“Bốp” “Đùng”.
– Huhu…em xin anh mà… đừng đánh nữa..
Tôi lặng lẽ thở dài, hôm nay chị Thắm lại bị anh Ba Thành đánh. Lần này đã là lần thứ 4 trong tuần rồi, trời cũng vừa sáng mà…
Tôi cũng không biết là chị đáng giận hay đáng thương nữa nhưng nếu được chọn tôi lại nghiêng về đáng thương nhiều hơn. Kể từ hôm chị xuất viện về đến nay, cứ dăm ba bữa tôi lại nghe tiếng chị khóc cùng tiếng đập đồ của anh Ba Thành. Nhớ lần đầu tiên anh Ba đánh chị, ba má chồng tôi có chạy vào coi coi thế nào. Nhưng kết quả chị vẫn bị đánh không thương tiếc. Có lẽ ông bà cũng nghĩ chị đáng bị đánh vì cái việc chị có ý định rước “con ma con quỷ” về nhà, và cả cái việc chị vô tình làm cho chị Hai Giàu sảy thai.
Nhắc đến chị Hai, tôi lại thấy rầu rĩ, cũng hơn tháng rồi chị chưa qua chơi. Anh Hai Phương kể lại chị bị sốc tinh thần, không muốn ăn uống lại cứ khóc suốt thôi. Haizzz, nhà chồng tôi dạo này oán khí lấp đầy rồi.
– Lài… đứng đực ra đó mần chi?
Là tiếng má Vũ, tôi quay lại thấy má đang đi xuống bếp. Bên trong phòng anh chị Ba lại nghe tiếng chị ba khóc lóc thê lương. Má Vũ ngó ngó, má thở dài lắc đầu:
– Cái nghiệp…. mới sáng sớm hà…
Tôi cũng thở dài, vừa pha trà tôi vừa nói với má Vũ:
– Con đang pha trà cho ba, nghe tiếng chị Thắm khóc… tự dưng thấy buồn.
Má Vũ kéo cái ghế, gương mặt đẹp thuần không phấn son, má nói:
– Ừ cũng tội cho con nhỏ nhưng biết làm sao được… cũng do nó mà ra. Nặng nhất là làm cho con Giàu hư cái bầu, nhiêu đó cũng đủ khiến má lớn con róc da nó ra rồi.
– Má….nào đến nỗi.
Má Vũ rót tách trà vừa pha, bà thổi phù phù mấy hơi, nói:
– Con chưa có hiểu hết đâu…ờ mà Lài… má nói cái này, lại đây.
Nghe má Vũ kêu, tôi ghé tai lại, nghe bà nói.
– Thuốc mà bà vú đưa, bây đừng uống nghe chưa?
Tôi thoáng giật mình, tôi hỏi nhỏ:
– Sao vậy má?
– Sao chăng gì, má nói thì mày nghe đi. Má biết thằng Phong chắc có dặn mày nhưng má muốn dặn thêm cho mày nhớ. Trong nhà này cái gì mà bà vú đưa cũng hạn chế ăn uống xài nha con.
Tôi ngạc nhiên, má Vũ nói như kiểu quen với Phong lắm vậy. Rõ ràng trước giờ anh Phong với má là khắc với nhau mà? Còn nhớ chuyện má Vũ bị đau bụng chính anh Phong đứng ra chỉ trích má còn gì.
Thấy tôi có vẻ ngơ ngác, má Vũ cười cười, bà nhớ giọng:
– Má cũng không nói thêm cái gì được, má chỉ muốn tốt cho con thôi. Má sống ở đây lâu nên má biết nhiều hơn, mà biết nhiều không nói thì có lỗi. Muốn có con cái đề huề thì nghe lời má…
– Ủa sáng sớm bà nhỏ với mợ Tư thì thầm to nhỏ cái gì vậy cà?
Tôi đang ghé tai vào nghe má nhỏ nói, từ sau bà vú ở đâu đùng đùng xuất hiện, giọng bà ta the thé chối tai.
Má nhỏ nghe tiếng mụ vú thì im bật, má đứng dậy, nói nói với tôi:
– Nhớ nghe vợ thằng Phong, mốt đi chợ mua băng loại đó cho má. Xài cái kia bữa má dị ứng không quen.
Tôi cũng nhanh lẹ gật đầu, ra vẻ hiểu ý.
– Dạ con biết rồi má.
Má Vũ đi rồi tôi lại nhìn bà vú, thấy tôi nhìn vú Huệ thu lại ánh mắt khi nãy. Bà quay đi, cười nhạt nói với tôi:
– Mợ Tư lát đi chợ mua thêm thịt bò hen, bà dặn hầm canh cho cô Hai.
– Biết rồi vú.
