Biên tập: Xiaorong
Chương thứ mười
Trận mưa bất ngờ
“Cậu xem xem, đội cổ động Diệp Kính Văn huấn luyện giống cái gì?” Lâm Vi gượng cười, quay sang hỏi Ôn Đình.
“Giống bọn dụ khách trong bar.” Ôn Đình giương mắt nhìn đám người đang nhảy loạn xì ngậu trong phòng tập, miễn cưỡng thở dài.
“Một mình Diệp Kính Văn nhảy kiểu lòe loẹt đó đã đành, sao còn dạy đội cổ động học theo?” Lâm Vi nhăn mặt nhíu mày, “Giải đấu của trường mà nhảy như thế chắc vận động viên bị dọa đến bủn rủn chân tay quá.”
“Ha ha, để tớ về nói lại với cậu ta.” Ôn Đình cười, “Nhưng làm sao cậu biết được?”
“Có một thành viên đội cổ động tố cáo, cô ấy bảo Diệp Kính Văn bắt họ ép chân cả ngày, ép đến xương muốn gãy ra ấy.”
“Thế cơ à, xem ra yêu cầu của Diệp Kính Văn với họ khá cao, thật khổ thân mấy đứa không có kiến thức múa căn bản.”
Buổi tối lúc Diệp Kính Văn quay về ký túc xá, bất chợt thấy Ôn Đình đứng chờ ở dưới lầu.
“Bà chị chờ tôi hả?” Diệp Kính Văn mỉm cười đi về phía Ôn Đình, “Hay là đang chờ Lâm Vi?”
“Chờ cậu.”
“Ô, có chuyện gì sao?”
“Kính Văn, một mình Tất Linh kiểm tra tiết mục không xuể, cậu giúp cô ấy đi. Bên đội cổ động sẽ có người khác phụ trách.”
“Thế à?” Diệp Kính Văn nghi hoặc liếc nhìn Ôn Đình, “Sao tự nhiên đổi ý thế?”
“Nói thật với cậu chứ, cậu bắt các cô ấy nhảy điệu kia không phải để cổ vũ, mà là để dọa người.”
“Hì hì, vậy sao. Tôi lại thích nhảy như thế.”
“Hay là cậu giúp Tất Linh duyệt tiết mục đi, làm vậy có thể biết thêm thành viên khoa khác, có ích cho cậu.”
“Được.”
Ôn Đình mỉm cười gật đầu, quay người nện giày cao gót đi thẳng.
Diệp Kính Văn dõi theo bóng lưng cô nàng mà cười, Ôn Đình, chị cho rằng tôi không biết huấn luyện một đội cổ động ư? Tôi chỉ cóc ưa mấy cô nữ sinh nhiệt tình quá trớn này, líu ríu ầm ĩ y hệt đám chim sẻ.
Lúc về ký túc xá, mở máy tính bật QQ lên, diễn đàn hội sinh viên đăng một lô tin tức mới.
[Chủ tịch Lâm Vi]: Đình Đình, kế hoạch hoạt động của ban văn nghệ các cậu sao chưa gửi đến?
[Ôn Đình ban văn nghệ]: gửi rồi mà.
[Tất Linh ban văn nghệ]: em làm chứng, giao rồi.
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: Anh ơi, máy tính phòng công tác sinh viên hỏng hết rồi, tài liệu lưu lại cũng mất sạch…
[Chủ tịch Lâm Vi]: không có bản dự trữ à?
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: email dính virus —
[Chủ tịch Lâm Vi]: vậy em lập tức báo cho các trưởng ban, bảo họ gửi thêm một lần nữa.
[Chủ tịch Lâm Vi]: đừng bảo tôi họ cũng không lưu lại nhé…
[Thư ký Từ Tiểu Hoa]: em vừa mới báo, những ban khác đều có dự phòng, chỉ có ban văn nghệ không trả lời…
[Ôn Đình ban văn nghệ]: ….
[Tất Linh ban văn nghệ]: không phải là không lưu chứ? Chị ơi?
[Ôn Đình ban văn nghệ]: tiếc quá, USB của tôi cũng nhiễm virus, hôm qua format hết rồi.
