Đứng trước cổng căn biệt thự,Hạ Ninh ngỡ ngàng,cô không biết là gia đình của Hàn Trì giàu có như vậy.Cô bước lên bấm chuông,sau đó cổng tự động mở ra,cô bước vào,cổng tự động đóng lại,khiến cô không khỏi mở rộng hiểu biết của mình thêm chút nữa.Sau khi bước vào, có một chị chạy ra đón cô.
\- Tiểu thư Hạ Ninh phải không?cậu chủ đang chờ cô trong phòng khách,mời cô đi theo tôi.
Cô gái đi trước dẫn đường,Hạ Ninh theo sau ngó nhìn xung quanh.Vừa tới cửa đã thấy Hàn Trì ra đón.
\-Cậu mau vào đi.-Hàn Trì thấy Hạ Ninh ở cửa thì mỉm cười mời cô vào.
\-Chào cậu.- Cô cũng mỉm cười đi theo vào.
\-Chúng ta đi lên phòng của mình học luôn nhé.- Hàn Trì đề nghị
Hạ Ninh gật đầu đồng ý, cô nghĩ dù sao ở đây nhiều người cũng không tiện nói chuyện,huống chi lát nữa cô còn phải xoa bóp cho cậu.
Hàn Trì quay sang dặn dò người giúp việc đem nước và trái cây vào phòng mình, rồi dẫn Hạ Ninh đi về phía thang máy.
\-Nhà cậu thật lớn,thật đẹp.Còn có cả thang máy như chung cư nữa.-Hạ Ninh không tiếc lời khen ngợi
\-Đây là nhà Ba Mẹ mình mới mua sau khi mình bị tai nạn, lúc trước nhà cũ của mình cũng không có thang máy, cũng không to như vậy.Cậu cũng thấy đó, vì mình đi lại không tiện nên ba mẹ mới chuyển nhà có thang máy để mình tiện lợi dễ dàng hơn trong việc đi lại, vì nhà có thang máy nên cũng hơi to.-Vừa nói xong thang máy đã dừng ở trước cửa phòng cậu,cậu mở cửa mời cô vào.-Cậu vào đi
Bước vào phòng lần thứ hai cô ngơ ngác, không phải cô khoa trương chứ phòng của Hàn Trì to tới mức gần bằng cả căn hộ của cô.Phòng màu nâu nhạt, bước vào là phòng khách nhỏ có cái màn hình cực to treo ở bên phải cửa phòng,bên trái có cả quầy bar.Phía sau có cánh cửa nữa chắc là phòng ngủ.
\-Phòng cậu cũng to quá rồi.-Hạ Ninh không nhịn được cảm thán.
\-Đúng là hơi to nhất.Cậu ngồi đi.
Hạ Ninh ngồi xuống ghế sô pha,rồi quay sang hỏi:
\-Ba mẹ cậu đâu,họ không có nhà sao?
\-Bà mình đến công ty,mẹ mình đi công tác ở nước ngoài tuần sau mới về, ở nhà chỉ có mình thôi.
\-Cậu ở nhà một mình không thấy buồn sao?
\-Ba mẹ mình rất bận,nên mình thường xuyên phải ở nhà một mình, ở lâu rồi cũng quen.- Hàn Trì thản nhiên trả lời
\-À.Chân cậu thấy sao rồi có cảm giác được sự thay đổi gì không, đơn thuốc mình đưa cậu có làm theo không, có ngâm đủ giờ không?
\-Hình như sao khi ngâm nước thuốc có cảm giác chân tốt lên nhiều rồi.-Hàn Trì mỉm cười trả lời, trong lòng nghĩ dù sao chân cậu cũng không khỏi được, nhưng cậu cũng không muốn cô buồn.
\-Cậu lên giường nằm đi, mình giúp cậu xoa bóp chân.
Hạ Ninh giúp đỡ Hàn Trì nằm lên giường, xoắn ống quần cậu lên,cô lấy lọ thuốc nước do tự cô bào chế trước đó thoa vào lòng bàn tay,nhẹ nhàng xoa từ lòng bàn chân rồi từ từ đi lên đến bắp chân,đến đùi.Cô không chỉ đơn giản xoa như vẻ bề ngoài,mà còn kết hợp bấm \*\*\*\*\* \*\* cho cậu.Thuốc nước cậu ngâm,có tác dụng thải các chất độc tích tụ trong người cậu hết ra ngoài,đồng thời làm cho các mạch máu nhỏ trên chân của cậu trước đó tắt nghẽn từ từ giãn nở ra, kết hợp với xoa thuốc bấm huyệt sẽ giúp cho việc lưu thông máu tốt hơn,đồng thời giúp các dây thần kinh trước đó bị tê liệt được kích thích,sau một thời gian các mạch máu nhỏ và các dây thần kinh sẽ từ từ khôi phục,cuối cùng tuy chưa thể đứng lên ngay được nhưng chân sẽ hồi phục lại cảm giác đau,nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thật ra đối với những người ở thế giới này lại rất khó thực hiện, bởi vì phương thuốc nước ngâm chân là đơn thuốc bí truyền của sư phụ cô,lực đạo xoa bóp, phương thức bấm huyệt kết hợp cũng là sao thời gian dài điều trị nhiều bệnh nhân ở kiếp trước, cô đã rút ra được phương pháp hiệu quả nhất,và bí truyền của riêng mình.Người khác khó có thể làm được.Muốn khỏi hoàn toàn và đứng lên được, phương pháp quyết định là châm cứu.Và muốn châm cứu được thì trước hết chân phải khôi phục được cảm giác đau.