Nghe tôi trả lời, vú Huệ lườm lườm sau đó đi vào trong buồng. Tôi ở đây nhìn nhìn theo bà, hai mắt tôi vẫn còn tinh tường lắm. Rõ ràng khi nãy tôi thấy vú Huệ nhìn má Vũ như kiểu căm thù đẩu đâu từ kiếp nào vậy. Rốt cuộc cái nhà này là cái nhà gì mà lắm thù ghét nhau vậy. Quái thật, sống như vậy chẳng lẽ bọn họ không biết mệt mỏi sao?
Sáng hôm nay nhà tôi ăn mì gói buổi sáng. Trong bàn ăn, ba chồng tôi liếc liếc mắt qua chị Thắm, ông khàn khàn giọng, nói:
– Thằng Thành, mọi chuyện cũng qua rồi. Con đừng học cái thói du côn đi đánh vợ. Gì gì thì cũng sống với nhau đến già, đừng làm chuyện hổ thẹn sau này.
Tôi liếc mắt nhìn sang chị Thắm, bên má chị sưng bụp, cái này là hậu quả của việc chị bị đánh dồn mấy ngày. Nghe ba chồng tôi nói, chị cúi gằm mặt xuống bàn. Còn anh Ba Thành thì có vẻ không vui nhưng vẫn không phản kháng.
– Dạ con nghe rồi ba.
Tôi hết nhìn anh Ba, chị Thắm lại quay sang nhìn Phong. Thấy tôi nhìn, anh nói nhỏ vào tai tôi:
– Ăn sáng đi, nhiều chuyện đánh đòn.
Tôi hếch mũi nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi mặt xuống ăn hết tô mì. Lát sau tưởng êm ấm, lại nghe tiếng má chồng tôi than thở:
– Khổ cho con Hai Giàu, cái số nó sao á, mong con trai riết, được mụn con thì lại….oan nghiệt ghê.
“Xoảng”, má chồng tôi vừa nói hết câu thì kế bên chị Thắm lại làm văng cái muỗng xuống đất. Tôi quay sang nhìn chị, thấy mặt chị lấm la lấm lét sợ hãi. Má chồng tôi lại được dịp, bà thở dài, nói thẳng:
– Vô dụng.
Tôi quan sát kỹ thấy mặt chị Thắm xanh tím tái, kế bên anh Ba Thành đứng phắt dậy, không nói không rằng gì vung tay tát bốp vào má chị Thắm. Cái tát không mạnh nhưng chắc do chị Thắm sợ quá nên ngã ra sau, chỏng vó.
– Vô dụng, cô biến về nhà cô đi. Biến đi.
Tôi cau mày, mẹ nó….đàn ông đàn ang gì kỳ cục vậy. Chị Thắm sai thì có sai nhưng cũng vì mong con quá thôi, làm gì đánh hoài. Tôi định đứng dậy đỡ chị Thắm thì dưới gầm bàn, Phong kịp thời kéo tay tôi lại. Anh nhìn tôi, ra hiệu đừng đi, tôi mặc dù không đồng tình mấy nhưng vẫn nghe Phong ngồi ở lại. Thấy không ai can ngăn anh Ba còn định đánh nữa, thấy anh định ra tay, ba chồng tôi quát:
– Cái thằng Thành, mày không nghe lời ba phải không?
Anh Ba Thành dừng tay còn chị Thắm thì ôm mặt chạy thẳng vô trong phòng. Anh Ba coi bộ bực dọc, anh hùng hằng dậm chân đi mất. Tôi cảm thấy bức xúc trong lòng ghê gớm. Anh Ba Thành thì không nói đi, đến cả má chồng tôi cũng là người không hiểu lý lẽ như vậy. Bình thường bà có như thế đâu.
Ăn sáng xong Phong đi làm, cả nhà lại rơi vào không gian êm ắng. Đang lui hui dưới bếp, tôi nghe tiếng má chồng gọi, chạy nhanh lên nhà trên, thấy má đang ngồi uống trà. Thấy tôi bà cười cười, nói:
– Lài, lên má biểu.
Tôi ngồi xuống ghế, hỏi bà:
– Dạ con nghe má.
Má chồng tôi nói:
– Ừ chị Hai con sức khỏe không tốt, chắc nay mai vợ chồng nó dọn qua đây ở. Má thì lớn tuổi rồi không nói đi, cái con Thắm…. thôi nghĩ thêm mệt. Tính qua tính lại còn có mình con, con ráng phụ má coi đỡ đần trong nhà, chăm sóc cho chị Hai con. Cái con nhỏ cái số nó khổ ơi là khổ.
Tôi tưởng việc gì chứ việc chị Hai qua đây tôi còn thấy vui nữa là.
– Dạ má nói chị Hai qua sớm sớm, hơn tháng rồi con chưa gặp chị Hai nữa, nhớ con bé Mít quá trời.
Má chồng tôi gật đầu, bà coi bộ hài lòng dữ lắm. Chắc bà cũng muốn đón chị Hai qua lâu rồi, tôi thì sao cũng được, không ý kiến gì.
