Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi (Vì Trượt Tay Nên Quay Vào Buff Nhan Sắc)

Chương 37: Căn cứ người chơi



Trong căn phòng nào đó ở căn cứ người chơi, một người đàn ông đang nằm yên trên giường.

Rèm cửa trong phòng được kéo lại để ngăn ánh nắng chói chang bên ngoài. Nhưng nó chưa kéo kín nên vẫn còn một khe hở nhỏ, ánh nắng xuyên qua khe hở đó chiếu thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường.

Hắn trông còn rất trẻ, hàng mày nhíu chặt.

Hắn ngủ không yên, trán túa đầy mồ hôi, hai tay để trên bụng siết thành nắm đấm, đôi môi mỏng mím chặt, thì thào gọi tên ai đó.

Vị trí tia sáng kia chiếu vào rất khéo, vừa vặn chiếu vào mắt, sự tương phản sáng tối càng làm nổi bật khuôn mặt xuất chúng của người nọ.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, không cài khuy, tám múi cơ bụng sắc nét bày ra ngay ngắn, đường nhân ngư kéo dài xuống dưới, biến mất sau mép quần lót.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm như có như không của hắn.

Bỗng dưng có một tiếng nổ vang giữa không trung, nghe giống như tiếng của một sợi dây bị kéo căng ra hết cỡ rồi đứt phựt.

Người đàn ông mở bừng mắt ra, bật người ngồi dậy, thở dốc dữ dội.

“Lãnh chúa vẫn chưa tỉnh, không được vào trong!”

“Nếu tôi nhất định phải vào thì sao?” Giọng điệu người nào đó rất cợt nhả: “Lãnh chúa nhà cậu không phải trẻ con, không cần cậu phải như gà mẹ bảo vệ gà con đâu.”

Tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, ngày càng gần.

“Anh không được đi vào!”

Một người khác cuống quít ngăn cản nhưng không thành công.

Cửa phòng ngủ được mở ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa. Hắn vắt một chiếc áo khoác đen trên vai, dáng cao chân dài, vai rộng eo thon, ngay cả chiếc áo phông bình thường trên người hắn cũng trở nên khác biệt.

Thấy cảnh tượng bên trong, hắn nhíu mày: “Tỉnh rồi còn gì?”

Từ góc nhìn của hắn chỉ có thể thấy góc nghiêng của người đàn ông kia, đường nét hàm dưới rõ ràng sắc nét, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Dứt lời, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh bỉ: “Cậu làm gì trong phòng thế? Trông quần áo xộc xệch thế kia còn tưởng cậu làm gì mờ ám trong phòng chứ không phải vào phó bản đấy.”

Nghĩ lại cũng không đúng, Dung Xích là người đầu tiên qua cửa, ngay lúc hắn tỉnh lại, Chủ Hệ Thống đã thông báo cho toàn bộ người chơi trong căn cứ.

Đúng là hắn đã vào phó bản.

Người đàn ông kia vẫn ngồi trên giường như cũ, không trả lời.

Bộ dạng như mất hồn.

Nếu những người chơi trong phó bản [Điều 13 nội quy trường] ở đây nhất định sẽ bị giật mình. Bởi vì khuôn mặt người đàn ông này giống Cố Dung Thời đến tám phần.

“Dung Xích, đừng bảo là cậu làm chuyện đó thật nhé? Trông dáng vẻ thất hồn lạc phách thế kia…” Thi Lâu bắt đầu suy nghĩ: “Chẳng lẽ cậu bị ai đá?”

Dung Xích quay phắt sang, ánh mắt gần như có thể giết người: “Câm miệng!”

Ái chà, thẹn quá hóa giận.

Đường đường là Lãnh chúa khu Đông lại nổi khùng vì một câu kích của hắn.

Thú vị nha.

Ánh mắt Thi Lâu lóe lên vẻ hứng thú, bước vào bên trong kéo rèm cửa ra, sau đó ngồi xuống ghế.

Người ban nãy cố gắng ngăn cản có vẻ như là trợ lý tỏ ra khó xử, định tìm kiếm sự trợ giúp từ người đàn ông kia: “Lãnh chúa.”

“Ra ngoài chờ.”

“… Vâng.”

Căn cứ người chơi khác với trong phó bản, hiện giờ đang là mùa Thu, nhiệt độ rất mát mẻ, Thi Lâu ngồi phơi nắng dễ chịu cực kỳ, hắn duỗi lưng một cái rồi mới lên tiếng: “Xem ra là bị người ta đá thật rồi.”

“Thế mà lại có người không nể mặt Lãnh chúa, thân phận giả của anh bị lộ rồi chứ gì?”

Dung Xích đang đứng dậy thì khựng lại.

Có vẻ đúng rồi, Thi Lâu vừa quan sát Dung Xích vừa sờ cằm, đưa ra kết luận này.

“Thế làm sao mà bị lộ? Hay cậu làm gì có lỗi với người ta?” Thi Lâu ngả vào lưng ghế, không chờ Dung Xích đáp đã tự trả lời: “Cũng đúng, cậu trong tình trạng đó không bị lộ mới là lạ, cả vẻ ngoài, thân phận, đến cái tên cũng là giả thì ai mà không tức.”

Cố Dung Thời, không, phải nói là Dung Xích mím môi, giọng hơi sốt ruột: “Không phải vì nguyên nhân này.”

Không phải cái này thì vì cái gì?

Thi Lâu cau mày nhìn người bạn thân trước mặt, ngoài tính tình và mắt nhìn hơi kém ra thì những điều kiện khác đều thuộc hàng đầu. Hơn nữa, hắn còn là Lãnh chúa, có cả đống người muốn bám víu vào hắn nữa kìa.

