lạ nữa nên không yêu em nữa, nên muốn chiatay với em đúng không?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Em nói lung tung đi đâu vậy? Anh không có ý đó, anh có yêu em hay không lẽ nào em khôngbiết, lẽ nào em không nhận thấy? Ý anh muốn nói, nếu em thực sự muốn cócon, cũng không nên vì anh mà lỡ dở, anh chỉ biết đau đớn mà nén nhịnthôi”.

“Anh nghe xem, như thế có công bằng không? Nói đi nói lại, anh bắt em chỉ được chọn một trong hai hoặc anh hoặc con, chọn anh, thì không thể có con được, để có con, thì phải từ bỏ anh, điều này khôngphải là anh đang không thích em rồi sao?”

Hứa Thiếu Phong quảthực dở khóc dở cười với suy luận của Tư Tư. Đàn bà thật là lắm lý lẽ.Có lúc, người phụ nữ càng xinh đẹp thì càng không nên nói lý với họ. Đạo lý đơn giản như thế này, cuối cùng lại bị cô ấy làm cho rối tung lên,càng ngày càng phức tạp. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cô ấy làmnhư thế cũng vì luôn muốn ở cạnh bạn, cũng là vì bạn, nếu không vì tìnhyêu, cô ấy chắc chắn không làm như thế đâu. Nghĩ vậy, anh liền đổi cáchnói: “Tư Tư, thực sự em muốn có con sao?”

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Thực ra, từ trong sâu thẳm trái tim anh, anh cũng muốn có, cũng rất muốn cóvới em một đứa con, nếu là con gái, cũng muốn nó xinh đẹp như em”, Thiếu Phong nói.

Trần Tư Tư lúc này mới yên tâm cười nói: “Thật sao? Thế chúng ta sinh một đứa là được rồi”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Sự việc thật không đơn giản như em tưởng tượng, bâygiờ Nhà nước có yêu cầu mới với viên chức, nếu viên chức Nhà nước cótình nhân bên ngoài, nhất định phải khai trừ, nghiêm trọng sẽ bị phếtruất, cách chức trong ngoài Đảng. Em biết không? Nếu chúng ta có con,một khi bị bại lộ, thì không chỉ là vấn đề cách chức nữa, mà còn bị khai trừ cả chức vụ công chức nữa. Không phải lúc nào em cũng nói yêu anh đó sao? Đã yêu anh, thì em phải nghĩ cho anh một chút, đừng để anh trởthành kẻ vô công rồi nghề”.

Trần Tư Tư không nhịn được cười nói:“Anh nói sao khó nghe thế, cái gì mà làm liều? Cái gì mà vô công rồinghề? Được rồi, không có con là được chứ gì, em cũng không muốn ép buộcđể anh khó xử”.

Anh ôm cô vào lòng nói: “Như thế mới là Tư Tư thấu tình đạt lý của anh chứ”.

Cô vênh mặt lên nói: “Lúc nãy có phải là không thấu tình đạt lý?”

