Vi Quang

Chương 28: Sự thật



Vi Quang – Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 28: Sự thật

Ấn tượng Cảnh Viên cho người ta vĩnh viễn là lạnh lùng, tự kiềm chế, có ngạo khí nho nhỏ nhưng không bức bách người. Mặt mày nàng luôn treo đạm mạc, giống như chẳng quan tâm đến cái gì.

Nhưng nàng nóng giận, cũng giống như người bình thường, sẽ bởi vì phẫn nộ mà rít gào, sẽ bởi vì sợ mất đi lý trí mà cắn răng, sẽ toàn thân căng thẳng, hai tay nắm chặt, khóe mắt sẽ đỏ tươi, sẽ tổn thương.

So với sự thất thố của nàng, Cố Khả Hinh chỉ bình tĩnh nhìn, giống như đang nhìn một trò hài hước, bình tĩnh đến có vài phần ý tứ lạnh lùng.

Cảnh Viên nhìn cô không nhịn được bật cười, khóe mắt nổi lên bọt nước không rõ ràng.

Nàng thật ngốc, thật buồn cười, bị người ta lợi dụng còn lo lắng sợ hãi cho người nọ, nàng sợ người nọ liệu có vì mình mà bị tổn thương hay không, lại không nghĩ tới, mình chính là một phần trong kế hoạch của người ta.

Cái này gọi là bạn sao?

Cảnh Viên cười ra tiếng: “Sao chị không nói lời nào?”

Cố Khả Hinh thấy nàng như thế liền mở cửa, Cảnh Viên theo bản năng xoay người, nàng không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng thất thố này của mình.

Bên ngoài chỉ có mấy người phụ trách và trợ lý, Cố Khả Hinh nói: “Phiền mọi người đi ra ngoài trước, đợi lát nữa lại vào thu dọn, được không?”

Thái độ ôn hòa của cô làm cho cô gái tới gần nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, những người khác cũng nhao nhao đi ra ngoài, còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm.

“Dịu dàng quá.”

“Cô Cố thật tốt.”

“Được được.”

Thật tốt, ôn hòa, biểu hiện giả dối! Đều là biểu hiện giả dối! Nghe thấy họ bàn luận, Cảnh Viên đưa lưng về phía cửa, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm vào rất đau nhưng lại không bằng nỗi đau trong lòng.

Nàng thật sự coi Cố Khả Hinh là bạn, hơn nữa là sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định. Nhưng không ngờ lại bị hung hăng đâm một dao, nhát dao này quá sâu, khiến nàng nàng liên tưởng tới người bạn thân nhất lúc còn đi học.

“Tôi làm sao có thể làm bạn với cậu ta, nếu không phải vì cha mẹ cậu ta, ai muốn ở bên cạnh cậu ta chứ.”

Ký ức tưởng rằng đã sớm quên đi đột nhiên vọt lên, tấm lưng đơn bạc của Cảnh Viên khẽ run, nhìn kỹ, lả cả người đều phát run, nàng không dám quay đầu lại, nàng không có dũng khí, nàng thậm chí không muốn đối mặt Cố Khả Hinh.

Sao lại là nàng?

Dựa vào cái gì lại phải là nàng?

Nàng lại làm sai cái gì?

Cố Khả Hinh đứng ở phía sau thưởng thức Cảnh Viên chật vật mới mở miệng: “Ra đây đi.”

Thân thể Cảnh Viên căng thẳng, động tác quay đầu giống như một người máy, cứng ngắc vô cùng, khuôn mặt lạnh lẽo của nàng càng thêm tức giận: “Tại sao làm như vậy?”

“Tôi không biết em đang nói gì.” Cố Khả Hinh thản nhiên nói: “Cảnh Viên, có phải em mệt rồi không?”

Cô vẫn cười ôn hòa như trước, mặt mày tinh tế dịu dàng, cười lên có thể dễ dàng mê hoặc lòng người.

“Cố Khả Hinh.” Cảnh Viên lấy từ trong túi ra một hộp trà lạnh: “Đây là tôi nhìn thấy ở thùng rác.”

“Chị đừng nói với tôi không biết đây là cái gì?”

Ánh mắt nàng bén nhọn sắc lạnh, hùng hổ đến đáng sợ. Dù sao cũng là người Cảnh gia, lạnh mặt xuống vẫn có vài phần khí thế của Triệu Hòa, Cố Khả Hinh lại không để ý chút nào, thái độ trước sau như một, cầm lấy trà lạnh, nhíu mày nói: “Là cái gì?”