………….
Trưa gần đến giờ cơm, tôi với người làm bận nấu sau bếp, ngó lên đồng hồ gần 11 giờ trưa mà vẫn không thấy chị Thắm xuống phụ. Mọi khi giờ này là chị xuống rồi chứ đâu có trễ dữ.
Làm cơm xong xuôi, tôi dọn lên bàn, ba má chồng ngồi đầy đủ, buổi trưa không có Phong với anh Ba Thành chỉ có Đạt thôi nên cũng không cần nấu nhiều món.
Tôi múc cơm ra chén lại nghe má chồng tôi nói với Đạt.
– Đạt chuyện con với con Nhàn sao rồi?
Tay múc cơm hơi khựng lại…Nhàn…người yêu của Đạt à?
Tôi để chén cơm xuống bàn cho Đạt, thấy cậu ta gương mặt bình thường không có biểu hiện gì, lại nghe cậu ta nói:
– Cũng bình thường mà mẹ.
– Con Nhàn là đứa tốt, hai đứa con cũng bồi đắp tình cảm thêm đi. Đặng sau này về ở không có trúc trắc.
Má nhỏ tôi cũng hỏi:
– Vậy ra Út Đạt cuối năm cưới luôn hả chị Hai?
– Ừ. Coi ngày rồi, nhằm ngày mùng 9 hai tháng sau.
– Nhanh quá đa, cha…Út Đạt cũng chuẩn bị có vợ rồi, coi như yên ổn hết rồi.
Tôi nhìn về phía Đạt, thấy cậu ta chăm chú ăn cơm, chắc thấy tôi nhìn, cậu ta ngước mắt lên nhìn lại. Đến bây giờ tôi mới thấy cậu ta có chút cảm xúc nơi khóe mắt nhưng rất nhanh cũng vụt mất đi.
Giọng Đạt không vui không buồn, cậu ta nói:
– Con còn trẻ, đâu cần cưới sớm vậy.
Ba chồng tôi không vui mấy vì câu nói của cậu, ông nạt:
– Sớm gì nữa mà sớm, mau mau lấy vợ đi. Út Nhàn bên nhà kia là đứa con gái tốt mà người ta cũng thích con từ nhỏ. Vợ vậy không cưới thì cưới ai. Hay mày lại đèo bồng đòi cưới con gái trên thành phố. Trước một hai muốn lấy vợ, may là con nhỏ kia nó trốn mất tiêu không thì lại mềm xương với tao rồi.
Bên tai tôi ù ù….ủa sao tự dưng tai ù vậy nè, không biết có ai nói xấu tôi không nữa?!
Út Đạt nhìn nhìn tôi, cậu ta trả lời ba chồng tôi:
– Người ta lấy chồng rồi, con đi sau, nếu không thì có đánh què chân con con cũng không gặp Út Nhàn.
Úi úi, Đạt nhìn tôi là sao, chẳng lẽ…. quái, nãy giờ cô gái thành phố bí ẩn được ba chồng tôi nhắc đến….là tôi sao????
Mèn đét ơi, vinh hạnh gớm nhỉ.
Má chồng tôi trách móc:
– Cái thằng, con Nhàn nó hiền lành đẹp nết không cưới nó là uổng nha con. Con gái thành phố có tốt đâu, con thấy chưa, hứa hẹn cho đã nó cũng bỏ con đi mất. Đâu có ai chung thủy được như con Nhàn.
Tôi giật giật khóe môi, oan quá, tôi chung thủy lắm chứ bộ hà. Mà tôi với Đạt có hứa hẹn gì đâu, oan ức cho tôi quá đi.
Út Đạt thấy tôi bí xị mặt, cậu ta tự dưng bật cười, quay sang nói với tôi:
– Chị Tư, mặt chị sao méo xẹo vậy?
Tôi trừng mắt nhẹ, cười hề hề nói với Út Đạt:
– Có gì đâu chú Năm, tự dưng thấy không khỏe vậy mà.
Út Đạt lại cười:
– À ra vậy hả?
Tôi giận trong lòng, cái cậu này biết tôi không vui mà cũng chọc ghẹo, tính nết kỳ cục không khác gì Phong. À mà nhắc đến Phong mới nhớ, sáng giờ không gặp cũng có chút nhớ nhung rồi.
Trên bàn ăn ba má chồng tôi vẫn còn luyên thuyên với Đạt, tôi thì không biết nói gì nên im. Tự dưng nhớ tới chị Thắm, trong lòng thấy cũng lo lo không biết chị sao bỏ bữa. Tôi buông đũa, nói với ba má.
– Má con vô coi chị Thắm có bệnh không, sao hồi nãy giờ không thấy chỉ ra.
Má chồng tôi không vui khi nhắc đến chị Thắm, bà bĩu môi:
– Nó đói nó mò ra ăn, con kiếm nó làm gì?