Hàn Trì vừa thấy cô tự nhiên xoắn ống quần của cậu,xoa đó là dùng đôi tay nhỏ nhắn xoa bóp chân cho cậu, mặc dù chân cậu không có cảm giác gì khi tay cô tiếp xúc với chân cậu, nhưng tai cậu vẫn đỏ lên nhanh chóng, gương mặt ửng hồng, cậu đặt tay lên ngực, ở đây trái tim của cậu đang đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cậu.Để giảm bớt không khí có phần hơi khó thở này,cậu tìm đề tài để nói chuyện với cô.
\-Tại sao cậu….cậu lại muốn chữa chân cho mình?
“Bởi vì mình là đại phu, được mệnh danh là thần y chắc chắn có thể chữa khỏi cho cậu.” Đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, chứ làm sao có thể nói ra lời được.
\-Bởi vì mình xem cậu là bạn tốt, muốn cậu có thể vui vẻ.
Cô ấy muốn mình vui vẻ sao,cô ấy xem mình là bạn tốt sao.Cậu nhếch khóe miệng.
\-Nhưng mình không muốn làm bạn tốt của cậu.
Cô dừng động tác, ngước mắt ngỡ ngàng nhìn cậu, chưa kịp hỏi tại sao thì đã nghe cậu nói tiếp.
\-Mình muốn làm bạn thân của cậu, giống như Lãnh Nguyệt.-Thấy cô nhìn mình,cậu mỉm cười.
Cô thở phào khi nghe cậu trả lời.Rồi tiếp tục xoa bóp.Làm khoảng 10 phút thì cô dừng tay lại, giúp cậu kéo ống quần xuống,đứng dậy,dùng khăn ướt lau tay.
Thấy cô không làm nữa,và cũng đã lau tay,cậu đề nghị cậu ở lại ăn trưa với mình rồi hãy về.Cô gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng di chuyển đến phòng ăn,đến nơi cô nhìn thấy có một chiếc bàn ăn cao phù hợp với cậu, thì không khỏi suy nghĩ chắc chắn căn nhà này tất cả mọi thứ điều chuẩn bị vì cậu, bởi mọi thứ điều thuận tiện cho việc đi lại khó khăn của cậu.Ngồi vào bàn ăn,cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy trước đó đã chuẩn bị sẵn và một túi hương.Cầm lấy đưa đến trước mặt cậu.
\-Đây là công thức và cách nấu món canh có lợi cho việc điều trị chân của cậu,còn đây là túi hương an thần, nếu tối cậu cảm thấy khó ngủ,cậu hãy để nó bên cạnh gối nằm,nó sẽ giúp cậu ngủ ngon.
Hàn Trì khá bất ngờ trước sự quan tâm của cô,và cũng cực kì cảm động.Cậu nghĩ cô chỉ đơn giản muốn làm quen với việc điều trị,sau này có ít cho việc học của cô,nên đã không suy nghĩ nhiều mà chấp nhận cho cô chữa trị cho mình, bởi vì dù cô có làm như thế nào thì tệ nhất là chân cậu sẽ tàn phế vĩnh viễn thôi,mà cho dù cô không làm gì thì cậu cũng biết mình sẽ không thể thay đổi số phận của mình,cậu từ lâu đã chấp nhận sự thật này.Nhưng bây giờ cảm nhận được sự nghiêm túc,và chân thành của cô,cậu rất cảm động và bất giác cũng tin tưởng rằng cô sẽ chữa khỏi cho cậu.
\-Cảm ơn cậu.Cậu mau ăn đi,để xem có hợp khẩu vị không?
\-Đồ ăn rất ngon.-Cô từ từ nếm thử các món, đúng thật là rất ngon,có thể nói ngon hơn nhiều so với dì Bạch nấu.Nghĩ đến dì Bạch cô bất giác mỉm cười.
Ăn xong cô xách túi chuẩn bị về, thì được Hàn Trì đề nghị bảo Chú Bành đưa cô về, vì ở đây rất khó đón xe.Cô cũng không từ chối, bởi vì lúc cô vào thật sự không thấy được chiếc xe taxi nào,vì khu này phải nói trong sân nào cũng đậu một chiếc xe bốn bánh.
\-Hôm nay rất cảm ơn cậu.
\-Không khách khí, chúng ta là bạn thân mà-cô mỉm cười.
Nhìn xe từ từ đi xa,cậu nói nhỏ:” Ninh Ninh,tớ biết làm gì để cảm ơn cậu đây”.