Mùng 5 tháng 5 năm nay tôi ăn Tết đoan ngọ lớn, vì nhà chồng giàu sụ với là nhà lớn nên bà con họ hàng cũng đông. Từ sáng sớm trong nhà đã đông như hội, tôi với chị Thắm cũng tất bật lên xuống mệt phờ râu. Anh chị Hai thì về bên nội nên chắc chiều mới qua, thành ra trong nhà còn tôi với mỗi chị Thắm. Má Vũ đang bệnh nên được ba chồng tôi miễn tiếp, công nhận ba chồng tôi thương má Vũ ghê gớm.
Dưới bếp Thu Cúc với mọi người đang đổ bánh xèo, mùi bột thơm phức một góc trời. Tôi xếp mấy cái bánh ú cho vào đĩa, để thêm một chén đường nhỏ ở bên. Bé Li vết thương sau lưng lành hẳn, con bé chạy lên chạy xuống tháo vát rất được việc. Trong nhà dọn lên 3 mâm, 1 mâm đàn ông, 2 mâm đàn bà với con nít. Eo ôi mấy đứa nhỏ chạy lung tung khắp nhà trông thấy thương ghê gớm, có con bé ụt ịt mới hơn 1 tuổi đi chập chững xém té mấy lần. Tôi thấy Phong bồng mấy đưa nhỏ chơi máy bay, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Đồ ăn được dọn hết lên bàn, đợi ba chồng tôi cúng vái xong là mọi người cùng nhau dùng bữa. Ngoài bánh xèo còn có gỏi gà măng cụt, bì cuốn, chả giò,…. riêng cái măng cụt làm gỏi là nhập ở Lái Thiêu về đây, măng sống trọn gỏi gà ta ngon phải biết.
Má chồng tôi ngồi cùng bàn với mấy vị lớn tuổi, tôi với chị Thắm thì ngồi cùng với mấy cô trẻ trẻ. Ngồi vào bàn tôi để ý có cô kia cứ nhìn tôi mãi, mà tôi thì lại chẳng biết cô ta là ai. Ăn được một hai đũa, chị Thắm huých tay tôi, nói nhỏ:
– Ê Lài, vợ hụt chú Tư kìa.
Tôi tò mò, hỏi lại:
– Đâu chị?
Chị Thắm hếch mắt về phía trước:
– Trước mặt em.
Tôi nhìn theo chị, ồ tưởng ai hóa ra là cô gái nhìn tôi mãi từ nãy đến giờ.
Cô gái kia cũng nhìn tôi, tôi tỏ vẻ như không biết gì nhưng lại len lén đánh giá cô gái trước mặt. Khi nãy vì không biết cô ta là ai nên nhìn cũng có chút đẹp gái, bây giờ biết rồi thì lại thấy không có gì đẹp cả. Mắt bình thường, mũi không cao, miệng không nhỏ nhắn, da lại không mấy trắng… tổng thể nhìn được nhưng không bằng tôi. Tôi chắc.
Chốc chốc đang ngồi ăn tôi lại thấy vú Huệ chạy lên, bà vú đến gần cô gái kia, bà vui vẻ đoan đả nói.
– Liễu, con ăn nhiều vô nha, dì bận công chuyện, con ăn tự nhiên đi.
Ồ cô gái kia tên là Liễu, mà cái tên giống y như con người. Càng nhìn càng quan sát kỹ càng sợ cô ta sẽ bị gió thổi bay đi mất thôi.
Vú Huệ lại ngó sang tôi với chị Thắm, bà cười giới thiệu:
– Liễu, đó là Mợ Ba vợ cậu Ba Thành, còn đây là Hai Lài mới về nhà này.
Cô gái tên Liễu kia lịch sự mỉm cười chào bọn tôi, tôi cũng cười chào lại nhưng trong lòng lại tức anh ách. Thế là thế quái nào chứ, chị Thắm thì mụ vú giới thiệu là Mợ Ba còn tôi thì là Hai Lài… bà lại xem thường tôi à bà vú?
Chị Thắm huých huých tay tôi, tôi hiểu ý, lại cười nhạt nói với dì cháu vú Huệ:
– Chị tên gì?