Tôi cười cười, trả lời bà:
– Dạ thôi để con vô coi sao, chị em trong nhà không mà.
Thấy tôi muốn vào, bà cũng không nói thêm gì nữa. Lúc tôi đi vào trong, bên ngoài nghe tiếng má chồng dè bỉu:
– Con Thắm làm neo chứ được cái gì…..
Tôi thở dài, sống mà không được má chồng thương thì cũng coi như trăm bề khổ. Haizzz.
Đứng trước cửa phòng chị Thắm tôi gõ cửa mấy bận mà không thấy chị lên tiếng. Tôi áp tai vào trong cũng không nghe động tĩnh gì. Tự dưng thấy lo lo tôi mới đập cửa, miệng gọi:
– Chị Thắm ơi… chị Thắm…..chị có trong đó không?
Vẫn không có tiếng trả lời, tôi vặn chốt cửa thấy cửa khóa trong. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi chạy ra bàn ăn, hô hoán:
– Út Đạt chú giúp tôi phá cửa phòng chị Thắm đi, hình như chị bị làm sao rồi..
Út Đạt nghe tôi nói, cậu ta chạy nhanh theo tôi, phía sau ba má tôi chồng tôi cũng chạy theo. Tôi đập cửa đùng đùng:
– Chị Thắm… chị mở cửa đi chị Thắm…
Tôi với Út Đạt đập liên tục mà bên trong vẫn yên ắng, Út Đạt sợ có chuyện không hay, cậu ta kéo tay tôi ra ngoài, nói:
– Chị tránh ra coi chừng trúng đau, để tôi phá cửa.
Tôi gật đầu, trong lòng lo sốt vó lên. “Ầm Ầm” mấy tiếng, tới cái thứ tư cửa phòng mới được mở. Tôi chạy nhanh vào trong…..trời ơi…. chị Thắm cắt cổ tay tự tử!
Trong phòng mùi máu tanh nồng nặc, tôi hét:
– Đạt lấy xe, lấy xe mau.
Đạt gật đầu, tôi nhanh trí lấy cái khăn buộc cổ tay chị Thắm lại, ba chồng tôi thì bế sốc chị lên, cả nhà chạy ra ngoài nhanh chóng đưa chị đi bệnh viện.
Ba má chồng tôi không theo, trên xe chỉ có tôi chị Thắm với Út Đạt. Đưa chị vào bệnh viện, tôi gọi cho Phong, anh nói anh sẽ đến ngay, Út Đạt cũng gọi cho anh Ba Thành, nghe ra hình như anh đang say rượu.
Ngồi chờ chị Thắm bên ngoài, tôi lo lắng hỏi Út Đạt:
– Trời đất, tôi không biết chị Thắm có sao không nữa. Sao mà chị dại dột quá vậy, có cái gì từ từ nói sao lại đi tự tử không biết nữa.
Út Đạt vỗ vỗ vai tôi, cậu ta từ tốn nói:
– Có số có phần hết, chị không cần lo.
Tôi gật đầu, ngồi đợi bên ngoài mà hồi hộp kinh khủng. Tôi không thích gì chị Thắm nhưng sống chung lâu ngày cũng sinh ra thân thiết. Mà cái tính tôi nó lại mau mui lòng, giận thì giận chuyện đó thôi chứ cũng không có để bụng.
Ngồi bên ngoài một lúc lâu, tự dưng tôi nghe Út Đạt nói:
– Thư Huyền… chắc tôi đi lấy vợ…
Tôi ngạc nhiên, sao cậu ta lại nói với tôi chuyện này???
– Ờ hồi nãy tôi cũng nghe ba má nói rồi.
Đạt gương mặt méo xẹo, cậu ta thật lòng hỏi:
– Chị…..chị có buồn không?
Buồn…. tôi thật sự không thấy buồn.
Lắc lắc đầu, tôi nói:
– Không, cậu lấy vợ là chuyện vui, có gì đâu mà buồn.
Út Đạt nghe tôi nói, cậu ta bật cười, gương mặt khống khổ:
– Nếu vậy tôi yên tâm rồi, tôi sợ chị buồn… Nhưng mà lấy vợ tôi cũng không vui vẻ gì, tất cả là vì chị thôi…
Tôi ngơ ngác, sao lại vì tôi….Đạt lấy vợ thì vì tôi cái gì???
– Cậu nói….
– Lài…
Chưa hỏi hết câu, tôi đã nghe tiếng Phong gọi. Quay lại nhìn thấy anh, tôi chạy đến chỗ anh, hớt ha hớt hải kêu lên:
– Anh…anh đến rồi.
Phong ôm lấy tôi, anh cau mày:
– Đi từ từ thôi, lỡ té thì sao. Chị Thắm sao rồi?
Đạt cũng từ sau đi lại, anh thay tôi trả lời:
– Chưa biết nữa, đang đợi kết quả.
