Người dân cảm kích vô cùng về việc mà Linh Nhi cùng Dạ Hy đã làm cho dân làng. Họ đã rất cố gắng chống cự lại bọn chúng nhưng trai cháng trong làng đều bỏ mạng. Trưởng làng cũng kể cho họ nghe khi đang khóc trong vui sướng:
– Trước đây bọn ta sống rất bình nhưng rồi đột nhiên có mấy kẻ đến và nô dịch bọn ta. Đã 3 năm này rồi đây là lần đầu tiên dân làng không bị bắt đi phục vụ cho mấy tên đấy. Cũng có rất nhiều người vùng lên nhưng bọn ta cũng là phàm nhân nên đều bị giết thảm.
Linh Nhi nghe vậy liền cáu giận mà bỏ vào trong rừng và mặc kệ mọi người ở đấy. Dạ Hy thì ở lại chỉ cho họ trồng cây vì trước giờ họ chỉ nhận được đồ ăn từ cây thần. Sau khi lũ người kia đến họ đã chiếm cứ cái cây và dân làng dần dần phụ thuộc vào bọn chúng. Không những dạy họ trồng cây Dạ Hy cũng dạy họ viết chữ và rất nhiều thứ. Thậm chí nàng còn bố trí hơn chục cái đại trận pháp mà Nhẫn Dạ truyền cho nàng. Khiến ngôi làng bây giờ thật sự là một pháo đài kiên cố bất khả xâm phạm. Linh Nhi thì lúc tức giận đã đá vào một hòn đá khiến nàng trực tiếp rớt xuống một cái hố ở gốc cây. Rơi xuống dưới nàng mới biết rằng mình đã vô tình phát hiện được một di tích có chứa chuyển thừa của một vị luyện rối đại sư. Nàng thấy mấy con rối liền lập tức thốt lên:
– Thật sự còn có thứ như vậy ư!
Nàng càng tiến sâu vào trong thì lại càng có nhiều con rối cấp cao hơn tiến tới mà tấn công về phía mình. Nhưng với sức của cường giả Hoàng Thiên thì nhiêu đấy không thể làm nàng bị thương được. Càng đi sâu vào nàng lại tiếp tục thấy con rối nhưng giờ đã có một con rất to xuất hiện thậm chí còn biết nói. Nó nhìn về phía Linh Nhi rồi gào lên:
– Ngươi là kẻ chấp nhận thử thách của ngô chủ ư? Vậy mà lại là một nữ nhân!
Linh Nhi cau mày đáp:
– Đúng đấy thì sao? Mà ta là nữ nhân thì sao chứ ngươi khinh thường ta đấy à?
Nói xong đang định nói tiếp thì con rối ấy lập tức tấn công về phía nàng. Chỉ dùng một tay Linh Nhi đã đỡ được mồm còn ngáp ngủ mà nói:
– Buồn ngủ rồi nha, ngươi còn gì mạnh hơn không? Nếu không thì né ra chỗ khác!
Nàng nhấc hắn lên ném thẳng vào tường mà nói:
– Yếu mà còn phân biệt đối sử hả?
Vừa bước được một bước Linh Nhi bắt gặp vô số nguyên liệu để luyện chế con rối. Học được tính của chồng mình Linh Nhi thu sạch mọi thứ kể cả con rối to đùng kia. Đi tiếp thì lại có một giọng nói vang lên:
– Kẻ như ngươi cũng xứng đáng kế thừa tri thức của ngô chủ sao?
Tiếng nói ấy kết thúc cũng là lúc cả hang động nơi Linh Nhi đứng đột nhiên rung chuyển rồi mở rộng ra. Thành một cái sân đấu khổng lồ và đối thủ cũng khổng lồ không kém. Một con rối bự chảng cất tiếng lên và nói:
– Ta chính là thử thách cuối cùng để ngươi kế thừa tri thức của ngô chủ! Và ta cũng sẽ không nương tay vì ngươi là phụ nữa đâu!
Nói xong nó cũng đấm về phía Linh Nhi khiến nàng bất ngờ phải hết sức chống đỡ. Phía Dạ Hy thì nàng đã dạy cho mấy người trong môn tạo ra được trận pháp cấp thấp rồi(* Linh nhi đi cũng được nửa tháng rồi nha). Dạ Hy vừa kết thúc buổi dạy hôm nay đang định bảo mọi người nghỉ thì thấy họ ai nấy cũng tu luyện chăm chỉ. Nàng nhìn ra ngoài mà thở dài, nhớ về lúc Linh Nhi bỏ đi nàng ta có truyền âm nói:
– Tỷ không cần theo ta đâu, phải có một người bảo vệ họ tỷ cứ ở lại đi ta tự biết trừng mực!