“Trà lạnh tôi tặng chị.”

Cảnh Viên vẫn nói: “Không thích phải không? Bởi vì chị vốn không thích.”

“Tại sao lại gạt tôi?”

Ngày đó ở trong phòng cô, khoảnh khắc nàng sờ đến thân ly lành lạnh còn cảm thấy kinh ngạc, tại sao lại như thế? Sau đó cô giải thích, bản thân thích uống trà lạnh, nàng liền không để ý, nhưng khi cô ném trà lạnh vào thùng rác Cảnh Viên mới giật mình phát hiện, cô không thích.

Vậy tại sao cô lại muốn gạt mình?

Cố Khả Hinh cầm trà lạnh trong lòng bàn tay thưởng thức, không thể tránh được cười: “Có thể là ngày đó bận quá, đi vội vàng, không thấy, bị nhân viên sân khấu ném đi.”

Câu trả lời của cô luôn kín kẽ như nước.

Cảnh Viên nhắm mắt lại: “Vậy lão Cao thì sao?”

“Cô muốn nói, cô không biết lão Cao sao?”

Sắc mặt Cố Khả Hinh khẽ thay đổi, chậm rãi thu lại nụ cười ôn hòa, lúc quay đầu nhìn về phía Cảnh Viên, ánh mắt lạnh bạc, đuôi lông mày lạnh như gai nhọn, cắm rễ vào trong lòng Cảnh Viên.

Cảnh Viên trong nháy mắt liền nhớ tới, ánh mắt như vậy nàng đã gặp qua. Buổi tối ngày đầu tiên, ở hành lang cầu thang kia, ánh mắt Cố Khả Hinh ngày đó, cũng là như thế.

Thì ra, không phải ảo giác của nàng.

Chỉ là nàng ngu ngốc không phát hiện ra.

Cố Khả Hinh rũ mắt: “Tôi không biết em đang nói gì.”

“Chị biết.” Cảnh Viên giằng co cũng không nhượng bộ chút nào, nàng dường như muốn ngay hôm nay làm rõ ràng tất cả, cho nên trầm giọng nói: “Chị và lão Cao gặp mặt.”

“Ở quán trà đó.”

Cố Khả Hinh không có kiên nhẫn nghe tiếp, cô nhún vai: “Tôi thật sự không biết lão Cao nào cả, cũng không phải cố ý ném hộp trà của em, nếu em để ý…”

“Cố Khả Hinh.” Khi Cảnh Viên nhẹ giọng nói chuyện giọng nói càng trong trẻo, rất dễ dàng truyền đến tai người khác, nhiều tiếng lên án: “Có phải chị cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc?”

“Muốn tôi giúp chị vạch ra cái bẫy mà chị đã giăng không?”

Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, Cố Khả Hinh đã đặt bẫy, cô biết mình chưa bao giờ quay cảnh hôn, lại còn đi tìm biên kịch Chu thêm cảnh hôn, cô biết mình sẽ kháng cự, cho nên một bên an ủi mình, một bên giăng bẫy chờ nàng nhảy xuống.

Mấy ngày nay nàng cũng không phải ở nhà cái gì cũng không làm, nàng đem tất cả những điểm còn nghi ngờ đều đi kiểm tra từng cái một, nghe được biên kịch Chu nói là Cố Khả Hinh yêu cầu thêm cảnh hôn thì nàng giật mình, sự tình so với suy nghĩ của nàng cũng không khác là bao.

Cô ba lần bảy lượt đẩy mình lên hot search, để cho mình đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, một bên an ủi mình, một bên thêm mắm dặm muối.

Thậm chí, tin tức về nàng trên mạng, đều là Cố Khả Hinh đăng lên.

Cảnh Viên trong nháy mắt cảm giác mình trở lại lúc đi học, nàng đi tìm “bạn tốt” giằng co, lại nghe được cậu ta đang cùng người khác bàn luận về mình.

“Nhỏ đó rất phiền, chuyện gì cũng thích nói cho tôi biết, tôi cũng không muốn nghe.”

“Như con chó ghẻ, vứt cũng vứt không được, nếu không phải cậu ta là người Cảnh gia, ai lại muốn để ý đến cậu ta chứ.”