Phong gật đầu, anh kéo tôi ngồi xuống ghế. Ba người bọn tôi ngồi đợi một hồi nữa anh Ba Thành mới chạy đến. Lúc anh đến vừa hay bác sĩ cũng vừa cấp cứu cho chị Thắm xong. Tình hình đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đang chờ chị Thắm tỉnh dậy nữa là có thể yên tâm.
Lúc đẩy chị Thắm ra phòng hồi sức, anh Ba Thành nhìn chị vài cái rồi thôi, ba má đẻ chị cũng chạy lên, anh giao lại hết cho ông bà không ngó ngàng gì thêm nữa. Tôi có chút giận anh Ba Thành, nói đi nói lại cũng là vợ anh mà. Có cái gì hơn tình chồng nghĩa vợ đâu mà sao anh bạc bẽo với chị Thắm quá. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy…âu cũng là cái giá mà chị phải trả. Vì vốn dĩ bản tính chị cũng không tốt lành gì.
Thấy chị tỉnh lại, ba người bọn tôi đi về. Đạt nói có chuyện nên đi trước, tôi theo xe Phong về. Đi ra đến cổng bệnh viện, tôi than thở xoa xoa cái bụng:
– Ui đói quá đi.
Phong thắt dây an toàn cho tôi, anh cười cười, nói:
– Đưa em đi ăn.
Tôi gật đầu cười tít mắt, bà đây chỉ chờ có nhiêu đó thôi đấy.
Phong đưa tôi vào một quán lẩu thái khá đông, gọi là quán chứ sạch sẽ lắm. Phong nói đây là quán lẩu ngon nhất cái xứ này rồi. Tôi gật gù, mà công nhận đúng thiệt, nãy giờ khách ra vào tấp nập quá trời.
Kêu một cái lẩu thái cay, hai chai nước ngọt pepsi cùng một đĩa bánh sữa nướng, nói nào ngay thì toàn món tôi thích nên ăn cũng ngon miệng hơn nhiều.
Phong nhìn tôi ăn, anh ở bên lấy khăn giấy chấm chấm ngay khóe môi giúp tôi, anh càu nhàu:
– Em ăn từ từ thôi, anh có giành của em đâu.
Tôi vừa nhai miếng thịt vừa nói:
– Anh muốn giành cũng không giành được.
Phong lắc lắc đầu, anh vừa cười vừa nói:
– Chịu thua em, anh không dám nói nữa.
Mặc kệ anh ở bên cau mày cau mặt, tôi vẫn ngồi ăn uống no say. Lát sau anh xong xuôi, tôi hút thêm một hơi nước ngọt, lau lau miệng bằng khăn giấy thơm. Nói với anh:
– Anh, em có chút thất vọng về anh Ba Thành.
Phong cười nhạt, anh hỏi:
– Thất vọng về cái gì?
Tôi bĩu môi:
– Thì còn cái gì nữa, chị Thắm bị vậy mà anh Ba hờ hững. Nói gì nói thì cũng là vợ chồng mà.
– Cũng chưa chắc nhiều khi anh Ba có nổi khổ riêng.
Tôi hừ hừ vài tiếng:
– Cái này là đàn ông các anh bênh nhau thôi chứ chuyện rõ mồn một vậy thì bênh sao được nữa.
– Khoan, bây giờ anh hỏi em, chị Thắm cắt cổ tay khi nào?
Tôi à ừ, hình như là trước bữa cơm trưa…
– Hình như là trước bữa cơm trưa, mà vậy thì sao?
Phong cau mày, anh giải thích:
– Nếu em đang buồn, em muốn ch.ết thì có cần canh giờ không? Ví dụ đơn giản: sáng anh Thành đánh chị Thắm, theo lý con người ta uất ức thì sẽ làm lều ngay khúc đó vì khi ấy tinh thần chịu tổn thương rất nhiều. Mà một khi muốn tự tử, thì một là đột nhiên bột phát còn hai là nung nấu ý chí từ lâu. Xét cả hai trường hợp, chị Thắm cắt cổ tay vào trước giờ ăn cơm trưa là có gì đó sai sai rồi.
Tôi suy nghĩ, theo như Phong phân tích thì cũng đúng. Nếu đúng vậy….mục đích của chị Thắm là gì?
– Chẳng nhẽ… chị Thắm cố ý?
Phong gật đầu:
– Có thể, lúc chị Thắm tỉnh dậy anh có quan sát thấy mắt chị ta rất bình tĩnh. Bình tĩnh kiểu như đã biết trước được sẽ không ch.ết. Vì nếu người muốn ch.ết thì khi tỉnh dậy rất dễ kích động làm loạn. Chị Thắm hoàn toàn không có cái đó.
Tôi tự dưng thấy mình hơi ngu ngu, tôi hỏi tiếp:
– Nếu vậy, chị Thắm làm vậy để được cái gì? Lỡ mà không ai vào tìm thì chỉ có đường ch.ết.
