Viêm Thần

Chương 63: Các ngươi chết chắc rồi.



“Lực lượng gì kia?”, Toản Địa Giáp ngạc nhiên bật thốt sau đấy nhãn thần liền hiện rõ vẻ tham lam:

“Đúng là ông trời thật giúp ta mà. Vừa có được ngọn lửa mạnh mẽ vừa có được lực lượng vượt xa Nguyên khí.”

Toản Địa Giáp cho rằng mình sắp sở hữu hai thứ sẽ làm thay đổi cuộc đời trong tương lai, giấc mơ đứng đầu thế giới được bao nhiêu kẻ nịnh nọt vuốt mông ngựa, được vô số mỹ nữ xinh đẹp như hoa vây quanh phục vụ đang dần rõ ràng ngay trước mắt.

Toản Địa Giáp lúc này không còn để ý đến Phệ Tu Phong chúa nữa, thay vào đó nó khóa chặt thân ảnh người thanh niên tóc đỏ và mãng xà sắc cam.

Toản Địa Giáp sẽ không vì ham muốn nhất thời mà để rớt miếng bánh ngọt trăm năm khó gặp.

“Chết hết đi cho ta.”, nó hưng phấn gào thét, thân thể đen xì bật đến như mũi tên dời cung, Nguyên khí ngưng tụ vào thế xuất trảo, muốn nhất kích tất sát.

Nó đã rút kinh nghiệm ở lần trước khi cố tình dây dưa làm con mồi chạy mất, lần này nó quyết đoán xuất thủ toàn lực, nhanh gọn lẹ và hiệu quả cao.

Nếu trúng chiêu, không ai ở đây còn sống sót.

Vụt!

Ong chúa phóng cây cọc sắt to đùng bóng loáng và nhọn hoắt nhắm ngay giữa trán đối phương.

Coong!

Toản Địa Giáp lười liếc mắt qua dùng cái đuôi to đùng mạnh mẽ quật văng cái kim khổng lồ, song trảo vẫn theo thế tiến công hướng tới mục tiêu chỉ định.

Gào! Gào! Gào! Gào!

Minh Tuấn biến thành bản thể Nguyên Thú, đầu rồng cùng ba chiếc sừng tràn đầy sự uy nghiêm, thân dưới bao bọc bởi lớp lân giáp đỏ pha đen cực kì kích thích thị giác, từng khối cơ bắp phồng to ẩn chứa nguồn năng lượng dồi dào. Vô cùng hầm hố!

Đang lúc hiểm nguy, Phệ Tu Phong cũng phải giật mình vì hình dạng Nguyên Thú quá kỳ lạ nhưng không kém phần cường đại của Minh Tuấn.

Toản Địa Giáp thì ghen tỵ tới cực điểm bởi con Nguyên Thú mới chỉ là Đại Nguyên Sư Cực tinh kia lại mang vẻ bề ngoài đẹp hơn quá nhiều so với nó.

Đương nhiên, giới Nguyên Thú, bọn chúng không hề để ý đến dung mạo sau khi hóa hình nhân loại, dạng người dù có mĩ miều đến mấy trong mắt chúng chỉ coi như đẹp thôi, ai cũng như ai, chẳng quá nổi bật.

Nhưng dạng bản thể lại khác, dạng bản thể càng đẹp càng được các Nguyên Thú thèm muốn.

Sức phòng thủ tăng lên vài lần, song hẳn hiểu vẫn không đủ chống lại Toản Địa Giáp.

Hai viên hạt châu xanh dương ở trong tay, bí pháp vận dụng, Minh Tuấn nhanh chóng biến đổi Đấu khí của Đấu Vương Cực tinh thành Nguyên khí của Nguyên Vương Cực tinh, Viêm Thú Thánh Diễm tiếp tục truyền vào.

Giờ thì thành hai hạt châu màu đỏ pha đen ẩn chứa sức nóng kinh thiên.

