Tôi nghe Phong nói mà vui trong lòng, thiệt nếu như tìm được ông Hai Đồ như trong mơ của tôi thì còn cái gì mà vui hơn nữa chớ. Tôi ban đầu cứ nghĩ mình gặp ác mộng nhưng bây giờ suy nghĩ lại mới thấy không phải vậy, hình như là báo mộng thì đúng hơn.
Vừa lăn trứng gà tôi vừa hỏi:
– Thiệt vậy sao anh?
Phong gật đầu, vui mừng:
– Ừ cũng nhờ em đó,vợ ơi em giỏi quá đi.
Phong nói rồi ôm chầm lấy tôi, tôi cảm nhận được anh rất vui. Chỉ thiếu điều anh ôm tôi quay mồng mồng như trong phim hay chiếu trên tivi nữa là đủ bộ. Mà thiệt sự tôi cũng vui lắm, nghĩ đến bao nhiêu năm mẹ anh bị nhốt dưới ao không siêu thoát được thì tôi lại thấy đau lòng. Hình ảnh bà mặc áo dài tím thướt tha còn in đậm trong tâm trí tôi đây nè, nếu đến bây giờ bà còn sống chắc bà vẫn còn đẹp lắm đó đa.
Mừng thì mừng vậy chứ việc tìm kiếm ông Hai Đồ còn khó hơn mò kim dưới biển nữa. Trước mắt chỉ chứng minh được ông ấy là thầy pháp và có khả năng còn sống chứ người thì vẫn chưa tìm được. Vì thường những ông thầy cao tay hành tung rất bí ẩn, muốn tìm cũng rất khó khăn. Càng nghĩ tôi lại càng thấy hâm mộ má chồng tôi, ông Hai Đồ khó tìm như vậy mà bà ta cũng tìm được, tính ra má chồng tôi thuộc hàng cao thủ của cao thủ rồi.
………
Vú Huệ đi cũng được gần một tháng rồi mà chưa có tung tích gì. Tôi đang định kêu Phong điều tra một chút thì thấy chiều hôm đó vú Huệ lù lù đi về. Nhìn bà ta xanh xao mà ốm yếu lắm không còn nhìn ra một vú Huệ nhanh nhẹn như khi tôi mới về nhà này nữa. Thoáng nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra không nhưng ngẫm lại việc gì thì cũng là việc của bà ta, không có liên quan cái gì gì đến tôi hết.
Ngó bộ hổm rày trong nhà yên ắng quá, mà yên ắng ở đâu thì tôi mừng chứ nhà chồng tôi mà yên ắng tôi lại sợ. Mấy lần trước cũng yên ắng vầy mà toàn gây bão lớn không đó đa.
…….
Sáng sớm tôi xuống nhà sớm, dạo này ban đêm ngủ sớm nên thành ra sáng dậy cũng sớm hửng. Ba chồng tôi có thói quen vừa dậy là uống trà nên trong nhà hễ con dâu nào dậy trước thì châm trà pha nước trước cho ông. Tôi đi xuống thấy bé Li vừa mới dậy, con bé thấy tôi nó ngáp lên ngáp xuống:
– Mợ dậy sớm dữ vậy Mợ?
Tôi cười soảng khoái:
– Ờ dạo này Mợ ngủ sớm nên dậy sớm, con đi đánh răng rửa mặt đi, Mợ thổi lửa nấu nước rồi.
Bé Li nó gãi đầu cười hề hề:
– Sao Mợ không để con hay chị Cúc làm, Mợ thổi lửa chi hôi khói lắm.
– Có gì đâu, Mợ cũng dậy sớm rảnh việc mà. Thôi đừng đứng đó nữa, con đi rửa mặt đi không lát vú Huệ thấy bị rầy nữa bây giờ.
Nghe tôi nhắc đến vú Huệ, bé Li có chút sợ sợ, con bé liền gật đầu đi nhanh xuống sau. Tôi thấy vậy chỉ cười cười rồi lát sau cũng đi ra sàn nước rửa tách trà với ấm trà, xong rồi đem vô nhà tráng qua nước sôi mấy lần, sau đó mới đem vô hãm trà đem ra trước để sẵn cho ba chồng tôi.
Đi ngang phòng má Vũ, vừa kịp lúc má đi ra. Thấy tôi má kéo tay tôi lại, bà cười hiền từ nói nhỏ:
– Lài ra má biểu coi.
