Không khí căn nhà chưa bao giờ trở nên ngột ngạt đến như vậy, Hải Lý đứng trước cửa rất lâu rất lâu anh mới đủ dũng khí bước vào nhà. Đón chờ anh không phải cái khung cảnh tơi tả đồ đặc cũng không phải khung cảnh vắng lặng không bóng người mà hoàn toàn ngược lại, Hiểu Bạch đang tất tả làm việc trong bếp như thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Anh về rồi à! Anh đi tắm rồi sẽ có cơm ngay thôi ông xã!” – Giọng nói có phần lạc đi vì cảm xúc nhưng vẫn như vậy, Hiểu Bạch vẫn đón Hải Lý bằng bờ lưng mảnh khảnh, cho nên Hải Lý không cách nào đoán biết được suy nghĩ của cô hiện tại như thế nào.
“Hiểu Bạch anh có chuyện cần nói với em!” – Hiểu Lý bước vào phòng khách, chậm rãi nói. Giọng nói có phần run nhẹ.
“Anh đói đến mức muốn ăn ngay à!” – Tránh né lời nói của Hải Lý, Hiểu Bạch vẫn lăng xăng làm việc tuyệt nhiên không quay đầu lại nhìn người phía sau! Cố gắng để mọi chuyện tự nhiên nhất có thể nhưng bản thân Hiểu Bạch có thể cảm thấy được cô sắp không trụ được nữa rồi.
“Em có thể nghe anh được không?” – Hải Lý nhìn bóng lưng cứ loay hoay làm việc của Hiểu Bạch mà đâm ra có chút khó khăn trong lòng.
“Em bận lắm có gì nói sau anh nhé!” – Hiểu bạch cố tỏ ra mình thật bận rộn, cô làm hết việc này đến việc khác, rửa có 1 rổ rau mà cô đã rửa hơn chục nước cứ đổ ra vớt vào, cô thật sự không thể đối mặt với những việc hiện tại trước mắt.
“Em bỏ hết, nghe anh nói được không!” – Không nhịn được nữa Hải Lý đi nhanh đến bên Hiểu Bạch, dùng hai tay nắm chặt vai cô xoay cô lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn xoáy vào Hiểu Bạch, ánh mắt đó khiến Hiểu Bạch như thể đánh mất đi khả năng hít thở của mình.
“Em không muốn nghe! Chúng ta đừng nói về nó được không!” – Hiểu Bạch bắt đầu không còn kiềm chế được nữa, giọng nói cô trở nên rung rẫy, nước mắt vô thức trực hờ rơi xuống. cô xoay đầu sang bên né tránh ánh mắt của anh.
“Anh xin lỗi em! Dù em không muốn nghe anh cũng phải nói trong ngày hôm nay!” – Hải lý dùng sức đỡ Hiểu Bạch đứng thẳng, lớn tiếng lấn át giọng nói yếu ớt van nài của Hiểu Bạch.
“Không làm ơn! Đừng nói gì! Làm ơn em không muốn nghe…” – Hiểu bạch dùng 2 tai bịt tai mình lại van nài cầu xin!
“Anh xin lỗi em làm ơn hãy nghe anh! Chúng ta bây giờ giống như hai người sống chung nhà hơn là vợ chồng!” – Hải Lý dùng sức cố gắng trấn tĩnh người trước mặt, anh ra sức nói không kiểm soát được giọng nói có phần hơi lớn hơn bình thường.
“Em không muốn nghe!” – Hiểu Bạch vùng ra khỏi sự kiểm soát của Hải Lý, lắc đầu ngoay ngoảy, bất lực nhìn anh. Tim cô vỡ tan từng mảnh qua từng lời nói của anh, nước mắt không biết từ đâu cứ thế chảy dài mãi trên gương mặt.
“Anh cảm thấy mệt mỏi khi về ngôi nhà này! Em như một người quản gia hơn một người vợ! sự hiểu biết của em chỉ gói gọn trong căn nhà, phòng bếp! anh không cách nào chia sẽ được mọi gánh nặng sự mệt mỏi của anh!” – Hải Lý nói nhanh một mạch như thể sợ Hiểu Bạch sẽ la hét cắt ngang qua.
