Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 37



Edit: Juu_chan

Nhận thấy tôi nhìn không dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt đi ho nhẹ, như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên một mảnh.

Vết thương chưa xử lý trên ngực đã kéo vảy, máu tươi đỏ thẫm gần như đen đã không thấm ra nữa…

Trong nháy mắt, trong đầu chợt sáng tỏ! Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, rùng cả mình…Muốn cười to, thực sự muốn cười thật to…Tôi lại cứ hết lần này đến lần khác như đứa ngốc để cho những điều giả dối ấy lừa gạt! Sao tôi lại quên mất,  Tịch Si Thần là loại người ích kỷ thế nào. Vậy ra, tình cảm của mình toàn bị người ta đùa cợt!

Sự lo lắng trong ánh mắt thoáng cái đã không còn! Những bối rối và mê mang lúc nãy, còn có cả dư vị của sự dịu dàng mà man mác buồn khiến lòng tôi rối loạn của anh ta, giờ biến thành những tiếng cười nói sỉ nhục tôi, điên cuồng nhạo báng sự ngu xuẩn của tôi.

Tịch Si Thần không nhận ra sự thay đổi của tôi, bình tĩnh đứng lên, lại như bị choáng váng mà khựng lại, tay phải theo bản năng bám lấy tường đá mà vươn dậy, nhoáng một cái đã ổn định thân mình. Máu còn ấm áp, chảy xuống một dòng theo mặt tường đá mấp mô.

“Có đứng lên được không?” – Tịch Si Thần hỏi, nụ cười toát ra vẻ dịu dàng, mà tay phải đang buông kia như thể đang vô tình chà xát mặt tường thô ráp, xóa sạch vết máu kia, chỉ để lại những vệt màu hồng, tựa như những vệt máu khô cạn đã lâu bám trên tường.

“Phía trước là cầu thang dẫn vào hầm rượu, nhưng cửa đá để mở vào đã bị hỏng rồi…”  – Giọng nói dần dần yếu đi, mà tôi cứ lẳng lặng chẳng nghe lấy một từ, mí mắt cụp xuống che đi toàn bộ cảm xúc này.

Tiếng nói mong manh kia dần dần ngưng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại vang lên – “Trừ phi…” – Lại còn thả ra hai chữ này.

Phía trước là một hành lang dài tăm tối, nhỏ hẹp khó mà qua được. Lối ra của khối kiến trúc rộng lớn cổ kính vô cùng này không ngờ lại khiêm tốn đến vậy, nhưng đúng sai gì thì cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Tôi đứng dậy bước về phía đó. Quay đầu lại thấy Tịch Si Thần vẫn đứng ở rất xa phía sau, nhẹ nhàng ôm ngực ho khe khẽ, bước chân hơi lộn xộn và mơ hồ. Tịch Si Thần, thực ra việc gì anh phải như vậy.  Rốt cuộc cũng không muốn lo lắng vớ vẩn, vì hiểu rõ được sự giả dối bên trong.

Để ý tới ánh mắt đánh giá của tôi, Tịch Si Thần sửng sốt, đứng thẳng mình, đáy mắt đen tối hiện lên một tia u ám, thản nhiên nói – “Tôi lấy đuốc cái đã.”

Sau cánh cửa cuối con đường nhỏ là một hầm rượu, những chai rượu vang hàng thế kỷ được đặt xen kẽ ngay ngắn trong những hốc trên tường đá.

Một số đã bị vỡ, để lại trong những hốc trên tường các mảnh vỡ.

Hương rượu tản mác trong không khí nồng đậm hơn nhiều so với lúc trước.

Mùi rượu quá nồng khiến tôi cảm thấy không được khỏe.

Sắc mặt Tịch Si Thần đỏ lên lạ lùng, đứng không vững như muốn ngả về phía tôi.

“Tịch Si Thần!” – Tôi quát khẽ theo bản năng.

Không tiếp tục cái dáng vẻ ngả nghiêng nữa, anh ta thuận tay cầm lấy một bình rượu trên kệ nói – “Nơi này không có thức ăn nước uống, đành phải uống tạm thứ này…nhưng mà hình như hơi nhiều quá…” – Thản nhiên tự giễu, cả bản thân anh ta cũng không tin được cái lời giải thích này.

