Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Chương 28: Bé hổ con



Trước kia thầy Hùng từng rủ cô giáo Nguyên cùng đi sở thú, nhưng khi ấy cô không đồng ý trực tiếp.

Lúc này đây, cô Nguyên chủ động nhắc tới, thầy Hùng vui như bay lên mây, về đến nhà lập tức nhắn tin vào nhóm chat sở thú Phù Dung tương thân tương ái —

“Tình nguyện viên làm bánh bột bắp ngon nhất nói khi rảnh sẽ tới sở thú chơi, thích không?”

“Gấu trúc kinh ngạc.jpg”

“Mau lao tới lồng ngực.jpg”

Giữa một đống sticker gấu trúc, đột nhiên xuất hiện một sticker khác biệt.

“Đừng tới đây.jpg”

“Hahaha báo vẫn còn nhớ chuyện bị nhân loại ăn vạ!”

“Chúng bây còn không biết xấu hổ mà cười? Là tại tên nhãi ranh gấu trúc nào?”

“Nghĩ mà xem, một nhân loại đột nhiên ngất xỉu trước mặt, đang muốn chạy lên cứu, kết quả, chưa kịp làm gì đã bị bắn cho một mũi gây mê!”

“Bình tình bình tĩnh, nhóm bảo mẫu không biết mà.”

Trong nhóm chat tràn ngập sự nóng giận của báo săn: “Oan uổng thân tôi, vậy mà cô ta không trở lại xin lỗi, không thèm xin lỗi!”

“Mai ông đây trèo ra cổng dựng biển cấm, không cho cô ta vào!”

Nguyên Ngải hồn nhiên không biết chuyến đi tới sở thú của mình gặp trở ngại, sau khi về nhà, cô rửa mặt xong thì lên giường nằm, lăn qua lăn lại một hồi vẫn chưa ngủ được.

Đầu óc của cô có hơi hỗn loạn, không nghĩ ra được rốt cuộc chuyện là thế nào.

Chuyện của thầy Hùng đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cô. Cô chỉ có thể xác định rằng đối phương là gấu trúc, cũng là một giáo viên dạy sinh nghiêm khắc.

Nguyên Ngải không hiểu được… Làm sao người và động vật có thể biến hình? Những người như họ có phổ biến không?

Có lẽ không quá phổ biến.

Sống tới chừng này tuổi, đi qua bao nhiêu nơi chốn, cô cũng chỉ mới gặp được Đàm Việt, và thầy Hùng.

Không biết hai người bọn họ có biết rằng mình giống nhau không?

Nguyên Ngải có chút nhức đầu, chính mình là nhân loại bình thường lại biết nhiều chuyện nhất, không biết phải làm gì cho đúng.

Mấy ngày nay Đàm Việt luôn trong trạng thái lo lắng, từ sau khi để lộ nguyên hình trước mặt cô Nguyên, cậu luôn có trách nhiệm gánh vác sinh mạng của cô giáo.

Dù gì… cũng tại cậu đêm khuya không ngủ được, ra ngoài làm trò, còn biến thành sói, mới khiến cô Nguyên lâm vào tình thế nguy hiểm.

Trước kia thầy Phó đã đảm bảo với cậu, chỉ cần cô Nguyên vẫn luôn như thế này, thầy ấy sẽ không ăn thịt cô.

Tóm lại —

Cô Nguyên tuyệt đối không thể phát hiện ra thêm bí mật nào của trường học nữa, bất kể là bí mật gì!

Vốn dĩ việc này cũng đâu có khó. Thế nhưng, hôm sau Đàm Việt đi học sớm, cùng cô Nguyên tưới nước cho bãi đất hoang, cậu chợt phát hiện cô giáo không giống bình thường.

Bây giờ Đàm Việt đã làm được bài đọc hiểu lưu loát, có thể nhanh chóng hiểu được các loại ẩn ý.

Lời nói của cô Nguyên, tuy không thẳng thừng hỏi ra, nhưng rõ ràng cô đã phát hiện gì đó.

“Không có, tuyệt đối không có, trong trường chỉ có mình em là yêu quái thôi.” Đàm Việt giật mình, vội vàng nói, sợ chậm một giây cô giáo sẽ không tin nữa.

Lúc nói lời này, cậu nhóc nhìn xung quanh sân thể dục, cũng may, thầy Phó hôm nay hình như dậy trễ, chưa tới sân chạy bộ.

“Ý cô không phải vậy, cô chỉ nghĩ có một số chuyện cô không thể giúp em được, sẽ thật tốt nếu có người lớn ở cùng hoàn cảnh như em.”

Đàm Việt lập tức xua tay: “Không cần!”

