Vi Quang

Chương 32: Diễn thử



Vi Quang – Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 32: Diễn thử

Cảnh Viên trăm triệu lần không ngờ tới Cố Khả Hinh đổi vai diễn, mấy ngày nay nàng căn bản không lên mạng, cũng bởi vì chuyện liên quan đến Cố Khả Hinh nên không hỏi qua tình huống đoàn làm phim bên này. Thật sự không ngờ tới, chính mình lại tính sai.

Nàng vốn định cạnh tranh cùng một vai với Cố Khả Hinh.

Được rồi, mặc dù có chút ti tiện, nhưng nàng cố ý, nàng chính là không muốn nhìn bộ dạng vừa lòng đẹp ý của Cố Khả Hinh, nàng chính là chán ghét cô, nàng chính là tới cướp vai diễn.

Đáng tiếc——

Cảnh Viên có chút mơ hồ, chỉ là nàng trước sau như một lạnh mặt, cũng không để cho Ngôn Khanh nhìn ra mảy may, Ngôn Khanh nói: “Cô Cố diễn trưởng công chúa, em diễn vai phó tướng. Đợi lát nữa phải đối diễn, hay là hai người hiện tại thử xem cảm giác?”

Thử cảm giác cái rắm.

Cảnh Viên cảm thấy mình thật vô dụng, mắng chửi người chỉ biết thêm chữ rắm.

Quá vô năng!

Nàng cắn răng một cái: “Không cần, em đi thay quần áo trước.”

Cố Khả Hinh nhìn nàng rời đi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng vài giây, Tô Anh bên cạnh nói: “Khả Hinh, cô Cảnh cũng tới?”

Mặc dù cô ấy không biết chuyện của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán được, cô ấy có chút căng thẳng: “Sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

“Sẽ không.” Cố Khả Hinh đứng tùy ý, ngữ điệu lười biếng:” Nếu cô ấy muốn ra tay thì đã sớm ra tay rồi.”

Hà tất phải đợi đến bây giờ.

Một tuần này, nàng chính là có quá nhiều cơ hội, nhưng nàng lại kiêng dè những quân bài trong tay mình, sợ sẽ làm tổn hại đến gia đình nàng.

Một người có điểm yếu, thì rất dễ đắn đo.

Tô Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Cô ấy nói xong lại nói: “Bây giờ đi thay quần áo sao?”

“Đợi lát nữa.” Cố Khả Hinh nói: “Cận Kỳ còn một lúc nữa mới đến.”

“Không phải sắp đến giờ rồi sao?” Tô Anh giật giật khóe miệng: “Cô ấy lại đến muộn?”

Cũng không biết học được quy tắc từ đâu, cảm thấy địa vị càng lớn lại càng kéo dài thời gian. Lúc trước cô ấy và Cố Khả Hinh quay phim địa vị còn chưa lớn như vậy, nhưng cũng là nữ chính, thường xuyên đến muộn về sớm, có đôi khi bảo đoàn phim chờ nửa ngày, những chuyện này sau đó phỏng vấn đoàn phim đạo diễn vô cùng bất mãn nhắc tới, chỉ là phỏng vấn phát sóng bị ngắt.

Xã hội này, hiện ra trước mặt người xem vĩnh viễn sẽ không phải là dáng vẻ chân thật nhất, mà là dáng vẻ họ muốn nhìn thấy.

Cố Khả Hinh tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: “Đoán chừng còn phải đợi thêm một khoảng thời gian.”

Tuy rằng đây là thử vai, nhưng chỉ là các cô thử vai, thường thường nhân vật chính đều là nội bộ, huống chi khoảng thời gian trước đoàn phim còn đăng tin công bố, nói rõ Cận Kỳ và Vọng Thư là hai nữ chính, tuy rằng Vọng Thư giữa chừng rời khỏi, nhưng Cận Kỳ thì không, cho nên hiện tại cô ấy chính là nhân vật chính duy nhất, không thể không tự cao tự đại.

Quả nhiên đúng như Cố Khả Hinh dự đoán, Cận Kỳ vẫn chưa tới, cô ấy chưa đến, cảnh quay của Cố Khả Hinh sẽ không thể nào thử vai, bởi vì các cô là thử vai thực địa, chính là quay nội dung trong phim một lần, xem có cảm giác CP hay không, có xứng đôi hay không, cùng với cảm giác diễn xuất.

