“Cha ơi! Cha!”
Hoa Ly lao đến giường, ôm lấy cha mình rồi gào khóc. Diệp phu nhân nghe thấy tiếng khóc thất thanh của cô cũng chạy lên phòng để xem thử. Lúc bà và người làm vào đến nơi, ông Diệp đã không còn hơi thở nữa.
“Anh ơi! Anh ơi!”
Tin tức Diệp lão gia qua đời do sử dụng chất cấm quá liều nhanh chóng lan truyền khắp nơi trên các mặt báo. Tin truyền đến Tần gia, khiến người đứng sau giật dây như Tần lão gia vừa bàng hoàng vừa lo sợ. Tần Viễn hoài nghi nhìn ông, vì chuyện cha mình buôn hàng cấm từ lâu anh đã phát hiện ra được. Anh đi theo ông lên lầu, nghiêm trọng hỏi.
“Chuyện này có liên quan đến cha phải không?”
Tần lão gia giật mình nhìn anh.
“Con đang hỏi gì vậy?”
Tần Viễn lập lại lần nữa.
“Cái chết của bác Diệp có liên quan đến cha phải không?”
Tần lão gia nhìn anh với vẻ mặt u sầu và đau buồn. Chuyện báo sai địa điểm này cũng là chuyện ngoài ý muốn, ông không nghĩ rằng mọi thứ lại rơi vào đường cùng như vậy. Danh tiếng của Diệp gia khá lớn, việc cha của Hoa Ly buôn hàng cấm lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Tiếng tăm bao nhiêu năm gầy dựng của ông, sự nghiệp và gia đình đều sẽ tan thành mây khói.
Tần lão gia thở dài.
“Là sơ suất của cha, nên mới dẫn đến bi kịch này.”
Tần Viễn ngỡ ngàng. Vì khó khăn lắm anh và Hoa Ly mới có thể có tiến triển tốt như bây giờ. Việc này đột ngột xảy ra khác nào hủy đi tất cả.
“Tại sao cha lại làm như vậy chứ? Còn hôn ước của con và cô ấy thì thế nào?”
Những chuyện không hay liên tiếp xảy ra khiến Diệp gia rơi vào bế tắc. Các doanh nghiệp liên tục gọi đến đòi hủy hợp đồng, Diệp thị chính thức đóng băng. Tang lễ của Diệp lão gia diễn ra trong cô đơn và lạnh lẽo, chỉ có mẹ con của Hoa Ly là nương tựa vào nhau mà khóc. Tần Viễn đi cùng mẹ mình đến dự, mẹ cô vừa nhìn thấy họ đã kích động đến mức gào thét lên, lao đến muốn đánh người.
“Các người đến đây làm gì hả? Đến nhìn chúng tôi thê thảm ra sao phải không?”
“Chồng bà hại chồng tôi ra nông nổi này còn chưa hài lòng nữa sao?”
Hoa Ly giữ tay mẹ lại, nức nở nói.
“Mẹ ơi! Mẹ đừng như vậy mà! Mẹ ơi!”
Diệp phu nhân ngồi sụp xuống đất, bật khóc nức nở. Hình ảnh đau lòng này khiến Tần phu nhân vừa áy náy lại vừa xót xa. Tần Viễn đứng bên cạnh cầm ô che cho mẹ mình, nhìn Hoa Ly và mẹ đều bị ướt mưa mà chạnh lòng. Nhưng anh biết lúc này mình không nên nói càng không thể nói, vì có nói gì cũng sẽ không được tha thứ.
Anh nhìn cô, ánh mắt ấy tĩnh lặng mà hiện lên những tia chua xót. Những tưởng hôn ước của bọn họ đã đến một kết thúc tốt đẹp. Nhưng chuyện lại thành ra thế này, tương lai chắc chắn sẽ không thể hàn gắn, càng không thể bước cùng nhau. Hoa Ly nhìn thẳng vào mắt của Tần Viễn, đôi mắt đỏ ngầu ngấn lệ.
“Các người về đi! Mẹ con tôi không cần các người thương hại!”
Cô quát.
“Các người mau về đi!”
Tần phu nhân đau xót cùng Tần Viễn ra về. Nào ngờ lúc hai người vừa quay đi, cũng là lúc Diệp phu nhân lao đầu vào quan tài tự vẫn.
“Mẹ ơi!”
Trời đổ mưa tầm tã, cùng một lúc Hoa Ly mất đi hai người thân yêu nhất của cuộc đời. Tần Viễn bàng hoàng, chứng kiến gia đình cô vì sai lầm của cha anh mà tan nát. Cô ôm mẹ mình dưới trời mưa giá lạnh gào khóc, khóc đến mức ngất đi.
Tỉnh lại đã thấy tâm can đau nhói, Hoa Ly nhận ra mọi thứ đều không phải mơ, mà lại giống với một cơn ác mộng không thể chấm dứt. Chính Tần gia đã đẩy gia đình cô vào cảnh nhà tan cửa nát, khiến cô mất cha mất mẹ. Hoa Ly nhắm mắt lại, nước mắt trào ra không ngừng, thắt ruột thắt gan. Cô gượng người ngồi dậy, nhìn mọi thứ xung quanh, mới nhận ra đây không phải nhà mình.
Đây… Là đâu?
Cửa phòng mở ra, Tần Viễn cầm theo mâm thức ăn đi vào. Trên mâm là một bát cháo còn nghi ngút khói và một cốc nước. Hoa Ly vừa thấy anh thì những sự uất hận lại dâng trào, cô rút người mà lùi lại, cầm gối lên mà ném.
“Anh đừng qua đây! Anh không được đến gần tôi!”
Anh bước đến gần, đặt mâm thức ăn trên bàn rồi nhẹ nhàng bảo.
“Bình tĩnh một chút! Em nghe anh nói đã!”
Hoa Ly bấn loạn gạt tay đổ hết mọi thứ xuống đất, tóc tai rối bời, nước mắt đầm đìa trên mặt.
“Tôi không nghe. Tôi không muốn nghe.”
Tần Viễn bước vội đến, dang tay ra ôm lấy cô dù rằng cô đang kịch liệt vùng vẫy.
“Anh bỏ ra. Cút đi! Anh mau cút đi cho tôi!”
“Hoa Ly! Nghe anh nói! Em nhất định phải nghe anh nói.”
Hoa Ly vùng vẫy rất dữ dội, còn liên tục đấm thật mạnh vào người anh giống như muốn trút hết mọi oán giận và đau đớn. Cô thoáng thấy mảnh vỡ của bát cháo ở trên bàn, không do dự mà cầm lên đâm thẳng vào cánh tay của anh. Tần Viễn hoảng hốt vì cơn đau bất chợt truyền đến, anh ôm lấy tay mình, nhìn máu đang chảy ròng ròng xuống nền nhà.
Hoa Ly sợ hãi buông tay, mảnh vỡ rơi xuống. Cô còn nghĩ mình nhất định sẽ nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của Tần Viễn, nghĩ mình sẽ có kết cục giống cha mẹ mình. Nhưng hoàn toàn ngược lại, anh không hề có phản ứng tức giận mà còn nhìn cô rất dịu dàng.
“Anh đứng ở ngay đây! Bây giờ, muốn chém muốn giết thì tùy em.”