Tôi gật gật đầu nhanh chóng theo má ra sau xích đu. Ra đến nơi má Vũ kéo tay tôi ngồi xuống, bà vui vẻ đặt tay lên bụng tôi, bà cười rạng rỡ nói:
– Mèn ơi, gần 4 tháng chưa con?
Nghe má Vũ hỏi mà tôi giật mình, sao tôi có bầu mà má Vũ biết được hay vậy?!
Tôi nhìn bà thấy bà gương mặt thiệt sự vui mừng, không có nửa điểm nào là gian dối. Trong lòng vừa muốn nói vừa không, tôi cứ ngồi đó nhìn má Vũ, trên mặt rối rắm một mớ.
Thấy tôi không trả lời, má cũng không giận, bà cười hì hì rồi nói tiếp:
– Không phải lo, má không có hại con đâu, con yên tâm đi. Là thằng Phong nói cho má biết, mà mấy hôm má bận đi công chuyện giờ thấy con má mới nhớ. Sao, con khỏe không, ăn uống được nhiều không?
Nghe má Vũ nói tôi mới ngờ ngợ trong lòng, có lẽ nào má Vũ là người của Phong luôn không? Từ đầu khi tôi về đây, má Vũ không tỏ ra thân thiết gì với tôi nhưng tôi biết trong mọi chuyện bà luôn âm thầm giúp đỡ cho tôi. Giờ lại thấy dáng vẻ bà lo lắng quan tâm cho tôi như vậy, tôi lại thấy bà không phải là người xấu một chút nào.
Suy nghĩ một chút tôi mới gật đầu vui vẻ trả lời:
– Dạ gần 4 tháng rồi má.
Má Vũ không giấu được vui mừng, bà cười rạng rỡ:
– Ờ ờ vậy tốt rồi, ráng nha con, mặc dù má chưa sanh đẻ lần nào nhưng có cái gì khúc mắc thì xuống hỏi má. Tầm này má không có đi nữa nên có gì còn đỡ đần cho con.
Tôi cũng cười theo má, má Vũ công nhận vừa hiền vừa nhân hậu nữa. Người như vậy mới đáng làm chủ mẫu trong nhà chứ, ai như má chồng tôi, một bồ gian ác.
Xoa xoa bụng tôi mấy cái, má Vũ nói tiếp:
– Má biết con sợ má hại con nhưng mà con yên tâm đi, trong nhà này ai hại con thì má không biết chứ má nhất định không bao giờ hại con. Con với thằng Phong đều là người thân của má, má thương không hết thì hại làm sao được mà hại chứ.
Tôi ngạc nhiên trong lòng, tôi và Phong đều là người thân của má sao? Chuyện này thiệt ra là thế nào vậy, sao tôi không hiểu gì ráo trọi hết chơn vậy?
Thấy tôi mặt mũi ngu ngơ, má Vũ mới cười nhạt, bà phân trần:
– Chuyện kể ra thì dài, bây giờ má không tiện kể mà con cũng đừng nên hỏi Phong, má muốn bữa nào đó chính miệng má nói con nghe. Còn bây giờ nhiệm vụ của con là ăn ngon ngủ yên cho cháu của má được nhờ. Ráng nha con, có bầu má biết mệt lắm nhưng mà ráng nha.
Mặc dù tôi còn tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nghe má Vũ nói tôi cũng không muốn làm khó má. Từ đầu tôi đã ngờ ngợ má có thân thích gì trong chuyện của Phong rồi nhưng không dám thẳng định. Còn bây giờ nếu má đã nói vậy thì tôi sẽ tin là vậy. Ít ra má Vũ là người tốt, tôi có thể yên tâm thêm phần nào.
Tôi ngước lên nhìn má Vũ thấy má chăm chú xoa xoa bụng tôi, chốc chốc tôi lại thấy bà cười rạng rỡ. Dưới nắng sớm bà mặc áo bà ba ôm người màu tím, nụ cười hiền lành dịu dàng khiến lòng tôi cũng êm dịu theo. Nụ cười của má thiệt sự đẹp lắm…..nhưng mà sao lại nhìn quen quá vậy, thiệt sự là quá quen luôn. Có khi nào….