Trợ lý của đạo diễn Dương chạy tới chạy lui, lướt qua người Cố Khả Hinh tràn đầy ngượng ngùng cúi đầu: “Xin lỗi, cô Cố, e là còn phải đợi một lát, cô Cận kẹt xe.”

Cố Khả Hinh cười ôn hòa: “Không sao, kẹt xe quả thật không có cách khống chế.”

Trợ lý ơi một tiếng chạy tới báo cáo tình huống với đạo diễn Dương, Cố Khả Hinh tiếp tục ngồi trên ghế, thoải mái nhàn nhã.

Cảnh Viên thay đổi tư thế ngồi, nàng mặc trang phục diễn, vừa nặng vừa cồng kềnh, trong phim nàng đóng vai phó tướng, cho nên ăn mặc đều là áo giáp, làm bằng thép, bức bối. Cận Kỳ chưa tới cho nên các cô đều ở trong phòng điều hòa chờ, hệ thống sưởi ấm thổi tới, mặt nàng đỏ ửng, hai mắt vừa đen vừa sáng.

“Vẫn chưa tới sao?” Cảnh Viên nhịn không được hỏi, Diệp Từ Tịch cũng vừa nghe được tin tức từ trợ lý: “Cô Cận bị kẹt xe.”

Vừa nghe đã biết là lấy cớ, Cảnh Viên nghẹn thở nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy những người khác đều mặc trang phục diễn, trên mặt đều ít nhiều đổ mồ hôi, chỉ có Cố Khả Hinh mặc áo len cùng quần jean ngồi ở bên cạnh ghế, những người khác đều là rườm rà nặng nề, càng làm nổi bật sự nhẹ nhàng tao nhã của cô.

Có người, nhìn nhiều một cái cũng thấy ghét.

Cảnh Viên trước kia đọc thấy những lời này ở trong sách, vẫn không thể tự mình trải nghiệm, hiện tại lại hoàn toàn toàn năng lý giải. Chỉ cần nghĩ ở cùng một chỗ với cô, y như hít thở không thông luôn làm nàng cảm thấy ghê tởm.

Là tâm lý, cũng là sinh lý.

Cảm xúc Cảnh Viên quay cuồng, dạ dày làm ầm ĩ, nàng nói với Diệp Từ Tịch: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Diệp Từ Tịch vội vàng đứng dậy: “Em đi cùng chị nhé?”

“Không cần.” Cảnh Viên nói: “Tôi tự đi.”

Diệp Từ Tịch dừng bước.

Nhà vệ sinh cách nơi này cũng không xa, đi vài bước là tới. Trang phục diễn của Cảnh Viên rất rườm rà, mặc cởi cũng không tiện, nàng cần cởi giáp, sau đó mới có thể cởi áo trong, nhà vệ sinh thỉnh thoảng có người đi vào lại rời đi, ở lần thứ ba cửa mở nàng mới ngồi ở trên bồn cầu, bên ngoài có hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi tới, nghe nội dung, hẳn là hai người phụ trách.

“Cận Kỳ vẫn chưa tới?”

“Không có đâu, cô cũng không phải không biết, cô ta kiêu ngạo hù chết người, lúc trước quay quảng cáo, để đạo diễn người ta đợi ba bốn ngày, sau đó lúc quay còn yêu cầu đủ loại, đạo diễn kia tính tình tốt, nếu là đạo diễn Dương, đoán chừng đã sớm nổi điên rồi.”

“Chịu hết nổi rồi, sao loại người này còn có thể nổi tiếng.”

“Thời đại khác rồi.” Người phụ trách cảm khái: “Hiện tại chỉ cần khuôn mặt, quay chút quảng cáo, đẩy Weibo một cái, ai cũng là minh tinh, có chút bối cảnh maketing một chút, liền trở thành một diễn viên xuất sắc, không có may mắn này, không có tiền, không quyền, thì nhận mệnh thôi.”

“Cô đang nói Cố Khả Hinh phải không? Cô ấy quả thật sinh không gặp thời, nếu cô ấy là ở thời của cô Tiêu, chắc đã sớm nổi tiếng nửa bầu trời rồi.”

Mới sẽ không.

Cố Khả Hinh đê tiện vô sỉ như vậy, giỏi dùng tâm kế, sinh vào thời đại của dì Tiêu, đoán chừng đã sớm bị người ta đánh chết!

Cô cũng không xứng đặt một chỗ so sánh với Tiêu Tình!