Bà vú nhanh mồm nhanh miệng:
– Con bé tên Thúy Liễu.
Tôi lại cười:
– À chị Liễu tự nhiên nha, em tên Lài thứ Hai nhưng mà về đây trong nhà gọi em là Mợ Tư. Bị kêu theo thứ tự trong nhà đó chị, chồng em thứ Tư. Chị chắc lớn tuổi hơn em hả?
Liễu cười cười, cô ta trả lời nhỏ nhẹ, giọng nói lại ngọt đến nỗi da gà.
– Mình chắc bằng tuổi nhau đó mợ Lài, tôi cũng biết anh Phong, lúc trước bọn tôi cũng hay nói chuyện với nhau lắm. Sau này ảnh có vợ nên ít qua lại, tụi tôi nói chuyện cũng hợp nữa, anh Phong nhìn lạnh lùng vậy chứ ấm áp lắm mợ Lài.
Mẹ nó, tôi nghe mà muốn nổi máu. Ấm áp….bộ ủ nhau rồi hay gì mà biết chồng tôi ấm áp? Càng nghe càng thấy điên tiết, rõ ràng cái này là đang chọc tức tôi mà.
Chị Thắm kế bên cũng góp vui:
– À cô Liễu là lúc trước vú Huệ tính làm mai cho anh Ba Thành với chú Tư á hả? Cha, nghe danh cô Liễu lâu rồi bây giờ mới gặp được mặt đó đa.
Tôi nhìn chị Thắm lại nhìn sang Liễu, cô ta bị một câu nói của chị Thắm làm cho ngượng chín. Mà bà vú cũng sượng mặt, thấy thế tôi nói luôn:
– Thế hóa ra cô Liễu xém chút là thành mợ Ba mợ Tư rồi đó, lại may cho em chứ chị Liễu đây gật đầu thì Hai Lài em đâu có cửa.
Thúy Liễu nhìn tôi chằm chằm, tôi rõ ràng thấy cô ta giận lắm nhưng lại không thể làm gì được tôi chỉ còn biết trưng mắt lên mà nhìn. Nhưng mà ngộ nha, bà vú cùng làm mai Thúy Liễu cho anh Ba với anh Phong nhưng sao tôi có cảm giác Thúy Liễu chỉ ghim thù với một mình tôi thôi vậy?
Bà vú thấy cháu cưng của bà ấy bị dập tơi bời nên mới giả lã nói:
– Oầy chuyện cũ không mà 2 mợ, đừng dọa cho Thúy Liễu sợ chứ, con nhỏ thấy vậy chứ hiền khô à.
Tôi không nói gì, chị Thắm kế bên cũng chỉ cười nhạt. Cái này là do cháu gái bà muốn gây sự chứ ai rảnh đâu mà hà hiếp cô ta.
Bà vú đi rồi Thúy Liễu ăn vài đũa nữa cũng đứng dậy đi tìm vú Huệ. Tôi lúc này mới quay sang chị Thắm hỏi:
– Chị Ba, vậy là trước bà vú cũng làm mai Thúy Liễu cho anh Ba hả?
Chị Thắm gật gật đầu:
– Ừ coi như là vậy đi, nhưng chỉ là phong phanh thôi chứ má cũng không nói gì. Nhưng mà chú Tư thì là khác, chị nghe nói chú Tư với con Liễu quen nhau ở thị xã rồi, cũng đưa đi đón về mấy lần. Vú Huệ đánh ý, má mình cũng ưng nhưng ba mình không chịu. Ngày cưới em là sáng hôm đó con Liễu uống thuốc tự tử, chú Tư không qua rước dâu cũng là lẻ đó.
Tôi nghe mà giật mình, đúng là hôm ấy Phong không đi rước dâu, đến chiều anh ta mới mò về…
– Thiệt hả chị Thắm?
– Ừ thiệt nhưng mà ít người biết, chị biết được là do nhà chị gần nhà với má Thúy Liễu. Hôm nó tự tử má con Liễu qua nhà chị khóc ròng, hôm đó là ba chị đưa con nhỏ này lên bệnh viện chứ ai. Mặc dù không ưa nhưng thấy người ta sắp ch.ết mình không thể không cứu.