Nhẫn nhịn trong lòng đã đến cực điểm rồi, lại nảy sinh ý muốn trả đũa.

“Tịch Si Thần, anh thích tôi điểm nào chứ?” – Khẽ cười bước từng bước đến bên anh ta, giọng nói mềm mại vốn không có ở tôi – “Thân thể tàn tạ này, hay là…linh hồn nực cười này?”

Tịch Si Thần ngây người, mặc cho bàn tay lạnh như băng của tôi đặt lên cơ thể mình.

Nhận thấy chiếc áo sơ mi trắng kia đã ướt đẫm rồi, đóa mẫu đơn đỏ thẫm kia cũng đã phai màu rồi.

“Thực là một trò đùa không tồi.” – Lần lượt cởi bỏ từng chiếc khuy áo ngay ngắn, để lộ ra khoảng ngực trần trụi.

Ngón tay chậm rãi lướt qua vết thương ngắn ngủn kia, dừng ở nơi trái tim phập phồng.

“Đáng lẽ ra anh nên đâm vào đây.” – Giọng điệu nhẹ nhàng chất chứa sự cay đắng. Cảm giác được khối cơ thể dưới tay này trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ngay cả nhịp phập phồng dưới đầu ngón tay cũng như ngừng lại. – “Vết thương ngắn và nông như vậy, sau khi rút dao ra máu mới có thể chầm chậm chảy ra, sau đó trong nháy mắt nắm chặt lấy lưỡi dao, để máu ở lòng bàn tay chảy tràn trên miệng vết thương, giả làm thương nặng…Tôi không ngờ Tịch tiên sinh có thể diễn hay như vậy.” (Juu: haizz, khổ nhục kế, chỉ là khổ nhục kế thôi)

Không hề trả lời.

Sức nặng dần dần ép xuống người, hơi thở mang hương rượu phảng phất thổi qua bên tai tôi. Thân thể nóng rực, mồ hôi dấp dính, hô hấp rối loạn, lòng tôi rối bời, vội vàng đẩy anh ta ra theo phản xạ.

Tịch Si Thần mất thăng bằng ngã vào mặt đá thô ráp, tay phải va rất mạnh lên mặt tường lởm chởm, vết thương chưa hề khép miệng lại ứa ra một dòng đỏ thẫm.

Hồi lâu cũng không có lên tiếng.

Anh ta dựa lên bờ đá, tóc đen bối rối rủ xuống che vẻ mặt mơ hồ, bàn tay phải nắm chặt, máu theo kẽ tay rỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi, tạo nên những đóa hoa lung linh diễm lệ – “Đúng, khổ nhục kế. Mặc dù cũ rồi, nhưng với em…sẽ có hiệu lực.” – Con mắt hơi nheo lại thoáng chút thất thần, tiêu cự trong mắt tan rồi lại tụ – “Bởi Giản An Kiệt rất lạnh lùng nhưng cũng rất…mềm lòng.”

“………….”

“Em không muốn cùng chết với tôi trong này không phải sao? Cho nên một đao ấy không phải là thật, em nên cảm thấy mừng.”

Anh ta có ý gì? Châm chọc sự bất lực của tôi sao? Đúng! Mê cung này đúng như anh ta nói, nếu không có anh ta dẫn đường, tôi nhất định sẽ không ra được.

Thân thể Tịch Si Thần chậm rãi di chuyển sang một bên, cuối cùng ngồi xuống.

“Cầu thang ở ngay đây, em đi lên đi…” – Những bậc thang ẩn trong bóng tối, bị tàn phá suýt nữa nhìn không ra. Đột nhiên có những tiếng ầm ầm, những bậc thang mà anh ta nói như kỳ tích mở ra, một luồng ánh sáng mặt trời theo cửa hầm chiếu xuống.

Tôi nâng tay che luồng ánh sáng trắng chói mắt, sau khi đã thích ứng được, lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tịch Si Thần – “Anh không đi à?” – Tuy nhiên giờ phút này bản thân hoàn toàn không có ý muốn đỡ anh ta.