Trong lòng Cảnh Viên có một ngọn lửa càng cháy càng lớn, nàng lạnh mặt đi vệ sinh xong, lúc thu dọn xong đi ra thì bên ngoài đã không có người. Diệp Từ Tịch lo lắng cho nàng đi đến nhà vệ sinh, đẩy cửa ra liền nhìn thấy nàng đang rửa tay.

“Cô Cảnh, cô Cận tới rồi.”

Cảnh Viên đáp rồi theo cô nàng ra ngoài.

Trong phòng nghỉ, Cận Kỳ và Cố Khả Hinh đều không có ở đây, đoán chừng là đã đi thay quần áo. Trợ lý đạo diễn Dương gọi mọi người ra ngoài trước, đạo diễn Dương đang xem máy theo dõi.

Cảnh tượng là trong cung, phồn hoa gấm vóc, đình viện thật sâu, đầu cành hoa nở rộ, lá xanh tươi mới, cây cối xum xuê, quét nhẹ đường đá sạch sẽ, trong không khí phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt.

Tất cả đều dự báo, sắp có chuyện tốt xảy ra.

Đúng là có chuyện tốt. Sinh nhật Hoàng hậu sắp tới, toàn bộ hoàng cung tràn đầy không khí vui mừng cùng màu đỏ, giăng đèn kết hoa.

Đạo diễn Dương phân phó những người khác vào vị trí và cương vị của mình, chờ hai nhân vật chính đi ra. Cảnh Viên không đi vào, nàng đang chờ Cố Khả Hinh, khúc dạo đầu đầu tiên là Trưởng Công chúa đến cung Hoàng hậu thỉnh an cùng chúc mừng, nàng ở ngoài cung chờ.

Cận Kỳ khoan thai đến muộn cũng khiến đạo diễn Dương có chút mất kiên nhẫn, lúc phân phó những người khác thì mặt vẫn u ám, nhưng đến lượt Cảnh Viên ông ấy ngược lại không nói gì, chỉ nói: “Cô ở đây chờ.”

Cảnh Viên gật đầu.

Ngôn Khanh bảo chuyên viên trang điểm chỉnh trang cho nàng, cuối cùng dùng quạt quạt giúp nàng: “Có nóng không?”

“Vẫn ổn.” Cảnh Viên lau mồ hôi trên đầu.

Ngôn Khanh cũng oán giận bất mãn: “Cận Kỳ này, không thể đến sớm một chút à.”

Vừa dứt lời, Cận Kỳ mặc Cát Phúc* chậm rãi đi tới, tơ lụa màu xanh thẫm thêu một con phượng hoàng sải cánh bay. Thiết lập của Hoàng hậu trong phim chính là đơn giản thuần phác, cho nên cũng không đeo trang sức khoa trương.

*Theo mình tìm hiểu, Cát Phúc (吉福) ngoài ý nghĩa là may mắn phúc lành thì nó còn là tên gọi của một loại Triều phục, được mặc trong các nghi lễ long trọng, thể hiện sự quyền uy cao quý của người mặc. Trang phục này được mặc trong dịp sinh nhật như lời nguyện ước cát tường hạnh phúc.

Tính cách Cận Kỳ thật ra vô cùng phô trương, ngũ quan cũng thiên về nét diễm lệ. Khi kết hợp với trang phục và cách trang điểm như vậy lại không làm cho người ta có cảm giác nho nhã quý phái của Hoàng hậu, ngược lại có vài phần giống như Quý phi ương ngạnh.

Cô ấy không có tiết chế khí thế.

Đạo diễn Dương cũng không thèm để ý khí chất của diễn viên ở bên ngoài như thế nào, nhưng nếu cô ấy muốn vào vai này, vậy nhất định phải dựa theo tính cách của nhân vật. Ông ấy nhíu mày đi tới bên cạnh Cận Kỳ: “Cận Kỳ à, khí chất của cô không đúng lắm.”

“Tôi muốn cảm giác ôn hòa tao nhã trí tuệ, không cần quá phô trương.”

Cận Kỳ nghe vậy gật gật đầu, nói: “Tôi đang vô tâm lý đây.”

Đạo diễn Dương e hèm.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh đóng vai trưởng công chúa mặc thường phục, váy dài màu xanh đậm, trước ngực thêu hoa tinh xảo xinh đẹp. Váy dài rất mộc mạc, ống tay áo viền tơ vàng làm tăng thêm vài phần quý phái, tóc dài bồng bềnh, đỉnh tóc chỉ dùng mấy cây trâm cố định, tinh xảo lại hào phóng.