“Thật sự tưởng là bạn của tôi.”

“Tôi làm sao có thể làm bạn với cậu ta, nếu không phải cha mẹ cậu ta, ai muốn ở bên cạnh cậu ta.”

Đúng vậy, nàng chính là như vậy, móc tim móc phổi đối tốt với người khác, đổi lấy một câu, rất phiền. Nàng không biết mình đã làm sai cái gì, muốn đi hỏi, nhưng lại không có dũng khí.

Nhưng bây giờ, nàng có dũng khí chất vấn Cố Khả Hinh.

“Tại sao lại là tôi?”

Cố Khả Hinh trước khi đến cũng đã đoán được Cảnh Viên muốn nói cái gì, cô vẫn tránh không gặp, cho rằng Cảnh Viên không đến mức trở mặt, ai biết nàng cố chấp, thật sự có chút phiền toái.

Thế giới của người trưởng thành, không phải là đến giới hạn thì dừng sao?

Cố Khả Hinh mím môi: “Cảnh Viên, tuy rằng tôi không biết em nói gì, nhưng tại sao em không nghĩ xem, nếu tôi thật sự làm như vậy, là vì sao?”

“Vì sao?”

Cảnh Viên đã sớm tưởng tượng ra vô số khả năng trong đầu, cuối cùng quy về một đường thẳng, nàng nhẹ giọng nói: “Chị phải lật đổ Vọng Thư.”

“Chị muốn mượn tay của tôi, diệt trừ Vọng Thư, đúng không?”

Trên mặt Cố Khả Hinh vẫn bình tĩnh như trước, cô giống như trái ngược với Cảnh Viên, Cảnh Viên trước sau như một trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ phút này đầy mặt giận dữ, Cố Khả Hinh luôn luôn ôn hòa, lại mặt mũi quạnh quẽ.

“Nếu em đã biết kết quả, tại sao còn níu lấy không buông?”

“Chị đây là —— thừa nhận rồi?”

Cảnh Viên hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ chị không nên nói tiếng xin lỗi sao?”

“Xin lỗi?” Cố Khả Hinh cười nhạo: “Tại sao tôi phải nói xin lỗi?”

Cô quay đầu nhìn về phía Cảnh Viên, hơi nheo mắt, ánh mắt so với vừa rồi càng thêm sắc bén: “Tôi xin lỗi ai?”

“Chị lợi dụng tôi!” Cảnh Viên hai tay nắm lấy: “Chị ——”

“Cảnh Viên.” Cố Khả Hinh ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời của nàng, dường như đang nín cười. Cô ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, trong không gian không lớn này chỉ có hai ba mặt kính sát đất, treo hai hàng quần áo, rất đơn giản, vừa nhìn là hiểu ngay, rất giống người trước mắt này, tất cả cảm xúc đều thể hiện ở trên mặt.

Cô đứng trước bàn, xoay người, mặt đối mặt với Cảnh Viên.

Ánh mắt Cảnh Viên thình lình chống lại cô, một người phẫn nộ, một người bình tĩnh.

“Em không cần nhìn tôi như vậy.” Cố Khả Hinh mở miệng: “Tạm thời suy đoán của em đều đúng, vậy thì sao.”

“Em có chứng cứ không?”

Cánh môi Cảnh Viên giật giật, á khẩu không trả lời được, nàng không có chứng cứ.

Cố Khả Hinh nói: “Chuyện này nói cho em biết một đạo lý, vĩnh viễn không được dễ dàng tin tưởng người khác.”

“Để tôi kể cho em nghe một câu chuyện.”

Cô hiếm khi có được kiên nhẫn, nhìn về phía Cảnh Viên đang phẫn nộ đến toàn thân căng thẳng nói: “Trước đây có một con dê đi vào bầy sói, tất cả con sói đều nhìn chằm chằm nó nhưng không dám động đến nó, em biết vì sao không?”

Cảnh Viên cắn răng, không lên tiếng, nàng nhìn thẳng Cố Khả Hinh, nghe thấy cô nói tiếp: “Bởi vì sau lưng con dê này có hai con sư tử.”

“Cho nên bầy sói không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Cô nói xong đứng thẳng dậy, đi về phía Cảnh Viên hai bước, mắt phượng híp lại, ánh mắt lấp lánh: “Nhưng làm sao bây giờ?”