Tôi càng nghe càng mở mang tầm mắt, hóa ra tên Phong vì thế nên mới bỏ tôi bơ vơ giữa chợ. Mẹ nó, nhìn vậy mà lại mê gái bỏ vợ, càng nghĩ tôi càng thấy cay cú vô cùng.
Ăn uống xong xuôi, tôi phụ với tụi bé Li dọn mâm xuống dưới sàn nước. Vì là dâu nhỏ nên việc tiếp đãi mấy người lớn tuổi tôi không có làm, vị trí ấy nhường lại cho dâu lớn là chị Thắm. Lúc ra sau tôi lờ mờ thấy được Phong với Thúy Liễu đang đứng nói chuyện ngay xích đu. Bé Li nó thấy tôi nhìn, con bé thì thầm to nhỏ:
– Mợ bà Liễu vợ hụt cậu Tư nè, nãy giờ bả quần quần ở đây riết. Vừa thấy cậu Tư xuống lấy nước là chạy ra luôn đó Mợ. Ghê thiệt.
Tôi nheo nheo mắt, trong lòng thật sự không vui.
– Cậu Tư nãy giờ có làm gì mờ ám không Li?
Con bé Li lắc đầu:
– Không, con để ý nha, cậu Tư chỉ nói chuyện thôi nãy giờ không thấy cậu cười luôn á Mợ.
Tôi gật đầu,hiểu ý. Được rồi, muốn mòi chài chồng bà à, phải xem bà có cho không chứ đã.
Tôi xoắn tay áo, bé Li với Thu Cúc thấy hết hồn, chắc bọn họ tưởng tôi đi đánh nhau. Liền một hai kéo tay ngăn tôi lại:
– Ý mợ bình tĩnh mợ ơi.
– Phải đó Mợ, có gì mình nói chuyện đàng hoàng đã, mợ đi đánh người ta là mợ bậy á mợ.
Tôi phì cười kéo tay khỏi tay hai người bọn họ, tôi giải thích:
– Trời ơi đâu có, mợ ra tìm cậu Tư thôi, yên tâm.
Hai người bé Li với Thu Cúc mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau không tin lắm. Tôi phải nói yên tâm mấy lần thì bọn họ mới cho tôi đi. Tôi đi một đường thẳng tới chỗ xích đu, vì Phong đứng quay lưng về phía tôi nên anh không biết tôi đang đi tới, còn Thúy Liễu thì thấy rõ mồn một. Tôi đi đến gần, Thúy Liễu chắc giả vờ giật mình, cô ta kêu lên:
– Ý mợ Lài, tôi….tôi…với cậu Tư không có gì hết…
Vừa nói cô ta vừa ra vẻ như là vô tội, như là giữa cô ta và Phong là không có chuyện gì xảy ra. Tôi bĩu môi, làm trò.
Đi đến gần Phong, tôi luồng tay qua ôm lấy tay anh ấy, cười nhẹ nhàng:
– Anh ở đây mà em tìm nãy giờ, ủa chị Thúy Liễu, chị tìm anh Phong nói chuyện hả?
Thấy tôi bỏ lơ cô ta cứ như tôi không hề nghe thấy câu nói lấp lửng của cô ta khi nãy. Liễu coi bộ có chút quê mặt, mà bên đây Phong lại cười cười nhìn tôi.
Thúy Liễu gật gật đầu, chị ta nói:
– À Mợ Lài, tôi lâu quá mới gặp lại anh Phong nên nói chút chuyện…
Tôi kệ cô ta, quay mặt nói chuyện với Phong:
– Anh, anh đã ăn xong chưa?
Phong mím môi, nhìn tôi chằm chằm:
– Xong rồi, c…em ăn xong chưa mà ra đây?
Tôi gật đầu, hí hửng trả lời:
– Xong rồi, đồ ăn ngon ghê luôn. Ách…ách…xìii..
Tôi phải hắt xì mấy lần, nước miếng văng lung tung lên tay lên mặt. Phong đưa tay lau giúp tôi, bộ dáng anh coi như là quan tâm.
– Sao vậy, em bị sao hả?
Tôi gật gù, sụt sịt mũi:
– Ngứa mũi thôi, em đi vào đây, anh vào luôn không?