Lần đầu tiên trong đời, cậu hiểu được cảm giác của giáo viên toán khi vỗ bảng đen, đau đớn nói —

“Công thức đây, hằng số đây! Một câu đơn giản như vậy, vì sao các em không làm được?”

– – “Đừng phát hiện thêm bí mật nào, đừng chọc tức thầy Phó, một chuyện đơn giản như vậy, vì sao cô Nguyên không làm được?”

Đàm Việt phải gánh vác một nỗi lo không thuộc về loài sói.

Cứ như thế này, cậu sẽ cho rằng lông mình rụng không phải do tới tuổi mà do sầu não.

“Cô Nguyên, em không cần một người lớn cùng cảnh ngộ.”

“Thế thôi vậy.” Nguyên Ngải cũng không ép buộc cậu nhóc.

Đàm Việt vẫn thấy không an tâm, cậu nói thêm: “Thật ra những người như em rất sợ bị người khác phát hiện. Nếu một ngày cô lỡ phát hiện ra thêm người khác, cô cũng đừng bao giờ nói cho ai biết.”

Nguyên Ngải không có kinh nghiệm, cho nên lập tức tin tưởng Đàm Việt có kinh nghiệm hóa sói.

“Được.”

Vì thế, Nguyên Ngải để gối ôm gấu trúc lại trên bàn làm việc trong văn phòng, không mang về nữa.

Giáo viên bên cạnh là gấu trúc, mình lại ôm một cái gối hình gấu trúc ngủ trưa, cứ thấy kì kì thế nào.

Nhưng Đàm Việt nói như vậy, cô không đem gối về nữa, đột nhiên cầm về sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Chẳng qua, một khi đã biết thầy Hùng là gấu trúc, bất kể thầy ấy uống sữa rồi ngủ quên, vừa chữa bài vừa ngáp hay không cẩn thận làm hư ghế, những việc này nếu do người làm sẽ thấy đáng yêu, nhưng tưởng tượng là một chú gấu trúc làm, sẽ thấy đáng yêu chết mất.

Ngay cả khi thầy giáo gấu trúc đứng trên bục vỗ bảng đen, dùng lời kinh điển quở trách học sinh phía dưới —

“Thi đại học đối với những người bên ngoài là cơ hội để thay đổi vận mệnh, nhưng đối với các em chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh!”

Nguyên Ngải phát hiện, khi thầy Hùng bước lên bục giảng sẽ trở nên vô cùng nghiêm khắc nóng nảy, như bậc phụ huynh hận sắt không rèn thành thép.

Nếu là người khác, chuyện này cũng bình thường thôi.

Nhưng đây là thầy Hùng, có lần thầy ấy không khống chế được sức lực, vỗ ra một dấu tay lên bảng.

Nguyên Ngải đã cố kiềm chế bản thân, nhưng vẫn không nhịn được mà thấy đáng yêu.

Một chú gấu trúc đi đến tầng hai ăn cơm còn thấy phiền, tóc dính bùn còn không muốn gội, phải đến sở thú tắm rửa, còn nói mỹ miều rằng đến tiệm cắt tóc.

Cũng là một chú gấu trúc sẽ dạy lố giờ hết tám phút, chỉ chừa hai phút cho học sinh đi vệ sinh.

Một chú gấu trúc uống sữa còn ngủ quên, cũng là một chú gấu trúc đứng giảng hai tiết cũng không buồn ngủ, tràn trề năng lượng.

Một chú gấu trúc như vậy, khiến Nguyên Ngải cảm thấy đáng yêu đến mức muốn sờ đầu tóc đối phương.

Nguyên Ngải thay đổi thái độ đối với thầy Hùng, cả văn phòng đều nhận ra, cô Ngũ càng rõ hơn ai hết.

“Cô Nguyên, bây giờ cô thích thầy Hùng nhất rồi đúng không?” Lúc đi ăn trưa, cô Ngũ không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi.

Nguyên Ngải quả thật thích thầy Hùng, là thứ yêu thích mà nhân loại dành cho gấu trúc.

Nhưng cô suy ngẫm, cô Ngũ đâu biết thầy Hùng là gấu trúc, huống hồ, cô ấy cũng không hiểu rõ về phương diện tình cảm.

Thế nên cô nghĩ rồi nói: “Tôi thích thầy Hùng như thích cô vậy.”

Còn muốn giải thích thêm, cô Ngũ đã đỏ mặt tía tai, hai mắt long lanh: “Cô… Cô Nguyên cũng thích tôi ư?”

Còn thích giống như gấu trúc.

Nếu trong giới động vật có bảng xếp hạng.

Thì gấu trúc chắc chắn đứng đầu bảng được nhân loại yêu thích nhất.

Không phải tất cả mọi người đều thích, nhưng số người thích gấu trúc nhất định nhiều nhất.