“Chẳng lẽ cậu giấu thân phận cho đến cuối cùng, chưa nói thân phận thật của mình cho người ta à?”

Gần, nhưng không phải nguyên nhân này.

Dung Xích xuống giường, giọng hơi lạnh lùng: “Cậu tò mò lắm à?”

“Đương nhiên là không.” Thi Lâu nhún vai: “Gu của cậu khác hẳn tôi, hơn nữa tôi cũng hiểu đạo lý không đụng vào vợ bạn mà.”

Hắn không đánh giá cao mắt nhìn người của Dung Xích nên cũng chẳng có hứng gì với người Dung Xích thích, chẳng qua hắn tò mò không biết là kiểu người nào lại có thể cho Lãnh chúa khu Đông ngông cuồng tự đại ăn trái đắng mà thôi.

Thi Lâu đi lại trong phòng, liếc qua Dung Xích thấy cay cả mắt: “Mặc quần áo vào hộ cái.”

Dung Xích cài xong khuy áo, đi chân trần đến bên cạnh cửa sổ rồi đứng lại.

“Lại nói, không phải bản thân cậu vượt phó bản đúng không?”

Dung Xích “ừ” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người có thể sống sót và trở thành Lãnh chúa ở một nơi cá lớn nuốt cá bé, đầy rẫy nguy hiểm như khu Trốn thoát Kinh hoàng thế này sao có thể đơn giản,

Một trong số kỹ năng của Dung Xích là Sao Chép.

– Bình thường có thể sử dụng để chữa lành vết thương, hoặc tạo ra một bản sao.

Điểm bá đạo nhất của kỹ năng này là bản sao được tạo ra giống hệt với bản gốc, tư duy cũng hoàn toàn đồng bộ với tư duy của bản gốc. Không chỉ vậy, trạng thái tiêu cực sau khi bản sao tử vong cũng không nghiêm trọng mấy, ngoài thời gian hồi chiêu lâu ra thì không còn nhược điểm nào khác.

Kỹ năng này gần như có thể coi là một kỹ năng bug, miễn là bản thân Dung Xích không tự mình ra trận thì không ai có thể giết được hắn. Cho dù bản sao chết trong phó bản thì bản gốc cũng chẳng bị thương tổn gì.

Mà “Cố Dung Thời” chính là bản sao do Dung Xích tạo ra.

Đây cũng là lý do mà Dung Xích dám chọn phó bản có tỷ lệ vượt ải 0%, còn được người chơi gọi là “Phó bản mất mạng”【Điều 13 nội quy trường】.

Phòng có cửa sổ lớn sát đất, và tòa nhà lại nằm ở vị trí trung tâm của khu Đông, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan bên dưới.

Thi Lâu ngồi thẳng lên, nhìn theo hướng của Dung Xích, phát hiện hắn đang nhìn về phía sảnh trò chơi trong căn cứ người chơi.

Tại sao Dung Xích lại nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, Thi Lâu ít nhiều cũng đoán được một điều.

“Cậu ta vẫn chưa ra à?”

Sắc mặt Dung Xích âm trầm, không để ý đến hắn.

Khóe miệng Thi Lâu cong lên, nhìn Dung Xích ra chiều suy nghĩ.

Dung Xích – Lãnh chúa khu Đông, được người chơi trong căn cứ gọi là Tử Thần.

Không chỉ vì cây lưỡi hái màu đen trên tay hắn còn cao hơn cả người kia, mà còn vì số NPC chết trên tay hắn nhiều nhất trong số các Lãnh chúa.

Hơn nữa, những NPC chết trên tay hắn đa phần là đạo đức bại hoại hoặc làm chuyện sai trái.

“Cậu ta là NPC à?”

“Đừng nói là lúc đầu cậu muốn giết cậu ta, nhưng giữa chừng lại thay đổi suy nghĩ, mỗi tội không cẩn thận bị cậu ta biết được mục đích ban đầu của cậu, nên cậu ta mới giận?”

Dung Xích: “…”

Thi Lâu rất biết đoán ý người khác, đã thế còn vừa nhanh vừa chuẩn. Nếu không phải bận tâm đến tình bạn bao năm nay thì Dung Xích đã quẳng hắn từ trên tầng xuống rồi.

Thi Lâu sờ cằm, trong mắt ẩn giấu suy nghĩa sâu xa: “Không đúng, cậu nhìn chằm chằm vào sảnh trò chơi, chờ cậu ta đi ra, điều này cho thấy cậu ta là một người chơi.”

Nghĩ vậy, kết quả sau cùng rất dễ đoán.

Mặc dù tình huống này chưa từng xuất hiện, nhưng ai có thể cam đoan Chủ Hệ Thống vận hành trong thời gian dài như thế có bị rỉ sét rồi có bug không chứ?

“Cho nên cậu ta là người chơi trà trộn vào NPC?’

“…” Dung Xích day mi tâm của mình: “Tôi không ngờ lần này lại thay người.”

Vậy cũng coi như hắn biến tướng trả lời câu hỏi của Thi Lâu.

Trước khi vào phó bản, Dung Xích đã cẩn thận điều tra những thông tin liên quan đến phó bản.

Thiết lập nhân vật của “Nha Thấu” trong phó bản không tốt lắm, tuy gia đình giàu có nhưng tính cách lại ngang ngược đần độn, luôn coi mình là trung tâm, chỉ cần có người làm trái ý mình, cậu ta sẽ nổi khùng lên rồi sai vệ sĩ của mình đánh đối phương đến mức lạc giọng thì thôi.

