Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Chương 47: Đại hôn có biến [4]



Cô theo tên thuộc hạ của Yêu Vương đến đúng chỗ lúc trước bị rơi vào Yêu Giới. Đến nơi, hắn biến mất. Cô nhìn quanh thấy Nguyên Khải đứng đằng xa vẫy tay. Cô vui vẻ chạy lại. Nguyên Khải thấy cô thì lo lắng trong lòng giảm được phần nào. Anh cầm lấy tay của cô.

– Thiện Nhất, cô không có bị thương chứ? Tôi lo lắng cho cô chết mất!

Thấy bản mặt mĩ thụ của Nguyên Khải cô lại cảm thấy buồn cười. Lo chết mất? Chẳng phải bây giờ anh đã rời hồn khỏi cơ thể hay sao mà còn chết?

– Này… có phải anh thích tôi không?

Cô rụt tay lại, ghí sát mặt mình vào mặt anh mà hỏi. Nguyên Khải bỗng đâu lại đỏ mặt quay ra chỗ khác. Trong lòng anh thấy rộn ràng, cảm xúc dâng trào nhưng không cách nào mà trả lời. Cô định bụng là chỉ trêu anh ta một chút thôi, ai ngờ bỗng chốc Nguyên Khải nghiêm túc nhìn thằng vào mắt cô. Tay anh giữ chặt bả vai cô khảng khái nói

– Ờ… thực ra tôi ngưỡng mộ cô… cho tôi được phép thích cô chứ?

Cả người cô cứng ngắc. Nguyên Khải sao lại nghiêm túc tới vậy? Chẳng phải là cô chỉ đùa thôi sao? Đừng làm cô khó xử thế chứ.

– Thực ra… Nguyên Khải…

Cô còn chưa kịp biện hộ thì một cơn gió lạnh thoảng qua. Vài chục tên chó săn từ tứ phía vọt tới bao vây hai người.

Phía xa xa, chiếc kiệu đỏ chở Nhã Nương cũng dừng lại. Bà ta từ từ chống gậy vén rèm bước xuống. Thoắt cái, bóng hình bà ta xuất hiện ngay trước mặt cô. Cây gậy trúc vụt lên vào hai tay Nguyên Khải. Đủ nhanh để anh đau đớn mà buông tay ra khỏi vai cô. Nhã Nương chống mạnh chiếc gậy trúc xuống đất, đôi mắt thâm sâu quay sang nhìn cô.

Gương mặt già nua nhăn nheo với mái tóc trắng xõa khiến cô thấy phát sợ. Trên đầu bà ta có một cây trâm được khắc một con rắn lục xanh tinh tế, thỉnh thoảng lại lóe sáng khiến cô chói mắt.

– Hừm, làm tân nương của con trai ta không muốn lại ở đây với một tiểu yêu thấp kém? Cô cũng gan đấy!

Nhã Nương cất giọng nói thâm trầm có chút khàn khàn. Bà ta đưa gậy định gõ cho cô một chưởng nhưng lại dừng lại đúng lúc. Chưa cưới nên phải giữ gìn nhan sắc để thành tân nương đẹp nhất.

Cô lách người qua đỡ Nguyên Khải. Nhã Nương hừ lạnh cản lại. Bà ta cầm cây gậy trúc chặn cô lại. Vài tên chó săn tiến lên tóm lấy Nguyên Khải.

– Bay đâu, đem tân nương của con trai ta về…

Hai tay cô bị tóm chặt bẻ ra đằng sau. Ánh mắt cô nhìn Nhã Nương gắng lực phản kháng.

– Tôi không phải tân nương của con trai bà! Tôi không phải người đầu tiên chạm vào quả cầu…

Nhã Nương bị những lời này của cô làm cho tức giận. Bà ta tức tối, giơ tay lên định tát cô nhưng lại bị một bàn tay chặn lại. Đôi mắt vàng lục chợt sáng lên. Bà ta nhìn nam nhân trước mặt kinh ngạc.

Cô cũng theo đó mà nhìn. Nam nhân áo đen thần bí xuất hiện trên tầng 3 thanh lâu. Nhưng gương mặt hắn quấn một lớp băng chẳng khác gì xác ướp khiến cô không thể nào nhìn rõ gương mặt.

– Nhã… Nhã Viên… sao con lại đến đây? Không tốt! Mau về Đế phủ ngay, bệnh của con không thể…

– Thả họ đi đi. Mẫu thân, ta không thích cô ta…

Giọng nói nam nhân đó vang lên có chút khàn khàn. Làn da hắn ta trắng xanh, cho thấy thân thể của hắn đang mang trọng bệnh. Nam nhân đó dứt lời, miệng liên tục ho khan khiến Nhã Nương sốt ruột.

– Được rồi, được rồi ta đồng ý. Nào, ta đưa con về phủ. Ở ngoài này không tốt cho sức khỏe của con.

Đám chó săn nghe vậy thì đồng loạt lùi lại phía sau. Nguyên Khải vừa được tự do thì chạy đến ngay chỗ của cô. Nhã Nương chống gậy, một tên chó săn đi tới đã lấy con trai bà ta.

– Hừm, nể tình con trai ta mở lời ta mới tha cho các ngươi. Mau cút đi…

Cô nuốt một ngụm nước bọt. Trước khi quay đi cô cúi đầu coi như cảm ơn nam nhân kia. Hắn ta đưa mắt nhìn cô, đôi mắt sâu hút xong tất cả đồng loạt biến mất.

Đi tới cảnh giới, một hố đen xuất hiện. Cô cùng Nguyên Khải liền nhảy vào đó xoay đúng địa điểm lúc trước.

ÂM PHỦ

Cô và Nguyên Khải vừa tới ranh giới cầu Nại Hà. Hắc bạch vô thường đã đứng đợi sẵn ở đó.

Vừa trông thấy cô, hắc vô thường vội vàng chạy tới. Có vẻ hắn rất gấp, dường như suýt không kịp nói.

– Về rồi? Lưu phán quan bảo bọn tôi ở đây đợi cô…

Cô còn đang ngạc nhiên. Bạch vô thường cau mày rồi nhanh chóng bước tới nắm lấy tay cô sử dụng thuật di chuyển. Cô vừa định thần lại. Phát hiện bản thân đã đứng trước một khung cảnh nhộn nhịp được trang hoàng đỏ rực. Quỷ nô đi đi lại lại, tiếp khách, trang hoàng lộng lẫy. Các chúng thần tiên lục giới cũng tụ tập đến địa phủ cả. Có lẽ, đại hỷ của Diêm Vương chính là sự kiện hiếm có của cả lục giới….

Cơ thể cô hơi run, bản thân còn đang trong trạng thái mơ hồ. Bạch vô thường nhíu mày, cô ta đẩy cô về phía trước

– Còn không mau nhanh lên! Đại hôn chỉ còn lại nửa canh giờ là cử hành rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.