[Diệp Kính Văn ban văn nghệ]: đừng lo, tôi có dự phòng.
[Chủ tịch Lâm Vi]: vậy thì tốt ^^
[Tổ thảo luận ban văn nghệ]
[Ôn Đình]: Kính Văn cậu có lưu lại chứ?
[Diệp Kính Văn]: không.
[Ôn Đình]: thế vừa nãy cậu nói bậy bạ cái gì…
[Diệp Kính Văn]: chả lẽ chị muốn bị Lâm Vi mắng à? Nếu không giao kế hoạch đúng hạn thì sẽ làm trì hoãn tiến độ của cả hội sinh viên.
[Ôn Đình]: ha ha, cậu lo cho hội sinh viên hay là chủ tịch hội sinh viên hả?
[Diệp Kính Văn]: năm mươi năm mươi.
[Ôn Đình]: được, vậy tối nay chúng ta gửi một phần đã.
[Diệp Kính Văn]: Ừm. Tạm thời giấu được Lâm Vi là tốt rồi. Hôm ấy họp chả nói qua về chương trình rồi còn gì.
[Ôn Đình]: không ngờ cậu còn nhớ rõ nội dung họp cơ đấy, lúc đó chẳng phải cậu ngồi đần tại chỗ sao? Nghĩ tới ai kia ha.
[Diệp Kính Văn]: ha ha, trong lòng biết rõ là được rồi.
[Ôn Đình]: Lòng dạ Tư Mã Chiêu (*).
(*)”Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân sở tri”: lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết. Nguồn: vi.wiki
[Diệp Kính Văn]: chẳng lẽ chị không có suy nghĩ bất chính chắc?
[Lâm Vi]: nói xem… tại sao… tôi lại ở trong tổ thảo luận này thế?
[Tất Linh]: xin lỗi — hôm nọ em lỡ tay kéo vào…
[Lâm Vi]: ra thế, vậy mấy người cứ bàn tiếp đi, chuyện vừa rồi tôi không nhìn thấy gì hết ^^
[Lâm Vi]: tôi ra nhé ^^
[Diệp Kính Văn]: ha ha, tự nhiên tôi thấy Lâm Vi còn rất đáng yêu nữa.
[Ôn Đình]: đáng… yêu?
[Tất Linh]: sao lại nói thế hả?
[Diệp Kính Văn]: anh ta còn có thể đánh mặt cười ^^, rõ ràng nhìn thấy còn giả bộ không phát hiện, không đáng yêu sao?
[Ôn Đình]: Không đáng yêu.
[Tất Linh]: không thấy yêu.
[Diệp Kính Văn]: Ờ.
Bản kế hoạch ban văn nghệ vẫn được đúng giờ gửi đến hòm mail thư ký vào tối hôm đó.
Đương nhiên bộ phận thư ký cũng phải kiểm điểm trước toàn ban. Chỉ tội nghiệp cho mấy người ban văn nghệ, phải thức đến tận hai ba giờ đêm mới cho ra bản kế hoạch.
Lâm Vi nhìn kỹ phần kế hoạch này, sau chỉ mỉm cười nhìn Diệp Kính Văn, “cậu làm việc rất có hiệu quả.”
“Ha ha, cảm ơn anh đã khen.”
Tất cả được tiến hành từng bước một, sàng lọc tiết mục, mời khách quý, mượn sân bãi, thiết kế kế hoạch tuyên truyền, treo biểu ngữ, dán áp-phích, phát truyền đơn…
Hội diễn văn nghệ và đại hội thể dục thể thao kỷ niệm ngày thành lập trường được thuận lợi triển khai vào khoảng giữa tháng mười một.
Thế nhưng không ai lường trước được rằng, trận mưa đến bất ngờ hôm ấy đã thay đổi tất cả.
***
Sáng ngày mười lăm tháng mười một, khi các sinh viên còn đang mơ màng trong chăn ấm, Lâm Vi đã dạo mấy vòng quanh sân thể dục.
