Edit: RheniT6
Côn Luân, cực địa hàn chi.
Mặt trời ở nơi này dâng lên mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ hai canh giờ, rồi lại rơi vào tầng tầng sông băng, bặt vô âm tín.
Ban đêm rất dài.
Lâu dần, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngân hà đầy trời rơi vào thế gian, trời đất như liền mạch, trước mắt đều là trống trải tịch liêu.
Thẩm Chiêu Chiêu một mình đứng ở chỗ này, không biết trải qua bao nhiêu ban đêm.
“Ma tộc hiện tại càng ngày càng càn rỡ…… Tu Tiên giới có lẽ đã không còn đường lui nữa rồi.” Một thanh âm xa lạ bị gió tuyết cuốn vào trong tai nàng. Thẩm Chiêu Chiêu giật giật lỗ tai, quay đầu lại.
Giữa màn tuyết, hai nam nhân vội vàng rời khỏi Côn Luân Sơn, chạy tới từ hướng đông.
Thẩm Chiêu Chiêu đã thật lâu không có nhìn thấy người sống, thấy được có người lại đây ánh mắt sáng lên, gấp không chờ nổi liền đuổi theo qua.
Đến gần bọn họ lời nói cũng nghe rõ ràng hơn, Thẩm Chiêu Chiêu vốn nghĩ muốn hù dọa hai người kia một chút, cười cười nheo mắt lại tránh ở phía sau bọn họ, nghe thấy lời nói của hai người bỗng dưng cứng đờ.
“Nếu không phải Lạc đạo hữu ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ đã sớm chống đỡ không nổi nữa.” Một nam nhân mở miệng đồng thời thở ra một mồm to toàn hơi, ngưng kết thành lớp sương mù trắng xóa.
Người kia cảm thán một tiếng: “Đúng vậy, Lạc Kỳ Sâm anh tài ngút trời, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có hắn có thể cùng Ma Tôn Thiên Trạch Quân ganh đua cao thấp……”
Hai người đi thẳng đến trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, nhưng ai cũng không nhìn thấy nàng.
Đúng rồi, sẽ không có người có thể thấy nàng.
Bởi vì, nàng sớm đã chết.
Thẩm Chiêu Chiêu nghiêng nghiêng đầu, nàng là chết trong tay vị “Ngút trời anh tài” những người đó nói đến.—— Lạc Kỳ Sâm
Người đời đều biết Lạc Kỳ Sâm ngăn cơn sóng dữ, danh chấn tứ phương. Nhưng không một ai biết rằng, Lạc Kỳ Sâm tại chỗ này đã từng tự tay kết liễu người hắn hứa hẹn cả đời cùng đăng tiên đồ.
Tâm địa so với đỉnh Côn Luân ngàn năm không tan chảy còn muốn lạnh hơn.
Thi thể Thẩm Chiêu Chiêu cứ thế bị chôn vùi trên đỉnh Côn Luân Sơn.
Trên Côn Luân có một toà Thiên Trì, nghe nói tất cả sông ngòi ở thiên hạ đều xuất phát từ nơi này. Nước Côn Luân sau khi đóng băng tụ tập ở chỗ này, từ đó truyền khắp tứ phương. Chỉ là đáng tiếc, hiện tại Thiên Trì đã không còn nước nữa.
Ngày xưa tuyết tan chảy xuôi xuống tạo thành dấu vết lưu chuyển tỏa ra nhiều tuyến đường. Khi Thiên Trì đông lại, bốn phía tắc nghẽn bị tuyết trắng vây thành hình dạng một đóa sen. Nơi Thẩm Chiêu Chiêu ngã xuống là tại chính giữa “nhụy” của đóa sen này.
Trong mảng băng lạnh băng là dung nhan thanh tĩnh, phong hoa tuyết nguyệt, hương sắc diễm lệ.
Nàng bị đẩy xuống nơi này chưa đến mấy canh giờ đã không còn hơi thở, thậm chí đến mắt cũng không kịp nhắm lại. Đôi mắt nửa mở nửa khép, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, không biết là trào phúng hay bi thương.
Sinh mệnh ngừng lại ngay thời điểm hoàn mỹ nhất, tựa như một đóa hồng liên đón gió yêu dã nở rộ.
“Sau khi Lạc đạo hữu chống đỡ, rốt cuộc cũng tìm được cái phương pháp tốt có thể ngăn cản Thiên Trạch Quân! Bằng không, ngươi với ta sớm hay muộn cũng muốn trở thành vong hồn dưới tay thủ hạ của hắn.”