“Không đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” – Hiểu Bạch ngồi khụy xuống sàn nhà, cô cảm giác đau đau vô cùng, ngực cô đau nhói cô cố gắng hít thở nhưng xung quanh mọi thứ mơ hồ, mọi thứ hỗn độn khiến cô không biết, không hiểu, cũng nhưng không chịu đựng được mọi chuyện đang diễn ra.
“Anh cảm thấy chúng ta càng ngày càng không thể! Anh cảm thấy bên Sophia có sự đồng điệu hơn và đặc biệt anh nhận ra anh yêu cô ấy!” – Nhắm mắt lại nói ra câu nói như một con dao nhọn cắt ngang qua sự sống của Hiểu bạch.
“Không, anh chỉ đang đùa với em thôi đúng không? Anh đang gạt em thôi đúng không anh! Đừng đùa nữa em không thích như vậy!” – Hiểu Bạch bất ngờ đứng lên đến trước mặt Hải Lý nói, ánh mắt cô mong chờ, mong chờ một nụ cười, mong chờ mọi thứ đang vỡ vụn này chỉ như một giấc mộng.
“Anh xin lỗi anh là một thằng hèn anh xin lỗi em! Nhưng anh thật sự yêu cô ấy!” – Hải Lý bất động để mặc Hiểu Bạch lay cơ thể anh. Chậm rãi nhìn người phụ nữ như hóa điên trước mặt mình
“Đó chỉ là cơn gió lạ mà thôi! Em xin anh cứ như thế này em sẽ không làm gì hết! Rồi đến khi anh nghĩ kĩ lại chúng ta sẽ bình thường thôi mà!” – Hiểu Bạch bất ngờ quỳ xuống nắm chân Hải lý van nài, cô thật không muốn đánh mất gia đình, càng không muốn đánh mất anh, người đàn ông cô xem như mạng sống của mình. người đàn ông duy nhất trong cuộc đời của cô.
“Đó không phải cơn gió lạ! Anh yêu cô ấy và cô ấy cũng cần một danh phận!” – Hải Lý nhìn lên trần nhà anh không dám đối mặt với ánh mắt của Hiểu Bạch, anh sợ nhìn vào ánh mắt đó anh sẽ càng cảm thấy mình tệ hại vô cùng.
“Đừng anh! Anh cứ sống với cô ta nhưng xin anh đừng bỏ rơi em! Em xin anh!” – Hiểu bạch quỳ rạp người dưới chân của Hải Lý ngăn cản anh rời đi, cô hy vọng anh có thể suy nghĩ lại!
“Anh xin lỗi! Anh chỉ có thể chọn một bên mà thôi! Anh xin lỗi chúng ta hãy cho nhau tự do để đi tìm được hạnh phúc! Em cũng vậy hãy đi tìm hạnh phúc của chính mình, tìm người đàn ông xứng đáng với em hơn anh đi!” – Hải Lý ngồi xuống nâng hai vai của Hiểu bạch thẳng lên, nhìn vào mắt cô. Lâu lắm rồi, anh không nhớ từ bao giờ hai người mới nhìn thẳng vào mắt nhau như thế này, cũng không rõ nữa.
Người đàn bà trước mặt anh nhìn xa lạ quá, cô đã bắt đầu có những nếp nhăn rồi, không biết đã hiện hữu từ bao giờ, lâu rồi anh không đụng vào cô, cô ốm đến như vậy sao. Trong trí nhớ của anh Hiểu Bạch cũng là một dạng người có da có thịt, từ bao giờ cô lại không còn chăm chút cho bản thân mình như vậy.
“Không em chỉ cần anh! Người đó là anh!” – Hiểu Bạch gào khóc lên. Cô nắm lấy cánh tay Hải Lý.