Phong cười nhạt, mặt anh khá ung dung:
– Không có khả năng đó đâu. Anh nghe ba mẹ chị Thắm nói, ông bà có qua nhà tìm chị Thắm mới biết được chị ta cắt cổ tay tự tử. Chính ông bà còn nói sao chị làm chuyện khờ dại quá, kêu ông bà qua xin phép cho chị về nhà chơi mà chưa gì đã làm lều. Nói chung, nếu em không phát hiện thì ba mẹ chị Thắm qua tìm cũng có người phát hiện mà thôi. Hơn nữa, cổ tay cắt không sâu, không trực diện vào mạch máu, không thể ch.ết được.
Tôi càng nghe càng thấy sốc văn hóa, thế quái nào như trong phim vậy. Tôi thế mà đóng vai phụ trong chuyện tình éo le này. Nghĩ nghĩ mãi, tôi cũng hiểu sao chị Thắm phải làm vậy rồi. Cái chị muốn là sự thương hại của mọi người. Vì ngay cả bản thân tôi cũng vừa mới sinh ra cảm giác thương hại dành cho chị.
– Chị Thắm không phải người đơn giản, có lần em với anh nghe thấy tiếng đập đồ trong phòng, cứ tưởng anh Ba Thành lại đánh chị Thắm. Nhưng thực chất không phải vậy, lúc anh đi làm thì thấy xe anh Ba chạy về. Lý nào anh Ba đi đâu mà anh không thấy được, mà khúc anh gặp anh Ba là gần thị xã tức là trong thời gian vợ chồng mình nghe tiếng khóc tiếng đập đồ trong phòng thì anh Ba không có nhà.
Tôi rùng mình, cảm giác hãi hùng vây lấy. Nghe Phong nói mà tôi cứ có cảm giác đang xem Conan. Càng nghe càng thấy sợ hãi vô cùng. Thế quái nào tôi đang sống cùng một con người đầy mưu mô xảo trá mà lại không biết. Khéo hôm nào bị tẩn cũng không biết lý do vì sao? Ôi đáng sợ quá.
Thấy tôi có vẻ sợ hãi, Phong xoa xoa đầu tôi, anh nói:
– Không cần lo, có anh ở đây.
Tôi nhìn anh, cảm thấy anh cứ như một vị thần. Cái cảm giác có người bảo vệ chở che lo lắng thật là rất tốt, rất tốt luôn.
Sống với anh bao lâu nay, ngoài cái ngày rước dâu ra thì còn lại anh là người chồng vô cùng tốt. Tôi thích anh, thật sự rất thích anh.
– Em…cảm ơn anh.
Nghe tôi cảm ơn, Phong chưa kịp trả lời lại đã nghe từ xa có giọng nữ trong trẻo vang lên.
– Tưởng ai hóa ra anh Phong…..anh tới đây ăn hả?
Tôi quay lại nhìn…. oa…ở quê cũng có người ăn mặc thiếu vải đến mức này cơ á?
Trước mặt tôi, một cô gái dáng dấp mảnh mai, tóc dập xù, mặt trang điểm đậm, trên người mặc cái váy ôm body màu đỏ rực còn hơn là ánh Mặt Trời. Cô ta đi một đường lại bàn của tôi, kéo cái ghế ngồi sát rạt bên cạnh Phong. Hình như cô ta xem tôi là không khí rồi thì phải.
– Anh Phong, lâu quá không ghé chỗ tụi em hú hí vậy hả?
Cô ta như con rắn không xương quấn lên trên người Phong, vừa ôm vừa sờ mó vừa nói như muốn khóc.
Tôi cau mày, cái mẹ gì đây. Chồng bà mà chúng mày sờ mó lung tung vậy à?
Tôi đứng dậy kéo tay cô ta ra khỏi người Phong, có thể do tôi nắm cổ tay cô ta hơi đau nên cô ta la oai oái:
– Ơ cái con này, không biết đau hả?
Tôi mặc kệ cô ta, tôi trừng mắt với Phong, ý bảo anh xê dịch qua bên kia ngồi. Phong cười tinh ranh, anh cũng rất hợp tác qua bên ghế kia ngồi xuống.
Tôi giải quyết Phong xong, lại quay sang cô gái kia, tôi khoanh tay hỏi:
– Gì vậy mẹ, đâu ra vậy?
Cô gái kia chắc nhìn thấy nhẫn trên ngón tay tôi, cô ta cười khinh bỉ, õng a õng ẹo ngồi vất chân chéo, nói:
– Tưởng ai, hóa ra Mợ Tư đây à?
Tôi gật đầu:
– Ừ có gì không?
Cô gái kia lại nói tiếp, giọng điệu kênh kiệu:
– Thì có gì đâu, cậu Phong trước kia hay đến quán tôi nên tôi gặp tôi chào chút thôi. Có gì đâu mà làm thấy ghê vậy?