Phong bây giờ mới nhìn đến Thúy Liễu, tôi cũng ngước nhìn theo. Gương mặt cô ta lúc này…. phải nói là đặc sắc… xanh xanh hồng hồng hình như đang ghen…
– Ngồi xích đu cũng mát, cô ngồi chơi đi. Tôi đi lên nhà, bữa nào có dịp lại nói chuyện.
Tôi thấy Thúy Liễu gật gật đầu, bộ dạng nhỏ nhắn giống như bị ủy khuất. Con mẹ nó… lại đang muốn làm nữ chính ngôn tình đây mà.
Tôi lại cười rạng rỡ, còn nắm tay cô ta thân thiết:
– Chị Liễu ở lại chơi nha, xích đu này anh Phong cũng hay kêu em ra ngồi chơi cho mát. Hihi. Thôi em đi vào nhà trước, sợ má kêu.
Nói rồi tôi quay bước đi vào trong, Phong cũng đi theo tôi vào trong nhà. Vào đến nhà sau, tôi buông tay Phong ra, mặt lạnh tanh nói:
– Tôi phụ mấy đứa nhỏ, anh lên nhà với ba đi.
Phong nhìn tôi, anh kiểu như không hiểu lắm, hỏi:
– Cô….làm sao vậy, không cùng tôi lên phòng?
– Không, tôi có làm sao đâu.
Phong kéo tay tôi:
– Tôi thấy cô hắt xì hơi mấy cái liền, cô lên phòng nghỉ đi, lỡ bệnh tôi lại mệt.
Tôi hừ hừ, nhếch môi:
– Tôi bệnh tôi tự lo được, anh nên tự lo cho bản thân mình đi. Dù có gặp người cũ cũng đừng nên hí ha hí hửng chạy ra hẹn hò vậy chứ. Người ta nhìn vào lại cười vào mặt tôi mà ỉ.a luôn vào mặt anh đấy.
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ Phong muốn nghĩ gì thì nghĩ. Khi nãy nghe chị Thắm nói tôi đã nổi máu với tên Phong này rồi, dám bỏ tôi để đi lo cho nhân tình, nghĩ lại cáu ghê gớm. Mặc dù tôi biết tôi không có lý do gì để giận dỗi Phong nhưng mà máu đỏng đảnh và lòng tự trọng của con gái lại khiến tôi không nhịn được. Mà tôi nghĩ lâu lâu cũng nên hờn dỗi cho cuộc sống của tôi và Phong thêm màu sắc. Chứ cứ cười hề hề với nhau mãi thì biết khi nào có tiến triển tốt hơn đây.
Đêm hôm đó, tôi cũng không nói với Phong câu nào, anh có hỏi thì tôi trả lời, không thì thôi nghỉ nói. Mà Phong cũng thuộc dạng kiệm lời, nên thành ra đêm đó bọn tôi cũng đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa đi xuống bếp, tôi đã nghe một giọng nữ trong trẻo vang lên:
– Chào Mợ Lài.
Tôi quay lại nhìn, ôi là Thúy Liễu… mới sáng sớm cô ta làm gì ở đây, hôm qua đã về rồi mà.
– Chị Thúy Liễu, hôm qua chị về rồi mà.
Thúy Liễu gật đầu, cười đon đả:
– Ừ Mợ nhưng mà trên tôi học trò cũng nghỉ hè rồi nên tôi ở lại chơi với dì, tháng sau mới về.
– Ba má tôi biết chưa?
Chị Liễu cười hiền:
– Biết chứ mợ, ông bà biết nên tôi mới được ở đây nè.
Tôi cười thầm trong lòng, xem ra được ở lại chị ta vui ra mặt, mới sáng sớm đã canh tôi đặng báo tin. Eo ôi, không thể ưa được mà.
Tôi cũng không nói gì, cười thêm cái nữa rồi ra sau định pha trà. Vú Huệ thấy tôi xuống, bà ta ong ong nói:
– Ủa Mợ Tư dậy rồi hả, Mợ khỏi pha trà đi, Thúy Liễu nó pha giúp Mợ rồi.
Lại tranh việc của tôi đây mà nhưng cũng kệ, chị ta làm tôi đỡ phải nhọc tay chân.
