“Ha? Lấy cái chết ra để chứng minh mình trong sạch sao?” Đông Phùng Lưu đơ ra, sau đó cười châm biếm, rõ ràng không tin Đường Tinh Khanh sẽ làm như vậy mà, khinh bỉ nói: “Cô đâm đi, tôi lại muốn xem xem rốt cuộc cô có thể diễn đến lúc nào?”
Đường Tinh Khanh cắn môi, lườm Đông Phùng Lưu một cái, sau đó quay phắt người lại trực tiếp lao mạnh vào cái cột đó!
“Rầm…” một tiếng, Đông Phùng Lưu liền thấy Đường Tinh Khanh trước mặt từ từ ngã xuống đất, còn trên chiếc cột kia toàn là màu máu đỏ.
“A!!!”
“Chết người rồi!!! Cứu với!!!”
Đám người giúp việc đã bắt đầu sợ đến nỗi kêu gào lên, còn người giúp việc đứng cạnh cái cột còn bất hạnh, bị máu tươi bắn lên người, càng kêu gào thảm thiết hơn.
“Câm mồm!” Đông Phùng Lưu trầm giọng quát, trong mắt chứa đầy sự tức giận.
Một câu ra lệnh của anh ta khiến đám người giúp việc xung quanh lập tức im bặt, bịp miệng mình lại, không cả dám thở mạnh.
Nhìn người phụ nữ dưới đất, trong lòng Đông Phùng Lưu rất khó chịu, người phụ nữ này lại dám đâm vào cột trước mặt anh ta? Lẽ nào muốn chứng tỏ cô ta căn bản không phải loại phụ nữ lẳng lơ sao?
Nhưng rõ ràng cô ta không phải gái trinh!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đông Phùng Lưu càng thêm bực bội hơn, toàn bộ nỗi ưu tư trong lòng đều trào lên, khiến anh ta lòng dạ rối bời.
“Gọi bác sĩ đến, không cứu sống được người phụ nữ này, các người cũng đừng hòng mong được sống!” Đông Phùng Lưu nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó bước lại, bế Đường Tiểu Hạ lên, đi về phòng.
Cũng không biết đã ngất đi bao lâu, Đường Tiểu Hạ từ từ mở mắt ra, còn chưa nhìn rõ cảnh vật trước mắt liền cảm thấy đau nhức từ đỉnh đầu lan ra cả đầu, đau đến nỗi khiến cô thở hắt ra một hơi lạnh ngắt.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi à?”
Đường Tiểu Hạ khó khăn chống người bò dậy, cô quay đầu nhìn lại, là một cô gái giúp việc, còn nơi cô đang ở bây giờ chính là căn phòng lúc đầu của cô.
Người giúp việc đó đi lại, định thay quần áo giúp Đường Tinh Khanh nhưng Đường Tinh Khanh lại xua tay, trực tiếp hỏi: “Anh ta đâu?”
Anh ta?
Người giúp việc đó ngẩn ra, sau đó đáp: “Cô chủ, cậu chủ đang ở dưới phòng khách, đây là cậu chủ dặn dò, đợi cô tỉnh dậy thì để tôi thay quần áo cho cô rồi đưa cô xuống đó.”
Muốn gặp cô gấp vậy, là vì muốn xỉ nhục cô sao? Đường Tinh Khanh bật cười, nụ cười mang theo chút châm biếm.
Thay quần áo xong, người giúp việc dìu Đường Tinh Khanh xuống dưới nhà, cô thấy Đông Phùng Lưu đang ngồi trên ghế sofa, còn chưa kịp chuẩn bị gì kiền nghe thấy người đàn ông đó chau mày hỏi: “Vết thương không sao chứ?”
Đường Tiều Khả ngẩn người ra, anh ta đang… quan tâm cô sao?
“Sao thế, không muốn về nhà nữa à?” Đông Phùng Lưu vốn dĩ tâm trạng đang dịu lại nhưng thấy Đường Tinh Khanh hơi ngớ người ra, nên tâm trạng anh ta lại dần dần trở nên lạnh lùng trở lại.
“Anh… anh muốn đưa tôi về nhà?” Đường Tinh Khanh vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng bắt đầu cảnh giác, Đông Phùng Lưu không phải vẫn không chịu tha cho mình, vẫn muốn mình đi lấy lòng anh ta đấy chứ?
“Đi thôi!”