“Ta trước có nghe nói Trạch Quân là do thời niên thiếu chịu đủ khi dễ, nên sau khi lớn lên lòng mới mang oán hận, thay đổi đủ các phương pháp tra tấn người tàn nhẫn độc ác. Rơi vào tay thủ hạ của hắn căn bản là muốn sống không được muốn chết không xong. Ngươi còn nhớ rõ Mặc Nguyên Tông đã bị diệt môn không? Còn có Thanh Vũ Tông…… Máu chảy thành sông, không một người sống……”
Biết được này hai người nhìn không thấy nàng, Thẩm Chiêu Chiêu liền lớn mật đi theo phía sau bọn họ “Phiêu”, lúc thì vò tóc người này, một hồi lại kéo qua kéo lại góc áo người kia, sau nữa ghé vào bọn họ làm mặt quỷ, thật sự vô cùng nhàm chán.
Rheni: Từ “Phiêu ” có nghĩa là ma, ở đây nghĩa là chị nữ chủ đi theo nhát ma hai ông kia =)) mình tính dịch ra cơ mà thấy bản gốc đóng khung lồng kính nhấn mạnh quá nên thôi để vậy luôn=))))
Tính tình của nàng vốn thích náo nhiệt, chết lâu như vậy không có đầu trâu mặt ngựa nào đem nàng câu đi, cũng không có thấy người sống. Thật vất vả thấy hai người, thế mà lại không nhìn thấy nàng.
Nếu còn không tìm chút việc vui vẻ để làm, quả thực có thể đem cái người chết nàng đây lại chán chết thêm một lần nữa!
“Đem vật này đặt tại đây xong thì tốt rồi đi.” Một người nam nhân nói xong lời này cúi người xuống, “Tiểu mông vểnh” đối diện thẳng với Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu trợn tròn đôi mắt, chẳng qua chớp mắt liền cười tủm tỉm.
Trong đám tu sĩ hiếm khi có đồ đệ nào nhan sắc quá tệ, mặc áo đạo bào nhiều ít càng có thêm chút khí thế tiên phong đạo cốt. Hai người kia tuy không tính đặc biệt xuất chúng, nhưng đối với người bình thường cũng coi như là đáng để thưởng thức.
Thẩm Chiêu Chiêu nhàm chán lâu như vậy, như thế nào có thể buông tha? Nàng cơ hồ không chút suy nghĩ liền đặt tay lên mông hắn sờ sờ, nâng chân tới chuẩn bị bổ một cước vào chính giữa, lại thấy người nọ đứng thẳng thân thể.
Nàng từ sau lưng người nọ nhô đầu ra, tò mò xem xét liếc mắt một cái. Thấy người này đem hai cục đá màu trắng gác ở một góc thấp nhất của Côn Luân Sơn.
Thứ này giác ở Tu Tiên giới có tên là “Kỳ giác”, cùng với truyền thuyết thiên địa dường như có liên quan gì đó.
“Nhưng ngàn vạn đừng đặt sai. Chúng ta đã là chỗ cuối cùng, để xong hẳn là được đi……”
Thẩm Chiêu Chiêu chọc chọc đầu hắn, bát quái thì thầm: “Các ngươi rốt cục là đang lén lút làm cái gì? Mau nói mau nói mau nói……”
Nhưng mà không ai phản ứng nàng.
Hai cái nam nhân xong việc liền ngẩng đầu lên. Thời gian một chén trà công phu trôi qua, chân trời phía xa dâng lên một đoàn sóng vân quỷ quyệt, trong đó ẩn ẩn có tiếng sấm giật. Cùng với thanh âm ầm ầm, bầu trời bị xé rách hiện ra một cái miệng to.
(Rheni: Một chén trà công phu là khoảng 10 phút á.)
Phần phật cuồng phong che trời lấp đất, ở Côn Luân cánh đồng hoang vu không đỡ nổi càn quét, cơ hồ toàn bộ bị cắn nuốt hết thảy.
Hai nam nhân kia đôi mắt sáng lên, vui mừng lẩm bẩm: “Thành công……”
“Này này này, các ngươi đã làm cái gì ——” Thẩm Chiêu Chiêu không trấn định được như bọn họ, bởi vì nàng phát hiện, chính mình ở giữa cuồng phong cơ hồ đứng thẳng cũng không xong.