Đến giờ đã nửa tháng mà Linh Nhi vẫn chưa về khiến Dạ Hy lo lắng không ngừng. Nhưng nàng đâu biết rằng con báo con kia đang nghiên cứu về con rối và chuẩn bị san bằng cái chỗ của lũ người kia đâu. Trở về lúc Linh Nhi dùng hết sức để đỡ đòn tấn công của con rối kia nàng đã đổ máu nhưng vàn tươi cười mà nói:
– Chỉ có nhiêu đây chưa thể hạ được ta đâu!
Dứt câu nàng tung rất nhiều đòn tấn công khiến con rối kia cũng lui lại rất nhiều vì chống đỡ mấy đòn đấy. Nàng ngừng đấm cũng là lúc con rối ấy bắt ra một tia sáng từ trên trán, nó nóng tới mức có thể là tan chả cả đất. Linh Nhi vẫn cười rất tươi lao tới đánh nhau với con rối kia, sau nửa tháng trôi qua Dạ Hy lo lắng chờ đợi thì con báo con đang cùng bản thu nhỏ của con rối nghiên cứu về cách chế tạo và rất nhiều thứ khác. Nàng đọc đến một đoạn mà khí hiểu quay sang hỏi Bảo Bảo(* tên con rối):
– Này robot là thứ gì vậy?
Bảo Bảo vui vẻ trả lời:
– Là mấy đứa giống ta nè chủ nhân.
Nàng cũng phủi đi đống bụi mà năm tháng đã bám lấy trên bước tường mà đọc:
– Hỡi hậu nhân đời sau ta là kẻ đã xuyên không đến đây nếu có kẻ nào tìm được đám robot này của ta thì cứ dùng thoải mái. Nếu ai đến từ Việt Nam như ta có thể gọi ta lên kể cho ta về mấy thử đã thay đổi được không. Cảm ơn!
Nàng cũng khó hiểu mà triệu hồi hồn của hắn lên mà nói:
– Này tiền bối Việt Nam lại là nơi nào vậy?
Hắn mới được gọi đến cứ ngỡ là có người đồng hương ai dè lại chỉ là một cô nhóc ở thế giới này. Và cả buổi chiều lẫn buổi tối hôm đó hai người nói rất nhiều chuyện.
Trở về khoảng thời gian mà Dương Tử tạo ra thứ có thể dấu đi tung tích của mọi người. Ngày hôm sau hắn đã tỉnh lại, Nhẫn Dạ cũng lắc đầu mà nói :
– Vậy mà con dám làm như vậy ! Vì cái đại trận đấy giảm đi một năm tu vi !
Dương Tử bấy giờ cũng bất mà hỏi Nhẫn Dạ :
– Vậy mà cái giá lại lớn vậy, mà thôi ai bảo nó che mắt được thiên đạo cơ chứ.
Nhẫn Dạ bấy giờ mới cười phá lên mà nói với Dương Tử :
– Hahaha nhưng có một điều rất vui đến với con đấy thắng nhóc thối này. Nhờ bị tụt giảm một năm tu vi tức là con đang trở về với Tiên Thiên Kì đỉnh phong. Nhưng cũng không cần buồn, cũng phải biết là muốn lên Hoàng Thiên Kì thì phải ngưng tụ được hai thứ. Một là Thức giới của mình, hai là Tâm giới của mình. Từ hai thứ đó chuẩn bị cho cảnh giời Thần Chi Kì, nhưng con thì khác thằng đần ạ. Con không những vẫn giữ được hai thứ kia, mà thậm chí cả thể hải lẫn linh hải cũng mở rộng ra vô cùng. Mà con vẫn ở Tiên Thiên Kì đỉnh phong đấy !
Dương Tử cũng bắt đầu nhận ra mà hỏi :
– Vậy là con tuy gặp hoạ nhưng lại vô tình có được một thứ nghịch thiên sao ?
Nhẫn Dạ gật đầu nói tiếp :
– Đúng vậy ! Phải biết để đạt được Thần Chi Kì ngũ sắc phải có số lượng lớn Thần Lực do con ngưng tụ. Mà mục tiêu của con là đạt tới những cảnh giới cao hơn cần những cảnh giới này đều phải đạt ngũ sắc. Vậy lên Thức giới của con và Tâm giới ấy có thể có khả năng ngưng tụ ra hai cái nữa đấy !
Dương Tử nghe vậy liên hỏi lại Nhẫn Dạ :
– Vậy tức là linh khí của con lẫn thể khí của con hơn những kẻ khác mà Thức giới lẫn Tâm giới mỗi cái lại có hai à ?
