Theo sau Minh Tuấn, ba nàng vẫn rất khó hiểu nhìn phu quân mình, Vương Phẩm Cực tinh thảo dược bị người ta hái đi rồi còn tới đó làm chi? Chẳng nhẽ có điều gì khác lạ đúng như lời hắn nói.
Đang di chuyển, tới nửa đường, đột nhiên mặt đất kêu ầm ầm vài tiếng.
“Tránh ra!”, hắn hét to, cảm giác nguy hiểm nổi lên, rồi tăng tốc về một hướng khác.
Tam nữ nghe vậy không chút do dự nhảy sang hai bên.
Ầm! Ầm! Phụt!
Mặt đất chợt nứt nẻ hết cả ra, ngay sau đó bốn cái xúc tu màu xanh lục to như cánh tay người lớn bắn lên hung hăng tấn công bốn người.
“Cái gì vậy?”, Thiến Mộng Vũ biến sắc mặt kêu lên.
“Ngưng Mạch Đằng!”, Minh Tú đáp.
Ngưng Mạch Đằng là Nguyên Thú dạng cây leo dùng xúc tu bắt và công kích con mồi rất khó chịu. Cây Ngưng Mạch Đằng này ít nhất là Nguyên Linh Cực tinh, đối với bốn người không dễ đối phó chút nào.
Một cái xúc tu quật tới hất văng Thiến Mộng Vũ ra sau, nàng là người yếu nhất trong nhóm lên chẳng chịu nổi một đòn, trọng thương ngay tức thì.
Ngưng Mạch Đằng nhân cơ hội đó, tấn công thêm phát nữa muốn giết con mồi yếu ớt này trước.
Ánh mắt Minh Tuấn co rút lại, hai tay cấp tốc kết ấn:
“Linh Thuật Sơ tinh – Tàn Hỏa!”
Nháy mắt cả người hắn nổ tung thành vô số đốm lửa quỷ dị màu đỏ pha đen tung bay khắp trời. Chưa tới một giây, các đốm lửa hội tụ cùng một chỗ trước mặt Thiến Mộng Vũ hóa thành Minh Tuấn.
Tàn Hỏa không phải Thuật theo bản năng của Nguyên Thú mà là Thuật hắn học được từ vạn năm trước. Thuật này khá hay, khiến đối thủ không đoán trước được mình xuất hiện ở đâu mà lên kế hoạch phản công.
Ý niệm vừa động, bản thể Viêm Thú Tộc hiện ra, đầu rồng với ba sừng uy nghiêm, lân giác đo đen kích thích thị giác rắn chắc vô cùng, đôi mắt huyết sắc chứa đồng tử màu đen đầy vẻ lạnh lùng, cái đuôi lớn quật xuống đất thể hiện sức mạnh của mình.
Minh Tuấn gồng tay phải, Nguyên khí dồn vào đó, Viêm Thú Thánh Diễm trong cơ thể phun ra tăng thêm sức mạnh, quát to:
“Linh Thuật Trung tinh – Viêm Thú Quyền!”
Một quyền mang theo hỏa diễm tràn ngập toàn lực đấm ra. Đối mặt với công kích của Nguyên Linh Cực tinh, hắn không dám khinh thường xuất ra toàn lực. Nếu dữ sức chỉ sợ chính mình trọng thương, lại còn gây nguy hiểm cho thê tử nữa.
Viêm Thú Quyền đánh vào cái xúc tu kia.
Ầm!
Minh Tuấn bay ngược ra sau, chân trượt dài trên mặt đất cày lên hai cái rãnh, cánh tay bọc trong lân giáp vỡ vụn, máu tươi tung tóe, đau nhức truyền thẳng vào xương. Hắn nhíu mắt lại, mạnh quá! Khó chơi rồi đây!
Cái xúc tu của Ngưng Mạch Đằng chỉ thấy có vết nám đen, hơi hơi lõm vào chút ít.
Ầm!
Bên khác, Thiến Băng Vân không tốt hơn là mấy, đón chiêu của Ngưng Mạch Đằng mà hai tay nát bét đỏ thẫm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, khóe môi mất đi vài phần huyết sắc. Hiển nhiên dù có Dị Hỏa, thi triển được Linh Thuật nhưng khoảng cách về tu vi thực sự chênh lệch quá lớn khó thể bù đắp nổi.
Minh Tú đỡ hơn, trạng thái gần giống với Minh Tuấn.
Thật chẳng thể ngờ rằng trên đường đến nơi Huyết Viêm Thảo mọc thôi cũng gặp Nguyên Thú mạnh mẽ nữa. Trong khí đó thực lực bốn người không đủ mạnh mẽ, đơn độc đánh chết được Đấu Linh Trung tinh hoặc Nguyên Linh Trung tinh, hợp sức miễn cưỡng diệt sát đối thủ cao hơn một tiểu cảnh giới nữa. Nhưng gặp Ngưng Mạch Đằng này thì thật hết cách, ngoài chạy ra chỉ có chết.