“Hai con sư tử này sớm muộn gì cũng già, cũng sẽ chết, em nghĩ xem, nếu sư tử không còn, kết cục của con dê này sẽ như thế nào?”

Mỗi một câu cô nói, liền tới gần Cảnh Viên một bước, hai chữ kết thúc gần như là dán vào bên tai nàng nói, màng nhĩ nhấc lên chấn động làm cho trái tim Cảnh Viên lộp bộp.

“Cho nên, tôi khuyên con dê này, hoặc là tìm một miếng da sói phủ lên, hoặc là ngoan ngoãn trở về chuồng dê của mình.”

“Đừng bước ra.”

Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn cô, cắn răng: “Đây là lý do của chị sao?”

“Cố Khả Hinh, chị thật bỉ ổi!”

Nàng được giáo dục tốt, cho dù phẫn nộ vô cùng, cũng không mắng nổi một lời dơ bẩn nào, một câu bỉ ổi làm cho nàng nghiến răng nghiến lợi, lại khó nói ra từ ngữ khó nghe gì.

Cố Khả Hinh cười khẽ.

Đây mà là mắng người gì chứ.

Nhưng cô cũng không có hứng thú ở chỗ này cùng Cảnh Viên bàn luận phương pháp mắng người này, cô nói: “Tôi đi trước.”

“Chị không sợ tôi ra tay với chị sao?”

Cảnh Viên khôi phục lý trí, nàng hít sâu một hơi, âm thanh dần dần quạnh quẽ: “Tôi có thể khiến Vọng Thư đi, tôi cũng có thể khiến chị đi.”

Cố Khả Hinh nghe được mấy chữ này của nàng khẽ cười ra tiếng, nét mặt ôn hòa tràn đầy ý cười, cô đứng mặt đối mặt với Cảnh Viên, trong gương hai người gần như kề sát nhau.

Cố Khả Hinh cười nói: “Cảnh Viên, Vọng Thư đi như thế nào, trong lòng tôi và em biết rõ. Mẹ em dùng thủ đoạn không quang minh vẻ vang gì, em có thể về nhà hỏi bà ấy.”

“Theo tôi được biết, ba em đang tham gia bầu cử.”

“Em nói xem, nếu lúc này tôi bùng nổ ra, sự nghiệp của ba em, sẽ như thế nào?”

Thỏ chung quy vẫn là thỏ, cho dù cắn người, cũng cùng lắm rách da mà thôi.

Cảnh Viên nghe được lời uy hiếp của cô cơ thể căng thẳng, Cố Khả Hinh nói: “Tôi có thể dùng tay của em, tuôn ra chuyện Vọng Thư, có thể dùng tay của người khác, tuôn ra chuyện của em.”

“Có lợi hay không, em tự chọn đi.”

Đây xem như hoàn toàn trở mặt.

Mặt Cảnh Viên trắng bệch, phẫn nộ đạt tới giới hạn, nàng cố nén nhịn, một hơi nuốt xuống, không chỉ là chua xót và đau đớn mà còn có máu tươi chảy xuôi sau khi bị phản bội.

Nuốt xuống.

Tràn đầy đều là cảm giác buồn nôn tanh ngọt.

Cố Khả Hinh còn thêm mắm dặm muối: “Đúng rồi, không phải lúc trước em vẫn hỏi tôi tại sao ngày đó quay phim không hôn em sao?”

Cũng bởi vì việc này, Cảnh Viên mới tăng thêm cảm giác tín nhiệm đối với cô, bởi vì nàng cảm thấy mình được tôn trọng.

Nhưng sự thật thì sao?

Cố Khả Hinh cười khẽ, giọng nói lạnh nhạt: “Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì cô không xứng.”

Cảnh Viên rầu rĩ ho một tiếng, hàm răng đập vỡ cánh môi, không phải đau tê tâm liệt phế, mà là đau không nói nên lời, loại cảm giác giống như vạn con kiến chui vào tim này khiến nàng gần như đứng không vững, Cố Khả Hinh nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: “Cô không xứng làm một diễn viên.”

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ừ, Dã Hoả bên cạnh bị khóa rồi, hôm nay một ngày đối với bàn phím muốn nói cái gì, lại không biết nói cái gì, có lời nói không nên lời, đại khái chính là như thế, tự nhận quy tắc mã chữ, nghiêm túc viết nhiều hơn, chưa bao giờ trở mặt với người khác, cũng không kết thù với ai, không biết tại sao có thể một lần hai lần bị tố cáo, suy nghĩ một đống lớn lời mắng người, lại phát hiện giống như cô Cảnh, chỉ còn lại có cảm giác bất lực.