Tôi ngước mắt lên hỏi má Vũ:
– Má ơi, con biết má tên Vũ nhưng mà không biết họ tên đầy đủ, má họ gì vậy má?
Má Vũ nhìn tôi, bà nhàn nhạt trả lời:
– Má họ Lê nhưng đúng ra là họ Hà, Hà Thúy Vũ.
Họ Hà sao…họ Hà….?!!!
Má Vũ nắm lấy tay tôi, bà vỗ vỗ vài cái:
– Má biết con đang nghĩ gì, nếu con nghĩ ra được thì chính là cái đó đó.
Tôi nhìn bà…nụ cười này….vóc dáng này… kèm theo họ Hà….ơ khoan khoan….cái gì đây, thiệt sự là cái gì đây…
Đang còn mông lung, từ sau tôi nghe tiếng gọi của vú Huệ:
– Bà nhỏ ơi, ông kêu bà kìa.
Nghe tiếng vú Huệ, má Vũ thay đổi sắc mặt, ánh mắt bà nhìn tôi dịu dàng như nãy giờ nhưng gương mặt lại nghiêm nghị. Bà nhìn tôi rồi đứng lên, nói lớn:
– Sau này không biết pha trà sao thì hỏi má chứ con pha tầm bậy tầm bạ như hôm nay là có bữa ba con chửi ch.ết đó. Biết chưa?
Tôi gật gù, diễn theo má:
– Dạ con xin lỗi con biết rồi má.
Má Vũ gật đầu nhìn nhìn tôi vài cái nữa cũng đi vô trong. Mà tôi cũng nói gót theo bà, người ngoài nhìn vô không khác gì má chồng đang dạy dỗ con dâu. Đi ngang qua vú Huệ, vú Huệ kéo tay tôi lại. Tôi có chút hoảng hồn, đầu nhảy số sợ vú Huệ làm gì manh động nên tôi lùi về sau vài bước. Thấy tôi né quá, vú Huệ mặt mày nhăn nhó, bà ta cười gượng:
– Gì vậy Mợ Tư, tôi có làm gì Mợ đâu?
Nghe tiếng vú Huệ, má Vũ quay lại, bà cau mày hỏi:
– Gì vậy Lài?
Tôi tự trấn an mình… haizzz ai biểu vú Huệ làm nhiều việc ác quá chi nên giờ bà ta đụng vào tôi là tôi lại hoảng hồn. Không sao…không sao…nhìn vú Huệ không giống muốn làm việc ác với tôi là bao.
Tôi cười cười với má Vũ, nói với bà:
– Dạ đâu có gì đâu má, má lên trước đi.
Má Vũ hết nhìn tôi lại nhìn sang vú Huệ thấy không có gì bà mới yên tâm mà đi lên trước.
Đợi má Vũ lên nhà rồi, vú Huệ mới cười gượng gạo nói với tôi:
– Tôi có làm gì Mợ đâu mà Mợ sợ giữ vậy hay là Mợ không khỏe chỗ nào?
Tôi cũng cười, trả lời:
– Không sao tôi bình thường mà, ờ má vú kêu tôi có chuyện gì không?
Vú Huệ nghe tôi hỏi, bà ta coi bộ ấp a ấp úng:
– Ờ cái chuyện tôi mượn tiền Mợ….tôi…tôi….
– Sao hả vú, vú cần thêm hả?
Nghe tôi hỏi, vú Huệ liền xua tay, bà ta nói:
– Không không….ý tôi là bây giờ….tôi chưa có tiền trả….Mợ thủng thỉnh cho tôi vài tuần nữa được không Mợ?
Tôi nghe vú Huệ nói liền cười lớn:
– Tưởng gì, tôi đâu có đòi vú đâu, khi nào vú có thì trả cho tôi không thì để đó cũng được mà. Người trong nhà không hà với lại có bao nhiêu đâu mà vú lo giữ vậy không biết.
Vú Huệ gương mặt ửng đỏ, tôi thấy bà ta có chút xúc động:
– Cảm ơn Mợ, tôi hỏi nhiều người lắm rồi mà chỉ có mình Mợ là cho tôi mượn… tôi biết ơn Mợ nhiều lắm….
Tôi nhìn vú Huệ thấy gương mặt bà ta khắc khổ lại không giấu được nỗi mất mát. Tôi thầm nghĩ, ba ta sống từng tuổi này rồi mà tiền tích góp không có lại già cả…ngẫm nghĩ làm ác một đời rồi cũng có được cái gì đâu.
