Việt Linh

Chương 31: Bố Cục Của Thánh Nhân



Chương 31: Bố Cục Của Thánh Nhân

Cao Bá Quát bị Lý Bôn lôi đi, tốc độ như gió cuốn. Chẳng mấy chốc đoàn người đã rời khỏi chiến trường huyên náo.

Đi được nửa giờ, trước mặt xuất hiện một ngọn núi cao, trông khá hiểm trở. Mọi người dừng lại, quay đầu nhìn Lý Bôn, Triệu Túc lên tiếng:

“Ngươi đem hắn theo làm gì?”, trong giọng nói mang vẻ hậm hực.

“Chơi được không?”, Lý Bôn rắn mắc đáp.

“Hừ”, thấy không ai lên tiếng Triệu Túc cũng không nói nữa.

Lý Bôn thả Cao Bá Quát ra, tiến về phía một vách núi bằng phẳng. Triệu Tam Trinh cũng đi cùng. Hai người đến bên vách núi, Lý Bôn lấy ra một vật kim loại nửa hình tròn khảm vào chỗ lõm vào trên vách núi. Triệu Tam Trinh cũng làm tương tự, lấy ra một nửa còn lại khảm vào.

Lập tức chúng sáng lên, vách núi mở ra một khe hẹp chừng hai người đi lọt. Mọi người không ai bảo ai lần lượt đi vào, Cao Bá Quát cũng đi theo. Lý Bôn và Triệu Tam Trinh thu lại hai mảnh kim loại rồi cũng cất bước theo sau, vách đá lập tức trở lại như thường không nhìn ra dấu vết.

Vừa vào cửa, trước mắt Cao Bá Quát liền sáng lên. Họ đang ở trong một hang động cực kỳ rộng rãi, bên trên đính đầy dạ minh châu làm không gian cực kỳ sáng sủa, không có cảm giác ngột ngạt.

Phía cuối hang có một đài cao, bên trên đặt hai bức tượng một nam một nữ. Nam thì anh khí bức người, khuôn mặt nghiêm nghị, bên dưới đóng khố bên trên cởi trần, trên đầu đội mũ lông chim. Nữ thì dáng người thước tha, thân trên mặc áo yếm bên dưới váy dài, đầu cũng đội mũ lông chim.

Đoàn người đến gần, bỗng quỳ một chân xuống, cung kính bái chào. Cao Bá Quát ngơ ngác không biết làm sao, Lý Bôn bèn liếc mắt: “Mau bái chào Lạc Long Đế Tổ và Âu Cơ Đế Mẫu”.

Cao Bá Quát trong lòng thầm nghĩ: “liên quan gì đến ta”, tuy thế hắn vẫn làm theo.

Sau khi hành lễ, mọi người tiến đến ngồi xung quanh chiếc bàn đá, có đúng mười bốn chỗ ngồi, mỗi người một chỗ, Cao Bá Quát cũng được ngồi. Hắn thầm cám ơn Lý Thân không có ở đây, nếu không chắc hắn phải đứng hầu.

“Nói đi, lần này ngươi muốn chúng ta làm gì?”, Triệu Tam Trinh lên tiếng. Giữa bọn họ có một quy ước, khi đánh nhau nếu bên nào thua sẽ thực hiện một yêu cầu của bên còn lại, dĩ nhiên cũng không phải bất cứ yêu cầu gì.

“Tấn công Dương Việt”, Lý Bôn trầm giọng.

Những người xung quanh giật nảy mình, bao gồm cả người Lạc Việt.

“Hôm nay ngươi bị ấm đầu hả?”, Triệu Túc lập tức lên tiếng.

“Hừ, ta cũng không nói các ngươi làm một mình”.

“Như vậy cũng càng không được, bọn chúng không chọc đến chúng ta, không thể đánh chúng”.

“Cái đó là lúc trước, nhưng bây giờ không giống”.

“Ý ngươi là cấm địa biến mất, thủ lĩnh xuất hiện”, Triệu Quang Phục lên tiếng.

“Đúng, ta vừa nhận được tin tức, Dương Việt tổ chức đại hội gì đó, mời các tộc Hồng Lĩnh đến Tây Sơn Yên Bái tham kiến thủ lĩnh bách tộc”, nói rồi ông liếc mắt nhìn Cao Bá Quát.

Những người chưa biết tin lập tức chấn động, theo ánh mắt Lý Bôn cũng nhìn về Cao Bá Quát.

Hắn ta tim đập liên hồi, bị nhiều cao thủ Thiên cảnh nhìn như vậy không run rẩy đã hay lắm rồi. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Cao Bá Quát bắt đầu nói lại mọi chuyện một lần.

“Dương Việt quả thật chán sống, bọn chúng dựa vào cái gì dám mạo danh thủ lĩnh bách tộc”, Triệu Tam Trinh trầm giọng nói.

“Làm sao biết chúng mạo danh mà không phải thực tìm được thủ lĩnh bách tộc?” câu hỏi Cao Bá Quát lúc trước gặp phải giờ lại vang lên. Hắn hứng thú xem Triệu Tam Trinh trả lời ra sao.

Triệu Tam Trinh nhìn về Lý Bôn, thấy hắn gật đầu mới lên tiếng:

“Đến giờ cũng không cần phải giấu giếm các ngươi”, hắn nhìn thật sâu vào Cao Bá Quát, “bởi vì thủ lĩnh bách tộc nhất định sẽ xuất hiện ở … Hồng Lĩnh”.