Dự báo thời tiết vốn nói là trời nhiều mây, thật không ngờ, nửa đêm qua mưa đổ xuống, đến sáng nay vẫn chưa ngừng.
Lông mày Lâm Vi nhíu chặt lại, hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, thi tiếp sức và diễn văn nghệ năm nào cũng phải có.
Không thể chỉ vì trời mưa mà hủy bỏ.
Nhưng mà, mưa là một, vấn đề thứ hai cũng đã tới.
Tỷ như, sân khấu bị ướt, đường chạy trơn trượt, sân bóng rổ không thể chơi, sân bóng đá cũng không thể đá…
“Anh đang làm gì thế? Có vẻ phiền não lắm thì phải.”
Lời nói vừa thoảng qua tai, một chiếc ô to màu đen đã che trên đỉnh đầu.
“Sớm thế mà đã đi dạo quanh sân thể dục, chủ tịch có trách nhiệm quá ha?” Nụ cười của Diệp Kính Văn khiến người ta nổi cả da gà.
“Cậu tới đây làm gì?” Lâm Vi không nhìn hắn, tiếp tục quan sát tình trạng sân khấu bên kia.
“Sáng nào tôi cũng quen chạy bộ, không ngờ lúc chạy lại gặp anh.” Diệp Kính Văn lộ ra hàm răng trắng phau, “Đang lo cho đại hội thể thao hôm nay à?”
“Ừm.” Lâm Vi gật đầu.
“Anh định làm thế nào? Hủy bỏ? Hoãn lại? Hay là vẫn tiếp tục mặc xác mưa to gió lớn?”
“Không thể hủy cũng không thể hoãn.” Lâm Vi cau mày, “Hoãn lại còn gọi là ngày kỷ niệm thành lập trường sao? Sinh nhật muộn cũng mất đi ý nghĩa của nó.”
“Nhưng hôm nay trời mưa mà.” Diệp Kính Văn chỉ chỏ lên trời, “Đi dạo trong mưa lãng mạn đấy, nhưng chạy thục mạng trong mưa thì không hay chút nào.”
“Tôi biết, thế nên mới nghĩ phải giải quyết thế nào.”
“Ừ.”
Diệp Kính Văn đứng phía sau Lâm Vi, nhìn bóng lưng gầy gầy của anh, cảm thấy một thoáng thương tiếc nảy lên trong lòng.
Không biết anh ta ngủ dậy lúc nào, có khi cả đêm qua đều ngủ không ngon ấy, trường học lớn như thế, hội sinh viên phức tạp như thế, mỗi ngày anh ta phải xử lý bao chuyện vụn vặt đây?
Thật sự rất vất vả…
Có điều, nhìn thấy dáng vẻ anh phiền não, Diệp Kính Văn lại có chút hài lòng.
Mặc kệ thế nào, anh ta cũng biết phiền muộn, điều này chứng tỏ anh ta không mạnh mẽ như mình tưởng, gương mặt thiếu nụ cười mỉm, mái tóc đen mềm ướt sũng, hàng lông mày nhíu chặt…
Ngược lại thấy… gợi cảm không nói thành lời.
Đây là con người ấy sau chiếc mặt nạ sao? Anh ta như vậy khiến mình càng thêm động lòng…
Diệp Kính Văn mỉm cười, chầm chậm đi đến trước mặt Lâm Vi.
“Anh có biện pháp dự phòng nào thì nói ra thử xem, tôi sẽ giúp một tay.”
“Tôi vừa xem qua sân trường, phần sau đường thi đấu có rất nhiều nước đọng. Cho nên, chỉ có thể thay đổi tuyến đường.”
“Thay đổi tuyến đường?”
Lâm Vi nhìn thoáng qua Diệp Kính Văn đang nghi hoặc, “Tôi biết băn khoăn của cậu, nhưng không còn cách nào khác, không thể chạy trong nước được.”
Nói xong liền quay người trở về, vừa đi vừa lấy di động ra gọi điện thoại.
“Alô, Từ Tiểu Hoa phải không? Em lập tức thông báo người phụ trách ban thể thao, ban văn nghệ, ban xã hội, ban tuyên truyền cùng ban kĩ thuật mạng đến phòng công tác sinh viên dự họp khẩn cấp.”