Thấy vú Huệ như muốn khóc đến nơi, tôi mới trấn an bà ta vài câu:
– Thôi vú đừng buồn, nếu có gì cần giúp đỡ thì nói với tôi. Tôi với anh Phong sẽ giúp cho vú, tính ra vú sống trong nhà này lâu rồi, cũng coi như người thân trong nhà rồi mà. Ai thì tôi không biết chứ tôi thì tôi quý vú lắm, cả anh Phong cũng vậy luôn, ảnh cứ nói hồi đó vú thương ảnh nhất mà.
Vú Huệ gật đầu, trên mặt bà ta vẫn một tầng buồn so. Thấy vậy tôi mới hỏi thêm:
– Dạo này thấy vú xuống sắc quá, bộ vú không khỏe hả hay ngủ không ngon?
Vú Huệ nghe tôi hỏi, bà ta sờ sờ lên mặt mình, ậm ừ trả lời:
– Ờ dạo này tôi ngủ hay nằm mơ thấy bậy bạ nên xuống sắc…
Nằm mơ sao…nếu tôi đoán không lầm là bị nhát rồi hoặc có khi tinh thần bà ta yếu cộng thêm tâm lý tuổi già sợ này sợ kia nên ngủ mới thấy bậy bạ. Chắc chắn là nằm mơ thấy mẹ Phong hoặc là bà dì Lệ mặc váy đỏ dưới ao. Eo ôi, ghê. Nghĩ đến thấy ghê thiệt sự.
Đang định hỏi thêm thì đằng sau đã nghe tiếng má chồng tôi lảnh lót.
– Ủa vợ thằng Phong dậy sớm vậy cà?
Tôi thấy má chồng nên cười xởi lởi:
– Dạ má mới dậy hả má, con có pha trà sen trên trước, má lên uống nha má.
Má chồng tôi gật đầu, mặt bà ngày càng bành trướng. Ngó ngó tôi vài cái, bà quay qua nhìn vú Huệ, ra lệnh:
– Vú vô đây tôi biểu chút đi vú, còn vợ thằng Phong lo đồ ăn sáng cho ba bây đi.
Tôi gật đầu tắp lự. Khiếp, ngày càng ra vẻ mẹ chồng khó tính rồi, mà dạo này tôi thấy má chồng tôi mập ra lại còn hiện rõ khó tính nữa. Mới chưa tối một năm mà bà khác quá trời với khi qua nhà ông bà Phước Sang đón dâu. Tôi nhớ hồi đó má chồng tôi hiền lành lắm chứ đâu phải cau có mặt mày hung ác như bây giờ. Hay là người đời người ta nói đúng, tâm sinh tướng là có thiệt chăng. Tôi nghỉ nghĩ rồi lại gật gù, chắc là vậy thiệt rồi.
Thấy má chồng tôi đi trước, vú Huệ lấm lét đi theo sau mà tôi tự dưng thấy lo cho vú Huệ ghê. Với cái tình hình này lát vô trong phòng, vú Huệ nói gì không vừa ý chắc má chồng tôi lấy thịt đè người vú Huệ cũng mệt xỉu quá. Coi, nhìn coi, má chồng tôi gấp 2 lần vú Huệ luôn rồi còn đâu.
Thức ăn sáng được dọn lên bàn, tôi để ý thấy má bên trái của vú Huệ sưng đỏ, mắt bà ta cũng ửng đỏ không kém. Liếc mắt tôi nhìn sang má chồng tôi thấy bà vừa ăn vừa uống như một người bị bỏ đói từ đời nào. Thoáng chốc tôi nghĩ chắc chắn khi nãy vú Huệ bị má chồng tôi đánh là cái chắc rồi. Sao dạo này hai người thân như chân tay này lại mâu thuẫn vậy ta, trước là không cho mượn tiền sau còn bị đánh nữa. Công nhận thú vị thiệt.
Thấy tôi ngồi ngó tới ngó lui, Phong mới khều khều chân tôi, tay anh gắp cho tôi miếng thịt bò, anh nói:
– Đừng nhìn nữa, ăn đi.