Vì lấy được đạo cụ đặc thù nên Dung Xích mới đi vào, giết NPC có đạo đức bại hoại chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.

Mà lúc thiếu niên mỉa mai nhóm người chơi lên giới thiệu cũng rất phù hợp với thiết lập vốn có.

Chẳng qua những người chơi kia lại tỏ ra rất kỳ lạ, không hề bực tức khi bị nhục nhã mà lại đỏ mặt, ánh mắt dại ra không biết đang nghĩ gì.

Dung Xích không quan tâm, trong đầu hắn chỉ đang nghĩ muốn nhanh chóng cầm đạo cụ rời khỏi phó bản. Cho đến khi người chơi đứng trước mặt hắn ngày càng ít, hắn mới thấy rõ khuôn mặt thiếu niên đang ngồi chính giữa kia.

Khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ươn ướt, giọng nói mềm mại mắng bọn họ.

Mà người tên Phương Chí ngồi bên cạnh thiếu niên kia lại đang nghịch tay cậu.

Dung Xích thấy trái tim mình như lạc mất một nhịp, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đổi câu nói vốn định làm khó thiếu niên thành “Cậu có bạn trai chưa… hay là cậu đã thích ai chưa?”

Nhất là thời điểm nhìn thấy thiếu niên nằm trong ngực Hứa Dã, lần đầu tiên cảm xúc của hắn mất khống chế, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì tờ nội quy đã bị xé vụn.

Trạng thái này quá bất thường, hắn không thể mềm lòng cũng không thể nương tay với một NPC được. Vì thế, lúc hắn đứng bên ngoài phòng học nhìn thiếu niên đốt tờ nội quy cuối cùng đã đanh mặt cầm lưỡi hái lao vào.

Chẳng qua lúc lưỡi hái gần chạm đến Nha Thấu, Dung Xích bỗng sững người lại, khiến thiếu niên có cơ hội chạy thoát.

Dung Xích không muốn bản thân bị những cảm xúc kia chi phối.

Chỉ là khi nhìn thiếu niên hoảng hốt bỏ chạy, hắn vẫn không nhịn được mà cứu cậu.

Nhưng đêm đó nhìn dáng vẻ tủi thân bất lực của cậu, nhìn cậu khóc, trong lòng hắn lại thấy đau lòng không thôi.

Về sau thì mọi thứ đều thay đổi.

Không cần biết thân phận của Nha Thấu là gì, Dung Xích cũng nhất quyết muốn đưa cậu đi.

Dung Xích chưa từng có ý nghĩ muốn giết Nha Thấu, mục tiêu ban đầu của hắn là “Nha Thấu”. Nhưng lúc cuối hắn bị Boss phó bản cưỡng chế đẩy ra, chưa kịp giải thích rõ cho thiếu niên.

Đúng thật đcm, Dung Xích chửi thầm.

Nếu Hệ thống Tình yêu ở đây, nó nhất định sẽ nhìn ra được.

– Điểm thiện cảm của hắn không còn là 0 như trong phó bản nữa mà đã biến thành điểm cao nhất 100.

Nguyên nhân thật ra cũng rất dễ đoán, Cố Dung Thời là bản sao của Dung Xích, tuy năng lực cùng tư duy giống hệt với bản gốc nhưng dẫu sao cũng có khác biệt: Dù điểm thiện cảm của hắn có tăng đến bao nhiêu thì cuối cùng cũng sẽ về 0 vì không phải bản gốc.

Dung Xích quay người lại, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng lại liếc thấy Thi Lâu đang nhìn mình đầy hứng thú.

Người này ghét phiền phức, không muốn làm Lãnh chúa, đó giờ vẫn luôn an nhàn trên bảng vàng của mình, cũng khá vui vẻ tự do.

“Cậu thì sao?’

Thi Lâu đứng dậy, xoa gáy đang hơi mỏi: “Đến chào cậu một tiếng trước khi vào phó bản, tiện thể xem cậu đang làm gì.”

Không ngờ còn biết thêm được vài tin tức.

Dung Xích nheo mắt lại: “Không được nảy sinh ý gì với em ấy.”

“Yên tâm, không đụng vào vợ của bạn.” Thi Lâu đánh cái ngáp, lặp lại lần nữa, nhanh chân rời đi trước khi bị đuổi: “Hơn nữa đến tên cậu cũng có nói cho tôi biết đâu, đối với một người không biết tí gì như thế, tôi chẳng có hứng thú đâu.”

Dung Xích khựng lại, cuối cùng nhìn về phía sảnh trò chơi, sau đó ra ngoài nói với người canh gác ở cửa: “Giao cho các cậu một việc, lập tức đi làm ngay.”

“Vâng!”

Còn bên kia, Nha Thấu nhìn đám người ngoài sảnh trò chơi thấy có gì đó kỳ lạ, trực giác mách bảo cậu rằng sắp sửa xảy ra chuyện gì đó không ổn.

“Chờ gần một ngày rồi, sao người còn chưa ra vậy?”

Bọn họ đang chờ ai sao? Chờ ai nhỉ? Vẻ mặt Nha Thấu tỏ ra thắc mắc lẫn bối rối.

Nhóm người đang chặn ngoài sảnh trông rất đáng sợ, ai cũng hung dữ làm thiếu niên không dám đi thẳng qua trước mặt họ, vì vậy cậu bèn tìm một chỗ để trốn, sau đó lặng lẽ quan sát xem có chỗ nào để tránh đám người kia rời đi không.

Phòng livestream trước giờ chỉ mở ra khi bắt đầu trò chơi, sau khi streamer rời khỏi phó bản sẽ tự động đóng lại, thế nên trên bảng hiện giờ chỉ còn thông tin kết toán phó bản.