“Phải rồi, trưởng ban và phó ban nữa.”
“Trong 10′ có mặt.”
Vừa đến phòng công tác sinh viên, Lâm Vi liền lấy ra một tờ giấy, gạch gạch vài nét vẽ ra bản vẽ mặt phẳng giản lược của trường.
Sau Äó, cá»a phòng há»p bá» má» toang ra hết lần nà y Äến lần khác, ngÆ°á»i và o thá» há»ng há»c, có ngÆ°á»i Æ°á»t nhÆ° chuá»t lá»t, có ngÆ°á»i vừa Äi vừa gặm bánh mì.
Trong vòng mÆ°á»i phút, quả nhiên Äã Äến Äông Äủ.
âXin lá»i vì sá»m nhÆ° váºy Äã gá»i má»i ngÆ°á»i tá»i, có Äiá»u, giá» nà y chúng ta phải chạy Äua vá»i thá»i gian, chá» còn lại có hai giá» thôi.â Lâm Vi chá» và o bản vẽ mặt phẳng rõ rà ng, âChắc trên dÆ°á»ng Äến phòng công tác sinh viên má»i ngÆ°á»i cÅ©ng thấy cả rá»i. Ná»a sau ÄÆ°á»ng chạy ngáºp Äầy nÆ°á»c, những chá» không có nÆ°á»c cÅ©ng rất trÆ¡n.â
âCho nên chá» có má»t cách.â Lâm Vi dừng lại má»t chút, chá» bút chì Äến vá» trà sân váºn Äá»ng, bình tÄ©nh nói má»t câu: âÄá»i tuyến ÄÆ°á»ng!â
âGiá» Äá»i tuyến ÄÆ°á»ng còn ká»p không?â TrÆ°á»ng ban thá» dục cau mà y, âMá»i ngÆ°á»i cÅ©ng biết ngà y hôm qua bá» trà ÄÆ°á»ng chạy phải mất cả buá»i chiá»u, còn phải ÄÆ°a ngÆ°á»i Äại diá»n má»i há»c viá»n Äến là m quen ÄÆ°á»ng chạy nữa.â
âCho nên má»i phải tranh thủ từng phút giây má»t.â Lâm Vi dùng bút khoanh má»t vòng tròn giữa sân váºn Äá»ng trên bản vẽ, âTôi Äã quan sát, ÄÆ°á»ng bÄng sân váºn Äá»ng có thá» dùng Äá» chạy bá», trá»i mÆ°a nhá», ÄÆ°á»ng chạy cao su có thá» hấp thu lượng nÆ°á»c Äáng ká», hÆ¡n nữa cả sân cÅ©ng không có vÅ©ng nÆ°á»c nà o.â
âCÅ©ng phải, sân váºn Äá»ng không trÆ¡n nhÆ° sân bê tông mà .â Có ngÆ°á»i nhẹ giá»ng phụ há»a.
âViá»c Äầu tiên phải là m lúc nà y là thu lại sân khấu á» sân váºn Äá»ng, sau Äó bá» trà lại ÄÆ°á»ng thi chạy.â Giá»ng nói Lâm Vi trầm á»n hùng há»n, khiến ngÆ°á»i khác sẵn lòng nghe theo.
Ãn Äình thá» hắt ra má»t hÆ¡i, âDá»n sân khấu? à cáºu là há»i diá» n vÄn nghá» Äá»i Äá»a Äiá»m?â
âÄi dạo dÆ°á»i mÆ°a rất lãng mạn, nhÆ°ng múa hát dÆ°á»i mÆ°a thì không.â Lâm Vi cÆ°á»i khẽ nhìn sang Diá»p KÃnh VÄn, há»c y Äúc câu nói vừa nãy của hắn.
