Vợ Ngốc! Anh Xin Lỗi

Chương 2: Ngày cưới



Đám cưới của hai người đã diễn ra chỉ sau một cuộc gặp gỡ chóng vánh với tâm lý không hề thoải mái của chú rể.

Trên một bãi biển, cha xứ đang đọc lời tuyên thề cho đôi uyên ương. Sau lời tuyên thề những vị khách ở dưới háo hức muốn hai người hôn nhau.Tưởng trừng anh sẽ cho mọi người thỏa mãn mong muốn nhưng anh chỉ cúi sát vào mặt cô nói :

-“Không có chuyện như mong muốn của mọi người đâu nên cô đừng mơ tưởng”Cô ngơ ngác nhìn anh vì chả hiểu anh nói gì vì bản chất cô vốn dĩ rất ngốc. Sau dáng vẻ ngây ngốc ấy cô lại trở lại dáng vẻ hồn nhiên của mình.

Trong bữa tiệc anh để cô lại ngơ ngác một mình với bộ váy cưới siêu cồng kềnh còn mình thì đi chào hỏi bạn bè khách quý. Trong đám bạn của anh Mạc Lịch cười cợt lên tiếng:

-“Cậu ném cô dâu nhỏ của mình đi đâu rồi mà lại đến đây uống rượu vậy?” Anh liếc nhìn về phía cô cười khẩy:

– “Con ngốc ấy á? Tôi chẳng bận tâm” Nghe anh nói vậy đám bạn của anh đều cười phá lên vì câu nói vô tâm nhưng cũng không chắc chắn của anh. Cô thì chả nhìn thấy anh đâu liền chỉ ngồi một chỗ nhìn ngắm xung quanh đến khi cô phát hiện ra có bánh ngọt đôi mắt liền trở nên long lanh và chạy về phía đó thưởng thức.

Tối đó, buổi lễ kết thúc, cô được bác lái xe chở về biệt thự riêng của anh và cô nhưng anh thì chẳng biết đi đâu. Cô bước vào biệt thự với sự ngỡ ngàng vì sự nguy nga, tráng lệ và sự chật vật với chiếc váy cồng kềnh. Tuy nhà cô cũng là một gia tộc lớn cơ ngơi cũng đồ sộ nhưng không sánh được với nơi này.

Trên phòng cô ngồi thừ trên đất vì không thể giải thoát được chiếc váy ra khỏi cơ thể mình. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra thì thấy một người hầu gái đứng đó nói:

-“Thiếu phu nhân cô có cần gì không để tôi giúp”?Cô liền vui vẻ nói:

-“Oa, may quá chị cởi giúp em cái váy này với. “

-“Mà chị ơi! Chị đừng gọi em là thiếu phu nhân nữa như thế rất xa lạ đấy” Tuy cô ngốc nhưng cô được giáo dục rất tốt nên không chành chọe như những vị tiểu thư khác. Cô hầu gái chỉ biết mỉm cười gật đầu.

Bình thường, cuộc sống mỗi ngày của cô chưa bao giờ mệt mỏi đến thế này nhưng hôm nay là ngoại lệ, Giai Kì rất nghe lời mẹ mà cùng anh thực hiện tất cả các lễ nghi của buổi lễ. Nên giờ phút này cô gái nhỏ như vừa được giải phóng khỏi chiếc áo giáp đồ sộ, nặng nề mà phi nhanh đến chiếc giường thân yêu đánh một giấc nhưng bị người hầu gái kia ngăn lại.

-“Em nên đi tẩy trang cùng tắm rửa rồi mới đi ngủ thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn đó.”

-“Vậy sao? Tẩy trang là gì ạ? Em không biết, chị có thể giúp em không ạ? Tắm thì em có thể tự làm được ạ.” Dù mệt mỏi nhưng cô vẫn rất nhớ lời mẹ dặn là phải biết bảo vệ thân thể của mình, nhất là để người khác nhìn thấy thân thể của mình là không nên dù là bất kể ai, nhất là đàn ông.

-” Được, chị giúp em. “

-” Xong rồi nha.” Sau một hồi cọ cọ lau lau cuối cùng cũng xong, cô thấy đúng thật là dễ chịu hơn hẳn. Vì bình thường da cô vốn dĩ cũng đã rất đẹp, con gái nhỏ lại được cha mẹ bảo dưỡng tốt nên chẳng mấy khi sử dụng mĩ phẩm, hôm nay dùng đến nên có chút không thể thích nghi.

-” Dạ em cảm ơn chị ạ.” Nói rồi cô liền đi tắm. Chị hầu gái kia cảm thấy vị thiếu phu nhân này không những xinh đẹp, mà tính cách còn dễ thương thế này. Vậy mà cô nghe mọi người trong nhà bàn tán rằng thiếu gia là lại không thích cô vợ nhỏ này. Haiz, thật chẳng hiểu nổi thiếu gia.

Sau khi tắm và tẩy lớp trang điểm khó chịu trên mặt cô thay một bộ pijama họa tiết ngộ nghĩnh và ôm gấu bông lên giường đợi chồng về, vì mẹ cô dặn thế.Vì đợi quá lâu nên cô buồn ngủ cứ gà gật trên giường nhưng cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 2 giờ sáng anh trở về, trên thân thể nồng nặc mùi rượu, vì khi nãy kết thúc tiệc ở khách sạn anh liền cùng bạn mình đi quán bar tiếp tục uống rượu để chia tay cuộc sống độc thân và bước vào cuộc sống hôn nhân mà anh cho là chỉ trên danh nghĩa. Nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để biết được là trên giường mình đang có một vật thể nho nhỏ đang ôm gấu bông ngủ bộ dạng nhìn thế nào cũng có chút đáng yêu nhưng trong mắt anh chất chứa đầy chán ghét. Anh tức giận giật tóc cô dậy, mắng :

-“Cô làm gì trong phòng và trên giường tôi vậy hả vậy hả?” Cô giật mình dậy mếu máo vì đau:

-“Chồng anh làm gì vậy? Như thế…..Như thế sẽ rất đau”. Anh tức giận quát ầm lên:

-“Đau hay không mặc xác cô nhưng cô đừng mong bước lên giường của tôi. “Anh gọi chị hầu gái lên nói:

-“Chị pha giúp tôi trà giải rượu.” Chị hầu gái thấy khuôn mặt cô gái đỏ bừng, mếu máo đến đáng thương nhưng cũng không thể làm gì liền cung kính trả lời và rời đi:

-“Vâng” Anh nói xong thì bước vào phòng tắm đóng cửa cái rầm làm cô giật mình rồi lại ngồi đó ngơ ngác chả hiểu chuyện gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.