Con đường phía trước dài đằng đẵng, hy vọng có thể yên ổn đi tiếp.

Hố cũ Dã Hoả khoá toàn văn, không có cách mở ra, nếu mọi người thích, có thể nhấn vào chuyên mục rùa đen, lưu hố mới.

Cuối cùng, cảm ơn vì sự yêu mến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vi Quang

Chương 28



Edit by An Nhiên

Tiểu Ninh cảm thấy, có vẻ như thoáng cái cậu với Chu Húc trở nên quen thuộc thân mật hơn rất nhiều. Cảm giác này rất khó nói rõ, nhưng cậu tuyệt đối đã thả lỏng hơn nhiều trước mặt Chu Húc, cũng bắt đầu có thể không hề cố kỵ nói ra lời “Em nhớ anh “. Cậu mặt dày mày dạn liên tiếp đến nhà Chu Húc qua đêm, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai, vậy có lần thứ ba, lần thứ tư cũng không hề gì, Chu Húc nhìn qua đã buông bỏ đấu tranh, có lẽ đã bắt đầu dần dần tiếp nhận thân phận bạn trai nhỏ của Tiểu Ninh.

Ít nhất mỗi đêm chung đụng, bộ dạng hắn ôm Tiểu Ninh vùi đầu mãnh liệt làm, thật sự đã không nhìn ra do dự.

Có một vài thời điểm, Tiểu Ninh có thể cảm giác được Chu Húc hình như vô cùng thích mình, thích đến nỗi không cách nào tự chủ. Cậu không biết có phải do lỗi cảm giác của mình hay không, hay chỉ bởi nam nhân đều là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới.

Ví dụ như buổi sáng chủ nhật, hai người vừa ăn xong điểm tâm, lười nhác ở trong phòng khách nghỉ ngơi. Chu Húc cầm điện thoại đang xem tin tức, Tiểu Ninh thì làm bài tập, vì chuyện yêu đương cậu đã hy sinh rất nhiều thời gian học hành. Đang làm bài, đột nhiên lại cảm thấy Chu Húc đang nhìn mình, cậu ngẩng đầu cười với Chu Húc, Chu Húc nhếch miệng, đặt điện thoại xuống đi đến gần cậu. Đầu tiên là xem cậu đang học môn gì, tiếp theo đó liền ghé sát vào ngửi tóc cậu, hôn lỗ tai cậu, ngồi vào sau lưng cậu, vòng lấy cậu, đem cậu nửa ôm vào trong ngực, chuyên chú nhìn gò má cậu.

Tiểu Ninh bị nhìn đến bài tập cũng không làm được, mà Chu Húc liền bắt đầu một chút lại một chút hôn cậu.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã biến thành Tiểu Ninh nửa người trên nằm ở trên sô pha, nửa người dưới quỳ gối trên mặt thảm, bị Chu Húc từng chút lại từng chút va chạm.

Quần áo thậm chí cũng không thoát ra, chỉ cởi quần xuống, lộ ra phiến mông trắng nõn, đương nhiên hiện giờ đã bị đâm đến hồng.

Rõ ràng tối qua vừa mới làm.

Tiểu Ninh cảm thấy rất xấu hổ, giữa ban ngày, trong phòng khách, nửa người trên của mình ăn mặc chỉnh tề, chỉ có quần bị cởi xuống, mà Chu Húc lại càng chỉ lộ ra một căn đồ vật cứng rắn ra vào trong cơ thể mình.

Nhìn mặt Chu Húc, hoàn toàn không tưởng tượng nổi hắn vậy mà dục vọng lại cường liệt như vậy, hầu như tùy thời tùy chỗ, hắn đều muốn ôm Tiểu Ninh làm. Mỗi một chỗ trong ngôi nhà này, bọn họ hầu như đều đã làm qua, trong phòng tắm, trong phòng bếp, trong phòng khách, thậm chí trên sân thượng…

Thời điểm Chu Húc xuất tinh, Tiểu Ninh cũng thích đến choáng váng đầu óc.

