Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 21



Thay quần áo xong, mở cửa ra hành lang gặp ngay Tịch Si Thần ở phòng đối diện cũng vừa mở cửa, thấy tôi động tác của anh ta khựng lại một chút, rồi bước ra đóng cửa phòng lại. Đã không còn mặc bộ đồ ngủ thoải mái lúc nãy nữa, mà thay vào đó là một bộ âu phục nghiêm chỉnh màu đen, góp phần tôn lên dáng hình thon dài, mơ hồ tỏa ra khí tức thâm trầm.

Tôi nheo mắt liếc nhìn anh ta một cái, cười cười, bước xuống nhà trước, anh ta cũng bước theo sau, hai người cách nhau mười bậc cầu thang.

Đối mặt với anh ta tôi toàn có một cảm giác mơ hồ lẫn lộn giữa sợ hãi, chán ghét, trốn tránh,…rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trộn lại, cuối cùng đành chỉ biết mỉm cười…

“Phải ra ngoài sao?” – Giọng nói thản nhiên từ sau lưng truyền tới. Anh ta bước rất chậm, cố ý bước chậm, dường như tự nhủ phải bảo toàn khoảng cách mười bước, không quá gần cũng không quá xa.

Tạm ngưng một giây, Tịch Si Thần lại nói – “Tôi đưa cô đi…tiện đường.” – Bình thản lạnh nhạt, nghe không ra chút cảm xúc nào.

Tôi lập tức đi xuống lầu, không trả lời anh ta, bởi cũng chẳng quan trọng.

Xuống tới tầng một, nhìn lướt qua phòng khách, người hầu đang chuẩn bị bữa sáng, nơi này tất cả đều rất xa lạ, bao gồm bữa sáng, bao gồm bàn ăn, bao gồm cả…con người.

“Tịch tiên sinh.” – Một người hầu lên tiếng.

“Vú Lâm, phiền bác đưa Ngọc Lân xuống ăn sáng, nó đang ở lầu hai.” – Cách nói của Tịch Si Thần, không biết là vô tình hay cố ý, vẫn luôn mang một vẻ lạnh nhạt thản nhiên, đối với ai cũng thế.

Cúi đầu, vô thức giãn ra một chút cười vu vơ, nụ cười ấy, có vẻ mỉa mai, cũng có vẻ tự giễu.

Ra khỏi cửa, bước qua hành lang dài, thoải mái tóm lấy một chiếc lá khô rơi trên đất lên chơi.

Trước cửa biệt thự có lái xe chờ sẵn, sớm đã thấy tôi và mở rộng cửa xe. Tôi mỉm cười bước qua, đi thẳng tới đường lớn của cái khu dân cư cao cấp này, đây là một đoạn dốc, hai bên mọc đầy hoa cỏ thấp bé đủ màu sắc, vừa mới vào hè, tươi đẹp muôn màu.

Trăm mét nữa là bến xe bus quen thuộc.

Đã có một đám người ở đó chờ xe, hết thảy là học sinh, đều mặc đồng phục trung học.

Tôi đi tới chọn chỗ ít người nhất mà đứng, uể oải dựa vào một tấm biển quảng cáo.

Mấy loại xe đi qua, một chiếc BMW màu trắng đi từ trên dốc xuống, đi ngang qua trạm xe, uyển chuyển rẽ phải ở ngã tư đầu tiên, biến mất.

Tôi mỉm cười nhắm đôi mắt lại.

Không biết bao lâu sau, một bóng đen đột nhiên che mất ánh mặt trời sáng lạn của ngày đông mà tôi đương khao khát.

Nâng mí mắt lên, đột ngột đập tới một đôi mắt đen tuyền u tối, lòng chợt run lên.

Tịch Si Thần không có vẻ gì là nguy hiểm, tôi biết, nhưng, vẫn vô thức lùi nhanh một bước rất đáng khinh. Hành động ấy dĩ nhiên như thể một bộ phận của cơ thể, như thể một phản xạ có điều kiện.

Cố gắng nhìn thẳng anh ta ở khoảng cách gần như vậy…trong mắt Tịch Si Thần như đang dồn nén điều gì đó…tức giận? Anh ta đang tức giận? Biểu hiện của anh ta không có thay đổi gì nhiều, nhưng mơ hồ mang chút gì đó bực bội.