âHa ha, nói cÅ©ng phải, hÆ¡n nữa mÆ°a sẽ là m trôi hết trang Äiá»m của diá» n viên, nhiá»u Äạo cụ bằng giấy cÅ©ng không biết dùng thế nà o.â Ãn Äình nghiêm túc gáºt Äầu, âVáºy thì chuyá»n vá» há»i trÆ°á»ng Äi.â
âNhÆ° váºy bây giá» bắt Äầu phân công.â Lâm Vi nhìn xung quanh má»t chút, âÄiá»u Äá»ng toà n bá» ban thá» dục, gỡ biá»u ngữ dá»c ÄÆ°á»ng thi Äấu xuá»ng, chuyá»n Äến sân váºn Äá»ng, còn phải thông báo từng há»c viá»n, bảo há» trÆ°á»c khi thi Äấu Äến là m quen sân, nhất Äá»nh phải báo cho từng há»c viá»n Äấy.â
âÄã rõ, trÆ°á»c mắt vá»i thì dùng di Äá»ng báo cÅ©ng Äược chứ.â
âNếu không vá»i thì nhất Äá»nh phải nói há» nhắn lại và i chữ, Äúng không anh Lâm Vi.â
âỪm.â Lâm Vi cÆ°á»i, âBan tuyên truyá»n phân má»t ná»a sá» ngÆ°á»i Äi giúp dán áp-phÃch, Äiá»u Äá»ng toà n bá» ban xã há»i, láºp tức gỡ sân khấu. Äình Äình cáºu Äi liên há» phần phát thanh, báo cho bá» pháºn phát thanh toà n trÆ°á»ng.â
âBan kỹ thuáºt mạng chú ý quay lại toà n bá» chÆ°Æ¡ng trình, Äến sân váºn Äá»ng lắp thiết bá» cho tá»t.â
âBan xã há»i giúp ban thá» dục duy trì tráºt tá»± cả quá trình diá» n ra thi Äấu, cách là m cụ thá» Äá» trÆ°á»ng ban hai bên Äến sắp xếp, má»i ngÆ°á»i phải nắm tháºt chắc công viá»c của mình.â
âLâm Vi, Äá»i tuyến thì không thà nh vấn Äá», nhÆ°ng há»i trÆ°á»c má»i ngÆ°á»i chạy má»t vòng nÄm nghìn mét, giá» chuyá»n sang sân váºn Äá»ng, lôi thôi lắm.â TrÆ°á»ng ban xã há»i luôn im lặng ÄÆ°a ra câu há»i, âHÆ¡n nữa ngÆ°á»i xem Äã quen á» sân trÆ°á»ng, giá» phải chen Äến sân váºn Äá»ng, nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° thế rất dá» gây há»n loạn.â
âTôi có ý kiến.â Diá»p KÃnh VÄn lặng im từ nãy Äến giá» bá»ng nhiên má» miá»ng, âNếu nÄm nay tròn tám mÆ°Æ¡i tám nÄm thì chạy tám mÆ°Æ¡i tám vòng là Äược rá»i.â
Mắt Lâm Vi sáng lên, âà kiến của KÃnh VÄn không tá»i.â
âChi bằng bá» trà hai Äiá»m liên tiếp, chia sân váºn Äá»ng thà nh hai ná»a, tách váºn Äá»ng viên nam nữ ra, nhÆ° thế nam sinh chạy bá»n vòng rưỡi rá»i giao cho nữ sinh, nữ sinh chạy ba vòng rưỡi, tÃnh ra má»t cặp nam nữ vừa tròn tám vòng.â Diá»p KÃnh VÄn tiếp tục giải thÃch.