Tịch Si Thần ngồi tựa dưới đất, chậm rãi cười nhàn nhạt, thân thể hơi hơi run rẩy, như thể đang cố gắng chống chọi cái gì, hay chịu đựng cái gì. – “Bậc thang cũ nát không được tu sửa, chi bằng để em đi trước xem? Dù sao tôi có chết cũng chẳng liên quan gì đến em không phải sao?”

“Đúng là chẳng liên quan!” – Câu trả lời của tôi gần như là phản xạ, nhưng thể chứng minh với chính mình điều gì đó, nhưng, không thể phủ nhận lời anh ta nói khiến tôi có cảm giác nhói đau…

“Hay là em quyến luyến? A, ‘sống cùng đi chết cùng chôn một mộ’ cũng thật lãng mạn.” – Giọng nói lạnh lùng thốt ra không nhanh không chậm, không biết xấu hổ mà làm tổn thương người ta…

Tôi cố gắng khống chế sự phẫn nộ của mình, không quan tâm anh ta có đi lên hay không nữa, lê lết thân thể suy yếu, bước lên những bậc đá vỡ lởm chởm.

Đi tới bậc thang cuối cùng, chân bước lên mặt đất đã lâu không thấy, cảm giác nhẹ nhõm sau khi thoát chết trong gang tấc này khiến tôi cảm thấy có chút hư ảo.

Mặc dù không có lý do, vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn xuống một cái.

Trong ánh mặt trời tôi nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt mênh mang ấy, mơ hồ như thể sắp tiêu tan.

Một dòng tơ máu chầm chậm chảy ra từ khóe miệng anh ta, con mắt thất thần lạc mất tiêu cự, rồi chảy xuống, cơ thể suy yếu ngả nghiêng,  xung quanh vang vọng tiếng ầm ầm.

Ngay lúc tôi còn đang khó hiểu, những khối đá bên chân bỗng dưng đóng lại, tạo nên một trận bụi mù, những cơ cấu từ xa xưa kia cũng gầm rú ma sát theo. Mặt đất kín bưng không một khe hở, như thể cửa động vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện.

“Tôi chết không liên quan tới em.” – Trong lúc hỗn loạn bên tai vẫn vang vọng những lời này. Bây giờ mới nhận ra, nó như thể lời dự báo trước về cái chết.

Dòng máu theo khóe miệng anh chảy ra khi cuối, càng giống như mấy cảnh sinh ly tử biệt trong võ hiệp. (Juu: chú ý nhớ, từ đây chị thay đổi dần thái độ đối với anh, nên cách gọi cũng sẽ đổi dần dần.)

Trong hoảng hốt nhớ lại rất lâu trước kia khi xem phim võ hiệp rất bực mình cái kiểu hơi tý lại ho khạc máu – “Không phải lao phổi cũng chẳng phải viêm phế quản, ho ra máu như vậy rất giả tạo.”

Gia Trân sẽ bày ra khuôn mặt khóc như hoa lê, quả quyết rằng – “Bị nội thương cũng sẽ ho ra máu mà.”

Tôi nghi ngờ liếc nhìn cô nàng. Bùi Khải ở bên cạnh cũng rất có lòng phụ họa – “Nội thương có thể bị gây nên bởi những ngoại lực bên ngoài tác động đến con người như: ngã ngựa, đánh nhau, rơi từ trên cao xuống…hô hấp mất cân bằng, gan và dạ dày đảo lộn, sau đó sườn và bụng đau đớn, buồn nôn đầy hơi không ăn uống được, nhỡ đâu phạm tới phổi, đường dẫn khí…sau khi nội thượng bị máu tràn vào, gây khó thở, ho ra máu, chảy máu cam, nôn ra máu…”

“Thôi thôi thôi……” – Hàng loạt những giải thích thuộc về y học cổ truyền thật khiến người ta đau đầu, Gia Trân dở khóc dở cười – “Bùi Khải, sau này anh có thể tính đi làm giang hồ lang trung được đấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.