Cô trang điểm không ôn hòa như Cận Kỳ, trưởng công chúa ở trong phim có ngạo khí và ngạo cốt, suy nghĩ và kiến giải của cô đều rất độc đáo, điều này cũng đặt nền móng cho việc sau này cô cầm quân ra trận.

So với Cận Kỳ không biết tiết chế, Cố Khả Hinh tốt hơn nhiều. Cô bên ngoài làm cho người ta có cảm giác ôn hòa vô hại, còn tưởng rằng nhân vật như vậy sẽ không khống chế được, diễn thành một công chúa mềm mại, không ngờ vừa mặc trang phục diễn này liền lập tức giống như là thay đổi thành người khác.

Không phô trương quá đáng, tự tin chứ không tự mãn. Khí chất và phong thái của trưởng công chúa được cô thể hiện rất tốt, không thừa không thiếu, đạo diễn Dương thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cuối cùng cũng có chuyện khiến ông ấy hài lòng.

Cận Kỳ soi gương nghiền ngẫm một lúc thì trợ lý mới tới mời cô ấy đi quay phim, từ xa cô ấy đã nhìn thấy Cố Khả Hinh.

Thật không biết xấu hổ.

Loại người tự lực cánh sinh bò dậy, cũng không biết xấu hổ diễn CP với cô ấy. Nếu không là Vọng Thư đắc tội sai người, cô ấy sẽ đến mức cùng quay phim với loại người này sao?

Cận Kỳ nghĩ tới đây liền có một trăm bất mãn với Cố Khả Hinh, nhưng cô ấy lại không dám làm khó dễ cô. Ai mà không biết, Cảnh Viên vì Cố Khả Hinh mà ra tay với Vọng Thư, ra tay với cô ấy cũng chỉ là chuyện vài phút. Cô ấy không có hậu thuẫn như của Vọng Thư, nếu bị Cảnh Viên cảnh cáo một lần, đoán chừng là trực tiếp rút khỏi cái giới này chạy lấy người.

Rất tức giận, vô cùng tức giận, Cận Kỳ tức giận đến mức ngay cả đạo diễn Dương gọi cô ấy cũng không nghe thấy, vẫn là trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Kỳ Kỳ, đạo diễn Dương gọi.”

Cô ấy ngẩng đầu, thấy đạo diễn Dương đứng bên cạnh Cảnh Viên nhìn cô ấy.

Cảnh Viên một thân áo giáp sạch sẽ, mặt trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, sống lưng thẳng tắp, không cười, vẻ mặt có vài phần nghiêm túc và lạnh lùng, Cận Kỳ hai mắt đánh giá, khóe miệng cười nhạt đi qua.

“Đạo diễn Dương.” Cô ấy chào hỏi xong cũng gật đầu với Cảnh Viên: “Cô Cảnh.”

Đưa tay không đánh người tươi cười, Cảnh Viên cũng thản nhiên nói: “Cô Cận.”

Đạo diễn Dương lười nghe các cô hàn huyên, vẫn nói: “Đợi lát nữa Khả Hinh cô cùng Cận Kỳ quay cảnh thỉnh an trước, sau đó Cảnh Viên cô đứng ở chỗ này.”

Ông ấy duỗi tay chỉ phương hướng, Cảnh Viên gật đầu, vừa chuẩn bị đi, Cận Kỳ nói: “Đạo diễn Dương.”

Đạo diễn Dương tuy rằng đối với cô ấy có một trăm hai mươi cái khó chịu, nhưng công ty quản lý sau lưng cô ấy là bên sản xuất, cho dù ông ấy có bất mãn cũng chỉ đành kìm nén.

“Cô Cận sao vậy?”

Cận Kỳ nói: “Tôi cảm thấy diễn cùng cô Cố không có cảm giác CP gì, trước kia tôi và Khả Hinh từng hợp tác, vẫn không tìm được cảm giác. Cho nên tôi nghĩ, đợi lát nữa nếu không có cảm giác CP, hay là đổi người khác thử xem?”

Mày đạo diễn Dương nhíu rất chặt, mặc dù rất không kiên nhẫn vẫn hỏi: “Tìm ai thử xem?”

Cận Kỳ nhìn Cảnh Viên cười: “Tôi cảm thấy cô Cảnh cũng rất tốt, rất hợp với khí chất của trưởng công chúa, hay là để cô Cảnh thử xem?”

Vào cái giới này, còn có người không muốn nổi tiếng sao?