Bữa sáng là do Thúy Liễu nấu, lúc lên bàn ăn chị ta cũng được ngồi vào bàn. Tôi với chị Thắm vì dọn thêm đồ ăn nên lên sau, lúc lên đã thấy Thúy Liễu đặt mông xuống ngồi cạnh Phong, mà vốn dĩ chỗ đó là của tôi.
– Liễu, cô ngồi bên kia đi, chỗ này của Lài.
Thúy Liễu nghe Phong nói, chị ta cơ hồ sượng mặt, chưa kịp đứng lên đã nghe vú Huệ cười hề hề nói:
– Ui chao, ngồi luôn đi Liễu, Mợ Tư ngồi kế bên con cũng được mà.
Thấy tôi đi lại, vú Huệ đon đả hỏi:
– Phải không Mợ, ngồi đâu cũng được đúng không Mợ Tư?
Mẹ bà, hỏi kiểu này ý là tính cho tôi cứng miệng đây mà. Lại quên xem xem bà là ai mà chơi chiêu này, trò tép riu.
Tôi đi đến bàn, đặt chén nước mắm xuống, quay lại nói với mụ vú:
– Vậy hả, vậy nói chị Liễu qua ngồi chỗ ba con luôn đi vú. Nhà này có tôn ti trật tự mà, lúc nào thì do vú sắp chỗ vậy. Nhà con bên đó không có vậy đâu, vú con cũng thân thiết lắm nhưng không có cái quyền này.
Ba chồng tôi thoáng nhìn tôi, ông không giận, lại giúp tôi một câu:
– Bà vú dạo này bị sao vậy cà, bữa nào bà xin nghỉ đi khám đầu coi có sao không. Chứ tôi thấy bà coi bộ cũng lãng lắm rồi.
Vú Huệ xanh mặt, còn Thúy Liễu thì ngượng ngùng đứng dậy nhường chỗ cho tôi. Lúc đứng lên chị ta lấm lét, lí nhí nói:
– Xin lỗi Mợ, tại tôi không biết.
Tôi lại giả vờ thân thiện, kéo cái ghế kế bên giúp cho chị ta:
– Có gì đâu chị Liễu, không biết thì giờ biết rồi nè. Không sao, hihi.
Tôi ngồi xuống, Thúy Liễu cũng ngồi xuống, mọi người lại bắt đầu ăn cơm trưa như thường lệ. Tôi liếc mắt sang chị Thắm thấy chị cười tủm tỉm nhìn tôi, ánh mắt chị có chút tán thưởng. Tôi lại nhìn sang Phong, anh cũng nhìn tôi, lại tiện tay gắp cho tôi miếng thịt gà, nhỏ giọng:
– Ăn nhiều vô.
Tôi gật gật đầu, cả bàn ăn chìm vào không khí im lặng. Tiếng chén đũa cũng rất ít khi va chạm vào nhau.
Cơm trưa xong tôi lên phòng ngủ trưa, còn Phong thì đi ra thị xã có việc. Anh có lên nói với tôi nhưng tôi cũng không có ý kiến gì. Cứ tưởng mụ Thúy Liễu bị quê mặt khi sáng thì sẽ tu tâm dưỡng tính nhưng ai ngờ, chị ta canh lúc anh Phong đi làm lại đòi xin quá giang ra thị xã lấy đồ, lúc về cũng xách mông xin về chung vì tiện đường. Gớm, tiện khéo thật sự luôn.
Lúc tôi đón Phong ở trước cửa đã thấy Thúy Liễu ngồi trong xe, Phong để chị ta xuống trước sau đó cho xa chạy vào garage xe. Thúy Liễu bước xuống gần tôi, trên người chị ta là mùi thơm nhàn nhạt giống y như mùi thơm trên người Phong. Lại còn cố ý đứng thật gần, kiểu như cố tình cho tôi ngửi được mùi trên người chị ta vậy. Thấy tôi đứng nhìn, Thúy Liễu nhoẻn miệng cười, giọng chị ta ngọt như mía lùi:
– Mợ Lài tốt số ghê mới lấy được cậu Phong, đó giờ tôi chưa thấy người đàn ông nào vừa đẹp trai vừa giàu có lại ga lăng như cậu ấy.