Chưa dừng lại, đầu niệm khẩu quyết, hắn thi triển thêm một bí pháp khác.

“Phụt….hộc…..hộc….hộc….!”, miệng rồng phun máu tươi, hơi thở lạc nhịp, kiệt sức, Nguyên khí Minh Tuấn dù gấp năm lần người bình thường cũng hết sạch sẽ.

Hắn khó khăn nói:

“Mang…..mang ta chạy đi…..chạy càng xa càng tốt…..”

Mãng xà chẳng chần chừ chút nào, đuôi quấn chặt cơ thể chàng thanh niên, quay đầu toàn lực phi tốc.

Ong chúa vô lực rồi, trơ mắt mà chờ chết thôi, làm gì còn sức để chạy nữa?

Con rắn sắc cam thấy vậy, chẳng biết động cơ nào, chẳng biết tại sao nó vung đuôi quấn luôn cả Phệ Tu Phong kéo đi.

Nhưng tốc độ của mãng xà làm sao nhanh bằng tốc độ tấn công của Toản Địa Giáp? Chưa kể nó còn “cõng” theo hai kẻ khác nữa.

Song trảo kia mạnh mẽ thô bạo chụp xuống, tử thần sắp lấy linh hồn của ba con Nguyên Thú xấu số chăng?

Ánh mắt Toản Địa Giáp tràn ngập niềm vui mừng, trái tim nhảy thình thịch vì hưng phấn. Ngọn lửa kia và lực lượng kia sắp vào trong túi hắn rồi.

Lúc này, Minh Tuấn kích hoạt hạt châu dứt khoát ném về phía sau.

Lờ mờ có thể thấy được một luồng sáng nhạt nối giữa hai hạt châu sắc đỏ. Đó là cộng hưởng.

Bí pháp cao cấp giúp gia tăng sức mạnh của nhiều đòn tấn công, phòng thủ,…..cùng dạng.

Toản Địa Giáp lại chẳng quan tâm tới, cứ thế lao lên.

Đùng! Đùng!

Sát na, Nguyên khí bạo tạc tiệm cận Nguyên Hoàng mạnh hơn Nguyên Vương Cực tinh mấy phần, Viêm Thú Thánh Diễm thiêu đốt đầy trời đem chục dặm xung quanh hóa thành biển lửa.

“Aaaaa…..Chết tiệt! Chết tiệt!”, Toản Địa Giáp hét đầy đau đớn.

Nó hứng chịu toàn bộ, thế tiến bị phá, Thánh Hỏa nung chảy nhiều phiến lân giáp đen thui, máu tươi phun trào, trông qua cực độ thê thảm, thụ thương tương đối nặng rồi.

“Khốn nạn! Lại ngọn lửa này! Ta phải lấy cho được nó.”, Toản Địa Giáp tức giận nghiến răng.

Lần trước, do chủ quan sơ ý, Viêm Thú Thánh Diễm đã khiến nó bị thương.

Hiện tại, cũng là Viêm Thú Thánh Diễm làm nó thê thảm nhưng do quá cao hưng nóng lòng muốn sở hữu Thánh Hỏa.

Vì sao Toản Địa Giáp biết Minh Tuấn có Thánh Hỏa?

Đơn giản vì lúc đuổi vờn Phệ Tu Phong, Toản Địa Giáp đã nói vài câu kiểu như: Giao ngọn lửa đỏ đen ra đây thì ta sẽ tha ngươi một con đường sống.

Sau lần Minh Tuấn và ong chúa thoát thân, Toản Địa Giáp luôn đinh ninh rằng hai kẻ kia nhất định một kẻ đang nắm giữ Viêm Thú Thánh Diễm và cũng nhờ đó mà chúng mới chạy được.

Ong chúa thừa hiểu có giao ra cái đi nữa thì con vật đen xì kia chắc chắn chẳng buông tha mình, nhưng quan trọng hơn là ong chúa không có Viêm Thú Thánh Diễm.