Thấy Phong ra lệnh, tôi liền gật đầu cặm cúi ăn chén cơm trên bàn của mình. Thôi kệ chuyên của ai không phải của tôi, quan tâm nhiều có khi lại mang họa.
……….
Đầu giờ chiều, đang định ngủ một giấc lấy tinh thần thì tôi thấy Út Nhàn chạy lên trên phòng tôi. Cô ấy vừa chạy vừa hớt ha hớt hải nói:
– Chị Tư…chị Tư….
Tôi đang định ngủ nhưng thấy cô ấy lên nên thôi, kéo cái ghế cho Út Nhàn ngồi tôi mới hỏi:
– Có chuyện gì mà em gấp dữ vậy Út Nhàn?
Út Nhàn gấp gáp nói:
– Em tìm được người giúp chị Thắm vụ hôm bữa rồi…
Tôi nghe cũng thấy gấp liền hỏi luôn:
– Ai? Là ai hả Út Nhàn?
Út Nhàn vuốt ngực mấy cái, cô ấy nói nhỏ:
– Trời ơi…. tin không được luôn…là Thu Cúc… là Thu Cúc đó chị Tư?
Thu Cúc…. đúng như tôi dự đoán…là Thu Cúc.
Thấy tôi vẻ mặt như biết trước, Út Nhàn mới ngờ nghệch hỏi:
– Ủa chị Tư….bộ chị biết rồi hả?
Tôi gật đầu, đến nước này cũng không giấu Út Nhàn thêm nữa. Tôi nói:
– Ừ chị nghi lâu rồi. Có lần Thu Cúc nghe lời chị Thắm sai rắc bột lưu huỳnh vào quần áo của chị may mà bữa đó chị phát hiện ra được.
Út Nhàn cả kinh, cô ấy hỏi gấp:
– Thiệt…. thiệt vậy sao chị….sao mà chị Thắm ác dữ vậy?
– Ừ chị cũng không biết được nguyên nhân tại sao…nhưng mà.. chuyện Thu Cúc làm là có thiệt. Lần đó chị với anh Phong bắt được có cảnh cáo Thu Cúc, cô ấy cũng đã nói là sẽ không làm vậy nữa nhưng mà ai ngờ đâu….
– Nhưng mà em không hiểu sao Thu Cúc phải làm vậy, cô ấy có thù hằn gì với chị đâu chứ?
Tôi cười nhạt, nói:
– Thu Cúc làm vậy là vì cô ấy thương anh Phong, chị Thắm nói với Thu Cúc là chị chỉ thương tài sản chứ không thương gì anh Phong em nên Thu Cúc mới muốn thay anh Phong trả thù chị.
Út Nhàn lúc này mới vỡ lẻ, cô ấy gần như hiểu hết mọi việc, bức xúc lên tiếng:
– Trời ơi, em không ngờ chị Thắm lại mưu mô xảo quyệt đến như vậy. Chút xíu nữa thì em nghe theo lời chị Thắm mà làm chuyện tầm bậy rồi. Tức mình ghê. Chị Tư, bây giờ vạch mặt chị Thắm sao đây chị?
Vạch mặt làm sao ư….cái này tôi cũng đang suy nghĩ.
– Bây giờ quan trọng Thu Cúc có chịu ra làm nhân chứng chỉ mặt chị Thắm hay không thôi. Nếu cô ấy không ra mặt thì coi như công không rồi.
Út Nhàn kiên quyết:
– Không chịu cũng phải là chịu, nếu không….nếu không em báo công an còng đầu nó luôn.
Nghe Út Nhàn nói mà tôi phì cười, báo công an là Thu Cúc khiêng tôi bỏ lên giường của Đạt hả..
vô lý thiệt luôn á.
Tôi lắc đầu, nói với cô ấy:
– Không được, chuyện này đâu có cướp của hại người gì đâu mà báo công an. Giờ chỉ còn cách một là khuyên Thu Cúc nói ra sự thật còn không thì…. ép cô ấy nói mà thôi.
– Nếu vậy…. em sẽ đi gặp Thu Cúc một lần, nếu mua chuộc không được em áp giải cho cô ấy khai ra luôn.
Tôi nhìn Út Nhàn thấy cô ấy còn nghĩ mọi chuyện theo hướng đơn giản quá. Thiệt sự có vài chuyện đâu thể nào muốn là được đâu. Chưa nói đến nếu như lôi cổ Thu Cúc ra làm nhân chứng thì chuyện tôi không phải là Hai Lài sẽ bị vạch trần, đến khi đó….họa nhiều hơn lợi.