TrÆ°á»ng ban thá» dục hiá»u ý gáºt Äầu âThế là tá»ng cá»ng tám mÆ°Æ¡i tám vòng, cầm gáºy sá» 1, 2 và 19, 20 chạy hÆ¡n hai vòng, còn lại má»i Äôi nam nữ chạy tám vòng?â
âCứ váºy Äi, cụ thá» chạy thế nà o các bạn nói rõ rà ng vá»i từng viá»n, bảo há» mau chóng Äiá»u chá»nh thứ tá»± các gáºy.â Lâm Vi khẽ cÆ°á»i, âMá»i ngÆ°á»i Äá»u không cần chạy nÄm nghìn mét nữa, cÅ©ng giảm bá»t gánh nặng cho váºn Äá»ng viên.â
âÄược, quyết Äá»nh thế nhé.â TrÆ°á»ng ban thá» dục cuá»i cùng má»i thả lá»ng, thá» phà o má»t hÆ¡i, âSáng nay ngủ dáºy còn nghÄ© Lâm Vi nhất Äá»nh lại gá»i Äi há»p khẩn cấp, hì hì. Cho nên tôi vá»i và ng nhai bánh mì.â
Lâm Vi cÅ©ng cÆ°á»i rá» lên, vá» vá» bả vai Äá»i phÆ°Æ¡ng, âCáºu ấy, chá» biết có Än.â
âAi lại giá»ng cáºu, má»t khi là m viá»c liá»n quên cả Än cÆ¡m, sau Äó má»i Än bù má»t Äá»ng nhÆ° heo ấy.â
âÄược rá»i, váºy má»i ngÆ°á»i Äi Än chút gì trÆ°á»c Äi, Äừng mang bụng Äói Äi dán áp-phÃch nhé.â Lâm Vi vÆ°Æ¡n tay, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng cÆ°á»i ÄÆ°a tay lần lượt chá»ng lên.
âCả nhà cá» lên!â
Hô to má»t tiếng, má»i ban láºp tức vùi Äầu và o công viá»c, ứng theo lá»i của Lâm Vi nói, rằng chúng ta phải chạy Äua vá»i thá»i gian.
***
âKhông ngá» trong lúc nguy cấp, cả há»i há»c sinh y há»t hà nh quân Äánh giặc haâ¦â Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i cÆ°á»i, âTôi cảm thấy anh rất giá»ng tÆ°á»ng quân trên chiến trÆ°á»ng.â
âCòn cách nà o Äâu, cuá»c thi chạy tiếp sức mà là m không xong thì lá»i thất trách thuá»c vá» há»i sinh viên.â Lâm Vi ngá»i trên sô pha mà thá» má»t hÆ¡i tháºt dà i, thần kinh cÄng thẳng rá»t cuá»c cÅ©ng trầm tÄ©nh lại.
âTinh thần anh không tá»t lắm, tá»i qua không ngủ sao?â
âNá»a Äêm trá»i bắt Äầu mÆ°a, tôi ngủ không Äược.â Lâm Vi nhẹ nhà ng ngá»i xuá»ng, âAi, bây giá» rá»t cục có thá» yên tâm rá»i.â
âNhÆ° thế cÅ©ng yên tâm á?â
âTôi tin tÆ°á»ng há».â
Lâm Vi vừa dứt lá»i thì má»t giá»ng nữ trong trẻo từ Äà i phát thanh truyá»n tá»i.
âChúc các bạn buá»i sáng tá»t là nh, vì nguyên nhân thá»i tiết nên cuá»c thi chạy tiếp sức ká» niá»m ngà y thà nh láºp trÆ°á»ng hôm nay Äược cá» hà nh tại sân váºn Äá»ng lúc mÆ°á»i giá» sáng, há»i diá» n vÄn nghá» dá»i xuá»ng bảy giá» rưỡi tá»i tại há»i trÆ°á»ng chÃnhâ¦â
Diá»p KÃnh VÄn liếc vá» phÃa chiếc radio nÆ¡i góc tÆ°á»ng, cÆ°á»i nói: âBà chá» Ãn Äình là m viá»c nhanh gá»n tháºt Äấy.â
Má»t biá»u cảm mang tên tá»± hà o hiá»n lên trên mặt Lâm Vi, âMá»i trÆ°á»ng ban của há»i, ai cÅ©ng Æ°u tú cả mà .â
âThế còn ngà i chủ tá»ch, ngà i bây giá» chẳng phải nên chợp mắt má»t chút sao? Anh không muá»n tà nữa ngủ gà ngủ gáºt Äi Äến sân váºn Äá»ng chứ.â
âÄúng là hÆ¡i má»t, nguyên cả Äêm qua tôi có ngủ chút nà o Äâu.â Lâm Vi cÆ°á»i cÆ°á»i, nghiêng ngÆ°á»i dá»±a và o ghế sô pha, âTôi chợp mắt má»t chút, nếu có Äiá»n thoại cáºu gá»i tôi nhé.â
âỪm, cứ yên tâm.â
Lâm Vi cả Äêm không ngủ, sáng ra lại Äi kiá»m tra sân bãi, tháºt sá»± má»t lắm rá»i, hai mắt khẽ nhắm rá»i Äi và o cõi mÆ¡ mà ng.
