Vợ Của Lục Tổng Không Phải Dạng Vừa

Chương 12



Cố Mang cúi đầu, liếc nhìn Cố Tứ chỉ nới cao đến eo của mình, cô rút tay ra khỏi túi, xoa đầu Cố Tứ.

“Đã nhìn thấy chưa, không phải là trường học, mà là vào quân đội.”

Cố Tứ cúi đầu, ủ rũ nói mới giọng trầm thấp: “Em thấy rồi.”

Cố Mang ngồi xổm xuống, nhìn thắng vào mắt cậu bé, giọng điệu nghiêm túc hơn trước: “Cố Tứ, em là một thiên tài, nhưng em chưa đủ mạnh, ba mẹ không còn nữa, chỗ chúng ta lại nguy hiểm, nếu sảy ra chuyện thật, chị có thể bảo vệ chính mình, nhưng không thể bảo vệ được em.”

“Em biết.” Đôi mắt Cố Tứ đỏ hoe, ngấn lệ. “Nhưng em không muốn rời xa chị.”

Cố Mang ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu, “Nghe lời.”

Cố Tứ khịt khịt mũi, đưa tay lên lau nước mắt, cắn răng nói một cách nặng nề, “Chị, chị đợi em trở về, ai dám bắt nạt chị, em sẽ đánh chết hắn.”
Cố Mang cười nắm lấy bờ vai nhỏ của cậu, “Ai đám bắt nạt chị chứ, không sợ cục gạch trong tay chị sao?”

Cố Tứ mím chặt miếng, đôi mắt trong veo nhìn cô kiên quyết nói: ” Sau này tay của chị dùng để ăn đồ ngọt, uống trà sữa, những chuyện như đánh nhau để em làm.”

Cố Mang cười sờ sờ mặt hắn, “Được, em đi rồi nhất định phải nghe lời, phải khiêm tốn đừng khoe khoang, có biết chưa?”

Cố Tứ kéo dây đeo vai của chiếc ba lô màu đen, “Biết rồi chị, chị đợi em về.”

“Đi, đi” Cố Mang đứng lên.

Cố Tứ khuôn mặt căng thẳng, đi về phía chiếc xe, quay lưng về phía Cô Mang, không dám quay đầu nhìn lại.

Cậu sợ rằng khi mình quay lưng nhìn lại, cậu không thể kìm chế nổi mà bật khóc.

Lục Thượng Cẩm đối mặt với sĩ quan chỉ huy Tống Diệm nói: “Lão Tống, tiểu tử thông minh này, bồi dưỡng cho tốt, tương lai sau này tiền đồ vô lượng.”
Tống Diệm nói: “Biết rồi, người mà ông đề cử chúng tôi có thể không xem trọng sao?”

Lục Thượng Cẩm vỗ vỗ cáng tay ông ấy nói: “Không hổ là anh em tốt.”

“Ngược lại là ông, đã 20 năm rồi, còn không định trở về Lục gia sao?” Tống Diệm nói: “Bệnh tình của lão phu nhân e là không thể kéo dài thêm được, mẹ con làm gì có thù oán, gần đây Lục gia sảy ra nhiều chuyện.”

Vừa dứt lời.

Điện thoại của Lục Thượng Cẩm vang lên.

“Đợi chút, tôi nghe điện.”

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị địa chỉ của Kinh Thành gọi đến, trong lòng ông có chút căng thẳng lo lắng.

“Alo.”

Sau khi nhận điện thoại, sắc mặt Lục Thượng Cẩm thay đổi rõ rệt: “Cái gì? Tôi lập tức trở về.”

Tống Diệm nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Thượng Cẩm ve mặt nghiêm túc, nặng nề nói: ” Bệnh tình của mẹ tôi nặng thêm, lão Tồng đưa chuyên cơ của ông cho tôi mượn.”
Tồng Diệm phân phó cho cấp dưới,”Lập tức đi chuẩn bị.”

“Vâng.”

Tống Diệm biết tình hình nghiêm trọng, vội vàng nói: “Tôi đã cho người chuẩn bị, lên xe trước, tôi đưa các người đến sân bay.”

“Được” Lục Thượng Cẩm nắm chặt lấy điện thoại, không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Mang, nhỏ giọng nói: “Cố Mang, cô có thể…”

“Không cần nói nhiều, đi thôi.” Cố Mang ngắt lời ông.

Lục Thượng Cẩm cảm kích gật đầu, gấp đến độ tay run lên: “Hy vọng đến kịp.”

Tống Diệm vô tình liếc nhìn Cố Mang, đôi mắt sắc bén sâu thẳm.

Kinh Thành.

Cố Mang cùng Lục Thượng Cẩm bước xuống từ trên chuyên cơ.

“Cố Mang, ta không tiện đến Lục gia, ta tìm người dẫn cháu vào, chuyện này ta đi càng thêm loạn.” Lục Thượng Cẩm vội vàng nói.

Hai mươi năm không có trở về, bây giờ mà về, người khác chắc chắn sẽ phỏng đoán.

Cố Mang thản nhiên nói: “Không sao.”

Cô chỉ là đang trả một chút ân tình mà thôi.

Sau khi ra khỏi sẩn bay, Lục Thượng Cẩm dẫn cô đi thẳng về hướng có một chiếc xe địa hình màu đen đang đậu bên đường.

Cửa sổ phía ghế tài xế từ từ hạ xuống.

Lục Thừa Châu ngồi bên ghế phụ lái nhướng mày nhìn cô gái đi bên cạnh Lục Thượng Cẩm.

Tài xe Lục Nhất vừa nhìn thấy Cố Mang hai mắt mở to kinh ngạc: “Lục thiếu gia, không phải là..”

Lục gia nói ông ấy sẽ dẫn một vị thần y tới đây, không phải đang nói cô ấy đó chứ?

Nhỏ tuổi như vậy thì làm được gì chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.