【Giao diện kết toán cá nhân】

【Tên phó bản: Điều 13 nội quy trường】

【Đẳng cấp phó bản: S+】

【Người vượt ải: Nha Thấu】

【Điểm thể hiện: 90】

【Độ khám phá: 98】

【Đánh giá cuối cùng: S】

【Nhận được phần thưởng: 1. Nội quy thứ 13 trống không (năng lực chưa rõ); 2. Áo choàng đen do kẻ ngoại lai tặng (hình như có thể thay đổi theo tâm trạng của chủ nhân, tác dụng chưa rõ)】

【Điểm tích lũy nhận được: 500.000】

Thiếu niên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều điểm tích lũy như vậy, lập tức bị con số kia đập cho chóng mặt, nhìn giao diện kết toán mà cười ngây ngô.

“001, sao điểm thể thiện với độ khám phá của ta cao vậy?”

【Điểm thể hiện được tính dựa trên hai yếu tố chính: mức độ tương tác với khán giả trong phòng livestream, bọn họ càng cuồng nhiệt thì điểm số càng cao; còn một yếu tố khác đó là biểu hiện trong trò chơi.】

Chỉ cần nhìn vào độ xui của Nha Thấu thôi, đến thư viện còn bị sinh vật dị hình đuổi bắt, Boss trong phó bản lại mập mờ với cậu, thậm chí đến cuối cùng còn thả cậu đi, điểm không cao mới là lạ.

【Còn độ khám phá chính là mức độ thu thập manh mối trong phó bản.】

Ứng Tinh Uyên liều mạng nhét manh mối cho Nha Thấu, thậm chí trong lúc kích động còn nói ra bí mật cốt lõi nhất của phó bản, 98 kia là còn thấp ấy chứ.

001 cũng cảm thấy thần kỳ lắm, những ký chủ nó từng theo trước kia, chưa có ai từng đạt điểm trên 90 ở cả hai mục như vậy.

Nha Thấu hiểu ra, thấy hơi mất tự nhiên mà “khụ” một tiếng: “Được rồi.”

Cảm xúc phấn khích trôi qua, cậu mới nhớ đến một chuyện quan trọng khác.

“Vậy 001, giờ ta về nhà được chưa?”

Lần này hệ thống không đáp ngay, mãi sau mới mở miệng.

【… Ký chủ, có tin xấu, cậu muốn nghe không?】Giọng 001 hơi khó khăn.

Trong lòng Nha Thấu bỗng có linh cảm chẳng lành, quả nhiên ngay giây sau nghe thấy 001 nói:【Đó là lối đi nối giữa hai khu còn chưa xây xong.】

Thiếu niên lập tức đờ người ra, ngửa đầu “hả” một tiếng.

【Nghĩa là hiện giờ cậu chưa về được.】

“Nhưng mà…” Giọng Nha Thấu rất khẽ, nghe kỹ còn thấy hơi giận: “Chẳng phải mi nói là hoàn thành phó bản xong là có thể đưa ta về à?”

【Thì đúng là thế thật, nhưng điều này phải căn cứ vào điều kiện ban đầu.】001 cũng cảm thấy hơi áy náy:【Lúc đầu muốn ngài chọn phe NPC, duy trì thiết lập sống trong phó bản một tháng, như thế thì đến khi ra vừa vặn lối đi đã xây xong rồi.】

【Nhưng giữa chừng xảy ra khá nhiều chuyện bất ngờ, nên không ngờ ba ngày đã vượt xong phó bản này.】

Vì thế mà bây giờ lối đi còn chưa xây xong, Nha Thấu cũng chưa về lại khu Chinh phục Tình yêu được.

Lý do đều hiểu nhưng Nha Thấu vẫn cảm thấy thất vọng, cậu ngồi xổm trong góc làm cây nấm, buồn bã vẽ vòng vòng trên đất.

“Vậy khi nào ta mới về được?”

【Tối đa một tháng.】

Nha Thấu nghe xong vẫn thấy không vui nổi.

Cây nấm tủi thân màu đen co thành một cục trong góc.

“Nhưng thế thì các anh trai của ta sẽ tìm đến đây.”

Cậu không nhắc làm 001 suýt quên mất, nó căng thẳng hẳn lên:【Ký chủ, cậu có mấy anh trai thế?】

“Không nhiều lắm, tám người.”

【…】

001 im lặng tức thì, không phát ra âm thanh nào nữa. Còn Nha Thấu đang buồn rầu nên hoàn toàn không để ý đến.

Mãi đến khi có một giọng nam êm tai vang lên phía sau.

“Sao lại ngồi ở đây?”

Nha Thấu giật mình quay đầu lại, phát hiện có một người đàn ông mặc đồ màu đen đang nhìn mình với ánh mắt ôn hòa.

Hình như hắn là nhân viên ở đây, hắn đeo găng tay màu trắng, đôi mắt màu hổ phách của hắn rất đỗi dịu dàng.

Có vẻ hắn nghĩ rằng thiếu niên đang ngồi không nghe rõ nên lặp lại lần nữa: “Phó bản kết thúc rồi sao không ra ngoài?”

Bấy giờ Nha Thấu mới hoàn hồn, thầm nghĩ ngồi xổm nói chuyện với người ta thế này không lịch sự cho lắm nên vội vàng đứng dậy.

Chẳng qua ngồi xổm lâu quá nên hai chân hơi tên, đứng dậy bất chợt như vậy khiến đầu hơi choáng váng. Lúc sắp ngã sấp xuống thì có một cánh tay ôm lấy eo cậu, thiếu niên giống như cái gói nhỏ được người nọ nhấc bổng lên dễ dàng.