Diá»p KÃnh VÄn Äỡ lấy Lâm Vi Äá» anh nằm dá»c trên ghế sô pha, sau Äó nhẹ nhà ng moi di Äá»ng trong túi anh ra, chá»nh thà nh trạng thái im lặng.
âYên tâm nghá» ngÆ¡i Äi, có chuyá»n gì tôi giúp anh xá» lÃ.â
Diá»p KÃnh VÄn lẳng lặng nhìn gÆ°Æ¡ng mặt Lâm Vi lúc ngủ, cà ng ngắm cà ng thấy Äẹp, cà ng trông cà ng thấy thÃch.
Tá»i gần quan sát tháºt kÄ©, chẳng thá» ngá» Äà n anh mạnh mẽ ngà y thÆ°á»ng lúc ngủ lại hiá»n là nh Äến thế.
Lông mi tháºt dà i phủ lên cặp mắt luôn cÆ°á»i má»m kia, Äôi môi há»ng hà o khẽ mÃm lại, tóc má»m bá» mÆ°a là m Æ°á»t dÃnh bết trán, khiến cả gÆ°Æ¡ng mặt mang nét dá»u dà ng khôn tả.
Từng giá»t nÆ°á»c mÆ°a trong suá»t từ mặt chảy xuá»ng, lÆ°á»t qua chiếc cá» xinh Äẹp, lÆ°á»t qua xÆ°Æ¡ng ức khéo léo, cuá»i cùng trá»n và o bên dÆ°á»i chiếc áo sÆ¡ mi trắng tinh của anh.
Khiến ngÆ°á»i ta mÆ¡ má»ng.
Diá»p KÃnh VÄn bá»ng nhiên tháºt muá»n hôn ngÆ°á»i nà y, dẫu biết anh chá» giả là m thiên thần nhÆ°ng khát vá»ng muá»n hôn anh lại nhÆ° bá»t mì lên men, gay gắt giãn ná» trong tim.
Trong cÄn phòng yên lặng có thá» nghe Äược hÆ¡i thá» khe khẽ của Lâm Vi, còn có tiếng tim Äáºp lá»i nhá»p của mình.
Nhẹ nhà ng cúi xuá»ng tháºt gần, chạm và o Äôi môi Æ°á»t át của anh.
Cảm giác so vá»i trong tÆ°á»ng tượng còn má»m mại hÆ¡n rất nhiá»u, tháºt khó có thá» tin, chÃnh Äôi môi há»ng hà o nà y Äã nói ra quyết sách hoạt Äá»ng hiá»u quả cho từng Äợt thi Äấu toà n trÆ°á»ng, chÃnh Äôi môi dá»u dà ng nhÆ° thế Äã phát ra tiếng nói khiến Äám nhân tà i của há»i sinh viên rÄm rắp nghe theo.
Diá»p KÃnh VÄn ÄÆ°a lưỡi ra, nhẹ nhà ng vẽ quanh nét môi hoà n hảo kia.
âÃ⦠Có vá» của nÆ°á»c mÆ°a.â Diá»p KÃnh VÄn cÆ°á»i cÆ°á»i, sau Äó lại chuyá»n mặt tráºn, hôn nhẹ lên hai má Lâm Vi, hôn hết bên trái lại hôn sang bên phải.
Xúc cảm má»m mượt ấy khiến Diá»p KÃnh VÄn lÆ°u luyến quên vá».
Lâm Vi dÆ°á»ng nhÆ° mÆ¡ thấy ác má»ng, có chút bất an thá» há»n há»n, mà y khẽ nhÃu lại.
