Sau khi anh nghe cô dùng hai chữ “tranh sủng” để tóm tắt hết tất cả những gì mình làm, biểu cảm trên mặt anh có chút khó nói.
Im lặng một lúc lâu, anh mới rít ra được mấy chữ: “Ca….cảm….”
Cố Chi cũng vô cùng thoải mái: “Không có chi.”
Hoắc Đình Sâm: “………………”
——
Tiến độ quay phim của bộ “Minh Nguyệt Ca” cũng khá nhanh, mới đây mà đã sắp quay xong, chuẩn bị làm hậu kỳ rồi. Cố Chi mỗi ngày ở trên phim trường diễn cảnh yêu đương đến chết đi sống lại với Dương Trạch, đến lúc kết thúc vẫn cảm thấy giật mình.
Cô đóng vai nữ chính Minh Nguyệt, trong phim để ở bên cạnh nam chính mà chống lại sự sắp đặt của cha mẹ, cho nên phải chịu đựng không ít khó khăn.
Cố Chi nghĩ nhân vật của cô ở trong phim vì chống lại hôn nhân sắp đặt mà đã khó khăn như thế, cô với nam chính phải chịu đựng không ít khổ đau rồi, nhưng mà Hoắc Đình Sâm trước kia từ hôn với Triệu tiểu thư sao lại dễ dàng như thế được nhỉ.
Giống kiểu hứa hôn chán rồi từ hôn, không có bố mẹ phản đối, cũng không có ép cưới, hơn nữa Triệu gia ở Nam Kinh quyền thế cũng đâu có kém gì, sao mà mới nghe người ta đòi từ hôn con gái mình thì đồng ý cái một luôn vậy.
Cố Chi theo thói quen mà gãi gãi má.
Cũng có khả năng mọi chuyện bên trong lộn xộn hết cả lên, nhưng bản thân Hoắc Đình Sâm lại giỏi đối phó. Dù sao anh cũng đi Nam Kinh ở một thời gian dài, chẳng qua là do cô không quản cho nên mới không biết thôi.
Cố Chi không hiểu sao mình lại nghĩ đến chuyện này.
Hôm nay phim quay cũng xong, Cố Chi không còn cảnh nữa, kết thúc công việc.
Cô hôm nay không trực tiếp về nhà mà nói Tạ Dư lái xe đến trà lâu, còn có Cổ Dụ Phàm đi chung.
Đến trà lâu, ngoài mặt là để đi uống trà, nhưng thật ra đây là nơi để đánh bài.
Hà phu nhân lần trước gặp được ở cửa hàng quần áo, mới sau đó về đã gọi điện thoại rủ cô chơi mạt chược.
Cố Chi nghĩ mấy ngày gần đây cứ rảnh là cô lại cùng Hoắc Đình Sâm học chữ, cũng lâu rồi chưa có chơi mạt chược, nên có chút ngứa tay, vì thế đồng ý đi luôn.
Hà phu nhân có nói là sẽ dắt con trai theo, ý muốn giới thiệu thêm cho Cố Chi một người bạn.
Vậy nên Cố Chi rủ thêm Cổ Dụ Phàm, trước đó cũng có gọi điện báo Hoắc Đình Sâm là hôm nay cô không học, Hoắc Đình Sâm cũng đồng ý rồi.
Trà lâu của giới thượng lưu thì sẽ sang hơn trà lâu của dân thường một chút, Hà phu nhân cũng đã đến rồi, Cố Chi và Cổ Dụ Phàm được nhân viên đưa vào phòng.
Cửa vừa mở ra, Cố Chi còn chưa kịp nhìn xem bên trong có gì, đã thấy một Hà phu nhân mặt hoa mày phấn chạy lại: “Cố tiểu thư!”
Cố Chi đối với sự nhiệt tình của người này cũng đã quen, chỉ có Cổ Dụ Phàm ở phía sau là sợ hết hồn.
“Người này là….” Hà phu nhân chào Cố Chi xong, quay lại nhìn Cổ Dụ Phàm ở sau lưng cô.
Cố Chi: “Là ông chủ công ty đĩa nhạc của tôi, họ Cổ, hôm nay đến chơi mạt chược với chúng ta.”
“Xin chào, xin chào.” Hà phu nhân bắt tay với Cổ Dụ Phàm.
Sau khi chào hỏi một lượt, Cố Chi vào phòng, thấy trong phòng còn có một người khác.
Hà phu nhân kéo Cố Chi đi qua: “Cố tiểu thư, để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, tên là Thừa Ngạn.”
“Cố tiểu thư.” Người tên Thừa Ngạn vươn tay, bắt tay với Cố Chi.
Cố Chi nhìn thấy vị Hà công tử này thì có ngạc nhiên một chút.
Cũng không phải có gì lạ cả, mà là vì người trước mặt cô đeo kính gọng bạc, diện mạo thanh tuấn, nhìn văn nhã có học thức, nhìn vào chắc còn tưởng là con cháu dòng họ làm quan các kiểu chứ không ai nghĩ là con trai ông chủ mỏ than.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng nếu trong nhà có mỏ than, mẹ thì mũm mĩm nhiệt tình thế này, con trai hẳn cũng giống mẹ đôi chút, không ngờ lại khác nhau nhiều đến thế.