Tôi quay sang Phong, cau mày hỏi:
– Quán gì?
Phong bây giờ mới lấp ba lấp bấp, anh gãi gãi đầu:
– À ừ quán karaoke mà.
Karaoke? Chắc lại là karaoke ôm chứ gì? Mẹ kiếp…. ch.ết với bà.
Cô gái kia coi bộ không thấy xấu hổ, cô ta vênh váo:
– Anh Phong mấy tháng nay anh không ghé, quán em về mấy bé xanh tươi vậy hà. Bữa nào buồn buồn ghé chơi nha anh, đổi vị đi, chứ ăn thịt kho hột vịt riết ngán chịu sao nổi?
Phong ở bên phì cười, còn tôi lại giận tím mặt. Thịt kho hột vịt??? Tôi giống trứng vịt lắm hay sao?
Tôi lại trừng mắt với Phong, quay sang cô gái kia, nhếch môi cười đểu, nói:
– Thịt kho hột vịt dù sao cũng là món gia truyền, Tết mà không nấu ăn coi như không biết gốc tích tổ tiên cô ơi. Chồng tôi ăn thịt kho quen rồi, giờ mà chuyển sang ăn thịt chó thì biểu ăn làm sao đặng. Mà ủa đâu phải chó đâu cà….
Cô ta biết tôi đâm châm chọc cô ta, cô ta tức lắm nhưng cũng không làm gì được tôi. Lát sau tôi lại thấy cô ta õng ẹo cười nói với Phong:
– Anh Phong cho em số điện thoại đi.
Phong bên cạnh chưa kịp há mồm đã nghe tôi nhanh miệng nói:
– 094.xxxxxxx, tên Lài.
Cô gái kia cau mày cau mỏ, cô ta cau có hỏi:
– Lài là ai?
Tôi vỗ ngực:
– Tôi chứ ai?
– Cô bị điên hả, tôi xin số anh Phong chứ xin số của cô làm mẹ gì?
Tôi được đà hét luôn vào mặt cô ta:
– Chứ cô xin số chồng tôi làm gì, có gì quan trọng sao không nói mẹ ở đây luôn đi. Tính cà chua dưa muối kim chỉ củ kiệu hay sao? Có tính tôi vả vô mỏ cho rớt răng ra luôn không?
Cô gái kia cũng không vừa, cô ta sấn sổ đến tôi chỉ chỉ vào mặt tôi:
– Mày có tin tao đập mày ch.ết mẹ tại đây luôn không?
Tôi cười khinh bỉ:
– Chắc bà mày sợ mày quá, ngon nhào vô. Trưa nắng ăn mặc coi kìa…. muốn bị bò dí đâm cho lòi ruột ra hay gì á.
Thấy cô gái kia sấn sổ quá, Phong kéo tôi lại, mặt anh chuyển sắc, anh cau mày, quát:
– Cô làm trò gì vậy, đây là vợ tôi.
Cô ả kia dùng dằn y như con lăng quăng, ả ta tru tréo:
– Vợ anh rủa em coi chúng bị bò húc lòi ruột kìa sao anh không nói?
Tôi đứng sau ôm lấy áo Phong, grừ grừ:
– Ai biểu mặc đồ đỏ, cảnh báo cô thôi chứ rủa gì cô.
Cô ả uốn éo giận đùng đùng định lôi tôi ra nhưng may Phong cản lại, Phong quát:
– Nhiêu đó đủ rồi, cô đụng đến vợ tôi thì cô không yên đâu.
Phong lại quay sang tôi, anh nói:
– Giỡn đủ chưa, anh đưa về?
Tôi gật đầu, nói chứ tôi cũng sợ. Cô ả này là dân gái hát hò, ở đây đôi co một hồi nữa chắc tôi bị cô ta húc cho lòi ruột. Thôi thôi, cảnh cáo chút thôi là được rồi. Tôi đi theo sau lưng Phong, tính tiền xong leo lên xe chuồn đi mất. Đi được một đoạn tôi mới thở dài yên tâm.
Phong thấy tôi bộ dạng chân chó sợ sệt, anh cười ha hả, chọc ghẹo:
– Hồi nãy hùng hồn lắm sao giờ kỳ vậy?
Tôi rùng mình:
– Nói ít hiểu nhiều, nói nhiều nó đấm cho vỡ mỏ.
Phong lại cười, nhìn cái mặt anh cười tôi đâm ghét. Véo vào eo anh, tôi hét:
– Anh thì giỏi rồi đi hát hò để lại kỳ tích.
– Kỳ tích gì, chuyện này lâu rồi mà, mà anh đi theo tụi bạn thôi chứ anh chưa đi một mình bao giờ.
Tôi lườm nguýt anh, giận dỗi không thèm nói thêm câu nào. Tối hôm đó về nhà định bụng là giận hết đêm nhưng ai dè nửa đêm lại phải đầu hàng. Ôi eo, người gì sung sức dẻo dai thế không biết nữa….