Cao Bá Quát giật bắn người, cố ra vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng dậy sóng.

“Làm sao ngươi biết?”, Phạm Tu lên tiếng hỏi câu trong lòng Cao Bá Quát, trong đây ông ta là người lớn tuổi nhất nhưng cũng lần đầu nghe thấy lời này.

“Lạc Việt các ngươi tuy có ba Lạc Hầu quyền lực ngang nhau, nhưng chỉ có một người biết việc này, Âu Việt thì chỉ có tộc trưởng được biết”, Triệu Tam Trinh từ tốn đáp.

“Tại sao thủ lĩnh lại chỉ xuất hiện ở Hồng Lĩnh?”

“Các ngươi có biết lý do các tộc Hồng Lĩnh không bao giờ bị tiêu diệt?” Triệu Tam Trinh hỏi lại.

“Là bọn họ luôn đoàn kết chống ngoại xâm”.

“Đây chỉ là một nguyên nhân. Quan trọng nhất là do các Thánh Nhân đã bố trí. Toàn bộ Hồng Lĩnh là một pháp trận cực lớn, chỉ cần có một lực lượng nhất định xâm nhập Hồng Lĩnh, trận pháp sẽ kích hoạt, lực chiến đấu của họ sẽ tăng lên, thừa sức đối kháng với bên ngoài”.

Mọi người ồ lên kinh ngạc, đã lâu lắm rồi không tộc nào dám tiến công Hồng Lĩnh, không ngờ nguyên nhân lại như thế.

“Còn nữa, pháp trận Hồng Lĩnh nối liền với cấm địa Màng Trắng, dù thủ lĩnh bách tộc có ra từ bất cứ đường nào cũng đều sẽ xuất hiện trong vùng Hồng Lĩnh”.

“Tại sao Thánh Nhân phải để thủ lĩnh xuất hiện ở Hồng Lĩnh?”

“Vì đó sẽ là căn cơ của hắn, hơn nữa cũng là thử thách dành cho hắn. Việc hắn phải làm là thống nhất Hồng Lĩnh, đồng thời phát triển nơi đây để làm bàn đạp thống nhất toàn bộ Bách Việt. Bọn họ đã lường trước việc các tộc bên ngoài sẽ thôn tính lẫn nhau để lớn mạnh nên dành riêng hai mươi tộc Hồng Lĩnh như quà tặng cho hắn. Các tộc trong Hồng Lĩnh cũng không thể đánh chiếm nhau, chỉ cần quanh quẩn khu vực được định từ trước, mỗi tộc sẽ gần như bất khả xâm phạm”.

“Như vậy thủ lĩnh bách tộc làm sao thống nhất được họ?”

“Đó là trước kia, còn bây giờ cấm địa Màng Trắng đã biến mất, trận pháp ở Hồng Lĩnh cũng đã không còn tồn tại”.

“Những chuyện này các tộc khác có biết không?”

“Hẳn là không, chỉ có Âu Việt và Lạc Việt các đời tộc trưởng mới biết. Các ngươi có biết vì sao từ xưa đến nay tuy đánh nhau triền miên nhưng chúng ta không bao giờ tiêu diệt lẫn nhau?”

Cả bọn trầm ngâm, Cao Bá Quát càng tò mò hơn, trận chiến lúc nảy hắn cảm nhận sâu sắc hơn hết, không hề có chút khí tức sát phạt nào.

“Là do ấn ký của Lạc Long Đế Tổ và Âu Cơ Đế Mẫu, cái tên Lạc Việt và Âu Việt của chúng ta đã nói lên điều đó, chỉ cần gia nhập một trong hai tộc sẽ đều có. Bọn ta tuy đánh nhau nhưng không giết nhau như khi đánh với các tộc khác, bởi vì mọi người luôn có cảm giác thân cận không thể xuống tay. Không những thế, chúng ta cũng chẳng thể chủ động đánh chiếm tộc khác khi bọn họ không xâm phạm, nếu không sẽ tất bại, nhưng sự xuất hiện của thủ lĩnh bách tộc đã phá bỏ điều này, hiện tại trừ giết lẫn nhau, chúng ta có thể đánh bất cứ tộc nào”.

“Lạc Việt và Âu Việt cũng là hai món quà dành cho thủ lĩnh bách tộc, dĩ nhiên điều kiện là hắn phải có năng lực nắm giữ, Dương Việt đã muốn chết, vậy chúng ta tặng thêm cho thủ lĩnh một món quà ra mắt nữa”, Triệu Tam Trinh lời nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy máu tanh.

Cao Bá Quát lúc này đã không còn bình tĩnh, hắn tuy chưa tin lời Triệu Tam Trinh nhưng trực giác cho thấy lời này hẳn đúng đến chín phần. Đang phân vân không biết phải làm sao thì nghe Lý Bôn lên tiếng.

“Thống nhất Bách Việt chỉ là chuyện nhỏ, thứ chúng ta phải đối kháng còn lớn mạnh hơn gấp trăm lần, thời gian chúng ta đã không còn nhiều, phải nhanh chóng hành động, chỉ mong thủ lĩnh bách tộc thật sự không phải kẻ vô dụng”.

Sau một hồi bàn luận, mọi người bắt đầu quay về thu dọn chiến trường, chuẩn bị mọi thứ để xâm lấn Dương Việt. Cao Bá Quát cũng theo người Lạc Việt trở lại thung lũng Ngũ Lĩnh. Hắn thầm thở dài, không biết bao giờ mới có thể trở lại báo tin cho Nguyễn Long.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.