Người nọ thả “Gói nhỏ” đứng vững rồi mới quan tâm hỏi: “Có bị giật mình không?”

Nha Thấu lắc đầu: “Anh là nhân viên làm ở đây à?”

Người đàn ông: “Coi như là vậy, có gì cần tôi giúp không?”

Nha Thấu chỉ về phía cửa chính của sảnh trò chơi: “Ở đó đông người quá, mà tôi không muốn đụng mặt với bọn họ.”

Người đàn ông kia suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, đi theo tôi.”

Người đàn ông dẫn Nha Thấu đi qua lối đi dành riêng cho nhân viên, không có mấy người biết đến. Đi qua mấy khúc cua đã ra ngoài sảnh trò chơi.

“Cảm ơn anh.”

Thiếu niên cảm ơn khiến khóe miệng người đàn ông hơi cong lên, hắn nhìn cậu chăm chú: “Không cần cảm ơn.”

Ánh mắt của hắn quá mức nóng rực, thiếu niên bị nhìn chằm chằm nên hơi căng thẳng, cậu bất giác sờ mặt mình, còn tưởng trên mặt có dính cái gì: “Sao vậy?”

Người nọ cười nói: “Quả nhiên gặp rồi mới thấy còn đáng yêu hơn nhiều.”

Gì, gì cơ?

Nha Thấu hoang mang không thôi.

Người nọ thôi không nhìn cậu nữa, lắc đầu: “Mau đi đi, nếu không sẽ bị hắn tìm thấy.”

Anh ta dẫn mình ra đây, lại còn bảo mình mau đi đi, nhìn có vẻ không giống người xấu. Đồ ngốc đơn thuần cực kỳ, chỉ dựa vào điều này đã ngốc nghếch kết luận đối phương là một người tốt.

“Anh tên là gì thế?”

Người nọ miết nhẹ găng tay trắng của mình, nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Em có thể gọi tôi là Người đánh giá S.”

“Bé con, gặp lại sau.”

Sự thật chứng minh, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.

Bởi vì trước đó Cố Dung Thời miêu tả thế giới bên ngoài phó bản vô cùng khủng khiếp, cho nên lúc Nha Thấu ra ngoài không ôm hy vọng gì quá lớn.

Nhưng căn cứ trò chơi trước mặt lại không giống như lời hắn miêu tả, trên đường phố có rất nhiều cửa hàng, tiệm tạp hóa, còn có cả chỗ bán quần áo, không khác gì thế giới bình thường cả.

Mọi người trên đường ăn mặc rất lạ lùng nên Nha Thấu khoác một chiếc áo choàng đen bao kín người đi lẫn bên trong cũng không có ai thấy kỳ lạ.

Trước khi rời khỏi phó bản, cậu leo lên sân thượng ngắm mặt trời lặn, chưa ăn uống gì nên giờ bụng đang réo òng ọc.

Nha Thấu nhìn thấy bên cạnh có một tiệm mì, cậu hớn hở chạy đến hỏi một bát mì bao nhiêu tiền.

Ông chủ đang vò sợi mì, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi lại: “Cậu là lính mới à?”

Người ở đây ai cũng giỏi như vậy hả? Sao liếc một cái đã biết thân phận của mình.

Ông chủ thấy Nha Thấu không nói gì, vui vẻ ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên dưới mũ áo choàng, ánh mắt ông lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Vì ở đây không dùng tiền, mà dùng điểm tích lũy.”

Nha Thấu gật đầu, đổi giọng cực kỳ nhanh: “Vậy một tô mì bao nhiêu điểm tích lũy ạ?”

Ông chủ bị chọc cười, hất cằm ra hiệu thiếu niên nhìn trên tường: “Tất cả ở trên đó, cậu chọn xong thì nói với tôi.”

Trên tường dán lít nha lít nhít thực đơn, Nha Thấu thấy ngạc nhiên lắm, không ngờ tiệm mì nhỏ như vậy lại có thể làm ra được nhiều món thế kia.

Cậu nhanh chóng chọn cho mình một tô mì thịt bò, sau khi biết chỉ cần tốn 20 điểm tích lũy thì ngẩn người, mãi đến khi ngồi xuống mới hoàn hồn.

Cậu đang có 500.000 điểm tích lũy nha! Vậy thì cậu cũng được coi là người có tiền rồi phải không? Mặt thiếu niên ửng hồng, núp trong áo choàng cười ngây ngô.

Ông chủ làm rất nhanh, chưa đến năm phút đã bưng mì lên, Nha Thấu nhỏ giọng nói cảm ơn ông. Mì còn nóng nên cậu chỉ có thể vừa thổi vừa ăn từng miếng nhỏ, nhưng mà tốc độ quá chậm, ăn một hồi lâu rồi mới thấy mình còn chưa ăn hết một nửa.

Trong lúc cậu đang ăn mì thì có một đám người đi vào, nói chuyện với ông chủ nghe thân quen lắm. Bọn họ chọn món xong rồi ngồi xuống bàn ngay sau Nha Thấu.

Từ lúc bước vào, bọn họ đã bắt đầu cười đùa mấy lời không đứng đắn, Nha Thấu lặng lẽ kéo mũ áo choàng xuống để cố gắng ngăn mấy tiếng ồn kia.

“Các cậu xem phó bản Điều 13 nội quy trường kia chưa? Sau khi có người vượt ải thành công, cấp của nó mới hiện ra. Quỷ dị thật, cậu tin nổi không, một phó bản cấp S+ mà lại đưa những 50 người chơi vào, cậu có thấy buồn cười không?”