Hà Thừa Ngạn cùng Cố Chi bắt tay sau đó lại bắt tay với Cổ Dụ Phàm, mạt chược cũng đã xếp xong, bốn người bọn họ ngồi xuống.
Cổ Dụ Phàm nhìn Cố Chi một cái, sau đó nhìn vị phu nhân và công tử ngồi đối diện, hình như cũng hiểu hiểu gì đó, ngồi suy tư.
Tiếng mạt chược va vào nhau vang lên trong phòng, Cố Chi tập trung toàn bộ sự chú ý vào ván mạt chược, nhưng Hà phu nhân thì lại nói không ngừng nghỉ.
Chưa đến nửa tiếng, bà đã kể là con trai của bà mới đi học ở Anh Quốc về, học kiến trúc ở đại học Cambridge, tính cách rất tốt, không có sở thích xấu, hiện tại vẫn còn độc thân, cũng chưa có hứa hôn với tiểu thư nhà ai hết.
Cố Chi chỉ mới là tay chơi mạt chược nghiệp dư, không có để ý nghe Hà phu nhân nói gì, chỉ lo ngồi xếp bài, nên chỉ đáp bừa “Vâng”, “Dạ”, các kiểu, chỉ có Cổ Dụ Phàm ngồi đó, thấy Cố Chi nghiêm túc chơi bài, nhịn không được cười cười.
“Tám phán.” Hà Thừa Ngạn ra bài.
“Tám phán…..” Cố Chi lẩm bẩm trong miệng, sau đó nhìn bộ bài trong tay mình, đột nhiên đập lên bàn một cái, kích động nói, “Tám phán, tám phán tôi ù!”
Hà Thừa Ngạn ngồi đối diện cười gật đầu.
“Cố tiểu thư chẳng phải mới học đánh thôi sao? Giỏi ghê, mới vào đã ù rồi!” Hà phu nhân khen không ngớt lời.
“Làm gì có đâu haha!” Cố Chi ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng lại đắc ý cực kỳ.
Bốn người đánh suốt hơn hai tiếng liền, đến khi kết thúc thì Cố Chi phát hiện ván này mình thắng không ít.
Cô trước giờ dù có may mắn đến cỡ nào đi nữa, nhưng vì kỹ thuật chưa giỏi, cho nên nhiều lắm thì cũng chỉ không thắng không thua thôi, đây là lần đầu tiên cô chơi mạt chược mà thắng liên tiếp, lại còn thắng không ít nữa.
Cô ù liên tiếp mấy lần, mà toàn là ù với bài của Hà Thừa Ngạn.
Cố Chi nhìn túi tiền cứ phồng lên của mình, có chút xấu hổ, nói lần sau sẽ mời bọn họ ăn cơm.
“Được nha, được nha.” Hà phu nhân liền đồng ý ngay.
Thấy trời không còn sớm, mọi người quyết định đi về. Cổ Dụ Phàm rời đi trước, Hà phu nhân nói là đi vệ sinh, trong phòng còn lại hai người, Hà Thừa Ngạn đột nhiên nói với Cố Chi: “Ngoài trời đã tối rồi, để tôi đưa Cố tiểu thư về nhà nhé.”
“hả?” Cố Chi vội xua tay từ chối, “Không cần phiền Hà công tử đâu, tôi có đi xe lại đây, cảm ơn nha.”
“Cố tiểu thư biết lái xe ư?” Hà Thừa Ngạn ngạc nhiên hỏi.
Cố Chi: “Không, tôi có tài xế riêng.”
“À ra vậy.” Hà Thừa Ngạn gật gật đầu, “Chuyện lần trước mẹ tôi có kể tôi nghe, cảm ơn Cố tiểu thư đã nhường lại chiếc túi cho mẹ của tôi.”
Cố Chi cười cười: “Có gì đâu, chút việc nhỏ thôi.”
Hà Thừa Ngạn đột nhiên lấy trong túi áo một chiếc hộp nhung màu đỏ, đưa tới trước mặt Cố Chi, mở ra: “Vốn là định đưa Cố tiểu thư về nhà rồi mới lấy ra, xem ra chỉ có thể tặng ở đây thôi. Cảm ơn Cố tiểu thư lần trước đã chiếu cố mẹ tôi.”
Trong hộp là một đôi hoa tai bằng kim cương, Cố Chi liếc mắt một cái đã biết đôi này mua từ cửa hàng trang sức của cô, chắc chắn là hàng tốt.
“Không, không cần.” Cô ngạc nhiên, vội vã xua tay, “Có chút chuyện nhỏ thôi, tôi không dám nhận quà đắt tiền thế này đâu.”
Hà Thừa Ngạn: “Cố tiểu thư cứ nhận lấy đi, đắt rẻ gì thì cũng là tấm lòng của gia đình chúng tôi, cả nhà tôi ai cũng thích nghe Cố tiểu thư hát cả.”
Gã cười cười: “Tôi cũng vô cùng thích Cố tiểu thư.”
Cố Chi cảm thấy da đầu tê dại.