“Đi thôi.” – Khi nói lời này, chút bực bội gì đó đã hoàn toàn biến mất, hoàn toàn không cảm thấy.

Tôi thu lại sự sợ hãi, bày ra bộ dáng tự nhiên nhất. Ngoái đầu nhìn chiếc xe màu trắng để ngỏ cách đó ba mét – “Anh không nhận ra hành động của mình rất nực cười.” – Ý bảo anh ta nên quay lại đi, dù sao đây cũng không phải là việc Tịch Si Thần có thể làm.

“Không hề.” – Giọng nói thản nhiên rất nhẹ nhàng.

Câu trả lời này khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn biết bao – “Anh cũng thật rảnh rỗi quá đi.”

“Tôi đưa cô đi, xe bus không hợp với cô.”

Ý tưởng này thú vị đây. – “A, Tịch Si Thần anh thì cao quý rồi.” – Cả tao nhã và cao quý. Tuy nhiên, cái sự cao ngạo này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Đầu mày chau lại – “Cô biết tôi có ý tứ gì.”

“Đây là việc của tôi.” – Cũng không cần người khác nhiều chuyện.

“… cứ cãi cọ hoài chắc cô cảm thấy hay ho lắm.”

Tôi ngẩn người, cười nói – “Đúng vậy, nhưng mà, anh không nói tôi cũng chẳng nhận ra mình có sở thích này.” – Ý châm chọc trong lời này có thể dễ dàng nhận ra.

Tuy nhiên, nghĩ cho kỹ thì, những câu nói vặn vẹo ấy cũng không phải loại tôi hay nói, cái tính hờ hững vốn có khiến tôi thành cái tính kiệm lời như vàng, chỉ mỗi khi đối mặt với cái con người này lại cứ hung hăng cãi lại.

Tịch Si Thần giữ chặt tôi không nói gì, rất lâu sau mới giận dữ nói – “Giản An Kiệt, khoảng thời gian sáu năm, tôi cứ nghĩ cô có thể trở nên biết điều đáng tiếc cô lại thành ra càng chao chát như thế.”

Tôi nhíu mày – “Tôi thành ra cái loại gì cũng chẳng liên quan gì đến anh.”

Tịch Si Thần nhìn tôi, khó khăn kiềm chế duy trì biểu tình bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt kia trở nên khó hiểu vô cùng. Ngay sau đó, đôi chân thon dài bước về phía trước, giữ chặt tay tôi, kéo tôi thẳng tiến tới chỗ chiếc xe đương đỗ bên đường. Tôi do dự, muốn vùng ra, lại càng bị nắm chặt, dù không hề cảm thấy đau, nhưng tránh thế nào cũng không thoát ra được!

Tôi có chút điên đầu – “Tịch Si Thần, anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Hai ba bước đã bị kéo tới xe, Tịch Si Thần dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trầm trầm, tay vẫn chưa buông ra – “Tôi không nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn lên xe.”

“Ha! Thật vui vì chúng ta có cùng suy nghĩ.”

“Sự cố chấp của cô không cần phải dùng ở đây.” – Giọng nói vẫn chậm rãi như trước.

“Tịch Si Thần!!!”  – …….Không thoát ra được.

“Đừng náo loạn nữa có được không…?” – Khoảng cách không đến mười phân mà anh ta lại còn hơi hơi nghiêng người ghé vào tai tôi nói nhỏ, khoảng cách như thế, thật là mờ ám, mà giọng nói của Tịch Si Thần cứ y như là khi nói chuyện cùng với Giản Ngọc Lân, dịu dàng và ôn hòa, thậm chí….còn hiển hiện một tia cảm xúc là lạ…

“Anh….!” – Tôi nhất thời nghẹn lời, cảm giác đối với anh ta lại lầm lẫn lần nữa, nhưng ngay đó lại khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng – “Tịch Si Thần, hành động của anh, căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả!” – Quả thực là vô cùng khó hiểu!

Tịch Si Thần ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tôi, ánh mắt hơi mờ nhạt – “Không có, không có ý nghĩa gì sao…” – thì thào nói nhỏ, tựa như nói với tôi mà cũng như nói với chính mình, nói xong ảm đạm cười, mà nụ cười ấy thật sự có vẻ buồn buồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.