Tôi kéo tay Út Nhàn, nói nhỏ:
– Út Nhàn… chuyện chị Thắm để từ từ được không?
Út Nhàn ngạc nhiên:
– Sao vậy chị Tư, bộ có gì không được hả?
Tôi ủ rũ, thiệt lòng nói:
– Nếu bây giờ Thu Cúc chịu khai ra sự thật thì chuyện chị là Hai Lài giả sẽ bị lộ ra. Mà em biết đó…. lộ ra không môn đăng hộ đối chị sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Út Nhàn giật mình, tôi nghĩ chắc cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện này.
– Ch.ết em quên mất tiêu, mém chút nữa là hư bột hư đường rồi.
Tôi cười cười nhìn thấy biểu cảm như có lỗi của Út Nhàn cũng làm tôi thấy an ủi một chút. Thiệt ra Út Nhàn cũng dễ thương, tính tôi và tính cô ấy khá là hợp nhau.
– Đâu có gì đâu. Út Nhàn nè… em để từ từ rồi hãy làm sáng tỏ chuyện này được không, hiện tại mà nói ra thì chị chưa tìm được cách giải quyết thích hợp.
Út Nhàn gật đầu, cô ấy kéo tay tôi, an ủi:
– Chị Tư chị đừng có lo nữa, em nghĩ là anh Tư chắc chắn có cách giải quyết, ảnh thương chị vậy mà. Còn nếu như chuyện chị không phải là Hai Lài bị lộ ra mà ba má bắt anh Tư bỏ chị thì em nhất định là người đầu tiên phản đối. Em quen chị là chị Tư rồi, không muốn ai vô thay chị đâu.
Út Nhàn vừa nói vừa xị mặt ra trông không khác gì em gái tôi là bao. Thấy cô ấy như vậy tôi cũng cảm thấy vui vui trong lòng. Tính ra thì Út Nhàn là một cô gái tốt.
Sau khi bàn bạc xong, hai chị em quyết định tạm thời giữ im chuyện này, đợi khi nào chuyện của tôi được giải quyết xong thì khi ấy mới hợp sức vạch trần chị Thắm.
Tối đó Phong về, tôi có kể cho Phong nghe chuyện tôi với Út Nhàn nói khi trưa. Nghe xong hết từ đầu đến cuối, anh khẽ cau mày hỏi:
– Khoan…em tin Út Nhàn thiệt sự sao?
Nghe Phong hỏi tôi có chút không hiểu mới hỏi lại anh:
– Là sao, anh không tin Út Nhàn hả?
Phong ngồi trên giường, anh vừa bóp chân cho tôi vừa nhàn nhạt lên tiếng:
– Không anh chỉ hỏi em thôi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời:
– Em thấy cô ấy bình thường, lúc đầu em cũng không tin nhưng qua tiếp xúc thấy cô ấy thiệt tình nên em cũng tin tưởng. Bộ….có chuyện gì hả anh?
Phong lắc đầu, anh xoa xoa chân cho tôi, nói:
– Không có gì, anh thấy mọi chuyện thuận lợi quá nên có chút nghi ngờ. Nhưng mà cũng có khi do anh đa nghi quá thôi, Út Nhàn dù sao cũng là phụ nữ chắc không như anh nghĩ đâu. Với lại cô ấy cũng là người thông minh nên chắc hiểu được cái gì đúng cái gì sai.
Tôi gật gù đồng ý:
– Em cũng thấy vậy, cô ấy biểu cảm chân thật lắm với lại mọi chuyện cũng sáng tỏ rồi đâu có lý gì hại em làm chi.
Phong thở dài một hơi, anh cúi xuống áp tai vào bụng tôi, anh khẽ nói:
– Cục cưng ơi, ngoan ngoãn trong bụng mẹ nghen con. Đợi ba xong việc lấy lại được công bằng cho bà nội rồi thì con ra đây tha hồ ba đưa con đi chơi hen.
Nghe Phong nói với con trai mà tôi thấy ấm áp trong lòng vô cùng. Một tay để trên bụng, một tay xoa xoa má Phong. Tôi thầm nghĩ, cuộc đời này của tôi tương đối viên mãn rồi. Có chồng tốt lại sắp có con thơ thiệt sự là hạnh phúc quá đi mất.