Cô cảm giác không khí có chút không đúng rồi.
Mục đích của Hà phù nhân hình như không phải đơn giản là rủ cô đi đánh bài.
Cô muốn nói cho bọn họ biết, tuy cô vẫn còn trẻ, đang độc thân, nhưng mà cô chưa có tính tới chuyện yêu đương này nọ đâu.
Chưa kể cô còn sáu tình nhân ở nhà đợi thị tẩm kìa.
Cố Chi lại ngồi quan sát Hà Thừa Ngạn, không biết nếu gã ta biết cô tuy độc thân nhưng ở nhà có sáu tình nhân thì sẽ phản ứng kiểu gì đây.
Hà Thừa Ngạn nếu là người bình thường, cô nhất định sẽ thẳng thắn hỏi là gã có cần được bao nuôi không, không muốn dựa vào sức mình thì cô sẵn sàng nạp gã vào hậu cung. Nhưng người ta là con trai ông chủ mỏ than đó, trong nhà có tiền, cũng không phải là Hoắc Đình Sâm, sao có thể chịu làm tình nhân chứ.
Cố Chi nhịn không được, nói: “Tôi nói này Hà công tử, có thể là con người thật của tôi không giống như những gì anh nghĩ đâu.”
“Sao cơ?” Hà Thừa Ngạn nhíu mày, “Vậy Cố tiểu thư thật sự sẽ là như thế nào?”
Cố Chi: “………………” Cũng không biết nói sao nữa.
Cô gãi gãi gáy, quyết định đổi cách rút lui, vì thế nói: “Hà công tử, tôi chỉ là một ngôi sao ca nhạc, trước kia còn đi hát rong, vốn không cùng một thế giới với những người như công tử. Thượng Hải này có rất nhiều tiểu thư gia cảnh môn đăng hộ đối với Hà gia, bọn họ cũng vô cùng xinh đẹp, tôi nghĩ bọn họ sẽ thích đôi hoa tai này của anh hơn là tôi.”
Hà Thừa Ngạn cười: “Cố tiểu thư vì sao lại nghĩ như vậy? Ngôi sao ca nhạc thì cũng chỉ là một nghề nghiệp bình thường, Cố tiểu thư dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, là việc quang minh chính đại, còn có thể mua được ô tô, tài xế riêng, so với những tiểu thư danh giá chỉ biết ngồi ở nhà đợi gả chồng chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?”
“Ơ?” Cố Chi không ngờ gã sẽ nói như thế. Tuy nói là cô cũng nghĩ thế, nhưng mà nghe người khác nói ra những lời như thế thì lại mang ý nghĩa khác.
Hà Thừa Ngạn: “Cố tiểu thư hẳn cũng nhận ra, Hà gia chúng tôi cũng không giống những người ở đây, chúng tôi không để ý nhiều tiểu tiết đến vậy. Người với người qua lại với nhau thì chỉ xem có hợp nhau không, mà mẹ tôi thì lại vô cùng vừa lòng Cố tiểu thư.”
Cố Chi đột nhiên cảm thấy gia phong của Hà gia cũng rất hợp ý cô, không ngờ ở Thượng Hải ngoại trừ Hoắc gia ra thì còn có người như thế này nữa.
Cố Chi xuống nước: “Thế này đi Hà công tử, món quà này tôi không nhận, chúng ta về sau là bạn bè, khi nào tôi tổ chức buổi biểu diễn, sẽ dành chỗ tốt cho anh và bố mẹ của anh.”
Hà Thừa Ngạn cũng không hề miễn cưỡng: “Vậy thì cảm ơn Cố tiểu thư.”
Cố Chi đi về biệt thự, sau khi rửa mặt xong thì lên giường nằm, tắt đèn, nhìn tấm màn ren trên đầu mà thở dài.
Cô bây giờ mới thấy, hôm nay bản thân mình thắng nhiều như thế chắc chắn là do Hà Thừa Ngạn cố tình nhường cô, chứ với ba cái kỹ thuật mèo quào của cô thì làm sao mà thắng nhiều thế được.
Cô trước giờ vô cùng tự tin là Phú bà thần bí của Thượng Hải, không ngờ có một ngày lại cảm thấy bản thân không xứng để đứng chung với một ai đó.
Trước kia không có tiền thì đi làm tình nhân của người ta, bây giờ có dư dả tiền bạc để nuôi trai rồi, nhưng mà cũng chẳng phải là loại người trong sạch gì.
Cố Chi trở mình.
Đều tại tên khốn nạn Hoắc Đình Sâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc cẩu: Đúng rồi, là tại tôi hết đó! (thanh niên trai tráng muốn rước được vợ thì phải lươn lẹo)
~ Hoàn chương 49 ~
Mình không biết chơi mạt chược nên mấy cái mình nói là nhờ tìm hiểu một chút thôi, có sai thì mọi người bỏ qua nhé. Nhắc lại lần nữa nha, mình edit truyện vì giải trí, các bạn đọc truyện cũng giải trí thôi, thấy không thích thì có thể không cần đọc nữa, đừng chê bai này nọ, mình cũng biết buồn đó.