Diá»p KÃnh VÄn dùng Äầu ngón tay nhẹ nhà ng kéo giãn lông mà y Lâm Vi, dá»u dà ng nói: âAnh, cái tên giả thiên thần nà y, hợp vá»i tôi lắm.â
âTrên ngÆ°á»i chúng ta có từ trÆ°á»ng tÆ°Æ¡ng tá»±, anh còn chÆ°a phát hiá»n phải không? Lá»±c hút mạnh mẽ thế nà y là m tôi không tá»± chủ Äược, cứ muá»n Äến gần anh.â
Ngón tay Diá»p KÃnh VÄn dừng lại ấn lên môi Lâm Vi trong chá»c lát, tuy rằng tháºt muá»n nụ hôn thêm sâu, tháºt muá»n nếm thá» hÆ°Æ¡ng vá» Äầu lưỡi anhâ¦
Có Äiá»u bây giá» mà hôn sâu anh ta, có lẽ sẽ chá»u không ná»i.
Diá»p KÃnh VÄn ÄÆ°Æ¡ng nhiên hiá»u Äược Äạo lý má»t vừa hai phải, khẽ cÆ°á»i rá»i Äứng dáºy, nhìn nhìn chiếc áo sÆ¡ mi Æ°á»t Äẫm dán chặt lấy da thá»t anh.
âMÆ°a Æ°á»t hết mà ngủ thì dá» mắc cảm lắm, tôi giúp anh thay quần áo, anh hẳn không thấy phiá»n chứ?â
Dứt lá»i liá»n lấy di Äá»ng ra gá»i vá» ký túc xá.
âAlô, Hà n DÆ°Æ¡ng hả? Cáºu rảnh không? Giúp tôi lấy má»t bá» quần áo mang Äến phòng công tác sinh viên, ừm, bá» mà u trắng ấy.â
Cúp Äiá»n thoại rá»i, Diá»p KÃnh VÄn nhanh tay lá»t áo Lâm Vi ra, quét mắt má»t lượt qua thân hình trắng trẻo của anhâ¦
Ừm, so vá»i hôm á» phòng thà nghiá»m há»c chẩn Äoán bá»nh nhìn cà ng thêm rõ rà ng, là n da quả tháºt Äẹp Äến vô lý, trắng má»n nhÆ° ngá»c, ná»t ruá»i không có lấy má»t vết. Hai Äiá»m trÆ°á»c ngá»±c Äược là n da trắng trẻo tôn lên thà nh mà u Äá» lạ thÆ°á»ng, cứ nhÆ° anh Äà o chÃn má»ng ấy.
Huá»ng chi bá»i vì nguyên nhân mắc mÆ°a, là n da thoạt nhìn cà ng trÆ¡n bóng Æ°á»t át, tá»±a nhÆ° lan tá»a má»t lá»p ánh sáng.
Diá»p KÃnh VÄn má»m cÆ°á»i Äứng dáºy, cầm lấy khÄn mặt khô ráo vắt cạnh bá»n rá»a tay, nhẹ nhà ng Äỡ lấy Lâm Vi, Äá» anh dá»±a và o ngá»±c mình, sau Äó cẩn tháºn chà lau thân thá» bá» mÆ°a thấm Æ°á»t kia.
Sau khi lau khô, Diá»p KÃnh VÄn cá»i áo sÆ¡ mi của mình, Äá»nh khoác lên ngÆ°á»i Lâm Vi trÆ°á»c Äã.
NhÆ°ng ngay lúc nà y, Lâm Vi bá»ng nhiên má» mắt.
Hai ngÆ°á»i á» trần, mình còn bá» Diá»p KÃnh VÄn mỠám ôm lấy?
Lâm Vi chá»p hai mắt, nhìn Diá»p KÃnh VÄn cá»i trần, lại chá»p tiếp.
âMÆ¡ gì mà quái thế nà y.â Lâm Vi khẽ lẩm bẩm má»t câu, sau Äó ngáp má»t cái, nhắm mắt lại rá»i an tâm ngủ tiếp.
Hết chÆ°Æ¡ng thứ mÆ°á»i.