…………
Kể từ sau khi hôm chị Thắm tự tử được xuất viện ra về, tôi cơ hồ không còn nghe tiếng anh chị Ba cãi vã nữa. Hơn 1 tháng trôi qua chị Thắm sống rất tốt, má chồng tôi cũng không làm khó chị nữa, coi như chị gần như đã quay lại cuộc sống thường ngày như trước kia. Chỉ có điều, anh Ba Thành vẫn hay đi sớm về muộn. Có lần khuya anh đi nhậu về say té lên té xuống, tôi với chị Thắm đỡ anh vào phòng. Lúc đỡ anh tôi thấy cổ áo anh có lờ mờ vết son môi, tôi nghĩ chị Thắm cũng biết…
Chị Hai dọn qua ở cũng được mấy tuần, sức khỏe chị coi như cũng ổn định. Hôm qua tôi có vô phòng tâm sự với chị, thấy tinh thần chị không còn sa sút nữa nhưng chắc vẫn còn buồn nên chị ít nói hơn hẳn. Có điều sao tôi thấy chị Hai dạo này ốm quá, ốm một cách kỳ lạ mặc dù chị ăn khá nhiều.
Tôi bồng bé Mít đi ra ngoài sân, thấy má chồng tôi đang uống trà, để con bé xuống sân cho nó chạy chơi. Tôi nói với má chồng:
– Má con thấy chị Hai ốm quá, má coi sắc thuốc cho chị uống đi má.
Má chồng tôi thở dài:
– Ừ má cũng định vậy, thấy con nhỏ ốm nhom ốm nhách má xót xa quá trời. Mà gần đây nhiều chuyện quá má quên mất tiêu.
– Bộ có chuyện gì hả má?
– Ừ chuyện đám cưới Út Đạt sớm hơn một tháng.
Tôi có chút ngạc nhiên:
– Sao gấp gáp dữ vậy má, có cần con phụ giúp gì không?
Má chồng tôi cười hiền, bà trả lời:
– Cũng không có gì đâu, có con Thắm với vú Huệ hộ má được rồi. Con ráng lo cho con Giàu với bé Mít là má mừng rồi. Haizz cái thằng Đạt lúc đầu không chịu lấy con Nhàn, tự dưng đùng cái đòi cưới sớm. Gấp gáp quá, đầu tuần này ba với má đi qua dạm hỏi nè.
Tôi gật gật, ừ thôi vậy cũng tốt đỡ cho Đạt rầu rĩ buồn bã cả ngày. Mới tuần trước cậu ta về lại Sài Gòn chắc lo sắp xếp việc học đặng về đây cưới vợ. Thôi thì tôi cũng mong cho cậu ta hạnh phúc bên vợ sắp cưới.
– Ừ mà vợ sắp cưới của thằng Đạt nó nói nó biết con đó. Cha, sau này về chị em thơm thảo mà sống nha.
Tôi cả kinh, biết tôi? Nhàn biết tôi từ trước thì liệu có gì nguy hiểm không nhỉ? Lỡ bây giờ cô ta thấy tôi không giống với Hai Lài thật rồi vạch mặt tôi luôn thì làm sao đây???
Thấy tôi run run, má chồng tưởng tôi trúng gió, bà kêu bé Li đưa tôi lên phòng cạo gió cho khỏe còn bé Mít thì để bà với bà vú Thơm lo. Tôi thiệt sự cũng muốn trúng gió luôn rồi!
……..
Tối khuya, tôi có chút đói bụng nên đi lò mò xuống bếp lấy sữa uống. Đi gần đến bàn để ấm thủy với sữa của chị Hai, bé Mít tôi thấy có bóng người đang lén lút làm cái gì đó. Tự dưng thấy lo lo tôi nấp ngay chân cầu thang ngó ngó theo dõi. Đợi bóng người đó đi rồi, tôi mới hoảng hồn xác định là chị Thắm. Đợi chị Thắm đi rồi tôi mới đi lại bàn, nhìn kỹ thấy chút bột vàng vàng vươn vãi trên bàn, tôi chấm chấm đưa lên mũi ngửi. Cái mùi gì khó chịu ghê, không thơm không hôi nhưng khó ngửi quá. Định bụng nghĩ không biết chị Thắm lén lút làm cái gì nữa..
Đang định đi ra thì thấy dưới chân hình như đạp trúng cái gì đó, tôi dở chân cầm vật gì dưới đất lên xem, hình như là gói bột. Mở ra coi tôi ngửi ngửi, cái mùi y chang mùi tôi ngửi khi nãy trên bàn…. Nghĩ nghĩ tôi bỏ vào túi áo sau đó đi luôn lên phòng không lấy sữa nữa. Cái này…. ngày mai đi lên thị xã hỏi ông thầy Tám Cao xem là cái gì?!