Giao tình dù tốt đến đâu cũng nào so được với danh lợi và địa vị?

Cô ấy cũng không tin, Cảnh Viên sẽ bỏ qua cơ hội thử vai nữ chính như vậy.

Nếu là trước đây, Cảnh Viên sẽ cân nhắc tính khả thi, nhưng hiện tại, nàng ngay cả cân nhắc cũng không cần. Thứ nhất, trưởng công chúa là nhân vật cô thích nhất trong phim, thứ hai, động cơ nàng vào đoàn làm phim này cũng không đơn thuần, hiện tại có thể có cơ hội phản kích, vì sao nàng lại không chấp nhận?

Nàng thản nhiên tiếp nhận, đạo diễn Dương lại gặp khó khăn, ba người trước mắt, Cảnh Viên có bối cảnh gia đình, Cận Kỳ có bối cảnh công ty, Cố Khả Hinh tuy rằng cái gì cũng không có, nhưng chỉ mặc trang phục diễn là có thể nhìn thấy trưởng công chúa mà ông ấy muốn, cho nên ông ấy không muốn đắc tội với ai.

Rất khó xử, đạo diễn Dương bảo trợ lý gọi giám chế tới, sau khi hai người thương lượng, đạo diễn Dương hỏi ý kiến Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh cười, giọng nói ôn hòa: “Đạo diễn Dương, bây giờ còn là giai đoạn thử vai không?”

Đạo diễn Dương gật đầu: “Đương nhiên.”

Tuy rằng lúc trước công bố Vọng Thư và Cận Kỳ, nhưng bởi vì Vọng Thư rút khỏi, cho nên toàn bộ làm lại từ đầu. Cố Khả Hinh gật đầu: “Nói như vậy, cô Cận đề cử Cảnh Viên thử vai Trưởng Công chúa, tôi cảm thấy không thành vấn đề.”

“Nhưng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.”

Lời của cô khiến đạo diễn Dương yên tâm, Kỳ Liên nói không sai, Cố Khả Hinh chính là rất giỏi hiểu lòng người, nếu như lần này không thể hợp tác, thật là đáng tiếc.

Nghĩ vậy, đạo diễn Dương cũng khoan dung với cô rất nhiều, giọng nói dịu dàng: “Cô nói đi.”

Cố Khả Hinh nhìn Cận Kỳ, khóe miệng nhếch lên, ôn hòa nói: “Nếu tất cả nhân vật đều có thể thử vai, vậy tôi muốn thử vai Hoàng hậu.”

Ánh mắt cô rời khỏi người mặc áo giáp bên kia, hé môi: “Diễn cùng Cảnh Viên.”

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Các cục cưng có nhớ tôi không?

Cảnh Viên: Không có ai nhớ chị.

Cố Khả Hinh:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vi Quang

Chương 32



Edit by An Nhiên

“Chu Húc có biết không?” Tiền Vân hỏi, cô uống rất nhiều rượu, mang theo men say, “Chu Húc là một người thành thật, thật sự, quá thành thật, đại khái còn ngốc hơn tôi.”

Tiểu Ninh không nhớ được, là bởi vì cậu từng tiếp quá nhiều khách. Nhưng Tiền Vân nhớ rõ mồn một, lần đó là sinh nhật cô, bởi vì biết chồng ngoại tình, tâm tình suy sụp, bạn thân vì muốn làm cô vui vẻ, tổ chức sinh nhật cho cô, mời ba người đẹp trai tới, có mỹ thiếu niên, có người cơ bắp, có đại thúc soái.

Ngày đó cô còn rất vui vẻ, cảm thấy tiểu bạch kiểm mình tiêu tiền mời tốt hơn chồng trên pháp luật nhiều, bỏ tiền ra liền nghe lời, sẽ không phàn nàn sẽ không ghét bỏ cô, mở miệng chính là dỗ ngon dỗ ngọt, tướng mạo còn anh tuấn, bỏ xa chồng cô mấy con phố. Cô thích nhất là người cơ bắp, hình như còn sờ ngực người ta, hào phóng nhét tiền boa vào trong đũng quần người ta. Ba người đẹp trai từ đầu đến cuối vẻ mặt luôn tươi cười, bởi vì các tỷ tỷ boa tiền vô cùng hào phóng.

Vào ngày đó Tiền Vân cũng suy nghĩ thông suốt, so với đem tiền cô vất vả khổ cực kiếm được cho chồng với tiểu tam xài, không bằng cầm tiền đó đi dưỡng tiểu bạch kiểm còn vừa ý hơn.