Tôi cười nhạt, trả lời trống không:
– Mắt chị bị sao hả chị Liễu, ba chồng tôi với anh Ba Thành không phải đàn ông hả? Họ cùng dòng máu, đẹp trai như nhau đó chị gái.
Thúy Liễu tức muốn á khẩu, tôi lại cười nhạt thêm cái nữa. Mụ này lại muốn trêu tức tôi đây mà.
Thúy Liễu cũng không chịu thua, chị ta lại gần tôi, nói nhỏ vào tai tôi:
– Mợ hiểu lầm ý tôi rồi, tôi nói đây là sự quan tâm chăm sóc kìa… Mợ không biết chứ… sướng lắm Mợ à…
Vừa lúc Thúy Liễu nói câu đó, Phong cũng từ chỗ để xe ra, anh ta gọi vọng lại đây nhưng không biết là đang gọi cho ai.
– Vào nhà đi.
Nghe tiếng Phong gọi, Thúy Liễu co chân đi nhanh về phía anh ấy, bỏ lại tôi với câu nói lấp lửng không đầu không đuôi. Sướng… là cái gì sướng????
Trong lòng tôi tự dưng lại thấy chua chua, tôi biết Thúy Liễu nói là chọc tức tôi nhưng mà trong lời nói đó có bao nhiêu phần trăm sự thật thì tôi hoàn toàn không biết được. Vì vốn dĩ tôi thật lòng không tin được Phong sẽ giữ thân thật tốt để chờ đến ngày tôi và anh yêu nhau. Tôi và anh có cái gì để ràng buộc, để làm tin cho nhau?
Tình yêu à? Không có.
Con cái à? Cũng không luôn.
Suy cho cùng chúng tôi chỉ đứng cùng nhau trên danh nghĩa, lấy cái gì mà ép buộc rằng anh ta sẽ không phản bội lại tôi chứ?!
– Lài… em sao chưa vô nữa?
Thấy tôi đứng bần thần, Phong kêu một tiếng. Tôi lại mệt mỏi không muốn đi vào chung vì thấy Phong với Thúy Liễu dường như đang nói chuyện rất vui vẻ. Đang định lên tiếng bảo anh ta vào trước đi thì thấy Phong đang đi từng bước về phía tôi. Trong màn đêm, hình bóng anh lại quá rõ ràng khiến tôi nhìn có chút lóa mắt mà rơi lệ….
Anh đi về phía tôi, lo lắng hỏi:
– Em sao vậy?
Tôi nhìn anh, ngơ ngác:
– Không có ai ở đây sao anh không kêu tôi là cô.
Phong thấy mắt tôi ướt, anh đưa tay lau lên khóe mắt tôi:
– Kêu em cũng được mà có sao đâu, tôi là chồng em chứ có phải ai xa lạ đâu. Thôi đừng khóc, tôi không hề làm gì có lỗi với em đâu. Cô ấy đi nhờ xe, tôi tiện đường cho đi ké, em yên tâm đi.
Tôi lại cứ nhìn anh chằm chằm, hít hít mũi mấy cái, tôi mới hỏi:
– Thiệt không?
Phong gật đầu, anh nắm lấy tay tôi:
– Tôi thề với em, em tin chưa?
Tôi gật gật đầu, cái gì chứ người miền Nam bọn tôi sợ thề thốt lắm. Đã nói là thề rồi mà dối trá là bị quật lại ngay.
– Cũng sớm, đi dạo vài vòng rồi lên nhà.
– Ơ vậy còn chị Liễu?
Phong cau mày, giọng nhạt nhẽo:
– Thì kệ cô ấy, liên quan gì tôi đâu mà em hỏi.
Thấy Thúy Liễu bị Phong bỏ vào xó xỉnh nào đó, tôi tự dưng thấy vui hẳn ra. Cảm giác cho tôi biết giữa tôi và chị ta Phong nghiêng về tôi hơn hẳn. Nếu thật sự là như vậy, tôi sẽ không cảm thấy uổng phí cho sự cố gắng vun đắp của tôi giành cho anh. Lại như tiếp cho tôi thêm một động lực để cùng anh bước trên những chặng đường tiếp theo…