Nàng là quỷ! Chẳng lẽ còn sẽ sợ gió sao?!
Nhưng mà không đợi nàng rít gào, thân thể không tự chủ được liền hướng về phía cái miệng to kia bay qua.
“Cứu mạng ——” tiếng kêu cứu vang vọng giữa cơn lốc.
Một người nam nhân khẽ khều bạn đồng hành: “Ngươi có nghe thấy tiếng kêu cứu không?”
Một người khác lắc lắc đầu: “Là ảo giác đi. Đừng nghĩ nhiều nữa, nhìn đi, ‘Cổng’ mở ra……”
Phía chân trời, phong vân quay cuồng dữ dội rung động, vết rách trên bầu trời mãnh liệt hấp thu bất kỳ lực lượng nào nó gặp được, cơ hồ muốn đem trời đất này cắn nuốt.
Mà Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm biến mất sau đám mây khói mù mịt.
*****************
“Đánh chết hắn! Đánh chết tên phế vật này cho ta!”
Trong đầu ầm ầm vang lên, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cả người như trải qua một cú nổ mạnh. Xung quanh có một đống người không ngừng ở bên tai gọi tới kêu đi, thanh âm sắc nhọn cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ của nàng.
“Chiêu Chiêu muội muội, chính là tên tạp chủng này phá hỏng đồ vật. Thứ kia chính là cha ngươi tự mình làm cho ngươi, thật không thể tha thứ được!”
“Chính là chính là! Hắn xưa nay tâm địa bất chính, lúc nào cũng cúi gằm không coi ai ra gì, lần này phải giáo huấn hắn thật tốt!”
“Đánh chết hắn! Đánh chết hắn……”
Muốn đánh chết ai? Thẩm Chiêu Chiêu có chút mê mang mở mắt, tầng hơi nước dần dần rõ ràng lên, đập thẳng vào mắt mắt chính là ba cái thiếu niên phỏng chừng mười mấy tuổi.
Bọn họ người mặc quần áo màu xanh lá, búi tóc giống nhau, trên dải lụa thượng hạng thêu một cái cây tinh xảo, như là rung rinh từ không trung rơi xuống, sinh động như thật.
Thiếu niên cầm đầu trong tay cầm quạt xếp, đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, trong đáy mắt hiện lên một tia âm ngoan nhưng rất nhanh lại quay về phía nàng vẻ mặt ôn hoà nói: “Chiêu muội muội đầu có còn đau hay không? Tiểu tử này gan cũng thật lớn, phá hư đồ vật của muội muội không nói, còn đánh vào đầu muội muội, muội muội giáo huấn xong ta còn phải hảo hảo dạy dỗ lại hắn một trận mới hả giận được.”
Thẩm Chiêu Chiêu cả người đều có chút ngốc.
Nàng không phải đang ở Côn Luân sao? Như thế nào chạy tới nơi này? Người trước mặt đối chính mình một tiếng lại một tiếng “Chiêu Chiêu muội muội”, đến tột cùng rốt cuộc là ai?
Còn có, phá hư đồ vật, còn bị đánh đầu, là tình huống như thế nào? Nàng tuy rằng cảm thấy đầu có chút mơ màng, nhưng đến không hẳn bị đập quá đau đớn.
Đang ở tự hỏi, dưới thân truyền đến một trận giãy giụa, cơ hồ làm Thẩm Chiêu Chiêu té ngã đi xuống.
Thẩm Chiêu Chiêu sắc mặt cứng đờ, đột nhiên ý thức được cái gì, chậm rãi hạ đầu……
Lúc này, nàng đang ngồi ở trên người một thiếu niên.
Không không không, nói đúng ra, nàng là đè ở trên người ở thiếu niên này.
Thiếu niên này bộ dáng bất quá cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, mặc bộ đồ bằng vải bố thô ráp, tóc tai hỗn độn tán ở một bên. Bất quá bộ dáng chật vật kia cũng không dấu được gương mặt có góc nghiêng kinh diễm.
Như thiết như tha, như trác như ma.
Hắn bị Thẩm Chiêu Chiêu hung hăng đè nặng, không nói một lời, chỉ gắt gao cắn môi, vẽ ra một cái cứng đờ độ cung.
“!!!”
Thẩm Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy cả người sửng sốt, ngay sau đó, một đôi mắt đen hung ác nham hiểm bỗng dưng chiếu thẳng tầm mắt của nàng.