“Lát nữa nếu thấy ngột ngạt quá, thì nói với anh một tiếng.”
Tần Viễn vừa nói vừa quay sang tháo dây an toàn ra giúp Hoa Ly, còn chỉnh lại tà váy bị nhăn ở bên dưới. Cô hơi ngẩn ra, vì từng cử chỉ động tác của anh rất đỗi dịu dàng và ấm áp. Cô mỉm cười, đặt tay lên vai anh rồi hỏi.
“Sao vậy ạ?”
“Để anh đưa em về.”
Hoá ra Tần Viễn lại không thích Hà Hiểu Nhi đến mức ra mặt như vậy, đến đây dự buổi ca nhạc này cũng chỉ vì nể mặt một tiếng bạn thân. Mình cũng không thích chị ta chút nào hết.
Anh xuống xe trước, cẩn thận mở cửa ra, còn đưa tay vào bên trong để dìu Hoa Ly bước ra ngoài. Sự xuất hiện của Tần tổng và vị hôn thê lần đầu hiện diện trước ống kính lập tức thu hút sự chú ý của nhà báo. Mọi người đổ xô nhau đến để chụp ảnh, khiến cô vẫn chưa thích nghi được mà có phần tránh né.
Tần Viễn nắm chặt lấy tay của cô, ra hiệu để người của mình ngăn cản phóng viên chụp ảnh rồi đưa cô vào bên trong. Hà Hiểu Nhi lúc này đứng trên sân khấu, mặc chiếc váy đen ánh kim sáng lấp lánh, phong cách ăn mặc như những cô gái ở thời dân quốc, xinh đẹp mỹ miều. Cô ta nhìn thấy anh đi cùng Hoa Ly bước vào, ánh mắt liền phủ lên sự đố kị ganh ghét.
Bài hát vừa kết thúc, Hiểu Nhi đã bước xuống để đến gần chỗ của Tần Viễn và Hoa Ly. Lúc này hai người vẫn chưa nhìn thấy cô ta, mà vẫn đang cùng nhau trò chuyện.
“Bánh ngọt ở đây có vừa miệng không?”
Anh ngồi chăm chú nhìn cô đang ăn bánh ngọt, còn lấy khăn giấy đưa cho cô. Ngoài mặt thì hỏi như vậy, nhưng nhìn cô ăn ngon miệng như thế cũng đủ hiểu bánh ở đây rất hợp khẩu vị với cô.
“Hay là anh cũng ăn một ít đi!”
“Anh không ăn đồ ngọt.”
Tần Viễn né tránh miếng bánh ngọt đang ở ngay trước mặt mình, nhưng Hoa Ly không chịu bỏ cuộc mà cứ đong đưa nó qua lại trước mặt của anh.
“Không thử thì làm sao biết không thích ăn. Thử một chút đi mà!”
Anh biết cô rất ngang bướng, một khi đã muốn làm việc gì thì nhất định phải làm bằng được. Bên ngoài dù né tránh, nhưng anh đã chậm rãi lại một chút, cố tình để cô đưa miếng bánh ngọt về phía mình. Sau khi bị Hoa Ly dồn cho cả một miếng lớn vào, Tần Viễn còn nghĩ suýt nữa mình đã bị nghẹn chết.
“Ngon không? Ngon không?”
Tần Viễn nhai hết bánh trong miệng, sau đó ra hiệu bảo cô nhích đến kề tai về phía mình. Hoa Ly ngoan ngoãn nghe theo, cô bắt đầu cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào tai mình, cùng với tone giọng trầm quen thuộc.
“Không ngon bằng em.”
Mặt của cô bỗng chốc bị anh làm cho đỏ ửng lên, cứ như chưa uống rượu mà đã say mất rồi. Lúc này Hiểu Nhi cầm theo ly rượu bước đến chỗ của hai người, đương nhiên cô ta sẽ chú ý đến Tần Viễn đầu tiên.
“Cảm ơn anh đã đến.”
Anh đưa mắt nhìn, cầm ly rượu lên nâng ly với cô ta một cái rồi lại đặt xuống, không có ý định uống nó. Buổi trình diễn ngày hôm nay, Hà Hiểu Nhi mời nhiều phóng viên đến như vậy không phải chỉ vì muốn danh tiếng lên cao mà còn nhiều nguyên nhân khác. Cô ta nhìn Hoa Ly đang ở cạnh anh, vẫn đang ăn bánh ngọt mà không có ý để tâm đến cô ta.
Hà Hiểu Nhi không cam tâm, cố tình để trẹo chân mắc vào váy rồi ngã vào người của Tần Viễn.
“A!”
Hoa Ly ngước mắt lên nhìn, sau đó chỉ thấy những ánh đèn sáng lên của máy ảnh, bọn phóng viên đã nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này. Lúc Hà Hiểu Nhi ngã vào người Tần Viễn, không quên dùng tay bám chặt vào vai anh, còn ngã đầu mình vào đầu anh mà tỏ ra yếu đuối.
“Tần Viễn! Chân em đau quá! Không đi được rồi!”
Anh nghiêng đầu né tránh, ánh mắt tối lại nhìn, đám phóng viên kia lập tức di chuyển máy quay sang hướng khác. Hoa Ly không nhịn được sự giả tạo này của Hà Hiểu Nhi, lập tức bỏ đĩa bánh ngọt xuống bàn bước đến. Cô giả vờ hỏi thăm cô ta.
“Chân chị đau rồi à? Không đi được?”
Cô ta nhìn cô, trong ánh mắt ấy có chút hoảng hốt lẫn khó coi, sau đó nặn ra một nụ cười mà gật đầu. Hoa Ly mỉm cười thân thiện, sau đó vừa nói vừa khom người xuống, hành động tiếp theo của cô khiến cả nhà hát ngỡ ngàng, còn Tần Viễn thì không tài nào chớp mắt.
“Vậy em bế chị vào cánh gà nghỉ ngơi nhé!”
“Ơ khoan…”
Hà Hiểu Nhi nói còn chưa hết câu, Hoa Ly đã không màng đến việc mình đang mặc váy mà cuối xuống bế cô ta lên. Đám phóng viên nhìn nhau há hốc mồm. Là chuyện gì đang xảy ra vậy? Ban đầu bọn họ định tung ảnh cô ta ngã vào lòng Tần Viễn viết tin giật gân. Nhưng bây giờ xem ra, hình ảnh hai mỹ nữ này thân mật với nhau còn đáng chú ý hơn nữa.
Đám phóng viên vừa cầm máy ảnh lên chụp, vừa bàn tán xôn xao.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Nhìn hôn thê của Tần tổng và ca sĩ Hiểu Nhi kìa! Có phải là nhan sắc 10 phân vẹn 10 không?”
“Tần tổng bị hai người họ làm lu mờ luôn rồi.”
Hoa Ly đạt được mong muốn của mình, nhất định không chịu thả Hà Hiểu Nhi xuống đất. Cô cũng đã từng học chút ít võ phòng thân, hơn nữa cô ta cũng chẳng nặng bao nhiêu nên cô đi rất vững.
Chị muốn đến gần Tần Viễn sao Hà Hiểu Nhi? Có Diệp Hoa Ly tôi ở đây thì chị đừng hòng.