Hiện giờ tòa đã giải quyết xong việc ly hôn, tiền của cô cũng đã lấy về, tuyệt đối không nghĩ tới, lại đụng phải người ngày đó được xưng là mỹ thiếu niên thích các đại tỷ nhất, lắc mình một cái, đã biến thành đồng tính luyến ái thích đại thúc.

Chu Húc chưa từng nói qua tính hướng của mình, Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ hiển nhiên cũng không nhiều miệng. Nhưng Tiền Vân nhìn ra được, đặc biệt là mấy lần muốn giới thiệu đối tượng cho Chu Húc, cái loại ấp a ấp úng của Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ kia, thái độ vòng vo cản trở, Tiền Vân lập tức đoán ra.

Chu Húc nói Tiểu Ninh là tiểu đệ hắn quen, có quỷ mới tin. Người còn chưa tới đã muốn ra cửa đón, sau khi tới lại là rót nước trái cây, lại là lấy đồ ăn vặt, đang nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Ninh một cái, loại ánh mắt kia, không phải là ánh mắt thẳng nam nhìn thẳng nam.

Tiền Vân nhớ ra được Tiểu Ninh là ai, lập tức liền hỏi Phùng Tùng quan hệ của Chu Húc với Tiểu Ninh, Phùng Tùng thấy Tiền Vân đã nhìn ra, cũng nói thật.

Tiền Vân rượu cồn bốc lên, lại nghĩ tới bởi vì lấy phải người không ra gì mà tạo thành tra tấn một năm nay, nào còn có thể nhịn được?

“Đây là chuyện giữa tôi và Chu Húc.” Tiểu Ninh nhịn xuống không để mất khống chế.

“Tôi và Chu Húc quen biết cũng có tầm mười năm.” Tiền Vân nói, “Bạn học cũ tôi không thể không quan tâm.”

Tiểu Ninh “Vọt” đứng dậy, suy nghĩ một chút, vẫn nhịn cơn giận xuống nói một câu: “Chuyện của tôi Chu Húc cũng biết, tôi không có gì lừa gạt anh ấy.” Nói xong lập tức rời khỏi phòng.

Cậu sợ nếu còn ở lại cậu sẽ không thể tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn được nữa, Tiền Vân nói thêm hai câu nữa, nếu cậu không khống chế được tính khí nổi giận, tình cảnh sẽ vô cùng khó xử.

Chu Húc vẫn chưa hút hết điếu thuốc.

Tiểu Ninh ra khỏi phòng liền đi về phía cửa thoát hiểm lúc nãy, Chu Húc với Phùng Tùng không có ở chỗ cửa, Tiểu Ninh đến gần, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, liền biết bọn hắn đi ra đầu cầu thang nói chuyện.

Tiểu Ninh nghĩ tới Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ trong lòng liền không yên, Tiền Vân khẳng định đã nói với hai người bọn họ, hai người bọn họ vốn có thành kiến với Tiểu Ninh, đã gán cho Tiểu Ninh mác kẻ lừa đảo, hiện giờ lại biết chuyện Tiểu Ninh lúc trước đi làm ở câu lạc bộ, không biết sẽ khuyên Chu Húc nhanh chóng rời khỏi cậu như thế nào đây.

Nghe lén không tốt, chỉ có điều Tiểu Ninh đã quen nghe lén.

Không nghe thì không sao, nghe xong Tiểu Ninh liền muốn nổi điên. Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ hai người tới tới lui lui, vẫn là khuyên Chu Húc phải nhìn rõ người, đừng để mắc mưu bị lừa, mà Chu Húc vẫn giống như mọi khi ra sức nói giúp cậu.

Chu Húc thật là tốt, Tiểu Ninh nghĩ, việc này nếu là cậu, sẽ trực tiếp buông một câu “Là tôi với cậu ấy yêu nhau, cũng chẳng phải yêu mấy người, mắc mớ gì đến mấy người.”

Hết lần này đến lần khác, có thấy phiền không vậy!

“Húc à, tôi thật sự không thể hiểu nổi cậu.” Tiếng Phùng Tùng vang lên, Tiểu Ninh khẽ tới gần cửa, “Trước kia tôi với A Bằng muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, không phải cậu rất bắt bẻ sao? Đòi xem công tác, đòi xem nhân phẩm, còn đòi biết sở thích, so với người muốn kết hôn còn tốn sức hơn, nói muốn qua một đời, không thể không cẩn thận. Bây giờ thế này là làm sao, bị đụng đầu?”