……..
Thoắt cái bụng tôi được 4 tháng, hôm nay Phong bận việc công ty nên chiều đến anh về sớm đưa tôi lên thị xã khám thai định kỳ. Nghe bác sĩ nói 4 tháng biết được giới tính em bé trong bụng rồi, tôi đâm ra cũng có phần háo hức. Với tôi và Phong thì con nào cũng được nhưng mà nếu biết trước được giới tính của con thì cũng hay, chí ít thì có thể mua quần áo theo giới tính cho con trước cũng được.
Ăn cơm chiều xong, tôi lên tắm rửa thay cái váy xuống dưới nhà đợi Phong về thì đi. Trong nhà giờ này đủ mặt chỉ thiếu mỗi Phong thôi nên sau khi ăn cơm mọi người cũng kéo nhau ra phòng khách trước nhà nói chuyện.
Lúc mọi người lên thấy tôi ngồi đó, chị Thắm liền lên tiếng đầu tiên:
– Ui cha, hôm nay Lài đi đâu mà đẹp quá ta.
Nghe tiếng chị Thắm, tôi có chút giật mình, cười cười trả lời:
– Dạ em với anh Phong đi mua chút đồ ấy mà.
Nhìn xung quanh thấy mọi người cũng lên, tôi mới vui vẻ nói:
– Ba má, mọi người hôm nay đông đủ ghê thiếu mỗi anh Phong chồng con.
Ba chồng tôi ngồi xuống ông rót tách trà, nhàn nhạt nói:
– Ừ bây nói thằng Phong làm việc gì thì cũng ít thôi, sắp xếp đặng có thời gian cho gia đình nữa. Nó đi đâu mà đi tuốt luốt không thấy mặt mũi gì hết hà.
Nghe ba chồng tôi trách, tôi liền đỡ lời cho Phong:
– Dạ ảnh dạo này bận chút chứ bình thường cũng về sớm lắm ba.
Má chồng tôi phe phẩy cái quạt, bà nói:
– Coi coi kìa, ba bây nói có chút mà bây bênh thằng Phong thấy ghê luôn hà.
Má Vũ chắc không hài lòng với má chồng tôi, bà cũng nói luôn:
– Thì vợ chồng nó phải vậy chứ sao nữa chị Hai, chồng bị chửi vợ bênh, vợ bị chửi thì chồng bênh, vậy nó mới bền lâu chứ.
Tôi mím môi cảm thấy hài lòng dễ sợ. Công nhận má chồng tôi nói chuyện tào lao ghê, Phong không phải con ruột bà ta mà bà ta còn móc mỉa công khai trước mặt ba chồng tôi, bộ bà ta không sợ ba chồng tôi ghét hay sao á. Lạ thiệt.
Ba chồng tôi cũng gật đầu liên tiếng:
– Ờ Vũ nói đúng, đạo vợ chồng là phải vậy đặng mới keo sơn gắn bó chứ cứ mạnh ai nấy làm thì không có bền đâu.
Nghe ba chồng tôi nói, tôi lại liếc mắt sang má chồng tôi thấy bà mặt mày sụ xuống trông cũng hậm hực lắm. Haha…bà ta vậy tôi càng khoái chí.
Chưa xong chuyện này đã thấy Thắm lào gây thêm chuyện khác.
– Lài dạo này mập ra nha, cái bưng chị thấy cũng có mỡ rồi đó đa. Hay coi chừng có bầu rồi mà không biết đó Lài.
Chị Thắm vừa nói xong thì mọi người trong phòng đều quay qua nhìn tôi chằm chằm. Ngay cả anh Ba Thành im lặng từ nãy giờ cũng quay sang nhìn tôi kiểu nghiên cứu.
Mẹ bà, mụ Thắm lào vô duyên ghê gớm. Không lẽ giờ tôi bắt trớn từ xa tôi phi lại đá một cái vô mỏ cho bỏ tật nhiều chuyện mới hả dạ tôi quá. Đàn bà con gái gì mà kỳ cục vô duyên. Trước mặt bao nhiêu người có cả ba chồng tôi luôn mà nói bụng tôi có mỡ…..nghĩ coi kỳ cục ghê không.