“Công nhận là đáng ngờ thật, cậu biết người đầu tiên ra ngoài là ai không?”

“Cố Dung Thời chứ gì, là một tay mới không biết từ đâu ra.”

Có một người trong đó xua tay: “Cậu nghĩ hắn là người mới thật à? Tôi có một người bạn tên Từ Phong, cũng là người thành công ra khỏi phó bản này, cậu ta nói Cố Dung Thời có một cây lưỡi hái màu đen, cho nên có thể là vị kia!”

Một người khác cũng kịp phản ứng lại, vội vã lên tiếng: “Lãnh chúa khu Đông, Dung Xích?”

Dung… Xích?

Nha Thấu khựng lại, bên tai là giọng nói máy móc của hệ thống 001.

【Ký chủ.】

Biến mất một lúc, 001 cuối cùng cũng xuất hiện, điều này khiến Nha Thấu vui hơn chút, lập tức quẳng vấn đề đang nghĩ dở kia ra sau đầu: “Có chuyện gì à?”. đam mỹ hài

【Cũng có không gì, tôi vừa bị kéo đi họp khẩn cấp.】

【Có một tin tức không tốt lắm.】

Giọng 001 nghe hơi uể oải:【Ứng Tinh Uyên trốn ra ngoài rồi.】

Nha Thấu bị dọa đến giật bắn người, ngẩng phắt đầu lên, không tin điều mình vừa nghe được, tâm trạng của căng thẳng theo: “Trốn ra ngoài rồi là thế nào?”

Ứng Tinh Uyên từng nói hắn duy trì hoạt động cho cả phó bản, giờ hắn trốn ra ngoài rồi thì phó bản sẽ thế nào?

【Nghĩa là giờ hắn không còn trong phó bản nữa, theo năng lực của hắn thì có lẽ sẽ đến phó bản khác, hoặc cũng có thể đến căn cứ người chơi.】

“…”

【Theo phân tích của Chủ Hệ Thống thì vào khoảnh khắc cậu rời khỏi phó bản, chỉ số cảm xúc của Ứng Tinh Uyên đã đạt đến đỉnh điểm, có lẽ hắn đã điều gì đó kích thích trong lúc ấy.】

Hơn nữa lúc ấy, Ứng Tinh Uyên lại đang ở cùng với ký chủ nhà mình:【Ký chủ, rất có khả năng là hắn đang nhắm vào cậu.】

Nha Thấu nói lắp bắp, tay cầm đũa cũng run lên: “Lúc cuối ta đã mắng hắn một trận, nói hắn là đồ đểu, hắn sẽ không vì chuyện này mà nhỏ nhen thù dai với ta chứ?”

Lúc đó cậu dám mắng người ta là vì nghĩ rằng sau khi rời khỏi phó bản, cậu sẽ về nhà luôn. Mà bây giờ, nhà thì chưa về được, Ứng Tinh Uyên còn trốn ra ngoài.

Quả nhiên cậu là một tên xui xẻo.

Thiếu niên tưởng tượng ra cảnh mình bị bắt lại, khóc không ra nước mắt: “Ta không vào phó bản nữa được không?”

【Được, chỉ cần có điểm tích lũy là được.】

Ở đây điểm tích lũy là trên hết, mọi thứ đều có giá cả công khai. Một ngày ở lại căn cứ phó bản hết 10.000 điểm tích lũy, nhà và các vật dụng khác cũng cần điểm tích lũy để đổi lấy.

Có nhiều người kiếm được rất ít điểm tích lũy nên vừa ra phó bản họ sẽ nhanh chóng vào phó bản tiếp theo luôn, bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể gia nhập vào Lãnh địa để nương náu.

Mà phó bản Nha Thấu vừa vượt thành công là S+, đánh giá cuối cùng còn được S, nhận được 500.000 điểm tích lũy nên việc ở trong căn cứ một tháng không thành vấn đề.

Nha Thấu: “Lãnh địa?”

001 giải thích:【Lãnh địa là nơi các Lãnh chúa dựng nên bằng chính năng lực của mình. Trong khu Trốn thoát Kinh hoàng, những người có thực lực mạnh nhất là Lãnh chúa và người chơi trên bảng vàng. Tổng cộng có tám Lãnh chúa, mỗi người cai trị một hướng khác nhau. Vị trí trung tâm là sảnh trò chơi. Sau khi trở thành Lãnh chúa sẽ không được tham gia vào bảng vàng nữa.】

Nha Thấu gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu: “Vậy giờ ta đang ở khu nào?”

【Đông Nam.】

Cậu vừa định nói gì thì giọng của đám người phía sau bỗng ầm lên, còn đập chai rượu xuống mặt bàn tỏ vẻ khó chịu, đang có tí men vào nên nói chuyện cũng không cần đầu óc, bất mãn gào lên.

“Dung Xích quá ngang ngược! Tìm một người mà thông báo cho cả tám lãnh địa, phát lệnh truy nã yêu cầu tất cả mọi người hợp tác, nếu không hợp tác thì tự gánh lấy hậu quả! Đã vậy còn sai người bao vây sảnh trò chơi, đúng là không thèm coi chúng ta ra gì!”

“Cậu bớt bớt đi, tìm thấy người kia sẽ nhận được 10.000.000 điểm tích lũy đó! 10.000.000 điểm tích lũy! Chúng ta có cày phó bản cả đời cũng chẳng kiếm được con số như vậy!”

Số điểm tích lũy này khiến người kia bình tĩnh lại: “Rốt cuộc cái tên Nha Thấu kia là thần thánh phương nào mà lại bị Lãnh chúa khu Đông săn lùng? Tôi chưa bao giờ thấy ai bỏ ra số điểm cao như vậy để truy nã một người.”