“Bọn tôi cũng thấy mình quá bà tám rồi.” Lữ Bằng Vũ nói, “Mấy lão gia ba mươi mấy tuổi, vẫn còn quản chuyện yêu đương của cậu. Lúc trước cậu ta vay cậu hơn mười vạn, chuyện này không nhắc đến nữa, hôm nay chuyện Tiền Vân nói thì sao? Cậu nói cậu cũng biết, con mẹ nó cậu đến cùng thế nào đây?”

“… Chuyện Tiểu Ninh em cũng biết, cậu ấy không gạt em.” Chu Húc nói, “Em với cậu ấy quen biết, cũng là vì em bỏ tiền mời cậu ấy cùng em ăn cơm. Các anh đừng bận tâm, anh cũng nói, chúng ta đều là lão gia ba mươi mấy rồi, còn có thể bị thiếu niên mười mấy tuổi lừa gạt sao?”

Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ đại khái đã bó tay, cả buổi không ai lên tiếng.

Tiểu Ninh có chút đắc ý.

“Cậu cũng biết cậu ta năm nay mười mấy tuổi?” Bật lửa “Cùm cụp” vang lên một tiếng, giọng Phùng Tùng lại vang lên, “Đợi đến lúc cậu ta ba mươi tuổi, cậu đã gần năm mươi, cậu muốn trải qua sao?”

Phùng Tùng người này thật là đáng ghét, Tiểu Ninh giận đến nghiến răng, cậu, Tiểu Ninh mười tám tuổi còn không ngại Chu Húc lớn hơn cậu mười bảy tuổi, mấy người để ý cái gì?

“Trước kia cậu tìm đối tượng đều là tìm người để cùng qua một đời, hiện giờ tìm cậu ta, có thể qua cả đời sao?”

Đương nhiên có thể! Tiểu Ninh thật muốn lao ra hô to.

Trong cửa thoát hiểm một hồi trầm mặc.

Tiểu Ninh nghĩ, sao Chu Húc còn không mau mau phản bác, đương nhiên là có thể rồi.

“… Em… vốn cũng không nghĩ thật sự có thể cùng cậu ấy qua cả đời…” Chu Húc nói, thanh âm trầm thấp.

Tiểu Ninh ngẩn người.

“Lời các anh nói em đều hiểu, đừng bận tâm thay em, em đều biết rõ.” Chu Húc còn nói.

Không ai mở miệng nói chuyện nữa.

Tiểu Ninh đứng ở cạnh cửa, phần dưới cùng của cửa sổ thủy tinh không biết bị ai mở ra, gió vù vù thổi qua người cậu, cực kỳ lạnh.

Đầu óc giống như nổ tung, cái gì cũng không thể nghĩ.

Rất nhiều chuyện chợt lóe lên trong đầu.

Chu Húc chưa từng nói qua một câu “Tôi thích em”.

Trần Dịch Hoành quen biết bạn tốt của Chu Húc, quen biết em gái của Chu Húc, bọn họ đều trao đổi số điện thoại với nhau. Nhưng Chu Húc chưa từng chủ động thông báo với em gái, thông báo với bằng hữu rằng hắn và Tiểu Ninh đang quen nhau, Tiểu Ninh cũng không có bất cứ số điện thoại của ai trong số đó.

Bọn họ đều không tin Tiểu Ninh.

Thì ra ngay cả Chu Húc cũng không tin cậu.

Xét cho cùng, Chu Húc cùng một chỗ với cậu, là vì cậu đã nói dối, tự mình dâng mông lên cho người ta chọc, sau đó bịa chuyện Chu Húc đã thổ lộ với mình.

Lo lắng của bọn họ cũng đều đúng đấy, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã lừa Chu Húc.

“Tiểu Ninh?”

Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chu Húc, Tiểu Ninh mới phát hiện mình vẫn luôn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Trước mắt một mảnh mơ hồ.

Không biết từ lúc nào cậu đã chảy nước mắt.

“Tiểu Ninh, em làm sao vậy? Em nghe được chúng tôi nói chuyện?” Chu Húc sốt ruột.

Tiểu Ninh giơ tay lên, lau nước mắt một cái, xoay người rời đi.

Chu Húc đuổi theo cậu, hỏi: “Em nghe thấy gì rồi sao? Tôi, tôi không phải là có ý đó.”