Anh lấy giọng điệu dỗ dành cô nói: “Lúc nãy cũng thấu tình đạt lý rồi. Đằng nào thì làm con gái bao giờ cũng thiệt vì đàn ông bọn anh, cho dù nhưthế nào cũng đều là có lý. Xinh đẹp gọi là người đẹp, không xinh đẹp gọi là có khí chất; người phụ nữ có tài hoa gọi là tài nữ, không có tài gọi là thục nữ; gầy thì gọi là thon thả, béo gọi là đầy đặn; cao thì gọi là duyên dáng yêu kiều, thấp gọi là nhanh nhẹn xinh xắn; tính khí tốt gọilà dịu dàng, tính khí không tốt gọi là chanh chua; thích cười ngốcnghếch gọi là trẻ trung, vẻ mặt nghiêm nghị gọi là đẹp lạnh lùng; hoạtbát thì gọi là ánh hào quang tỏa ra xung quanh, dè dặt gọi là điềm đạmphóng khoáng; có trang điểm gọi là dung mạo làm động lòng người, khôngtrang điểm gọi là phù dung một đóa khoe sắc; ăn mặc chỉnh tề gọi là đoan trang hoa mỹ, mặc tùy tiện thoải mái lại bảo tự tại cá tính; trẻ trunggọi là thanh xuân diễm lệ, có tuổi một chút lại bảo là trưởng thành cuốn hút; có nhiều người theo đuổi gọi là quần tinh hội nguyệt, không ai dám theo đuổi gọi là tuyết ẩn trong sương; người kiếm nhiều tiền gọi làmuốn tự lập, không kiếm tiền lại gọi hy sinh vì gia đình; nhiều con gọilà người mẹ vĩ đại, không sinh con lại được coi là thực hiện kế hoạchhóa gia đình của Nhà nước; cả ngày ở nhà không bước ra khỏi cửa gọi làhiền dịu, ngày nào cũng ra ngoài không về gọi là quyền lực của phụ nữ;chưa từng ly hôn gọi là tình cảm trọn vẹn, ly hôn rồi lại được gọi làtheo đuổi hạnh phúc; nói lảm nhảm suốt ngày gọi là hướng dẫn từng bước,nếu coi thường ức hiếp gọi là người bạn gái dã man; cứ nhất định phảigiống đàn ông gọi là không nhượng đấng mày râu, còn nhất định phải bắtđàn ông nhường nhịn gọi là ưu tiên phụ nữ; trông giống nữ giới gọi là có hương vị phụ nữ, còn trông không giống phụ nữ gọi là người phụ nữ siêusao”.

Trần Tư Tư vẫn chưa nghe xong đã cười như nắc nẻ, vừa cườivừa dùng nắm đấm đánh ông: “Anh nghe được ở đâu thế, buồn cười chếtmất”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Còn có thể nghe được từ đâu chứ, chính là nghe được từ những bữa ăn đấy”.

Trần Tư Tư lại cười nói: “Anh nói thật đi, lúc nãy có phải là em ép buộc, ức hiếp anh không?”

Hứa Thiếu Phong nói: “Nói rồi em không được bực mình đâu nhé?”

Trần Tư Tư nói: “Không bực mình, anh nói đi”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Lúc nãy, đúng là hơi ngang ngược, không có chút lý lẽ gì cả”.

Trần Tư Tư mỉm cười nói: “Anh biết không? Con gái nói lý lẽ là nói với người ngoài, với người mình thích thì càng không nên nói lý lẽ. Hơn nữa, congái luôn nóng nảy, em không làm thế với anh thì còn làm với ai được,chẳng nhẽ lại để học viên của em hứng chịu sao?”

Hứa Thiếu Phongcảm thấy cô ấy nói có lý, bèn gật gật đầu, giả vờ vô cùng thành thậtnói: “Thế sau này mỗi khi em dở tính nóng nảy ra thì hãy nói với anh một tiếng trước nhé, sau khi anh làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, sẽ dùngthái độ thích hợp nhất và thân thiết nhất để đối xử với em”.

Trần Tư Tư nhẹ nhàng tóm lấy tai Thiếu Phong nói: “Anh lại biến tướng ra đểmỉa mai em đấy à, làm gì có chuyện dở tính nóng nảy ra phải nói trướcmột tiếng bao giờ?”

Hứa Thiếu Phong có lúc nghĩ, người phụ nữbiết điều tiết tình cảm đúng là một loại thuốc lành tính, cô ấy khôngchỉ mang đến niềm vui thể xác và tinh thần, còn có thể kích thích đượctrái tim già nua, đặc biệt đối với người đàn ông đã có tuổi như anh lạicàng thấy đúng. Từ sau khi chung sống với Trần Tư Tư, anh cảm thấy hìnhnhư mình trẻ lên rất nhiều, đặc biệt là tâm trạng, khác rất nhiều so với ngày xưa. Hứa Thiếu Phong không dám tưởng tượng, nếu một ngày kia, Trần Tư Tư thật sự rời bỏ anh thì không biết anh phải làm thế nào?

Giờ đây, khi ngồi ở phòng làm việc nhớ lại chuyện này, anh mới cảm thấy hai người đã yêu nhau rất sâu đậm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.