Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 20: Lá chắn



Tôi đếm lại thì có khoảng sáu mươi triệu, nhưng tôi không dám lấy, mà chỉ mờ mịt nhìn anh ta.

“Một nửa chỗ này là lương của cô, còn một nửa là tiền để cô mua thức ăn. Tôi sợ cô đột nhiên bỏ việc nên đưa trước tiền cho cô, để phòng ngừa.”

Quả thật là giờ tôi đang rất thiếu tiền nên tôi cũng không làm ra vẻ nữa mà nhận lấy chỗ tiền đó.

Khi tôi đang định đi ra ngoài thì mẹ tôi lại gọi điện đến.

“Con sao vậy? Đêm hôm qua rời khỏi nhà thì thôi không nói, nhưng sao hôm nay vẫn chưa về? Hôm qua con làm hỏng điện thoại của em trai con nên giờ nói đòi mua cái gì mà 7 plus đó, con nhanh về đưa tiền cho em con để nó đi mua đi.”

Tôi cười khổ một tiếng, bọn họ coi tôi là kẻ ngu sao! Tối hôm qua tôi chỉ ném nhẹ một cái thì sao có thể hỏng được? Đây rõ ràng là muốn vòi tiền của tôi mà.

Tôi trực tiếp cúp máy, sau đó mẹ tôi có gọi lại nhưng tôi đều không nghe.

Khi đến công ty thì mọi người thấy tôi đi cùng với Tống Trọng. Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt đố kỵ và oán hận, bỗng nhiên tôi thành kẻ địch của toàn bộ nhân viên nữ trong công ty.

“Tại sao cô ta mới đến công ty đã quyến rũ được tổng giám đốc rồi? Tôi đã ở đây ba năm mà vẫn bị cô ta hớt tay trên!”

“Cô mới có ba năm thôi, còn tôi đã năm năm rồi, nếu tính đến thời gian thì cũng không đến lượt cô đâu.”

“Nó có nghĩa là cô đã già rồi đó.”

“Con hồ ly tinh kia, cô nói là ai già?”

Hai người phụ nữ kia lúc nãy còn nhằm vào tôi, mà một giây sau đã lao vào đánh nhau rồi.

Hình như Tống Trọng đã quá quen thuộc với tình cảnh này rồi nên anh ta trực tiếp lôi tôi đi vào thang máy.

Tôi thật sự khổ không nói nên lời, khi vừa vào thang máy tôi đã hỏi Tống Trọng: “Anh muốn hại chết tôi sao?”

Tống Trọng buông tay tôi ra rồi nói: “Tôi cũng không còn cách nào cả, những người phụ nữ này quá phiền phức, nên tôi cần một lá chắn. Và tôi cảm thấy cô là người ứng tuyển thích hợp nhất.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì cô không có hứng thú với tôi.”

Anh ta nói rất đùng, tất cả phụ nữ ở trong công ty đều muốn leo lên giường của anh ta, nhưng tôi thì không.

Mà cuộc gọi của anh ta vào tối hôm qua thật sự đã cứu vớt tôi. Nếu không bây giờ tôi cũng đã leo lên giường của Lục Nguyên Đăng rồi.

Nhưng mà lúc đó tôi không hề biết rằng, tôi và Lục Nguyên Đăng nhất định sẽ phải dính lấy nhau.

Buổi chiều, bởi vì Tống Trọng có việc nên đi trước, sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tôi cũng rời khỏi công ty, chuẩn bị để đi mua thức ăn.

Từ sau khi rời khỏi công ty thì tôi vẫn luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi tôi. Nhưng khi quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả, có thể đó chỉ là ảo giác thôi.

Sau khi mua xong, tôi vừa bước ra khỏi cửa đã bị hai người bước ra từ trong một chiếc xe tải kéo lên xe.

Thức ăn rơi vung vãi trên mặt đất, khi tôi còn chưa kip phản ứng lại thì chiếc xe đã lăn bánh rồi.

Tính cả tài xế thì trên xe có bốn người đàn ông, bọn họ đều đội khăn trùm đầu, cho nên không thấy rõ mặt.

Tôi bị hai người đàn ông giữ chặt, miệng thì bị nhét khăn mặt, nên không thể nói được.

Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.