Tiểu Ninh không muốn nói chuyện, cậu không biết nói gì, sải bước thật nhanh, một đường ra khỏi KTV. Chu Húc đuổi theo cậu ra cửa, gấp đến độ cuống lên, nói: “Em đừng nóng giận, Phùng Tùng bọn họ không có ý đó, chỉ là lo lắng cho tôi, tôi cũng đã nói rõ với bọn họ rồi. Em tức giận sao? Hay là giận tôi? Tôi vừa mới —— ”

Vì sao Chu Húc có thể yêu Trần Dịch Hoành đến mức mua nhẫn muốn cầu hôn gã, mà Tiểu Ninh cậu thì lại không được?

Thì ra tình yêu bắt đầu từ lời nói dối thật sự không được, ở bên Chu Húc thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi cậu cũng đã quên, chuyện “Chu Húc thích cậu”, chỉ là lời nói dối của cậu mà thôi.

“Em không giận ai.” Tiểu Ninh đột nhiên dừng bước, từng câu từng chữ nói, “Em chỉ là cảm thấy bản thân rất buồn cười.”

“Tiểu Ninh…” Chu Húc luống cuống tay chân.

“Là em không đúng.” Tiểu Ninh nói, “Anh biết không? Lời bạn anh nói đều đúng đấy, em đúng là một tên đại lừa đảo. Anh cũng không cần áy náy, cũng không cần rối rắm chuyện có thích em hay không, bởi vì chuyện anh thích em, là em nói dối.”

Tiểu Ninh cảm thấy đại não của mình dường như đã tê liệt, cam chịu mà nói liên tục không ngừng.

“Sau khi anh uống say, căn bản chưa từng nói thích em, cho tới bây giờ cũng chưa từng nói, lúc thanh tỉnh chưa từng nói, lúc uống say cũng chưa từng nói.” Nước mắt Tiểu Ninh từng giọt từng giọt thật lớn rơi xuống, hoàn toàn không khống chế được. Đã rất lâu rồi cậu không khóc như vậy, từ sau khi mẹ đi, cậu chưa từng khóc như vậy, lúc ba cậu cờ bạc nợ nần chồng chất, cũng chưa từng.

Chu Húc ngẩn người nhìn cậu.

“Em… làm nhiều như vậy, một chút tác dụng cũng không có. Anh không thích em, tại sao lại có thể thích tên Trần Dịch Hoành kia?!” Tiểu Ninh đột nhiên rống to, cảm xúc tan vỡ, “Anh cho rằng hắn là người tốt lành sao? Anh với bằng hữu của anh, tự cho là mình lớn tuổi biết nhiều, rất rất giỏi sao?! Hắn chính là một kẻ thối nát! Cặn bã! Các anh coi hắn như trân bảo, các anh mắt bị mù! Chính anh nhìn xem, hắn là người như thế nào!”

Tiểu Ninh lau lại lau nước mắt, lấy điện thoại ra, run rẩy giải khóa màn hình, mở nhật ký trò chuyện cho Chu Húc đọc.

“Nhìn xem! Nhìn xem! Hắn sống chết muốn số điện thoại của em, em cùng lắm chỉ cho hắn một số điện thoại, một câu cũng không nói với hắn, anh xem xem hắn đã gửi những gì?! Bạn trai cũ của anh, trân bảo của anh với bằng hữu anh quá thối nát, liên tục hẹn em ra ngoài, nói anh không được thì thử hắn xem, còn gửi cả ảnh chụp nửa người dưới cho em, anh nhìn xem!”

Chu Húc cầm điện thoại Tiểu Ninh, mặt tái xanh.

Tiểu Ninh nước mắt chảy loạn, hét lên: “Anh cho rằng anh tài giỏi lắm sao?! Em không có ai theo đuổi sao? Người khác theo đuổi em em đều không để ý, ở chỗ của anh, giả bộ nghe lời ra vẻ đáng thương, cẩn thận từng li từng tí, đã nhận được cái gì? Đừng có đi theo em!”

Chu Húc bị rống đến sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không biết nói gì cho phải, Tiểu Ninh không nghe hắn nói, cũng không cho hắn ôm, tới gần cũng không được.

Cuối cùng Chu Húc đành phải nói: “Dù sao cũng để tôi đưa em về…”

Chu Húc nói chưa dứt lời, sự tử tế từ sâu trong xương tủy này của hắn kích thích Tiểu Ninh càng thêm tức giận.

“Cút đi!”

Tiểu Ninh chạy đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.