“Ai biết được.”

Thiếu niên đang vểnh tai nghe trộm đột nhiên thấy tên mình được nhắc đến, đũa trên tay lập tức rơi xuống.

Cố Dung Thời, Dung Xích, tiền thưởng truy nã?

Còn không hiểu nữa thì cậu đúng là đồ ngốc, Dung Xích tốn nhiều điểm tích lũy như vậy là để tìm mình cậu sao?

Thì ra ý của hắn khi nói chúng ta sẽ gặp lại là như vậy.

“Chắc hắn hận ta lắm.” Nha Thấu hít mũi.

Hệ thống Tình Yêu:【…】

Nếu Dung Xích đã treo lệnh truy nã, vậy chẳng phải giờ toàn bộ người trong khu đều nhìn thấy rồi à?

Thiếu niên bỗng có linh cảm chẳng lành, vội vàng mở diễn đàn người chơi ra xem, phát hiện bài đăng nổi bật trên cùng chính là《Nha Thấu là thần thánh phương nào?》.

[lz: Gần đây mọi người đều đã thấy lệnh truy nã do Lãnh chúa khu Đông phát rồi phải không? Chà chà, tận 10 triệu, chi số tiền lớn như vậy để làm gì? Chẳng lẽ người tên Nha Thấu này đã bẫy Lãnh chúa?]

Quả thật… quả thật là có bẫy, nghĩ đến lồng giam dây leo quỷ kia, Nha Thấu có chút chột dạ.

[Hình như là người mới, là người cuối cùng vượt xong phó bản Điều 13 nội quy trường, cậu ta vừa ra thì phó bản cũng bị đóng cửa, còn cái khác thì không biết.]

[Điều 13 nội quy trường bị đóng cửa?? Thế nó còn mở lại nữa không?]

[Các ông chưa xem ảnh bọn họ đăng lên à? Người đẹp mỹ miều thế kia, nếu đổi lại là bẫy tôi, tôi có chết cũng bằng lòng.]

[Cảm ơn đã nhắc, vừa mới xem ảnh xong. Má nó, khuôn mặt này đích thị là vợ tôi!]

[Các ông biết liêm sỉ là gì không! Rõ ràng là vợ tôi!]

Bình luận bên dưới dần lệch khỏi chủ đề ban đầu, cho đến khi có một cái tên màu đỏ xuất hiện, bên trong lập tức dậy sóng lần nữa.

—[xc: Có phương thức liên lạc của người này không?]

[Mẹ nó! Lần đầu tiên thấy người chơi có tên đỏ bình luận! Đây là Lãnh chúa hay Đại thần trên bảng vàng thế?]

[Phắc, Đại thần can đảm vl, dám ngang nhiên cướp người với Lãnh chúa khu Đông!]

Nha Thấu bối rối tắt bài đăng, không để ý đến nửa tô mì thịt bò của mình, cậu quấn chặt áo choàng trên người rồi vội vàng rời khỏi.

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng, mặc dù giờ cậu không ở khu Đông, nhưng vừa ra đã thấy có một đám người mặc áo choàng đen đang cầm ảnh của cậu đi kiểm tra từng người.

Rõ ràng không thể ở lại trong căn cứ được nữa, thời gian một tháng đủ để Dung Xích tìm được cậu, đến khi ấy kết cục của cậu nhất định sẽ rất thảm!

Lòng dạ cậu rối như tơ vò.

Cậu đi chưa được một phút, đám người áo đen kia đã đến tiệm mì, người đi đầu lạnh lùng nhìn quanh bên trong, hỏi: “Ông chủ đâu?”

“Đây đây.” Ông chủ lau tay, vội đi ra: “Có chuyện gì vậy?”

Người kia lấy ra một tấm ảnh: “Nhớ kỹ khuôn mặt của người này, nếu có manh mối gì nhớ báo cho chúng tôi.”

“Ơ?” Ông chủ nhìn kỹ người trong ảnh: “Cậu ta vừa ăn mì ở quán tôi xong.”

“Chắc không?”

“Chắc chắn mà!” Ông chủ nói: “Đứa bé kia rất đẹp, nhìn một lần cũng không quên được, tôi không nhớ nhầm đâu!”

Người kia gật đầu: “Cảm ơn.”

Hắn cất tấm ảnh vào, ra hiệu cho người đứng sau: “Đuổi theo.”

Nha Thấu không ngờ rằng sau khi trải qua cuộc chạy trốn trong phó bản, giờ mình lại phải trải qua lần nữa trong khu căn cứ của người chơi.

Thể lực của cậu không tốt, chạy một lúc đã thở hổn hển, chưa chạy thêm đượcbước nào đã bị đám người kia đuổi kịp.

Thiếu niên bị chặn trong con hẻm, lông mi khẽ run, đôi chân mảnh khảnh dưới áo choàng cũng run rẩy.

Vẫn là người dẫn đầu ban nay tiến lên, cúi đầu chào cậu: “Tiểu thiếu gia.”

“Lãnh chúa rất lo cho cậu, hy vọng cậu có thể quay về cùng chúng tôi.”

Nha Thấu còn đang thở dốc, nói không nên lời.

Về cùng bọn họ rồi để Dung Xích đánh mình một trận hả?

“Không.”

Cậu lùi lại, khi lưng chạm vào bức tường phía sau mới nhận ra mình đã hết đường lui.

Giọng điệu người kia vừa lạnh lùng lại vừa cương quyết: “Mong ngài đừng làm khó chúng tôi.”

Nha Thấu cắn môi, lặp lại lần nữa: “Không.”

