Editor: demcodon
Sở Từ cười nhạo xong một tiếng, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Sở Thiên Dũng trong nháy mắt suy sụp xuống, khuôn mặt hơi xấu hổ.
Tuổi này của nhóc là lúc sĩ diện, bị Sở Từ vừa nói như vậy cũng không muốn tiếp tục cầm lấy con gà con kia không bỏ. Nhưng cứ như vậy thả xuống lại làm cho nhóc cảm thấy không quá thoải mái. Bởi vậy dưới bất mãn, cũng không quan tâm hai con gà con chết sống mà trực tiếp ném chúng nó sang bên cạnh.
Cũng may lúc này Sở Từ đã muốn chạy tới trước mặt, lanh tay lẹ mắt duỗi tay ra đón. Lúc này mới tránh cho hai nhóc không xảy ra vấn đế té ngã.
Chỉ là nghĩ đến mạo hiểm vừa rồi, trong mắt Sở Từ nhảy ra một cỗ sát ý, dáng vẻ nhìn chằm chằm Sở Thiên Dũng hơi dọa người.
“Mày trừng cái gì? Không phải hai con gà con sao, không thể đẻ trứng cũng không thể ăn.” Sở Thiên dũng cười nhạt nói một câu.
“Dựa theo lời em họ nói, ông ngoại có nên làm cho em té chết khi em còn nhỏ hay không? Dù sao em họ không làm được việc cũng không đi học, ngoài việc lãng phí lương thực cũng không có tác dụng khác.” Sở Từ trực tiếp trả về một câu. Nhưng vừa nói xong không đợi Sở Thiên Dũng lại mở miệng. Sở Từ lại đột nhiên cười quét mắt nhìn cậu cả Sở một cái nói: “Đúng rồi, ngọn gió nào thổi cậu cả đến đây vậy? À, cháu đã biết, lần trước lúc gặp cậu cả thì cậu còn nói cái gì muốn tách A Đường ra khỏi hộ khẩu, thuận đường cũng tìm trưởng bối trong thôn chứng kiến một chút, chính thức phân rõ quan hệ với A Đường. Nếu cậu cả ngài làm trưởng bối cứ khăng khăng như thế, về sau A Đường sẽ không cần chăm sóc mấy người.”
Mục địch cả nhà này nàng cũng có thể đoán được. Cậu cả Sở được xem như là một người tương đối xúc động và sĩ diện. Lần trước chịu đuổi Sở Đường đi hoàn toàn chính là nhận thức Sở Đường không có bản lĩnh kiếm được học phí.
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với người nhà họ Sở, rõ ràng biết ông Sở là người khôn khéo.
Sở Đường qua mấy năm nữa có thể một mình đảm đương một phía. Ông Sở không có khả năng cam tâm đuổi đi một nửa “cháu trai” như vậy.
“Mày có ý gì? Làm một đứa vãn bối sao có thể nói chuyện với trưởng bối như vậy? Tao thấy chính là mày nói vớ vẩn ở bên tai Sở Đường mới có thể làm cho nó càng ngày càng vô pháp vô thiên!” Sở Thắng Lợi nhìn Sở Từ càng thêm không vừa mắt, chỉ vào mũi của nàng mắng.
“Người muốn được ra sống một mình là cháu, cậu cả đừng tính lên trên đầu chị của cháu.” Sở Đường thật sự suy sụp, nửa người chắn trước mặt Sở Từ.
Trước kia Sở Đường nào dám trực tiếp phản kháng ông như vậy? Dáng vẻ đột nhiên mạnh mẽ lên làm cho Sở Thắng Lợi nhất thời buồn trong ngực rất khó chịu.
“Tao thấy mày chính là đứa sói mắt trắng. Tao nuôi mày lớn như vậy, mày không biết hiếu thuận tao còn chưa tính. Nhưng ngược lại còn làm tao tức giận, xem tao có đánh chết mày hay không!” Sở Thắng Lợi tức phát nghẹn, chân vừa nhấc lên duỗi tay ra cầm giày vải trong tay, bắt lấy Sở Đường muốn trực tiếp đánh qua. Sở Từ vừa thấy dùng sức túm một cái cướp Sở Đường từ trong tay cậu cả Sở về.
Thân hình thịt mỡ của nàng không phải mập uổng công. Mặc dù đi đường và làm việc phiền phức một chút. Nhưng cân nặng này nặng và sức lực cũng lớn. Cậu cả Sở là đàn ông trung niên gầy teo, không nghĩ tới Sở Từ có một tay như vậy. Bởi vậy ở dưới sức lực lớn của nàng, thân thể nhất thời mất khống chế hai chân lảo đảo ngã trên đất.
“Cậu cả à, giày này cậu nên mang vào đi, một chân đứng không vững chắc té ngã thì thế nào xương cốt sẽ không tốt. Còn nữa, cháu và Sở Đường một không có tiền – hai không có đồ. Giày nếu như đánh hư thì hai cháu bồi thường không nổi.” Lúc Sở Từ nói chuyện thì còn không quên vẻ mặt quan tâm.
Cậu cả Sở nuôi Sở Đường là không giả. Nhưng theo nàng, nhà họ Sở thiếu Sở Đường càng nhiều hơn.