Lúc lên kế hoạch cướp gốc Vương Phẩm Cực tinh Huyết Viêm Thảo, Minh Tuấn đã tính kế làm sao tránh gặp tên Đấu Linh Cực tinh cao tầng của Thông Thiên Kiếm Phái kia. Ai ngờ cuối cùng không đối mặt với kẻ kia lại bị Ngưng Mạch Đằng tập kích. Xui quá mà!
“Khốn kiếp thật! Làm sao đây?”, Minh Tuấn tự mắng trong lòng.
Ngưng Mạch Đằng chỉ lộ xúc tu chiến đấu thôi, chứ thân thể chân chính của nó ở tận sâu trong lòng đất cơ. Muốn đánh bại nó tiêu diệt thân thể chân chính là được nhưng nó sẽ không ngu để đám người này tiếp cận.
Minh Tuấn vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, lùi chẳng được tiến không xong.
Chiến đấu thì đánh không lại Ngưng Mạch Đằng, nếu chạy Băng Vân và Mộng Vũ không có khả năng thoát thân.
“Lùi rồi tính!”, hắn đưa ra quyết định.
Chỉ còn nước vừa đánh vừa lùi.
Hắn nhanh tay cõng Mộng Vũ lên đồng thời ra một quyền chặn thế tiến công của cái xúc tu lại, người tiếp tục bị thương.
“Linh Thuật Trung tinh – Viêm Thú Hống!”, Minh Tú quát khẽ một tiếng.
Nàng đã hóa bản thể từ sớm, há miệng rồng phun Viêm Thú Thánh Diễm, thân hình nhảy ngược về phía sau.
Phừng!
Viêm Thú Thánh Diễm đốt tới, Ngưng Mạch Đằng lại chẳng hề sợ nghênh đón luôn. Ngọn lửa nóng rực tạo vài vết bỏng lớn trên cái xúc tu xanh kia khiến Ngưng Mạch Đằng đau đớn mà dừng tấn công.
Thân thể Ngưng Mạch Đằng không di chuyển được, cố định một chỗ vì lẽ đó các dây leo vươn dài có khoảng cách nhất định, ra khỏi tầm với của dây leo bốn người chắc chắn an toàn rồi.
Tất nhiên Ngưng Mạch Đằng ở sâu dưới lòng đất không có mắt quan sát trận chiến, nó cảm nhận, cảm nhận vị trí của con mồi mà điều động dây leo quất tới.
Chát!
Minh Tuấn bị một cái dây leo đánh trúng ngực, dội ngược lại, trên ngực in hẳn vết máu tươi đổ thẫm liên tục chảy ra.
Bên phía kia, Minh Tú vừa lùi vừa hỗ trợ Băng Vân chống trả. Vậy nên nàng chịu áp lực lớn hơn, lân giáp rơi vài mảng lớn rồi.
Nhưng dần dần, bốn người rời xa chỗ vừa đứng, những đòn công kích của Ngưng Mạch Đằng cũng giảm đi phần nào sức mạnh.
Như nhận ra ý đồ của bốn người, Ngưng Mạch Đằng chỉ có bốn cái dây leo bất chợt thu lại, bốn dây leo chia thành hai, đôi một xoắn với nhau bện với nhau hình thành hai cái dây leo to gấp đôi trước kia nhưng độ cứng rắn và mạnh mẽ tăng lên khá nhiều.
Hai dây leo bện hung hăng quật ngang Minh Tuấn và Minh Tú. Ngưng Mạch Đằng thấy rằng hai kẻ này có thực lực mạnh nhất trong nhóm, giết xong thì hai kẻ còn lại ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Vụt! Vụt!
Tiếng xé gió vang lên, thế đi quá nhanh quá mạnh tạo ra kình phong thổi ù ù bên tai làm người khiếp đảm.
Minh Tuấn biến sắc mặt, dốc toàn lực bản thân, cơ bắp toàn thân gồng hết cỡ, từng múi cơ săn khỏe bọc lân giáp cứng rắn, Viêm Thú Thánh Diễm gia trì quanh thân, Nguyên khí vận chuyển đến mức cao nhất, chặn lại.
Ầm!
Dây leo to dày đến, đôi mắt lóe lên, hai tay chờ đúng thời điểm ôm vào dây leo kia nhằm giảm sát thương nhận phải. Nhưng kình lực thật sự quá lớn truyền thẳng tới người, phá nát lân giáp, tác động đến xương, lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo. Minh Tuấn hộc máu mồm liên tục kèm theo vài mảnh nhỏ nội tạng, rất ghê.
Xương cốt kêu răng rắc lan tràn tới mọi nơi, đau đớn khó cách nào hình dung khắp mọi ngóc ngách của thân thể. Đôi mắt huyết sắc của Minh Tuấn nhíu chặt như muốn gục nhưng cố gắng chịu đựng. Viêm Thú Thánh Diễm thiêu đốt cố gắng tạo thành thương tổn lớn nhất cho Ngưng Mạch Đằng.