Nhẫn Dạ cũng gật đầu mà nói :
– Nhưng chỉ là có thể thôi ! Bới vì lúc ngưng tụ ra hai thứ đấy rất đau đớn, ta cũng chỉ không biết con có chịu được không thôi.
Dương Tử lúc này nửa thấy muốn đột phá, nửa lại thấy vẫn chưa đủ. Bấy giờ hắn lên tiếng hỏi :
– Sư phụ à con bây giờ nửa cảm thấy có thể đột phá nửa lại cảm thấy chưa hoàn toàn đủ là sao vậy ?
Nhẫn Dạ lúc này mới hoảng hốt mà luống cuống tìm mấy cái kim châm mà nói với Dương Tử :
– Nằm xuống đất đi nhanh lên !
Dương Tử cũng khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Nhẫn Dạ bây giờ cũng giải thích cho Dương Tử :
– Vì con bị thụt giảm tu vi nhưng lúc trước sắp đột phá Hoàng Thiên Kì nhất tầng nên lúc này nửa muốn ra nửa lại chưa đủ. Và nó rất nguy hiểm có thể khiến con nổ tung đấy, vẫn còn cơ hội nếu con từ bỏ luyện hoá ra hai cái thức giới và tâm giới mới là xong.
Thật bất ngờ đấy chỉ là viễn cảnh tâm ma của Dương Tử, Nhẫn Dạ ở ngoài đang lo lắng không ngừng vì đã mấy ngày đã trôi qua rồi hắn vẫn chưa đột phá xong. Thời điểm lúc này cũng là một tuần sau lúc mà Nhẫn Dạ giải thích cho Dương Tử nghe về cơ duyên của hắn. Tiếp tục trở về khoảng thời gian ấy, khi Dương Tử đang đi tìm thảo dược để luyện chế dẫn linh đan thứ đan dược giúp cho những kẻ từ tiên thiên đến thiên đạo kì dễ dàng hơn để đột phá. Nhẫn Dạ bấy giờ cũng đang lấy nốt đống linh thảo kia cho vào thức giới của mình. Thì kẻ phá hoại kèm nhân vật chính Dương Tử trượt chân ngã thẳng xuống một cái hố rất sâu. Khiến Nhẫn Dạ đuổi theo mệt muốn chết đi sống lại, Dương Tử bấy giờ cũng gọi Tiểu Nhu ra mà nói :
– Tiểu Nhu thắp sáng cho cha đi !
Tiểu Nhu cũng vâng lời tạo ta hai cái đuốc lửa cho Nhẫn Dạ và Dương Tử cầm. Lúc này Nhẫn Dạ mới nhận ra mấy thứ này đều là chữ của vạn năm trước. Dương Tử thì lần mò đi đâu lại tìm được một nơi có linh khí nồng hậu mà ngồi tu luyện. Nhẫn Dạ sau khi đọc toàn bộ mấy thứ trên nhưng bia đá xung quanh mới sửng sốt hét lên :
– Không thể tin được ! Vậy mà hắn nói đúng !
Nội dung trên bức mấy bức tường đá có viết như sau :
– Ta và các ngươi cả những kẻ đang xem thứ mà ta khắc lên nữa. Tất của chúng ta đều là con kiến trước một thế giới vĩ đại, tráng lệ cũng vô cùng nguy hiểm kia. Cả thảy mấy giới vực kia đều là một thế giới, cũng được chia ra làm hai phần. Thứ nhất là thế giới cấp thấp nơi những kẻ còn chỉ biết đến linh khí như là phép thuật. Thứ hai là nới chúng ta đang đứng thế giới cấp cao, những kẻ có thể tu luyện. Và mấy thứ này cũng chỉ là một phần của thứ được gọi là Siêu việt thế giới. Tất cả những thứ bao gồm Thất Đại Đất Tổ cũng chỉ là một phần của nó. Nó được gọi với cái tên Đại Việt Thế, nhưng với sự tìn hiểu của ta sẽ còn rất nhiều siêu việt thế giới khác. Vậy nên hãy tỉnh lại khỏi con mê đi những kẻ đã quá ảo tưởng bởi sức mạnh bị hạn chế của mình. Và tỉnh lại khỏi những thứ bị thao túng bởi một kẻ mà chúng ta không xứng được biết tên !
Nhẫn Dạ bấy giờ cũng bắt đầu nhớ lại hồi ức khi Chí Dũng từng có lần kể cho hắn nghe về có nhiều thế giới khác. Nhưng lúc này có một luồng sức mạnh làm Nhẫn Dạ chú ý, chính là tình cảnh Dương Tử đang đột phá.