Thấy cậu không phối hợp như vậy, người kia nói với đám sau lưng mình: “Đưa cậu ấy về.”

“Nhưng đội trưởng, Lãnh chúa đã dặn không được làm cậu ấy bị thương.” Bọn hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trông người tiểu thiếu gia nhỏ thế kia, lỡ làm cậu ấy bị thương thì sao?”

“Có hậu quả gì tôi sẽ gánh chịu, giờ đưa tiểu thiếu gia về.”

Chẳng còn cách nào, đám người kia chỉ có thể nghe theo đội trưởng, đồng loạt đi đến chỗ Nha Thấu.

Nhưng đúng lúc này, phong thư trong túi Nha Thấu bỗng trở nên nóng rực, còn lóe sáng.

【Đang vào phó bản — 】

Không gian quanh người thiếu niên bắt đầu méo mó, bọn hắn chưa kịp xông đến ngăn lại thì người đã biến mất tại chỗ.

Nhìn chằm chằm vào chỗ thiếu niên biến mất, đội trưởng chậm rãi nói:

“… Vé mời của NPC à?”

Đội trưởng cau mày, nghĩ mãi không hiểu tại sao một người chỉ mới vượt xong một phó bản lại có vé mời của NPC.

Hắn im lặng hồi lâu: “Quay về báo cáo với Lãnh chúa.”

“Vâng.”

Chờ đến khi Nha Thấu tỉnh lại, cậu phát hiện xung quanh mình đen kịt.

Còn có một mùi hôi thối xộc vào mũi làm cậu ho sặc sụa.

Cậu đẩy tấm gỗ che bên trên ra, ngồi dậy, sau khi ngừng ho cậu mới nhận ra nơi mình vừa tỉnh dậy là một chiếc quan tài.

Cũng không biết mình đã thay quần áo từ khi nào, ngay cả áo choàng cũng biến đâu mất.

Trên chiếc quan tài màu đen khắc những hoa văn kỳ lạ chạy dần xuống dưới, trông khá đẹp.

Dù có đẹp thì đây cũng là quan tài đó!

Nha Thấu:!!!

Cậu bị dọa toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, run rẩy bò ra khỏi quan tài.

【 Đang tải cốt truyện phó bản [Lâu Đài Ánh Trăng]—】

【Thế giới trăm năm sau, Ma cà rồng, Thợ săn Ma cà rồng và Người sói hình thành thế lực ba bên. Oán hận giữa Ma cà rồng và Thợ săn Ma cà rồng chất chứa đã lâu, chiến tranh hết sức căng thẳng.】

【Nhiệm vụ chính: 1. Sống sót 7 ngày; 2. Tìm thấy “Hắn”.】

【Loại hình phó bản: Không rõ.】

【Số người đưa vào: 20.】

【Phòng livestream sắp mở.】

“Ê, nghe thấy gì không?”

Một giọng nói cợt nhả vang bên tai, nghe kỹ còn thấy đang hơi bực.

Nha Thấu bị giọng nói thình lình vang lên kia làm cho giật mình, trong mắt tỏ ra khó hiểu, không dám lên tiếng.

Bên kia chủ động nói rõ: “Tôi là cộng sự của cậu, tôi sẽ dẫn cậu qua cửa, mọi việc cứ để tôi, còn cậu chỉ cần ở yên một chỗ là được.”

Rất phách lối, Nha Thấu không biết mình nên nói gì.

Trong máy truyền tin vẫn không có tiếng người trả lời, Thi Lâu bắt đầu thấy hơi bực.

“Cứ thế đi, sau này không có việc gì thì đừng liên lạc với tôi.”

Thi Lâu chuẩn bị tắt máy truyền tin thì nghe thấy một giọng nói vừa nhỏ vừa non nớt truyền đến: “Cộng sự?”

Âm sắc dễ nghe, có vẻ khá mềm mại, nghe chừng tuổi đối phương vẫn còn nhỏ.

Thi Lâu dừng động tác lại, lúc mở miệng lại mang theo vẻ tìm tòi: “Lính mới à?”

Nha Thấu thành thật đáp “Ừm”.

“Không xem thông tin phó bản trước khi vào à?”

Nha Thấu không lên tiếng.

Thi Lâu: “Phó bản này là hình thức hai người, tôi được ghép đội với cậu, chúng ta là cộng sự của nhau.”

Bên kia truyền đến hai tiếng “À à”.

Không ai nói gì nữa, trong máy truyền tin chỉ có tiếng điện xèn xẹt.

Mãi lâu sau, cậu mới nói tiếp: “Cảm ơn anh.”

Thi Lâu tóm một Ma cà rồng bên cạnh rồi thẳng tay đập xuống, ung dung đáp: “Sao lại cảm ơn tôi?”

Nha Thấu thành thật nói: “Anh nói sẽ dẫn tôi qua cửa mà.”

Không cần làm gì, chỉ cần ngồi yên một chỗ, Nha Thấu cảm thấy mình may quá là may.

Lúc Thi Lâu nói mấy lời này cũng chẳng cân nhắc đối phương nghĩ sao. Xưa nay ngang ngược quen rồi, thay vị trí bản thân vào người khác để suy nghĩ hoàn toàn không có trong từ điển của hắn.

Lời này người khác nghe vào tuyệt đối sẽ thẹn quá hóa giận, chỉ có nhóc cộng sự này của hắn là nghiêm túc nói cảm ơn với hắn thôi, như đồ ngốc.

Khá thú vị.

Hắn bẻ gãy răng, xé rách cánh của Ma cà rồng trên tay, sau đó nghiêng đầu hỏi.

“Nhóc cộng sự, cậu tên gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.