Chu Húc nằm ở trên lưng cậu thở, Tiểu Ninh trách cứ hắn hại cậu không làm được bài tập, thế nhưng thanh âm lại mềm mại, ngọt vô cùng. Chu Húc vì vậy ôm cậu, tiếp một nụ hôn thật dài.

Nếu như không phải có tiếng chuông cửa vang lên, Chu Húc rất có thể còn muốn làm một lần nữa.

Sớm thế này là ai đến? Tiểu Ninh vô cùng bối rối, tính khí Chu Húc thậm chí còn chưa rút ra, hai người chỉ nghe thấy tiếng em gái Chu Húc ở ngoài cửa hô lớn: “Anh hai! Anh hai! Mở cửa!”

Chu Húc lúc này mới biết xấu hổ, cùng với Tiểu Ninh hai người luống cuống chân tay, không biết nên làm thế nào. Chu Húc đeo áo mưa, nhưng mà một đống dịch bôi trơn ở trong hậu huyệt Tiểu Ninh không thanh lý căn bản không được. Hắn vừa mới rút ra, Tiểu Ninh đã cảm thấy dịch bôi trơn tựa hồ hóa hết thành nước, ướt nhẹp chảy xuống quần. Mà khóe mắt Tiểu Ninh đã đỏ lên, toàn thân xuân tình nhộn nhạo, đầy mặt biểu tình hận không thể chiêu cáo thiên hạ ta vừa hưởng thụ qua cao trào, bộ dạng này thật sự không thể gặp người.

Tiểu Ninh kéo quần lên, bản thân trốn vào trong toilet.

Chu Tinh vừa vào cửa liền oán giận: “Anh làm gì a, mở cửa chậm như vậy, em mang theo mấy thứ này nặng lắm anh có biết không?”

Chu Húc không lên tiếng bất luận cô nói gì, quả thực đang chột dạ.

“Em lén nói với mẹ muốn đi thăm anh, mẹ liền nhét mấy thứ này cho em. Tự anh xem chút đi, có rất nhiều hoa quả khô của cậu gửi đến, đồ hộp cũng nhiều lắm, còn cả đống gì đó em cũng không rõ, dù sao anh nhớ phải ăn, đừng để bị hỏng.” Chu Tinh lải nhải lắm điều lại nói một tràng, phát hiện Chu Húc vẫn không trả lời mình, cảm thấy không đúng.

“Hôm nay anh làm gì mà im lìm thế?” Chu Tinh hỏi, bản thân quen thuộc mở tủ lạnh giúp anh mình bỏ những thứ kia vào, “Em nói thật với anh, nói cho anh hay, hôm qua Trần Dịch Hoành gọi điện thoại cho em, nói anh chặn số hắn rồi… Xảy ra chuyện gì vậy? Anh thật sự quyết tâm không quay lại với hắn sao? Hắn phạm sai lầm gì thế? Nếu là lỗi của hắn, ca em kiên quyết ủng hộ anh, nếu hai người bọn anh chỉ là cãi nhau, anh đây là đang muốn tiếp tục suy nghĩ? Trong điện thoại thái độ của hắn vẫn rất tốt, nói hắn thật lòng muốn quay lại với anh, đã cầu anh hơn mấy tháng rồi.”

“Đừng nhắc đến hắn.” Chu Húc khó chịu nói.

Chu Tinh nóng nảy, từ nhỏ Chu Húc chính là cái hũ nút làm người ta phát bực, cái gì cũng không nói, tự trong lòng đã sớm ra quyết định. Lúc trước hạ quyết tâm cùng một chỗ sống cả đời với Trần Dịch Hoành, come out với người nhà, ầm ĩ gà bay chó sủa. Hiện giờ nguyên nhân gì cũng không nói, liền chia tay với Trần Dịch Hoành, người ta cầu hắn quay lại hắn cũng không chịu. Chu Tinh biết rõ tính anh mình như thế nào, hắn một khi đã xác định ai, vậy chính là thật muốn qua một đời với người đó, hiện giờ chia tay với Trần Dịch Hoành, theo tính cách này của hắn, đến lúc nào mới có thể lại đi tìm một người phù hợp đây?

“Anh cũng phải nói cho em biết nguyên nhân chứ, nếu thật sự không được, anh cũng đừng chặn số Trần Dịch Hoành? Hôm qua hắn chỉ còn thiếu mỗi khóc lóc than thở cầu em.”