Không quan tâm đến việc Đường Tinh Khanh nghĩ sao, Đông Phùng Lưu cứ thế trực tiếp đứng dậy, quay người rời đi, động tác dứt khoát, không chút do dự.
Đường Tinh Khanh vẫn ngẩn người ra đó, lúc này cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng cảm ơn người giúp việc vừa dìu cô, nhanh chóng đuổi theo Đông Phùng Lưu.
“Đợi tôi với!” Đường Tinh Khanh vội vàng gọi với theo.
Sau khi theo Đông Phùng Lưu ra khỏi của nhà, Đương Tinh Khanh liền trông thấy con xe Phantom đang đậu trong sân.
Thấy anh ta sắp sửa lên xe rời đi, Đường Tinh Khanh sợ anh ta sẽ vứt cô lại nên liền vội vàng lao lại, kết quả vì quá kích động nên bị sái chân, đòi ngã xuống đất!
“A…”
Đường Tinh Khanh còn chưa kịp kêu hẳn lên liền cảm thấy người cô đã ngã vào một bờ ngực săn chắc, đầu mũi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh ta, còn cả mùi nước hoa Givenchy của nam giới nhập khẩu từ Pháp nữa.
“Cô tự mình cẩn thận chút đi!” Đông Phùng Lưu nói, giọng nói tuy không được coi là dịu dàng, nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Không, không sao, tôi… thấy hơi chóng mặt…” Đường Tinh Khanh vội vàng đẩy Đông Phùng Lưu ra, xua xua tay nói.
Đông Phùng Lưu bị cô đẩy ra sắc mặt lập tức trầm xuống, lúc đầu anh ta còn định giơ tay ra kéo cô gái ấy lại cơ, nhưng vừa nghĩ đến vết thương của cô, anh ta liền rụt tay lại, trực tiếp mở cửa xe ra, lạnh lùng nói: “Lên xe đi!”
Sau khi lên xe, Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu cùng ngồi ghế sau, tài xế ngồi trước lái xe, cô thấy hơi mất tự nhiên và lo lắng.
Đông Phùng Lưu cũng không nói chuyện với Đường Tinh Khanh, không khí trong xe cứ thế chìm vào sự kì dị và nặng nề.
Nghĩ đến việc xảy ra lúc nãy, Đường Tinh Khanh thực sự cảm thấy không thoải mái nên đành mở miệng nói: “Đông Phùng Lưu… lúc nãy anh, tại sao lại cứu tôi? Anh đang… quan tâm tôi sao?”
Quan tâm? Nực cười!
Liếc Đường Tiểu Hạ một cái, Đông Phùng Lưu cười khẩy một cách châm biếm.
Anh ta cứu cô, chỉ là vì muốn giày vò cô hơn thôi! Sao có thể là… quan tâm được chứ? Người phụ nữ này cũng tự mình đa tình quá mà!
“Đông Phùng Lưu?” Đường Tinh Khanh thấy Đông Phùng Lưu không trả lời, liền gọi tên anh ta lần nữa.
Đôi môi mỏng dính của Đông Phùng Lưu nhẹ nhàng mửa ra hai từ: “Im mồm!”
Đường Tinh Khanh giật mình, trước sự uy hiếp của anh ta, cô đành ngoan ngoãn im miệng lại, lại nghĩ đến hành động ban nãy của anh ta và chuyện xảy ra đêm qua, chút thiện cảm của cô với anh ta lập tức tiêu tan.
Người đàn ông ác ma này, nói không chừng anh ta bỗng nhiên để lộ ra chút dịu dàng chẳng qua cũng chỉ là muốn giày vò cô hơn thôi!
Không nghĩ nhiều đến thế, Đường Tiểu Hạ đêm qua ngủ không ngon nên lúc này ngồi trong xe, cô chỉ thấy đầu óc choáng váng, khiến cô rất muốn ngủ một giấc thật dài thôi.
Lúc đầu vẫn còn dựa vào cửa kính trên xe để ngủ, kết quả vì tư thế không được thoải mái nên Đường Tinh Khanh sau khi đổi tư thế khác lại từ từ dựa lên đùi Đông Phùng Lưu để ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy dưới đầu cô kê thứ gì đó rất thoải mái, không kìm được mà chà qua chà lại trên đùi anh ta.
Đông Phùng Lưu lập tức cau mày lại, nhìn ánh mắt Đường Tinh Khanh, dần dần cảm thấy hơi nóng.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ngủ thật hay đang giả vờ ngủ vậy? Cô có biết là mình đang đùa với lửa không?