“Anh xin lỗi!” – Hải Lý đứng lên bước ra cửa – “Chuyện ly hôn và thủ tục anh nghĩ chúng ta nên làm ổn thỏa không cần ra tòa xử cho cả hai được thoải mái! Anh sẽ thuê luật sư làm một bản thỏa thuận về quyền lợi gửi cho em! Về a Ben anh nghĩ…”
“A Ben là con của em không ai được phép cướp nó!” – Hiểu Bạch hét lên khi nghe Hải Lý nói về a Ben, đối với cô không có thứ gì hiện tại có thể cướp đi a Ben của cô.
“Nhưng về tài chính… Được anh sẽ chu cấp cho cả hai mẹ con thật hoàn hảo!” – Hải Lý hơi nhíu mày rồi nhanh chóng dãn ra. Anh nghĩ Sophia sẽ đối xử tốt với a Ben nhưng nếu cùng một lúc cướp đi a Ben rời khỏi Hiểu Bạch, anh lại cảm thấy không nỡ có thể cô sẽ không chống đỡ nổi nữa. Một mặt anh và Sophia cũng sẽ nhanh chóng có con cho nên để a Ben bên cạnh Hiểu Bạch như vậy cũng ổn.
“Xin anh đừng đi, xin anh đừng đi!” – Tiếng nói của Hiểu Bạch như rớt vào khoảng không trung giữa hai người, cánh cửa nhà khép lại bỏ lại một mình Hiểu bạch với cái không gian cô quạnh, nhìn đâu cô cũng thấy sự hiện diện của anh! Hơi ấm của anh vẫn còn đó nhưng sao hiện tại cô lại thấy hai người quá xa cách.
…..
Hiểu Bạch chỉ một đêm không ngủ một đêm suy tư nhìn cô như một cái thay ma đang ngồi lặng lẽ nơi góc nhà!
“Cạch” – Tiếng chìa khóa mở cửa! Hiểu bạch nhanh chóng đứng phắt dậy cô hy vọng Hải Lý đã suy nghĩ lại quay về lại bên cạnh cô. Nhưng xuất hiện sau cánh cửa ấy lại là Ngọc Nhi và a Ben.
“Mẹ! Sao tối qua mẹ không ghé sang!” – A Ben nhanh chóng chạy đến ôm chân mẹ, nhõng nhẽo trách móc.
“A Ben mẹ yêu con nhiều lắm!” – Hiểu Bạch ngồi xuống ôm đứa bé vào lòng, vòng ta siết chặt như thể mãi không được ôm con nữa vậy!
“Cái tên nhẫn tâm, ác độc đó nói gì với cậu!” – Ngọc Nhi hùng hổ hét lên, thở khì khì người tức giận xuống sofa! Cô nhìn qua gương mặt vốn đã không được đầy đặn nay còn trở nên hốc hác vô cùng cũng biết được cả đêm qua Hiểu Bạch hoàn toàn chưa từng chợp mắt.
Hiểu Bạch vô cảm lắc đầu, hai tay vẫn ôm chặt a Ben trong lòng nước mắt lại chảy xuống, cô không biết mình đã khóc trong bao lâu rồi, vẫn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rất ngạc nhiên khi thấy nước mắt mình vẫn còn có thể rơi được nữa.
“Mẹ ơi! A Ben lại làm gì cho mẹ giận sao? A ben hứa sẽ ngoan mà! Mẹ ơi đừng khóc nữa!” – A Ben thơ dại mếu máo theo! Cậu bé không hiểu vì sao mẹ mình lại buồn như vậy, lại khóc như vậy!
“Cậu bình tĩnh đi tóm lại tên đó nói gì với cậu!” – Ngọc Nhi không nhịn được nữa lớn tiếng quát lên lấn át cả tiếng khóc của cả 2 mẹ con Hiểu Bạch, nhìn bạn thân mình chỉ có một đêm mà đã tiều tụy đến mức không còn nhận ra được nữa mà trong lòng cô không khỏi giận ngút trời.
“Anh ấy… Muốn… Ly hôn!” – Hiểu Bạch dùng chất giọng run rẩy mà nói lên cau trã lời nghẹn ngào.
<dr.meohoang>