Tuy nhiên, Phệ Tu Phong lại rất hận Minh Tuấn, biết Minh Tuấn sở hữu Thánh Hỏa và liền nói hết.

Điều đó khiến Toản Địa Giáp nghĩ rằng ong chúa thật tầm thường, quả nhiên là hạng tham sống sợ chết, sẵn sàng bán đứng đồng mình vì trước đấy còn cứu nhau cơ mà.

Toản Địa Giáp vốn muốn giữ Phệ Tu Phong làm công cụ thỏa mãn sinh lý song liền suy nghĩ lại bởi nó sợ đêm dài lắm mộng, biết đâu một ngày nào đấy ong chúa tính kế với mình và mình chết lúc nào chẳng hay.

Từ đó Toản Địa Giáp có được thông tin Thánh Hỏa trong tay Minh Tuấn.

Biển lửa lan tràn khá rộng quét ngang đại địa thiêu đốt mọi thứ, không khí ẩm thấp hơi lạnh giờ trở lên nóng bừng, một vùng không gian u tối xám xịt bỗng bị xua tan.

Phừng! Phừng! Phừng! Phừng!

Viêm Thú Thánh Diễm chẳng phân biệt địch ta cứ thế mà tiến.

Mãng xà văng xa đến hàng cây số, bỏng tương đối nặng, trầy da tróc vảy, máu me đầm đìa, Man khí tán loạn. Nhưng nó vẫn cố gắng bảo vệ ong chúa cùng Minh Tuấn.

“Đừng hòng thoát!”, Toản Địa Giáp cố gắng chịu đau đớn liều mình truy theo. Trọng thương mà có được thu hoạch lớn còn hơn trở về tay trắng.

Toản Địa Giáp một lần nữa ngưng tụ công kích mạnh nhất hung hăng vồ tới mặc kệ Viêm Thú Thánh Diễm đang dùng sức nóng hủy hoại cơ thể.

“Khà! Khà! Khà! Ta đã quay lại. Các ngươi chết chắc rồi.”

Đúng lúc này, âm thanh tàn hồn Nguyên Hoàng bỗng vang lên, đôi mắt mãng xà dần dần biến đổi không còn sự cảm kích, biết ơn, thay vào đó là sự lạnh lùng và tham lam.

“Sao lại vào lúc này chứ?”, Minh Tuấn nói lẩm bẩm, cảm giác cận kề cửa tử tràn ngập cõi lòng.

Mãng xà thụ thương dẫn tới suy yếu, tàn hồn Nguyên Hoàng nhân cơ hội muốn đoạt xác nữa ư?

Minh Tuấn lắc đầu ngay vì con rắn sắc cam chưa yếu đuối đến mức như vậy. Hắn bất chợt quét mắt một vòng xung quanh và phát hiện ra….nơi này có rất nhiều ngôi mộ.

Có mộ ắt sẽ có oán khí.

Tàn hồn Nguyên Hoàng tính hấp thu oán khí khôi phục lực lượng.

“Thật không ngờ luôn! Đường cùng rồi sao?”, Minh Tuấn nhăn mặt. Hắn không cam lòng chết một cách tẻ nhạt và lặng lẽ như vậy.

Mãng xà liên tục lắc đầu lấy lại chút tỉnh táo kêu khe khẽ ý bảo Minh Tuấn hãy mang ong chúa chạy đi, nó sẽ đồng quy vu tận cùng Toản Địa Giáp và diệt luôn tàn hồn kia.

Trong lòng Minh Tuấn sinh ra tý cảm động, quả nhiên thì ở đâu cũng có người này người kia, vẫn có những kẻ chân thành vì hắn mà liều mạng.

Nhưng…..hắn chẳng bao giờ nói: ta ở lại cùng chiến đấu với ngươi, ta không thể bỏ mặc ngươi mà chạy được, lòng tự tôn của ta không cho phép làm điều đấy.