Thấy ai cũng nhìn chằm chằm, Đạt mới lên tiếng giải vây cho tôi:
– Em thấy chị Tư cũng bình thường mà.
Út Đạt lên tiếng rồi thì má Vũ cũng nói theo:
– Ờ dì cũng thấy vậy, chắc hôm nay con Lài mặc cái đầm rộng nè nên thấy mập chứ nó mặc bà ba cũng gọn gàng đâu ra đó mà.
Chị Thắm cười khinh khỉnh:
– Dạ tại con thấy lạ lạ, phải giờ mà Lài có bầu là vui cửa vui nhà phải biết.
Tôi nhìn chị Thắm, vui..chị nhìn mặt tôi coi có vui nổi không…đàn bà gì má cái tánh nết kỳ cục. Mai tôi ra chợ chắc tôi mua mớ dũa móng tay về đặng cho chị Thắm dũa lại cái nết của chị quá. Ở cái nhà này mà ai có bầu là hết vui rồi.
Đang rôm rả trong nhà thì bên ngoài có tiếng xe về, tôi đang định đi ra mừng Phong thì ngó lại thấy không phải xe của Phong. Bên ngoài chú Thọ chạy ra mở cửa, một lát sau thấy chú đi vào thông báo.
– Ông bà, có cô gái tới tìm ông bà với cậu Ba cậu Tư.
Ba chồng tôi thoáng ngạc nhiên:
– Cô gái tìm thằng Thành với thằng Phong hả?
– Dạ. Cổ đang đứng đợi, tôi ra nói cho cổ vào nha ông bà.
Ba chồng tôi gật đầu, tôi không hiểu vì sao lại thấy hồi hộp quá chừng, tim đập thình thịch luôn đó.
Ngoài cổng xe Phong cũng vừa về, tôi thấy anh không chạy vô luôn mà đứng đợi nên tính đi ra. Nhưng khi vừa bước chân ra đến cửa tôi suýt chút nữa ngất luôn tại chỗ khi thấy người đang đi đến. Trời ơi….là cô Hai Lài… là Hai Lài….
Hai chân tôi run run, cả người tôi cũng run lẩy bẩy. Tôi đứng vịn tay vào cửa mà bàn tay như muốn bấu chặt vào khung cửa bằng gỗ… Mẹ ơi… là thiệt sao…tôi chuẩn bị hết vai là thiệt sao….
Thấy Hai Lài đang đi đến, tôi mới lấp bấp nói không ra câu:
– Cô…Hai….Hai…
Hai Lài nhìn tôi, cô ấy mỉm cười, trên người cô ấy mặc cái váy rộng giống tôi, mặt mày thanh tú sáng sủa.
– Mày vào trong theo tao đi.
Tôi cả kinh, tim như muốn rớt luôn ra ngoài theo nụ cười đó của Hai Lài. Thấy tôi run quá, Hai Lài mới kéo tay tôi, cô ấy thiếu điều muốn khiêng tôi vào trong luôn mới đủ.
Tôi ngước mắt nhìn lên thấy ba má chồng tôi cau mày khó hiểu, Đạt với Út Nhàn thì cả kinh xanh mặt. Chị Thắm thì tò mò còn anh Ba Thành thì mím môi không biết là vui hay buồn nữa.
Hai Lài thả tay tôi ra, chị ấy nhìn lên trước cung kính nói:
– Thưa ba má…con là Hai Lài, lâu nay thiếu lễ không qua chào hỏi ba má một tiếng. Con dâu bất hiếu ra mắt ba má.
Nói rồi Hai Lài cúi đầu chào ba má chồng tôi đang ngồi trên cao, mặt cô ấy bình thản ung dung như không hề có chuyện gì, cứ như thể tôi là người vô hình ở đây vậy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy căng thẳng như bây giờ, chỉ một chút nữa thôi…một chút nữa là tôi không còn là Mợ Tư của nhà này nữa rồi. Cảm giác ngổn ngang vừa đau lòng vừa mệt mỏi cũng có một chút dư vị của thanh thản. Hai mắt tôi rưng rưng…tôi không sợ gì chỉ sợ không thể ở bên Phong được nữa thôi.
Hai tay tôi nắm chặt váy, chân như không đứng vững nữa, môi tôi run run mấp máy không thành tiếng…
– Phong ơi… anh ơi…