Bên Minh Tú có vẻ nhẹ hơn, hình như Ngưng Mạch Đằng tập trung nhiều sức mạnh hơn vào dây leo đánh Minh Tuấn thì phải. Nàng và Băng Vân liều mình thi triển một chiêu mạnh nhất nhưng cuối cùng bị quất bay đi mất dạng. Thân thể đụng vỡ hàng chục tảng đá, đụng gãy rất nhiều cái cây to. Quần áo rách bươm chẳng khác gì giẻ lau sàn, mặt tái nhợt. Các nàng ra khỏi phạm vi tấn công của Ngưng Mạch Đằng. Song thân thể bị thương nặng nề.
Minh Tuấn cũng bị đánh bay đi. Thân thể nện trúng vào một tảng đá rất to mới dừng lại.
Nếu quan sát một chút, Minh Tú và Băng Vân bị văng hướng ra biển còn Minh Tuấn và Mộng Vũ lại bị văng vào sâu hơn trong đảo. Tuy vậy đều có điểm chung là ra khỏi tầm tấn công của Ngưng Mạch Đằng.
Tất nhiên Ngưng Mạch Đằng không hề muốn vậy chẳng qua đòn vừa rồi thực sự quá mạnh tay mà thôi nên chẳng thể giữ đám con mồi lại ăn thịt.
Hai dây leo bện tách thành bốn cái như ban đầu, Viêm Thú Thánh Diễm dù sao cũng là Thánh Hỏa để lại một vài vết bỏng lớn cùng nhiều vết bỏng nhỏ khác trên dây leo. Rất đau đấy! Các vết thương này cũng phải cần thời gian mới trị khỏi. Ngưng Mạch Đằng tiếc nuối thu dây leo xuống lòng đất, chữa trị và phục kích con mồi khác.
Minh Tú và Băng Vân thê thảm nằm trên mặt đất, nhưng hai nàng biết không thể nằm đây, cố gắng vận hết sức trong người, được tí nào hay tí ấy, đứng dậy, rìu nhau tìm kiếm một nơi nghỉ ngơi, tịnh dưỡng.
Rất may mắn, gần đó có cái động vừa vừa, hai nàng vào đó, đi sâu hơn một chút lập tức ngồi xuống trị thương.
Tuy nhiên, rất không may, trên một ngọn cây cao to, có ánh mắt đã phát hiện ra hai nữ. Người này nhếch miệng, cười cười rất âm hiểm.
“Hửm? Bị thương? Xem ra trời giúp ta rồi!”, giọng nói nữ tử vang lên, vị nữ tử này tương đối xinh đẹp, nhanh sắc sánh ngang Băng Vân, Mộng Vũ, lưng đeo trường kiếm. Chính là Tiếu Tiếu.
Thực chất tháng trước Tiếu Tiếu đã hoàn thành nhiệm vụ tìm được gốc Vương Phẩm Cực tinh thảo dược – Huyết Viêm Thảo, đem về dâng lên Phái Chủ Thông Thiên Kiếm Phái, Đấu Vương Trung tinh, sau đó liền rời phái ngay đi kiếm đám người Minh Tuấn.
Suốt một tháng nay tìm không thấy đâu nào ngờ nay bắt gặp hai trong ba nữ nhân của người thanh niên tóc đỏ kia lại bị thương. Tiếu Tiếu nhận thấy đây chính là cơ hội cho bản thân mình giết đi hai nàng.
“Người thanh niên kia phải thuộc về ta.”, Tiếu Tiếu thầm nói.
Vốn dĩ khi chứng kiến nhan sắc Minh Tú xinh đẹp rạng ngời, Tiếu Tiếu biết nàng chẳng phải loại người đơn giản, chỉ nhằm mục tiêu vào Băng Vân và Mộng Vũ.
Tuy chưa tiếp xúc nhiều với Minh Tuấn nhưng trực giác Tiếu Tiếu cảm nhận rằng hắn rất ưu tú, thiên phú đỉnh cao, sau này làm lên nghiệp lớn, mình theo hắn nhất định hưởng vinh hoa phú quý cả đời chẳng hết, người người vây quanh nịnh nọt, danh giá vô cùng.
Chưa kể nhìn bộ dạng hạnh phúc của Băng Vân và Mộng Vũ khi đi cạnh hắn là hiểu. Minh Tuấn còn yêu thương thê tử rất nhiều nữa cơ.
Tiếu Tiếu với hai nàng nhan sắc ngang nhau hà cớ gì hai nàng có phu quân tốt còn mình thì không? Vậy nên Tiếu Tiếu muốn tính kế với Băng Vân, Mộng Vũ.
Nhưng bây giờ, mỹ nhân như Minh Tú cũng đang bị thương nặng tại sao không giết luôn? Cơ hội hiếm có ngàn vàng.
“Chờ đó! Ta tới đây.”