Mà chủng tộc của cô Ngũ, chỉ có thể xuất hiện trong bảng nhân loại sợ hãi, nhân loại sợ hãi nhất, hoặc loài vật gớm nhất.

Nếu có thể sinh ra là gấu trúc, ai sẽ chọn trở thành rắn?

Hiện tại, nhân loại cô Ngũ thích nhất nói rằng cũng thích cô, giống như thích gấu trúc.

“Thật vậy chăng? Giống như thích thầy Hùng sao?”

“Đúng vậy.” Nguyên Ngải không rõ lắm, ngoại trừ lúc ban đầu do bị mấy hành động kỳ quặc của cô Ngũ dọa sợ, cô vẫn luôn thích cô Ngũ mà.

“Nhưng…” Cô Ngũ có chút do dự: “Cô thích tôi ở điểm nào? Tôi đâu có gì tốt.” Không có lớp lông mềm mại, không có lỗ tai tròn, không có giọng nói dễ thương như thầy Hùng.

“Cô là một người rất đặc biệt trong số những người tôi từng gặp.” Nguyên Ngải nhìn vào mắt cô Ngũ: “Cô đối xử với bạn bè rất tốt, gặp được chuyện gì hay cũng sẽ nghĩ đến bạn mình. Cô cũng có thế giới quan rất độc đáo.”

Cô Ngũ kiềm lòng không đậu, ôm lấy cánh tay Nguyên Ngải: “Vậy… Vậy sau này tôi là bạn thân nhất của cô ư?”

“Chúng ta vẫn luôn là bạn bè thân nhất.”

Thế nên, tối đó, Nguyên Ngải lại nhận được “hàng ngon” mà bạn thân nhất của mình dùng trăm phương ngàn kế kiếm được.

Cô Ngũ vất vả lắm mới có bạn thân, nóng lòng muốn đối xử tốt với đối phương, nhưng phải thế nào mới là đối xử tốt?

Cô Ngũ nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng quyết định.

Lúc nhìn thấy video cô Ngũ gửi tới, trong lòng Nguyên Ngải cũng đã mơ hồ đoán được.

Cô Ngũ chỉ từng gửi video cho cô một lần, chính là —

“Bé hổ con!”

Trong video, vẫn là chú hổ giống như thành tinh kia.

Lúc này đây máy ảnh đặc biệt rung lắc, hình như quay lén trên bãi cỏ, trong video thấp thoáng mấy nhành cỏ xanh.

Ánh mặt trời chiếu lên thảm cỏ xanh mướt, cũng chiếu lên chú hổ con đang chơi bóng rổ cách đó không xa.

Đầu hổ con còn chẳng to bằng quả bóng rổ, nhưng nó cứ ưỡn đầu đẩy bóng, hai tai đặc biệt to, mắt cũng to tròn, trong mắt tràn đầy hoang mang, tựa hồ đang tự hỏi vì sao quả bóng cứ chạy mãi.

Đáng yêu chết đi được!!!

Nguyên Ngải không nhịn được nhắn qua: “Cô tìm video này ở đâu vậy, bé hổ này yêu quá.”

“Tôi xin của người khác, yên tâm, nếu cô thích, tôi đi xin thêm.”

“Vậy sáng mai hai phần bánh cuốn thêm trứng chiên.”

“Tôi muốn hai trứng!”

“Bà chủ, cho cháu ba phần bánh cuốn, ba cái trứng chiên mang về, một phần hoành thánh ăn tại chỗ.” Buổi sáng, Nguyên Ngải đứng trước cửa nói với chủ tiệm thức ăn.

Khi nói chuyện, có người đi tới bên cạnh cô.

Nguyên Ngải quay sang, là thầy Phó.

Thấy anh, cô đột nhiên nhớ ra: “Thầy Phó, tiết văn chiều nay tôi trả cho thầy nhé, lần trước mượn mất tiết thể dục của thầy.”

Phó Trăn nhìn cô, mím môi không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh.

Vấn đề là anh không hề gọi món.

Đứng trước tiệm thức ăn, lại không gọi món.

Nguyên Ngải không hiểu, hai ngày gần đây hình như Phó Trăn có chuyện không vui. Động vật sống đơn độc như anh vốn dĩ có chuyện không vui cũng không chia sẻ với ai, cô muốn quan tâm rồi lại sợ làm phiền đối phương.

Nguyên Ngải nhìn về phía Phó Trăn, anh cũng đang nhìn cô, trong mắt hiện lên cảm xúc khó tả.

Cô do dự một lát, đi vào trong rồi nói: “Thầy Phó, cùng ăn sáng chứ?”

Phó Trăn đi theo sau cô.

Nguyên Ngải chỉ cảm thấy không thể tin nổi, có phải thầy Phó đang chủ động tiếp cận cô không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.