Tiểu Ninh nghe vậy, làm sao còn kiềm chế được, thật muốn lao ra nói Chu Húc là bạn trai tôi, bảo tên tra nam ngoại tình kia cút xa một chút. Cậu còn chưa kịp lao ra, chợt nghe thấy Chu Húc nói: “Anh có bạn trai rồi, vậy nên đừng nhắc tới Trần Dịch Hoành nữa.”

Một lát sau, Chu Tinh mới bén nhọn la lên tiếng, liên tục truy vấn: “Là ai? Là ai? Sao anh không nói cho em biết? Người ở đâu? Có ảnh chụp không? Rốt cuộc là người nào?”

Tim Tiểu Ninh nhảy lên cổ họng, đột nhiên có chút xấu hổ, Chu Húc nói ra cậu, có phải cậu nên đi ra chào hỏi với em gái Chu Húc không? Nhưng mà, bộ dạng này gặp mặt liệu có phải sẽ hơi xấu hổ không?

Tiểu Ninh ở bên trong vẫn đang do dự có nên đi ra ngoài hay không, chợt nghe thấy Chu Húc nói với em gái: “Đến lúc đó tự nhiên sẽ giới thiệu cho em biết.”

Chu Tinh đem nghi hoặc lập tức hiện ra của Tiểu Ninh chất vấn lên tiếng: “Vì sao bây giờ không thể biết?!”

Chu Húc vẫn còn đang qua loa ứng phó em gái, Tiểu Ninh rồi lại cảm thấy toàn thân có chút phát lạnh.

Chắc là vì lò sưởi đã tắt rồi.

Đến lúc đó, là lúc nào?

Bọn họ đã hôn, đã lên giường, vẫn còn chưa tới lúc giới thiệu cho người nhà biết sao?

Tay Tiểu Ninh nắm cửa phòng tắm, dùng sức đến mức trở nên trắng bệch.

Cậu cảm giác bản thân có chút buồn cười, vừa rồi vẫn còn cảm thấy, Chu Húc hình như rất thương mình.

Tiểu Ninh hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình, thầm nghĩ, không có việc gì, mọi chuyện sẽ ngày càng tốt thôi, ít nhất Chu Húc đã rất thích ở bên cậu, cũng rất thích cùng cậu ân ái.

Cậu sẽ cố gắng giành được toàn bộ Chu Húc.

Tiểu Ninh dời cửa toilet, đi ra ngoài.

Lúc này Chu Tinh cũng đi tới phòng khách, phát hiện sách giáo trình với vở bài tập bày trên bàn, đang muốn hỏi anh mình là đồ của ai, quay đầu lại đã nhìn thấy Tiểu Ninh.

Mặc một thân quần áo ở nhà, ánh mắt như chú nai con, vừa nghe lời vừa xinh đẹp, sợ hãi mà chào hỏi cô, lại thấp giọng nói với Chu Húc cậu hơi lạnh, Chu Húc lập tức đi vào trong phòng tìm áo khoác cho cậu phủ thêm.

Chu Tinh nhớ ra cậu là ai rồi, cậu là mỹ thiếu niên lần trước xuất hiện ở nhà anh mình.

Chờ đến khi mỹ thiếu niên quay người tiến vào trong phòng đọc sách, Chu Tinh mới nhỏ giọng hỏi: “Đây là bạn trai mới của anh? Lần trước không phải anh nói hai người kém mười mấy tuổi không thể nào sao?”

Sau đó dùng ánh mắt nhìn người không phải người thường ngó anh trai mình.

Chu Húc không biết phải giải thích như thế nào.

Lúc gần đi, Chu Tinh nói với anh trai: “Ca, hôm nay em đối với anh lau mắt mà nhìn, anh có thể cua được thiếu niên đẹp như vậy, em thật sự bội phục anh nha, thật mong chờ anh viết phương pháp cho em, hảo hảo cùng nhau hưởng, không nên giấu giếm.”

Trêu chọc xong, Chu Tinh vẫn không tránh được lo lắng, nhịn không được nói: “Yêu đương với thiếu niên đẹp như vậy khẳng định không cự tuyệt được, nhưng mà… anh… có lẽ em hơi lắm lời, anh thành thật thế này, tìm bạn trai đẹp mắt còn nhỏ như vậy, kém mười mấy tuổi, hắn nguyện ý an tâm trải qua một đời với anh sao?”

Chu Húc cho đến cuối cùng, vẫn luôn bảo trì trầm mặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.