Là kẻ kinh lịch qua nhiều trận chiến, trải nghiệm sự đau khổ tột cùng khi mất gia đình…..hắn hiểu bằng mọi giá phải sống khi chưa hoàn thành mục tiêu.

Mãng xà đã cố gắng tạo cơ hội thì mình phải nắm bắt.

Ngoan cố cứng đầu vào lúc này không phải là sự dũng cảm mà là sự ngu dốt.

“Đa ta ngươi! Ta…..”, chưa kịp nói hết câu cảm ơn, đồng tử chàng thanh niên liền co rút bởi hắn nhìn thấy tia hy vọng sống rồi.

Cách vị trí của hắn mười mét, ngay tại ngôi mộ bằng đá nứt rạn tàn tạ, cỏ xanh mọc um tùm, giữa đó xuất hiện một cụm những loại cây khác mà trông qua giống y xì cỏ thông thường, chúng chỉ khác nhau ở vài chi tiết vô cùng nhỏ, cực kì khó phát hiện.

Minh Tuấn nuốt xuống viên Đại Nguyên Đan cuối cùng, Nguyên khí hồi phục gần đến trạng thái toàn thịnh, chẳng còn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, thân thể gấp rút phóng vụt.

Toản Địa Giáp tưởng Minh Tuấn đang cố gắng trốn chạy, nói:

“Tất cả phải nằm lại tại đây. Không ai có thể bảo toàn tánh mạng.”

Nguyên khí điên cuồng điều động tới móng vuốt, dù yếu đi già nửa do trọng thương nhưng vẫn thừa sức nghiền nát đối phương.

Nguyên Vương Cực tinh so với Man Linh Đại tinh, Nguyên Vương Trung tinh, Đại Nguyên Sư Cực tinh…..cách biệt thật lớn lao.

Tàn hồn Nguyên Hoàng cũng nhận ra sự cường đại của Toản Địa Giáp đang đến và hiểu rằng nếu con rắn sắc cam này chết thì mình gần như chín mươi phần trăm đánh mất cơ hội hồi sinh, thậm chí hồn siêu phách tán.

Nghĩ vậy tàn hồn Nguyên Hoàng ra sức hấp thụ oán khí từ các ngôi mộ, chiếm quyền điều khiển thân rắn nhanh chóng ngưng tụ một quả cầu đen ngòm ngay trước miệng.

Quả cầu lớn dần lớn dần, nửa hơi thở qua đi, quả cầu to bằng quả bóng da chứa năng lượng sánh ngang nhất kích toàn lực của Nguyên Vương Đại tinh.

Vừa lúc này, móng vuốt Toản Địa Giáp đã đến hung hăng mà xuất trảo.

Tàn hồn Nguyên Hoàng phun cầu.

Uỳnh!

Vuốt cầu va chạm, hai sức mạnh khủng bố xung đột nhau, đại địa lật tung, khí lãng quét ngang tàn phá mọi thứ.

Toản Địa Giáp lùi gần chục bước, chi trước be bét máu me, thấy mà thảm.

Thân thể mãng xà thì bay ngược hơn hai chục mét đụng nổ bốn, năm tảng đả liên tiếp mới dừng lại được, bộ dạng chật vật như sắp chết tới nơi, hơi thở vừa đứt quãng vừa nặng nhọc.

Phệ Tu Phong chúa nhẹ hơn xíu vì được mãng xà che chắn phần nào nhưng vì đã kiệt sức rồi nên trực tiếp bất tỉnh.

Minh Tuấn cũng bị ảnh hưởng bởi dư ba, Nguyên khí và lân giáp đỏ đen ra sức phòng thủ, tay phải chộp rất chính xác vào bụi cỏ dại.

Rầm!

Cơ thể người thanh niên nện ngay vào sườn núi, miệng phun tiên huyết nhưng khóe môi lại cong cong.

“Các ngươi chết chắc rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.